Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Tống Tử Câm trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quý Dao ngồi ở vị trí ghế lái, xuyên qua kính chiếu hậu quan sát nữ nhân trang điểm kỹ lưỡng ngồi phía sau nghĩ ngợi, đích thân Thẩm Tích Văn chủ động đến sân bay đón người có thể thấy được người sắp ra đối với nàng nhất định cực kỳ quan trọng. Lại khiến nàng sáng nay muốn dốc lòng trang điểm tinh xảo có thể phán đoán người này chắc chắn không phải cha mẹ nàng. Như vậy Quý Dao chỉ có thể đưa ra một kết luận, người tới nhất định là Tống Tử Câm.

Đã đi theo Thẩm Tích Văn hơn bốn năm, thừa hiểu Thẩm Tích Văn là cái dạng người như thế nào. Cùng mọi người quan hệ đều là không thân không thiết, vĩnh viễn vẫn duy trì xa cách lễ phép. Với bạn bè nàng cũng đều là thờ ơ, từ trước đến nay chỉ làm theo ý mình.

Còn là nữ nhân hiếm hoi trong giới giải trí không thích trang điểm, cho dù lên đài nhận giải thưởng cũng thà để mặt nhạt nhòa hơn người trao giải. Thế nên hành động chau chuốt của Thẩm Tích Văn hôm nay quả thật khác thường đến cực điểm.

Bốn năm qua trong mắt Quý Dao, Thẩm Tích Văn đều là kiểu người thanh tao, ưu nhã tri thức. Duy nhất có thể làm nàng có chút gợn sóng cũng liền là chuyện liên quan đến cái nữ nhân kia có tên Tống Tử Câm. Thẩm Tích Văn ngẫu nhiên ngoài miệng đôi lần sẽ nhắc đến tên cô nhưng Quý Dao biết không phải ngẫu nhiên mà trong lòng Thẩm Tích Văn kỳ thật vẫn luôn có cô. Quý Dao chưa từng gặp qua Tống Tử Câm nhưng chẳng qua là bị Thẩm Tích Văn ảnh hưởng quá sâu nên hiện tại cũng đối với Tổng Tử Câm thực chờ mong.

Thẩm Tích Văn trang điểm xong, nhìn lại gương chỉnh trang bản thân thật kỹ. Nàng ở giới giải trí được công nhận mỹ nữ có vẻ đẹp khuynh thành nhưng giờ phút này lại đối chính mình hoàn toàn không có tự tin.

"Quý Dao ta hôm nay nhìn thế nào?" Tự mình đánh giá hồi lâu, nàng vẫn là quyết định gọi Quý Dao giúp mình nhìn xem. Đây là nàng lần đầu hỏi Quý Dao về vấn đề dung mạo của mình.

Quý Dao cho dù không cần xem cũng biết nhan sắc của nàng là không thể bắt bẻ nhưng dù sao cũng là bà chủ hỏi chuyện, nàng vẫn là giả vờ giả vịt nhìn ngó rồi trả lời: "Thực đẹp!"

Thẩm Tích Văn đóng bộ make up, đầu ngón tay thon dài khẽ nhịp nhàng gõ xuống đệm ghế xe ôtô. Suy nghĩ một lát lại lấy ra di động tự sướng một bức ảnh rồi đăng lên Weibo để trưng cầu ý kiến dân chúng. Nếu mọi người đều nói tốt, như vậy Tống Tử Cẩm mới có thể hẳn cảm thấy đẹp thật!

Weibo liên tục nhảy lên bình luận.

[Trời ạ, nhìn ta phát hiện cái gì. Nữ thần rốt cuộc đến phát phúc lợi, hơn nữa vẫn là trừ bỏ đóng phim lần đầu tiên thấy qua gương mặt trang điểm đi ra ngoài. Hù chết ta dung nhan khuynh thành]

[Tỷ tỷ xem ta, muốn cầu người yêu ta một lần!]

[Ta như thế nào cảm thấy Tích tỷ hôm nay trang điểm long trọng như vậy là muốn gặp người quan trọng nha, không phải đi gặp đối tượng đi? Aaaa chẳng lẽ ta muốn thất tình sao?]

