Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 58: Thật đáng yêu

Nói đến kỳ quái, đối với các nghi hoặc của nàng, Vân Thư Trần luôn là biết gì nói đấy. Nhưng hỏi xong một câu kia lại không nhận được câu trả lời từ sư tôn.

Nàng nói, "Chớ có suy nghĩ nhiều, yên ổn tu đạo."

Khanh Chu Tuyết đem nỗi lòng đang loạn này nhét trở lại vào bụng, lượng mấy ngày mặc kệ. Nghĩ lại thì phiền muộn của nàng cũng rất nhạt nhẽo, sau một trận sầu lo, liền nghĩ ---- ---- chí ít vẫn là có thể yêu thích sư tôn từ trong thâm tâm.

Dạng này đã là không tệ.

Còn lại cũng không thể cưỡng cầu.

Tâm tình của nàng lần nữa trở về bằng phẳng, nhưng không ngờ nàng nhẹ nhõm hỏi một chút, ngược lại để đáy lòng sư tôn nhà nàng lật sóng, ngũ vị tạp trần, suốt ngày lo lắng lấy nhà mình tiểu đồ đệ bị quải chạy.

Lưu dân được thu nạp không thể uống tiên lộ ăn tiên đan mà sống qua ngày, cần củ gạo dầu muối. Bên trong Thái Sơ Cảnh không ai làm ruộng, cũng chỉ có thể phái người xuống núi chọn mua những vật này.

Khanh Chu Tuyết ngự kiếm phi hành, coi như tiện lợi, mỗi ngày nhận công việc này thay cho sư tỷ muội, chạy qua chạy lại mấy phiên chợ xung quanh Thái Sơ Cảnh.

Ngẫu nhiên một ngày, nàng thế mà đi đường gặp phải sư tôn. Vân Thư Trần giống như đang cùng Diệu Thuấn nói gì đó, thần sắc nhàn nhạt, đến lúc Khanh Chu Tuyết nhìn qua, nàng liền có cảm giác mà nghiêng đầu, liền đối mặt cùng với tiểu đồ đệ đang xách mấy túi gạo trên tay.

Vân Thư Trần lại ngoái lại nói với Diêu Thuấn mấy câu, nữ nhân kia liền thi cái lễ cáo lui, vào lại lầu son.

Cùng lúc đó, Khanh Chu Tuyết thả hai túi gạo vào trong nạp giới

"Sư tôn, cùng một chỗ trở về a?"

Vân Thư Trần nói, "Hiếm được xuống núi đi lại đây đó, ngươi cứ về trước. Ta lại đi đi."

Khanh Chu Tuyết đem đồ cất kỹ, mấy bước đuổi theo được bóng dáng của nàng, "Cái này cũng không khẩn cấp, về muộn muộn đều không có gì đáng ngại. Ta bồi sư tôn cùng đi a."

Vân Thư Trần vẫn chưa lên tiếng, nói thực ra, nàng hiện tại xác thực không muốn để ý đến nàng ---- ---- tiểu đồ đệ ánh mắt kém cỏi như vậy, hiện tại nhìn tới không quá đáng yêu.

Bởi vì đoạn thời gian trước Vân Thư Trần thường xuyên dắt tay nàng, Khanh Chu Tuyết cũng quen với việc đó, tự nhiên là nắm lấy tay nàng.

Vân Thư Trần cảm thụ được ôn lương mềm mại trong lòng bàn tay, lòng không tự giác sáng tỏ một chút, chỉ là thần sắc vẫn là nhàn nhạt.

Khanh Chu Tuyết luôn cảm thấy tâm trạng của sư tôn mấy ngày nay đều không quá tốt. Nhiều năm như vậy, nàng phát giác không phải ai cũng nói chuyện thẳng thắn như bản thân, nhất là người giống như sư tôn, có chuyện gì luôn luôn để trong lòng mà suy nghĩ, không dễ dàng bày tỏ lên mặt.

Nói ngắn gọn, cảm xúc của nàng cần người đoán.

Bất quá làm đệ tử của nàng sớm chiều ở chung, Khanh Chu Tuyết đối đối với môn học này rất là tâm đắc. Lúc sư tôn cười không nhất định là vui vẻ, tương đối khách khí là lễ phép, lúc ý cười không chạm đáy mắt là trào phúng, chỉ lúc ánh mắt của nàng cũng hơi gấp, mới tính là tâm tình tươi đẹp.

