Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi khí nóng trong người đã hoàn toàn bị dòng nước lạnh lẽo bức lui, hai người các nàng đã ôm nhau cả đêm rồi.

Tiêu Thanh Trúc vẫn không có ý định tách ra, nàng cũng không biết, chỉ là nàng thích như thế này mà thôi.

Cố Tử Ngọc nhìn người trong lòng, nếu cứ ôm ở dưới nước như này có chút không tốt lắm, nàng lên tiếng.

"Chúng ta trở về phòng được không? "

Tiêu Thanh Trúc ngước mắt lên nhìn nàng, lại như vô tình trông thấy dấu hôn trên cổ do mình tạo ra, ngay lập tức ngượng ngùng cuối xuống, đầu nhỏ nhẹ nhàng gật gật, ý bảo hãy trở về phòng.

Khả ái. Hai từ này trong vô thức hiện lên trong đầu Cố Tử Ngọc khi nàng nhìn thấy hành động của Tiêu Thanh Trúc. Nhếch môi cười nhẹ, luồng tay xuống khớp gối của nàng, xốc nàng lại, đi lên bờ.

Cả hai im lặng đi, Tiêu Thanh Trúc cảm thấy không khí thật sự ngượng ngùng. Tuy rằng nàng gần như khôg thể kiểm soát bản thân lúc bị hạ xuân dược, nhưng vẫn nhớ được rất nhiều thứ, trong đó có những nụ hôn giữa hai người. Nàng không biết vì sao, lúc xuân dược phát tác, nàng chỉ nghĩ đến Cố Tử Ngọc, tưởng tượng nàng ấy dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nàng, rồi sau đó... sau đó...

Tiêu Thanh Trúc tự suy nghĩ tự đỏ mặt, Cố Tử Ngọc thì bình thản đi, nhưng thật ra trong lòng cũng rối bời.
Nàng đây là làm sao? Cảm giác này là gì? Thích sao? Yêu sao? Không phải chứ, nàng đã có Nhứ Yên rồi.

Sắp về đến phòng của Tiêu Thanh Trúc, các nàng thấy Nam Cung Hàn Thiên đi qua đi lại, ngó tới ngó lui, trông thấy Cố Tử Ngọc bế Tiêu Thanh Trúc thì liền chạy lại, hỏi không kịp thở.

"Sư đệ, ngươi đi đâu vậy? Sao ngươi và sư phụ lại ước nhẹp thế này? Đúng rồi, ta thấy Kha tỷ tỷ và họ Phùng mồm đầy máu hấp tấp chạy ra khỏi đây a, có phải các ngươi... "

Cố Tử Ngọc cắt ngang.
"Được rồi sư huynh, ta sẽ nói cho ngươi nghe sau, giờ thì ta và sư phụ cần thay quần áo a. "

Nước từ trên y phục hai người đã nhỏ thành vũng nước rồi, cứ để thế này thế nào cũng nhiễm một trận phong hàn cho mà coi.

"Ah, hảo hảo, hai người trước đi thay y phục. "

Nói rồi liền trước đi nhà bếp. Cố Tử Ngọc đi về phía phòng của mình, cửa phòng của Tiêu Thanh Trúc đã sớm bị phá, thay y phục ở đây không tiện lắm, tốt nhất vẫn là ở căn phòng lành lặn của nàng thay.

Đặt nàng xuống giường sau đó chạy đi. Cố Tử Ngọc trở về phòng của Tiêu Thanh Trúc lấy quần áo cho nàng ấy, cuối cùng lại.... có chút khó xử.

Nhìn chỗ yếm và tiết khố này, nàng có chút ngượng ngùng, những thứ riêng tư như thế này... thật ra có chút không dễ dàng.

Váy dài thuần trắng thì bên trong chắc cũng lấy màu trắng cho nó hợp nhỉ? Cố Tử Ngọc lấy tất cả là màu trắng, cẩn thận gói gém áo yếm và tiết khố vào trong y phục.

Trở lại căn phòng, trông thấy Tiêu Thanh Trúc có chút run rẩy, xem ra thật sự bệnh rồi.
Nàng không nói lời nào một tay đưa y phục, Tiêu Thanh Trúc cũng một tay cầm lấy y phục định bước đi, nhọ chính là Tiêu Thanh Trúc chỉ nắm một góc vừa đủ giữ được váy dài, ngoài ý muốn làm áo yếm và tiết khố rơi ra ngoài.