[Giấu không được, kỳ thật ta chính là bạn gái của Tích tỷ, hahaha, lão bà của ta thật đẹp mắt]

Thẩm Tích Văn đơn giản nhìn mấy cái bình luận, buông di dộng lấy ngón tay xoa huyệt thái dương. Chuyện lo lắng trong lòng đại khái an tâm buông xuống.

Mà lúc này trên phi cơ, khoảng cách đáp máy bay chỉ còn có 5 phút đồng hồ. Tống Tử Câm chán chết ngồi chơi Weibo, lướt đến trạng thái mới của Thẩm Tích Văn ánh mắt sáng lên, chạy nhanh đến hóng chuyện. Thân làm kẻ duy nhất anti-fan Thẩm Tích Văn, cô bắt đầu tận chức thực hiện chức vụ.

Không phục đầu đều cho ngươi chùy bạo: [Hahaha, người xấu xí nhiều tác quái, cư nhiên còn có người nói nàng là đi gặp đối tượng? Ai thật "xấu số" lại có thể thành đối tượng của nàng a?]

Bình luận thả ra thực mau bị thả phẫn nộ, cùng người khác bình luận ý kiến bất đồng dĩ nhiên chính là cô được nhận cả thúng gạch đá. Nhưng Tống Tử Câm đã sớm đem chuyện mắng chửi này không quan tâm, từ khi tính toán bắt đầu bôi đen Thẩm Tích Văn, cô liền biết mấy chuyện như vầy là điều không thể tránh khỏi. Những bình luận nhục mạ, mắng chửi cô chẳng màng vào xem, chỉ yên lặng âm thầm đem ảnh mới của Thẩm Tích Văn tải xuống, lưu trữ trong một album được khóa mật khẩu cẩn thận chỉ dành riêng cho nàng.

Tống Tử Câm nhìn ảnh chụp không chớp mắt, người trong ảnh ngũ quan tinh xảo, ánh mắt mê người khiến chính mình nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Nói ngươi xấu ngươi còn không phục? Lại xem so với ta ngươi cũng không đẹp!"

Cô có chút oán trách mà tắt đi màn hình di động, cả người dựa vào ghế đột nhiên có chút uể oải. Có bao nhiêu lâu chưa thấy qua Thẩm Tích Văn đâu? Bốn năm, ước chừng cô đã trốn tránh Thẩm Tích Văn đã bốn năm. Nếu không có chút sự kiện trước kia, có lẽ cô đã có thể trở thành người bạn gái "xấu số" đó của Thẩm Tích Văn.

---

Quý Nguyệt Nguyệt đứng trước cửa ga đến, nàng cũng chưa từng gặp qua Tống Tử Câm. Đối với nàng, ấn tượng duy nhất với người sắp gặp chính là bức ảnh chụp do bà chủ Nghiêm Hân gửi qua. Ảnh chụp nữ sinh mặc váy công chúa màu trắng, đầu đội vương miệng đứng sau bánh sinh nhật cầu nguyện, diện mạo trông thanh thuần đáng yêu, mà đứng kế bên là Ảnh hậu Thẩm Tích Văn đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn cô.

Bức ảnh trông thật ấm áp, chỉ là... Quý Nguyệt Nguyệt tưởng tượng đến lời bà chủ nhà mình cứ dặn dò tới lui "Ngàn vạn lần không cần chọc đến tiểu ma đầu Tống Tử Cầm" khiến nàng cả người liền phát run. Nghe nói vị ma đầu này tính tình cùng diện mạo bất đồng, chạm vào liền phát cáu. Nhưng cũng nghe nói trước kia không phải như vậy, tính xấu cũng tại bốn năm trước mới phát tác. Tống Tử Câm trong nhận thức của Quý Nguyệt Nguyệt đại khái chính là được cưng chiều nên hư hỏng, mắc căn bệnh công chúa.

Giờ phút này nàng cầm chặt điện thoại trong tay trông chừng các nữ sinh lục tục từ sân bay đi ra, sợ bỏ sót không nhìn thấy người cần phải đón. Lực chú ý của nàng bận dồn hết vào các nữ nhân mặc quần áo tươi mát đáng yêu lại không chú ý đến một người mặc nguyên set đồ da, thoạt nhìn cà lơ phất phơ trong miệng còn ngậm kẹo que, buổi tối mang kính râm rất giống xã hội đen đang đứng chình ình trước mặt.

Tống Tử Câm ngó bức ảnh Nghiêm Hân gửi đến trong di động, hơi hơi kéo thấp kính râm hỏi: "Quý Nguyệt Nguyệt?"

"Hả" Quý Nguyệt Nguyệt vội vàng xoay người thấy Tống Tử Câm thì có chút không thể tin tưởng. "Tống? Tống Tiểu Thư?"

"Chậc chậc" Tống Tử Câm không đáp lời, thân hình 1m7 cúi đầu nhìn nàng hỏi "Cao một mét sáu hả?"

Quý Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng trả lời: "Vừa vặn một mét sáu...", kỳ thật chỉ có một mét năm tám.

Đầu năm nay, không lẽ lùn là sẽ bị sa thải sao? Nàng trong lòng đột nhiên không thể không hoảng loạn, công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học đừng nói chỉ vì vậy mà đánh mất nha.

"Biết nấu cơm không?" Tống Tử Câm lại hỏi.

Quý Nguyệt Nguyệt rầm rì đáp: "Không biết..."

Nghe xong Tống Tử Câm liền kéo vali hướng về bãi đỗ xe vừa đi vừa lẩm bẩm: "Vali nặng không thể khiêng, còn không biết nấu cơm"

Quý Nguyệt Nguyệt vội vàng đuổi theo: "Rương hành lý này ta có thể mang, nấu cơm ta cũng có thể học". Nàng sợ chính mình nếu không tỏ thái độ thành khẩn liền thật sự sẽ bị đuổi việc.

Tống Tử Câm không đưa hành lý cho nàng xách, vừa đi vừa nói chuyện: "Thứ này không nặng, ngươi không cần phải tới giúp ta. Còn vấn đề nấu cơm, nếu cả hai hai chúng ta đều không biết nấu thì hằng ngày ủy khuất ngươi phải ăn cơm hộp thôi. Có ý kiến gì không?"

Quý Nguyệt Nguyệt nhất thời sững sốt bất động tại chỗ: "Không... không có ý kiến"

Tuy rằng Tống Tử Câm nói chuyện có vẻ hung dữ nhưng thái độ dường như không quá đáng sợ như lời đồn. Nàng ở trong lòng đối với Tống Tử Câm tăng thêm hảo cảm.

Tống Tử Câm lại quay đầu ngữ khí có chút không kiên nhẫn "Ngươi đứng ngốc ở đấy làm gì? Dẫn đường mau!"

Quý Nguyệt Nguyệt "A, tới ngay". Ôi! Kỳ thật người vẫn là rất hung dữ đi.

Vội vàng đuổi theo Tống Tử Câm nhưng Quý Nguyệt Nguyệt kỳ thật cũng không biết xe đậu ở phương trời nào. Quý Nguyệt Nguyệt là đi taxi tới vì Nghiêm Hân nói với nàng ở sân bay sẽ có chiếc Roll-Royce xám phụ trách đón Tống Tử Câm rồi đưa bảng số xe. Bất quá, thật may cả sân bay chỉ có một chiếc xe xám, Quý Nguyệt Nguyệt nhanh chóng tìm được. Bằng không nàng lại thật sợ Tống Tử Câm lại nổi cáu.

---

Thẩm Tích Văn tại bãi đổ xe liền thấy Tống Tử Câm đi đến cách chỗ mình càng ngày càng gần, nàng vội vàng điều chỉnh dáng ngồi lười biếng thành ngay thẳng.

Quý Nguyệt Nguyệt tiếp nhận hành lý của Tống Tử Câm cất vào cốp xe. Còn Tống Tử Câm không biết trong xe có ai, chỉ tưởng có mỗi tài xế nên không hề phòng bị mà mở cửa xe. Lập tức quay đầu! Nếu không phải tay bị Thẩm Tích Văn túm chặt, cô muốn quay đầu bỏ chạy đi ngay lập tức.

Đáng chết! Nghiêm Hân vì cái gì không nói cho cô là Thẩm Tích Văn sẽ đến?

Đáng chết! Cô hiện tại là mặt mộc còn Thẩm Tích Văn đã trang điểm tỉ mỉ, khẳng định sẽ ghét bỏ cô cho coi!!!!

Đôi mắt Thẩm Tích Văn ảm đạm vì không nghĩ đến Tống Tử Câm sẽ chán ghét mình đến vậy. Bất quá thật nhanh nàng liền điều chỉnh lại tâm tình, mở miệng nói: "Bốn năm không gặp, ngươi không nhớ tỷ tỷ sao? Ta nhớ rõ người trước kia thấy ta luôn sẽ bổ nhào vào trong lòng ngực mình".