Nếu như sư tôn không có biểu tình gì, phần lớn là mệt mỏi bất mãn, hoặc cảm giác nhàm chán, nếu như bên tai có chút phiếm hồng, vậy đều không phải là hai cái trước... mà là xấu hổ.

Bất quá hiếm khi gặp nàng mắc cỡ, hai lần đều là xuất hiện khi nhìn nàng tắm rửa và cùng nàng tắm rửa.

Một quyển này tên là Vân Thư Trần kinh thư, Khanh Chu Tuyết đọc đến vô cùng cẩn thận. (Đọc sư tun như một cuốn sách)

Khanh Chu Tuyết cũng không phải dạng người có thể thể nghiệm và quan sát nhân ngôn ân tình, chí ít về điểm này còn lanh lợi kém xa Lâm sư tỷ, thậm chí còn có chút trì độn với biến hóa của thế giới bên ngoài.

Nàng là cùng Vân Thư Trần quen biết đã lâu, ánh mắt lại suốt ngày suốt ngày dán ở trên người nàng, mới có thể nhìn thất được bất ngờ bên trong bình thản.

Lúc sư tôn không vui, tốt nhất là nên đàm luận chút gì đó cùng nàng. Khanh Chu Tuyết nghĩ nghĩ, "Chúng ta đi chỗ nào?"

Vân Thư Trần làm sao biết đi chỗ nào, nàng vốn là đến tìm Diệu Thuấn có việc, sau đó tùy tiện tản bộ, cũng không mục đích. Hai sư đồ đi tới đi lui, lại đến biên giới Thái Sơ Cảnh.

Nhân gian nổi lên chiến tranh, đoán chừng lại đang thay đổi triều đại. Mấy ngày trước đây chưởng môn đã hạ lệnh, kết giới khép lại, người trong và ngoài Thái Sơ Cảnh không thể tương hỗ câu thông.

Nhưng là Khanh Chu Tuyết lại nghe từng tiếng dị hưởng từ phía bên kia, nàng nhìn kỹ đi, lại nhìn thấy một màn kinh người. Từng đống bách tính ô áp áp, xanh xao vàng vọt, gánh nặng gia đình, như thể tức giận mà đánh vào kết giới, một đạo linh quang hiện lên, lại bắn trở lại mặt đất giống như ngũ cốc.

Bọn hắn bò lên lại, giống như là bươm bướm dập lửa, ngoan cường đụng vào kết giới, một tiếng một tiếng, giống như là gõ cửa.

Gõ một cách cửa sẽ không mở ra.

Khanh Chu Tuyết nhìn lấy bọn hắn.

So sánh với lưu dân được thu nhận bên trong Thái Sơ Cảnh, toàn thân bọn hắn càng là gầy đến đáng sợ, giống như là quỷ hồn chỉ chừa một hơi cuối cùng, trong mắt không có ánh sáng, chỉ còn một mảnh chết lặng tuyệt vọng.

Ở bên trong tầng kết giới không có sương mù quấy nhiễu, hết thảy đều là thoải mái. Mà ở phía dưới sắc trời bên kia, chỉ cách nhau một đường, một bên là lưu dân lấy đầu đụng kết giới, một bên là bách tính bên trong Thái Sơ Cảnh an nhàn không biết sầu khổ.

Lại nhìn ra bên ngoài, cụt chân cụt tay rơi đầy đất, khói lửa đến nơi tận cùng, nhìn thấy mà giật mình. Một bên là luyện ngục nhân gian, một bên là thế ngoại đào nguyên, cũng chỉ cách xa mấy bước, càng thêm để người cảm thấy hoang đường.

Đang lúc này, đôi mắt được phủ lên một bàn tay ấm áp, ngăn trở một cảnh tượng hỗn loạn, Khanh Chu Tuyết lại nhìn không thấy cảnh trước mắt.

"Đừng xem."

Cặp mắt kia trong trẻo lại xinh đẹp tuyệt trần, phản chiếu ra phong tuyết tinh khiết bên trên Hạc Y Phong là đủ, không cần lại nhìn những cảnh tượng luyện ngục như thế này, đây là nàng...

Một điểm tư tâm không hiểu hình thành trong lòng nàng.

Vân Thư Trần đưa tay che khuất con mắt của nàng, ôn nhu nói sát bên tai của nàng, "Từ xưa triều đại thay đổi, tứ bề báo hiệu bất ổn, luôn luôn khổ bách tính. Thái Sơ Cảnh xem như là tiên gia duy nhất bốc lên Thiên Khiển mà thu nhận lưu dân, chỉ là vật tư địa bàn cũng có giới hạn, cứu được sáu, bảy ngàn người, đã là cực hạn. Nếu lại liên tục không ngừng thu vào đến, nhân khẩu cũng nên ăn cơm, kia lương thực cho dân chúng trong Cảnh đi đâu tìm ? Sợ rằng sẽ biến thành cái Luyện Ngục thứ hai."

Nàng giơ tay lên, ngưng tụ thành một đám mây sương mù, lũng thực kết giới, "Cách cũ vô dục để xem kỳ diệu, thường có muốn để xem nó giao nộp. Như là đã sờ chuẩn cái này một 'Giao nộp', đủ khả năng chính là cực hảo."

Khanh Chu Tuyết khẽ thở dài một cái, "Sư tôn, không cần lo lắng, ta cũng không có cảm giác gì. Cũng chính là bởi vì thấy không được cảm ngộ, mấy ngày trước đây trăm mối vẫn không có cách giải, cho nên tới hỏi ngươi."

"Mấy ngày trước đây?"

"Ái nhân."

Vân Thư Trần nhất thời sửng sốt, nguyên lai nàng nói là tình cảm đối với nhân loại, lại bị bản thân nghĩ bảy nghĩ tám, suy nghĩ lạc đề vạn dặm.

Đáy lòng thở dài, xoa mi tâm, nhất thời nhẹ nhõm, lại bỗng cảm giác mệt mỏi, tương đương mâu thuẫn.

"Ân... Trở về sẽ nói với ngươi."

Lông mi Khanh Chu Tuyết run lên, rốt cục lại rũ xuống, "Sư tôn, có thể ta không giống với người thường."

Vân Thư Trần khóe môi hơi gấp, "Không giống nhau thì lại như thế nào? Trên đời này không có người giống nhau. Khanh nhi như thế nào cũng đều tốt."

Khanh Chu Tuyết còn chưa có nói xong, nàng nhìn xem Vân Thư Trần, không khỏi sinh một tia nghi hoặc. Bất quá câu "Khanh nhi như thế nào đều rất hảo" như Định Hải Thần Châm, lập tức tiến vào trong lòng nàng, cắm đến vững vàng.

Nàng thậm chí không biết Vân Thư Trần có phải là thật sự đoán được lời chưa nói hết của nàng hay không.

Nhưng sư tôn cảm thấy tốt, đó chính là tốt.

Thoáng một cái, nàng thế mà cảm thấy cả người đều tốt.

Ngày mùa hè thoáng qua một cái, lúc sắp đến mùa thu, năm thứ hai học công khóa, lục tục ngo ngoe đều bắt đầu khảo sát.

Vài bóng người tụ tập trên Diễn Võ Trường toàn bộ trở về dãy núi nhà mình, cắn răng gặm sách. Cũng không phải bởi vì lấy cái này khảo sát qua mới có thể có thêm nhiều màu, nếu không phải qua ---- ---- tại sư môn mà nói, đích thật là sự tình rất không thấy ánh sáng.

Chưởng môn biết nhóm tiểu đệ tử sẽ mò cá thả biển ở phương diện mà bản thân không chuyên, mỗi lần thi viết đều sắp xếp đưa thứ tự xếp hàng, dùng cây bút viết lên tờ giấy dán ở một bên cửa sơn môn , phàm là vào cửa ngẩng đầu đều sẽ liếc thấy được.

Không ít người oán thầm, lại không phải khoa cử tuyển Trạng Nguyên!

Bất quá đương nhiệm Trạng nguyên xác thực uy phong, cái tên phía trên cùng được viết bằng phấn vàng, tỏa ra ánh sáng lung linh.

Lần trước, lần trước nữa, tốt nhất trong các lần, đều là ba chữ "Khanh Chu Tuyết" óng ánh chói mắt.

Bọn hắn mỗi lần trước khi vào cửa đều tránh muốn bị đại danh Khanh sư tỷ làm mù mắt, đứng vững chiêm ngưỡng một hai; cũng có người tùy ý liếc vài lần, liền thờ ơ đi vào; thậm chí, có chút danh tự tìm từ dưới đi lên, căn bản không muốn đi xem đồ vậy xúi quẩy bực này, cúi đầu vội vàng đi qua.