Thành công khiến không khí trở nên cực kỳ ngượng ngùng, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn hai vật rơi trên đất, vành tai Cố Tử Ngọc có chút đỏ, thấy nàng ấy cứ đứng đấy không có ý định nhặt thì khom người định lấy, Tiêu Thanh Trúc dùng tốc độ bàn thờ đẩy ra tay Cố Tử Ngọc, Cố Tử Ngọc mất thăng bằng ngồi ngay xuống đất, nhìn Tiêu Thanh Trúc vội vàng nhặt lên hai vật riêng tư kia, chạy ra phía sau bình phong.

Cố Tử Ngọc khoé môi có chút co giật, thật là, không cần ngượng đến mức đó chớ, nàng cũng là nữ nhân nha -.-"

Ngồi bệt ra đất nhìn bóng dáng phía sau bình phong uyển chuyển, Cố Tử Ngọc vô thức nuốt nước bọt, tự nhéo vào đùi mình cho những suy nghĩ và hình ảnh không lành mạnh, sở khanh bỉ ổi ra khỏi đầu, Cố Tử Ngọc cảm thấy ở đây nhìn người ta thay đồ cũng không tốt lắm, nhớ lại vừa mới nãy Tiêu Thanh Trúc có chút run rẩy, nên mặc kệ quần áo của mình vẫn ước, chạy đi nhà bếp nấu nước gừng chống cảm.

Đến được phòng bếp nhỏ, ngoài ý muốn trông thấy Nam Cung Hàn Thiên chống cằm, vẫn giữ nguyên biểu cảm hiếu kỳ đợi Cố Tử Ngọc đến nạp mạng.

Cố Tử Ngọc mặc kệ hắn đi thẳng vào nhà bếp nhỏ, bắt đầu nấu canh gừng.

Nam Cung Hàn Thiên đứng ngay bên cạnh không lệch phát nào, hỏi.

"Sư đ... à sư muội, nói một chút nghe xem tại sao ngươi và cọp cái lại ở cùng một chỗ a? "

Động tác của Cố Tử Ngọc có chút dừng lại, sau đó lại tiếp tục, như không có gì đáp.

"Sau này đừng có gọi nàng là cọp cái nữa. "

Không phải chính ngươi bắt ta gọi nàng là cọp cái hay sao, hừ! Nam Cung Hàn Thiên trẻ con nhếch mép khinh bỉ.

"Muội nói xem, sao Kha Vạn Như và Phùng Quang Đình lại bỏ chạy như vậy? "

Ầm, tiếng dao đột nhiên vang lớn, rõ ràng Cố Tử Ngọc đã dùng lực rất mạnh. Nàng có chút nghiến răng nói.

"Tất nhiên phải bỏ chạy rồi, nếu còn dám ở lại, ta nghĩ mình sẽ giết bọn chúng chặt xác ném cho A Hầu ăn. "

A Hầu là con khỉ ở trong rừng trên núi mà nàng tình cờ gặp được thỉnh thoảng sẽ mang thịt, hoa quả và nhiều thứ khác cho nó.

"Nói rõ một chút đi a. "

Cố Tử Ngọc vừa làm vừa kể đầu đuôi câu chuyện cho Nam Cung Hàn Thiên, tất nhiên đã lược bỏ những cảnh, chi tiết 16+ đi.

Nàng nói, "ngươi có nhớ có hôm sư phụ nhắc nhở nàng ta về việc hàng đêm sênh ca hay không? Nàng ta ghim chuyện này, và xem đi, ả lập nên một cái bẫy hoành tráng lắm, sư huynh chắc ngươi biết ta có rượu quý mà phải không? "

Nam Cung Hàn Thiên bên cạnh cũng gật gù. "Đúng, muội nói đó là cái gì rượu nho rất ngon, ta xin một ngụm muội cũng không cho. "

Cố Tử Ngọc lập tức phản bác, "ta không cho huynh uống là vì ngâm chưa đủ lâu chưa được ngon, rượu nho càng ngâm lâu sẽ càng tuyệt đó!"

"Nhưng mà....!"

"im lặng nếu huynh muốn nghe tiếp! "

Xung quanh không phát ra tiếng động gì nữa. Cố Tử Ngọc mới nói tiếp.