Quý Dao sắc mặt nháy mắt thay đổi. Thẩm Tích Văn khi nào thì đối với người khác nói chuyện dịu dàng như thế?

Tống Tử Câm không tránh tay nàng, thầm nghĩ tại sao mình phải trốn nàng? Cô lại không có làm chuyện gì trái với lương tâm. Vì thế lại hào phóng mà lên xe ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tích Văn. Chẳng qua mặt vẫn luôn hướng một bên cửa sổ, hoàn toàn không để Thẩm Tích Văn vào mắt.

Cô sợ Thẩm Tích Văn thấy phải gương mặt chưa trang điểm của mình. Toàn bộ đồ hóa trang đều nằm trong rương hành lý hiện tại khẳng định không thể nào lấy ra. Cô cần một cái cớ hợp lý để trang điểm một chút. Tống Tử Câm đem que kẹo từ trong miệng rút ra, trong lòng nhiều ít vẫn là có chút oán trách Thẩm Tích Văn cho nên quyết tâm đối nghịch nàng. Cho nên vốn dĩ chuẩn bị đem que kẹo ném vào thúng rác nhưng thật xấu hổ mãi nghĩ đến chuyện sửa soạn gương mặt mà quên mất trong xe không có thùng rác.

Thẩm Tích Văn nhìn ra tâm tư của cô, giơ tay lấy đi que kẹo bỏ vào trong miệng của mình: "Không ăn đừng lãng phí!"

Tống Tử Câm trong lòng chua xót. Thói quen vẫn không thay đổi dẫu hai người có xa cách nhiều năm chính là Thẩm Tích Văn sẽ không ghét bỏ đồ cô đã ăn qua. Cô mím môi, nhất thời không biết phải nói gì cho đúng, lại cúi đầu nhìn di động, rốt cuộc nghĩ ra lý do hoàn mỹ để bổ trang.

"Cho ta gọi điện thoại" Tống Tử Câm phát tin nhắn cho chị em thân thiết Trần Hoan.

Trần Hoan thật mau hồi phục: "Tại sao?"

Tống Tử Câm: "Mời ta ăn cơm!"

Trần Hoan: "Tại sao?"

Tống Tử Câm: "Mau gọi điện thoại lại đây, ta có mang quà về cho ngươi nha"

Trần Hoan: "Ok nha"

Vài giây sau, chuông di động Tống Tử Câm vang lên, nàng cố ý mở loa ngoài: "Làm sao vậy?"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ nhân: "Bảo bối, có rảnh đi ăn cơm không?"

Thẩm Tích Văn cứng đờ người, phảng phất hô hấp trở nên khó khăn. Nàng liếc nhìn cái tên người gọi Trần Hoan trên màn hình điện thoại của Tống Tử Câm tựa hồ cũng không phải là ghi chú gì đặc biệt, nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy ghen nha!

Tống Tử Câm nhận lời sau đó cúp điện thoại, trong lòng tức khắc thở phào nhẹ nhõm. Cô tùy ý mà vươn tay phải, quay sang nói với Thẩm Văn Tích: "Lát nữa muốn gặp người quan trọng nhưng ta không có đồ make up. Ngươi có đem theo không? Cho ta mượn một chút!"

Ừm, như vậy cô mới có thể ngồi bổ trang đường đường chính chính, sẽ không bị bại lộ cô vì để ý ánh mắt của Thẩm Văn Tích mà sửa soạn bản thân. Cũng không phải... tỏ vẻ vì mình còn thích nàng mới làm như vậy.

Bình dấm chua Thẩm Tích Văn cơ hồ muốn tràn ra cả xe nhưng dù lòng không thoải mái nàng vẫn không thể buông lời cự tuyệt, vì thế nàng mới nghĩ ra một lý do hoàn mỹ để trả lời: "Có thể cho nhưng trước tiên xích sang đây hôn má ta một cái".

Nếu Tống Tử Câm muốn trang điểm xinh đẹp đi gặp bảo bối của cô thì nụ hôn này, coi như là an ủi giúp nàng thoải mái một chút đi.

Tống Tử Câm ngươi sẽ chọn như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top