Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ba.

Là một nữ nhân như vậy ban cho nó một sinh mạng mới, Phác Hiếu Mẫn một mực tin chắc như vậy.

Kể từ sau khi đến nơi này, Phác Hiếu Mẫn không bước ra ngoài một bước, chủ nhân của nó ra lệnh rằng nó không được phép ra ngoài.

Nó tất nhiên là không hề vi phạm, chỉ là thường nhón chân ở trên phiến thật cao bên cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài.

Nó cảm thấy, chủ nhân chế tạo không gian cho nó thật an toàn thật ấm áp.

Sẽ không có âm thanh nhạo báng của người ngoài, sẽ không có tiếng giễu cợt của người đi đường.

Tất cả ở đây đều là thứ tốt đẹp mà người ta muốn chìm đắm, nó cam nguyện sống trong không gian này vĩnh viễn cho đến khi chết.

"Phác Hiếu Mẫn, tới đây." Chỉ là, chủ nhân dường như không thích nó lắm, nó đã rất cố gắng muốn chủ nhân thích mình.

"Ngươi rốt cuộc có ăn cơm không?" Phía sau chủ nhân là cô gái đang bưng cái mâm, Phác Hiếu Mẫn còn nhớ rõ đó là cô gái mỗi ngày cứ đến thời gian cố định liền đưa đồ ăn cho mình.

Phác Hiếu Mẫn cúi đầu, cũng không nói lời nào.

Thức ăn như vậy nó ăn không nổi, cảm giác như nó làm ô uế những thức ăn ngon này.

"Ta bảo người ăn ngươi phải ăn, có nghe thấy không?" Chủ nhân đẩy nó vào vách tường, cú đụng quá lớn khiến cho phía sau lưng nó truyền tới đau đớn.

Lại đau, cũng không sao, tất cả những gì chủ nhân làm, đều là vì tốt cho nó cả.

Chủ nhân cho nó tất cả, một nơi có thể che mưa che gió, một nơi có thể ăn uống no đủ, lại đau, cũng không sao.

Những thứ này đều bắt buộc phải nhẫn nhịn.

Trong thời gian nó còn sống, chủ nhân là người đầu tiên chăm sóc nó, cho dù là có bị biến thành con rối.

Phác Hiếu Mẫn nó đều không tiếc.

"Vâng." Phác Hiếu Mẫn nhìn vào cặp mắt gió lạnh kia, ngươi mắt trễ xuống, mặc cho chủ nhân đem mình đẩy vào tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: