Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32. "Áp Mạc Tô"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Vũ Nhiên ngủ một giấc mãi đến khi trời tối, ngồi tu luyện trong chốc lát, linh khí ở trong thân thể vận chuyển vài vòng, rốt cuộc cảm giác thân thể không còn mệt mỏi nữa, ngược lại có chút thần thanh khí sảng.

Có điều A Tô còn chưa trở về, đi ra ngoài giết dị thú hay ở dưới lầu ăn cơm nhỉ?

Đôi mắt trong sáng lây nhiễm một tia nghi hoặc, Ninh Vũ Nhiên mặc quần áo xuống giường, vừa định xuống lầu nhìn xem liền nghe được tiếng bước chân ngoài cửa.

Động tác Ninh Vũ Nhiên dừng lại, đôi mắt to trong sáng xinh đẹp linh động giảo hoạt xoay chuyển. Ngón trỏ tay phải nhanh chóng ở trong không trung phác họa một vòng liền xuất hiện một quả thủy cầu trong suốt.

Cửa phòng mở ra, Ninh Vũ Nhiên nhẹ nhàng động ngón tay, thủy cầu lập tức bay tới người mở cửa.

Mạc Tô vừa mở cửa liền nghênh diện một quả thủy cầu, biết hôm nay Ninh Vũ Nhiên bị mình trêu cợt khiến nàng có chút giận nhưng cô không tính toán để nàng đạt được ý nguyện. 

Tinh thần lực hơi động, thủy cầu nguyên bản còn cách cô một centimet lập tức thay đổi phương hướng, phản hồi theo đường cũ bay về phía Ninh Vũ Nhiên.

Tốc độ kia, Ninh Vũ Nhiên có thể nghe được thanh âm thủy cầu ma sát trong không khí, cũng may từ tận thế tới nay nàng bị Mạc Tô huấn luyện càng thêm lợi hại, năng lực ứng biến rất mạnh, xoay người một cái tránh thoát thủy cầu. Sau đó liền nghe thủy cầu nện trên tường phát ra một tiếng bang.

Đôi mắt đen nhánh của Mạc Tô lây nhiễm ý cười, đồng tử phản chiếu hình ảnh Ninh Vũ Nhiên mang biểu tình khô héo vì đánh lén không thành. Cô mở miệng nói: "Sao không sử dụng dị năng thu hồi lại thủy cầu?" thanh âm của cô trước sau như một thanh lãnh, nhưng hiện tại giống như suối nước mang theo một chút ý cười.

Ninh Vũ Nhiên: "..."

Được Mạc Tô nhắc nhở, Ninh Vũ Nhiên nhất thời xấu hổ muốn đòi mạng, chẳng lẽ nàng sẽ nói do nàng quên thủy cầu có thể bị nàng khống chế sao?

Ninh Vũ Nhiên mặt lạnh lùng, không thèm trả lời.

Tiếp theo liền nghe Mạc Tô nói: "Không phải quên mất rồi chứ?"

Ninh Vũ Nhiên liếc mắt một cái trừng nàng, kiên quyết không nói lời nào.

Hành vi của nàng quả thực chính là không đánh đã khai.

Cuối cùng Ninh Vũ Nhiên bị Mạc Tô mang vào không gian, hai người cùng nhau luyện luyện, kết quả chưa đến mười chiêu Ninh Vũ Nhiên đã bị Mạc Tô đánh gục, ngã trên mặt đất.

Mạc Tô: "Còn yếu như vậy."

Ninh Vũ Nhiên: "..." Mang em so sánh với chị được sao A Tô thân ái !!!

Mạc Tô: "Vừa may có tôi bảo vệ em."

Ninh Vũ Nhiên: "..." Bảo vệ?! Lúc vừa mới trùng sinh là ai động một chút liền muốn giết chết em?!!!

Mạc Tô: "Về sau mỗi ngày đều phải cùng tôi đối chiêu."

Ninh Vũ Nhiên: "..." Khóc không ra nước mắt. Em thà rằng đi giết tang thi!!! Cùng chị đối chiêu sao? Không có lúc nào là không quyến rũ em!!! Còn đánh lại được à!!!

Mạc Tô: "Cứ quyết định như vậy đi. Có thể đỡ mười chiêu, tôi liền thưởng chính mình cho em."

Ninh Vũ Nhiên: "..." Rầm rì! Chị đã sớm là của em!!!

Mạc Tô bổ sung: "Nếu thắng sẽ cho A Nhiên ở trên."

Ninh Vũ Nhiên ánh mắt đột nhiên sáng ngời, này này này? Cái này có thể!!! Dường như ngay lập tức Ninh Vũ Nhiên liền gật đầu đáp ứng! Đối với chuyện có thể áp Mạc Tô, nàng vô cùng cố chấp.

Nhưng mà rơi vào cảm xúc vui sướng khiến Ninh Vũ Nhiên quên mất một chuyện, ở trên không tương đương là được áp Mạc Tô.

Đợi đến khi nàng khổ luyện thắng được Mạc Tô mới hiểu lời Mạc Tô nói "Ở bên trên" là có ý tứ gì. Nếu Ninh Vũ Nhiên sớm biết cái gì gọi là "Ở bên trên", nàng chắc chắn sẽ lạnh nhạt mà nói: Cảm ơn, em lựa chọn từ chối.

Vì ngày mai phải lên đường, Mạc Tô chỉ đùa giỡn Ninh Vũ Nhiên, hai người không làm sự tình gì như tối hôm qua.

Đêm nay xem ra khá yên ổn.

Sáng sớm ngày hôm sau cùng Mạc Tô ra ngoài ăn điểm tâm sáng, Ninh Vũ Nhiên phát hiện phần lớn mọi người đều đã có mặt, người quen ngoài Thư Cẩn Ngọc không có ở đây, còn có sáu gương mặt mới. Nhìn bọn họ quả nhiên có một thanh niên trong đó, không sai biệt lắm so với miêu tả của Mạc Tô, diện mạo tuấn tú, cách nói chuyện rất bình tĩnh chính là Tần Ngự.

Ninh Vũ Nhiên và Mạc Tô tự nhiên tương đối quen thuộc cùng với mọi người.

Hoa Yên đang cắn bánh mì nhân đậu, trước mặt còn có một hộp sữa bò chưa mở. Nhìn thấy Mạc Tô cùng Ninh Vũ Nhiên đến rồi lập tức cười cong mắt, lặng lẽ nháy mắt với Ninh Vũ Nhiên. Biết chuyện ngày hôm qua nàng không ra khỏi phòng còn nghi hoặc nửa ngày, Hoa Yên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ đối với chuyện hai nữ nhân trong lúc đó làm như thế nào.

Quan hệ của Ninh Vũ Nhiên và Mạc Tô đã sớm không phải bí mật trong đoàn người. Lúc ấy trong lòng Ninh Vũ Nhiên còn nghĩ không biết nửa kia định mệnh của A Tô nhà nàng Thư Cẩn Ngọc nghĩ như thế nào. Có ý nghĩ muốn giết chết nàng hay không.

Kết quả thái độ của Thư Cẩn Ngọc đối với Mạc Tô cùng người ngoài không có gì khác nhau, ngược lại bởi vì Lâm Câm thích Mạc Tô còn thường thường dùng thái độ của tình địch đối đãi với cô. Mệt nàng lúc trước gặp Thư Cẩn Ngọc còn lo lắng như vậy, sợ Thư Cẩn Ngọc yêu Mạc Tô. Hiện tại xem ra Thư Cẩn Ngọc hoàn toàn "Nhất kiến chung tình" với Lâm Câm .

Nghĩ đến đây, Ninh Vũ Nhiên vừa lòng cắn một miếng bánh mì. Ánh mắt đột nhiên quét đến Trầm Mộc Sênh đang im lặng ăn cơm, nàng "Này" một tiếng, hỏi: "Trầm đại ca khống chế được ánh mắt rồi?"

Trầm Mộc Sênh đã tháo xuống miếng che mắt hình thỏ đáng yêu, mắt trái "Khôi phục" thành màu sắc bình thường.

"Đúng vậy." Trầm Mộc Sênh cười nói "Buổi chiều hôm qua đã trở lại bình thường."

Trầm Mộc Sênh đã sớm từ miệng Hoa Yên biết được Ninh Vũ Nhiên cùng Mạc Tô mới chân chính là ân nhân cứu mạng của hắn. Tuy rằng không biết hai người có mục đích gì, nhưng thông qua tiếp xúc hắn phát hiện Mạc Tô tính cách lãnh đạm mà thực lực lại cường đại, so sánh với Ninh Vũ Nhiên tính cách tương đối hoạt bát rộng rãi hơn một chút, nhìn diện mạo nàng như thiếu nữ nhu nhược, ngược lại thực lực một chút cũng không yếu. 

Trầm Mộc Sênh hoàn toàn không thể nghĩ ra trên người mình có cái gì để lợi dụng. Nhưng mà hai người này cũng không có ác ý gì. Một tuần nay đối đãi với nhau coi như tương đối quen thuộc.

Không quá quan tâm đôi mắt Trầm Mộc Sênh nhưng vừa nhắc tới việc này Hoa Yên liền tức giận, nàng nói: "Dù gì cũng tốt, mệt cho tôi vì lo lắng mới làm bảo hộ mắt cho anh, vậy mà bị anh làm hỏng luôn rồi!"

"..." Trầm Mộc Sênh nhất thời có chút bất đắc dĩ. Ngày hôm qua mắt trái đột nhiên biến hóa, năng lượng ám hệ tràn ra trực tiếp phá hỏng miếng bảo hộ mắt hình thỏ Hoa Yên tự tay chế tác, chỉ còn lại sợi dây, còn đúng lúc bị Hoa Yên tới tìm hắn nhìn thấy.

Từ buổi chiều hôm qua đến bây giờ, đã là lần thứ hai Hoa Yên giận dỗi.

Dưới chân Hoa Yên, A Bảo đã ăn uống no đủ đang híp mắt nằm cũng phối hợp mở mắt ra, hướng về phía Trầm Mộc Sênh nhẹ nhàng gầm một tiếng.

Trầm Mộc Sênh: "..."

Trầm Mộc Sênh có chút dở khóc dở cười, mèo lớn này thật đúng là hộ chủ. Thật ra thì giận dỗi đáng yêu giống Hoa Yên như đúc.

Tính cách của hắn hiện giờ khác xa lắc so với trong tiểu thuyết. Được Mạc Tô cùng Ninh Vũ Nhiên cứu giúp, khi tỉnh lại trước tiên nhìn thấy Hoa Yên trông giữ mình, không như trong tiểu thuyết khi tỉnh lại xung quanh toàn bộ đều là tang thi khiến hắn phá vỡ hắc hóa. Trước những người quen thuộc, hắn như cũ ôn nhu hữu lễ.

Đặc biệt đối đãi với Hoa Yên luôn luôn dung túng cưng chiều, ôn nhu của hắn giống như toát ra từ xương cốt.

Ninh Vũ Nhiên nhìn Hoa Yên lộ ra biểu tình giận dỗi quen thuộc. Vô cùng hứng thú vây xem.

Rốt cuộc Hoa Yên cũng không phải là người thích vô lý gây sự, muốn thấy Hoa Yên giận dỗi cần phải có Trầm Mộc Sênh ở bên cạnh mới được.

Trong tiểu thuyết miêu tả, đối mặt với người xa lạ Hoa Yên tuyệt đối là nữ thần ôn nhu, cùng người quen ở bên nhau lại là một tiểu khả ái tính tình linh tinh cổ quái nhưng rất có chừng mực.

Kết quả không biết vì nguyên nhân gì, mỗi lần Hoa Yên cùng Trầm Mộc Sênh nói chuyện đều thành một bộ dáng muốn giận dỗi, ngoài ra A Bảo sẽ phối hợp với nàng, mỗi lần nàng giận dỗi lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ thực sự siêu cấp đáng yêu.

Mạc Tô đôi mắt thanh thanh lãnh lãnh, từ trước đến nay đều không quan tâm đến chuyện của người khác. Chẳng qua thấy Ninh Vũ Nhiên chuyên chú nhìn chằm chằm Hoa Yên khiến cô không hài lòng. Người của cô luôn nhìn chằm chằm nữ nhân khác làm gì! Đương nhiên, nam nhân cũng không được. 