"Nàng ta lấy rượu của ta để ở ngay chỗ bàn này, ta đương nhiên không biết bên trong có xuân dược, rượu ta cất công ủ như vậy, bỏ đi thật sự rất tiếc, nên ta liền uống hết. Kết quả là đến phòng Thanh Trúc thấy nàng ta cũng trong tình trạng trúng xuân dược. lúc ta bế Tiêu Thanh Trúc mê mang chạy ra ngoài, cửa phòng bị khóa, ta liền tung một chưởng nội lực, vỡ nát, Kha Vạn Như và họ Phùng trốn ngay phía sau cửa, bị ảnh hưởng từ một chưởng kia mà thổ huyết, ta đưa Thanh Trúc đi ngâm nước, vừa về lúc nãy, huynh thấy đó.... "

Nam Cung Hàn Thiên một nhiên dí sát mặt mình vào Cố Tử Ngọc, giọng nghi ngờ. "Muội và sư phụ không có... cái gì đó chứ? "

Động tác của Cố Tử Ngọc có chút cứng lại, đẩy đầu Nam Cung Hàn Thiên ra.

"Đồ suy diễn lung tung. "

Mặc kệ Nam Cung Hàn Thiên vẫn cố suy nghĩ gì đó, Cố Tử Ngọc rất nhanh đã nấu xong canh gừng giải cảm. Tiêu Thanh Trúc cũng đã thay đổi xong y phục và đi đến phòng bếp. Không để ý đến Nam Cung Hàn Thiên.

Tiêu Thanh Trúc nhìn người quần áo ước dính sát vào người nhưng vẫn không lập tức đi thay quần áo mà tranh thủ vào bếp làm canh giải cảm cho mình, lòng lại dâng lên một cổ ấm áp ngọt ngào.

Đổ canh ra chén, Cố Tử Ngọc liếc nhìn một cái, nàng nói.

"Đổi hảo y phục rồi sao? Ta cũng vừa nấu xong canh giải cảm đây, ngươi đến uống một chút đi. "

Tiêu Thanh Trúc ngoan ngoãn uống hết, mặc dù nàng không thích uống những thứ này, trước kia mắc cảm mạo cũng để nó tự hết, nay lại có người vì mình xuống bếp nấu canh giải cảm, tuy không thích uống nhưng uống vào của giác rất yêu thích, hương vị của ái tình.... khoan đã, ái tình? Từ khi nào có thể dùng từ này cho những thứ liên quan đến quan hệ của nàng và Cố Tử Ngọc đây?

Nam Cung Hàn Thiên quan sát được hết tất cả, nhất là biến hóa trong biểu cảm và con ngươi của Tiêu Thanh Trúc, lóe sáng rồi lại vụt tắt không thấy tăm hơi. Đưa tay vuốt gương mặt  không có một móng râu, trong lòng Nam Cung Hàn Thiên liên tục nói, GIAN TÌNH!

Tiêu Thanh Trúc suy nghĩ mà trong lòng có chút tự giễu, nghe Cố Tử Ngọc nói đến nàng muốn đi thay y phục, liền bay ra khỏi đám suy nghĩ hỗn độn này, nhưng không quá lâu liền được một người kéo vào trở lại.

Nam Cung Hàn Thiên đem sự việc Kha sư tỷ và họ Phùng đã trốn đi nói ra, Tiêu Thanh Trúc cũng không quá bất ngờ, chắc vì sợ Cố Tử Ngọc và nàng sau khi tỉnh táo sẽ không bỏ qua đây mà, cũng thật may cho ả ta vì không ở lại nơi này, nếu không nàng cũng sẽ không niệm tình tỷ muội đồng môn mà đánh một trận cho nàng ta biết cái gì là chừng mực.

........

Cố Tử Ngọc lúc này ngồi trên giường, tập trung điều khí đi khắp cơ thể.

Nàng vẫn không phát hiện cái gì lạ thường.

Đêm qua lúc phá vỡ cửa đá, nàng rõ ràng cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ, có thể bằng hay có khi còn hơn cả lão sư phụ nàng, Chu Bá Thông. Nhưng thử lại thì chẳng thấy được cái gì bất bình thường, nàng nghĩ chắc có lẽ là giận đến không kiểm soát được linh lực mà thôi.

-------------------------------------------------------------

Xin chào các cậu >< Chương mới đây rồi nhá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bhtt#np