Đây chính là một đạo kỳ cảnh. Cùng một sơn môn, người khác nhau tựa hồ cũng toát ra khí chất khác nhau.

Lúc Vân Thư Trần đi qua sơn môn cũng sẽ ngẩng đầu nhìn một chút. Mấy chữ viết màu vàng kia quả thực khí phái, tăng thêm cho sư môn mười phần thể diện

Mỗi lần đến thời khắc này, nàng là nhớ tới bộ dáng nàng khêu đèn chuyên chú học đêm, kết quả như vậy cũng không ngoài ý muốn.

Sắp đến gần mấy lần thi viết, lúc đêm khuya, Khanh Chu Tuyết lại đã quên canh giờ, đem bản thân vùi sâu vào trong đống sách.

Vân Thư Trần đến gần xem xét, bản thân nàng khi nào nhốt cũng không cảm thấy, thế mà lại gục xuống bàn gặp Chu Công như vậy. Một bên mặt Khanh Chu Tuyết đặt ở phía trên trang sách, trên tay dính lấy một chút nước mực lộn xộn, nửa bên còn lại còn được ánh trăng nhàn nhạt phủ lên.

Vân Thư Trần liếc nhìn chữ viết trong sách, quả nhiên, nàng vẫn là đang nghiên cứu văn phú viết như thế nào, có lẽ là đối với phương diện này không có thiên phú, nhớ đến tùy bút nhiều năm nay của nàng, viết đến viết đi vẫn giống như ghi sổ thu chi.

Tóm lấy Việt Trường Ca đến dạy cho nàng thì như thế nào?

Ý nghĩ hiện lên, rất nhanh lại bị bỏ đi. Được rồi, nàng nửa điểm cũng không hi vọng văn chương của đồ nhi sau này đều là giống loại "Ủng tuyết thành ngọn núi, đổ mồ hôi lâm ly" này.

Vân Thư Trần một ngón tay chọc vào gò má bên phải của nàng. Nhưng người đứng phía bên trái nàng, Khanh Chu Tuyết giật mình, trợn mắt nhìn đi không thấy ai, toàn thân cứng đờ ngồi thẳng người. Sau đó đánh hơi được mùi thơm quen thuộc mới chậm rãi trầm tĩnh lại.

"Ngày mai lại học cũng giống vậy."

Khanh Chu Tuyết gật gật đầu, buồn ngủ yên lặng một lát. Vân Thư Trần thấy một sợi tóc như cỏ lá nhọn nhếch lên trên đỉnh đầu nàng, nhất thời bán hội thế mà ngược lại không xuống. Nàng không khỏi gở thử một chút, sợi tóc run rẩy kia lại nghiêng về một bên khác.

Thật đáng yêu.

Đang lúc nghĩ như vậy, nàng vội vàng không kịp chuẩn bị đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của đồ nhi, thế là thả tay xuống, ho nhẹ một tiếng, "Đi ngủ."

Đang lúc Khanh Chu Tuyết đứng lên đi lại , chỏm tóc kia rơi xuống, ngoan ngoãn rũ ở sau ót, Vân Thư Trần nhìn thấy không khỏi một trận tiếc nuối.

Đến trên giường ngủ, đồ nhi còn ngáp dài, trở mình mặt hướng về phía nàng, khẽ thở dài một cái, "Trải qua ba ngày nữa liền muốn thi."

Vân Thư Trần nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch, "Đừng suy nghĩ. Nghĩ thế nào đi nữa, ngươi hiện tại có thể lập tức biến Văn Khúc tinh sao ?"

Thanh âm Khanh Chu Tuyết có chút lơ lửng, trong mộng lẩm bẩm nói: "Cũng không phải là suy nghĩ nhiều, chuyện nên làm nên hết sức mới phải..."

-Edit ở quán cà phê gần xong rồi gập máy đi về mà quên lưu, lại edit từ đầu QAQ, btw, ai đọc mà cấn cấn chỗ nào edit chưa ổn thì góp ý tui với nha, nhiều cái tui không biết edit sao á, với cũng có đoạn không hiểu nữa, nên tui muốn ai đó chỉ tôi sửa mấy chỗ sạn lắm, vì truyện hay mà edit dở thì tiếc lắm- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top