Mạc Tô cầm lấy một khối bánh sữa đút vào miệng Ninh Vũ Nhiên, thành công hấp dẫn lực chú ý của A Nhiên nhà mình trở về.

Ninh Vũ Nhiên quay đầu bắt gặp khuôn mặt lãnh đạm của Mạc Tô, không nghĩ cũng biết A Tô ngoài lạnh trong nóng nhà mình không vui. Nàng vui vẻ hôn Mạc Tô một cái, nghĩ nghĩ sau đó lại trực tiếp dựa vào trong lòng Mạc Tô.

Lâm Câm đã ăn xong, thấy một màn như vậy hốc mắt lập tức chua xót, cho dù đã sớm biết vẫn nhịn không được có một tia ảo tưởng. Nhưng tình cảm của Mạc Tô và Ninh Vũ Nhiên càng ngày càng tốt, làm sao cô có thể chen chân vào đây? Huống chi, cô còn có tự tôn cùng kiêu ngạo quyết không cho phép mình trở thành người thứ ba chia rẽ tình cảm người khác.

Lâm Câm im lặng không lên tiếng, trở về phòng, vừa vào cửa hốc mắt lập tức đỏ bừng, nước mắt không thể khống chế trượt xuống. Lâm Câm nhớ lại từ lúc quen biết Mạc Tô tới nay, đơn thuần ngưỡng mộ ban đầu trở thành thầm yêu, từ Tiết Lam đến Ninh Vũ Nhiên, Mạc Tô đối với cảm tình của cô trước nay chỉ như bạn bè thân thiết.

Lâm Câm mờ mịt nghĩ, có phải cô nên từ bỏ, kiên trì không có ý nghĩa ngược lại sẽ khiến hai người lâm vào hoàn cảnh càng thêm xấu hổ.

"Ồ, sao lại khóc rồi, bị ai bắt nạt?"

Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm cà lơ phất phơ. Lâm Câm mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt mang theo ý cười của Thư Cẩn Ngọc. 

Cô nắm chặt tay, xương ngón tay rung động, lãnh đạm nhìn Thư Cẩn Ngọc. Trong lòng có chút ảo não, cô ở chung phòng cùng Thư Cẩn Ngọc, mới vừa rồi bị cảm xúc mãnh liệt làm mất đi khống chế, lại cho rằng Thư Cẩn Ngọc còn đang ngủ nên mới mặc kệ nước mắt cứ vậy rơi xuống. Hiện tại hối hận không kịp nữa rồi.

Chẳng qua ánh mắt Lâm Câm lãnh đạm không mang lại một chút uy hiếp, còn vừa mới khóc, không chỉ hốc mắt đỏ một vòng, đôi mắt cũng được nước rửa qua trong sáng thuần khiết, xinh đẹp cực kỳ.

Thư Cẩn Ngọc nhìn cô thầm nghĩ muốn bắt nạt, nhưng mà suy xét đến khả năng Lâm Câm vừa mới trông thấy Mạc Tô cùng Ninh Vũ Nhiên hai người hôn nhẹ, thân thân mật mật tú ân ái, hơn nữa hiện tại thiện cảm của Lâm Câm đối với mình không cao, cô đành phải từ bỏ suy nghĩ này của mình. Thư Cẩn Ngọc mờ ám nghĩ, tốt hơn vẫn nên chờ theo đuổi được người này tới tay sau đó mới trêu chọc.

Bị tên hỗn đản Thư Cẩn Ngọc nhìn thấy mình khóc, Lâm Câm cảm giác rất mất mặt. Từ lúc cứu Thư Cẩn Ngọc, cái tên da mặt dày khốn kiếp này sau khi tỉnh lại vẫn luôn quấn quít lấy mình, còn bảo mình buông tay Mạc Tô. Nếu không phải vì Thư Cẩn Ngọc thay cô đỡ một chiêu của Thư Cẩn Diệu, cô sẽ chịu chung phòng cùng cô ta sao?! Đúng là nằm mơ!!

Còn có buông tay Mạc Tô rồi, chẳng lẽ cô sẽ cùng với cô ta ở bên nhau chắc?!

Thư Cẩn Ngọc phát hiện Lâm Câm nhìn về phía mình, lãnh đạm trong ánh mắt đột nhiên mang theo một tia ghét bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top