Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56. Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một năm tuyết lớn bay đầy trời. 

Căn cứ Thự Quang.

 Ninh Vũ Nhiên đứng ở ban công biệt thự, hoa tuyết thuần trắng bay lả tả trên người nàng.

Tuyết nhiễm trắng mái tóc đen, đôi mày thanh tú, mi mắt và quần áo của nàng, Ninh Vũ Nhiên dường như không phát hiện chút nào. Nàng ăn mặc không tính quá dầy, lại không cảm giác được mùa đông lạnh băng, thời gian ba năm, nàng đã sớm đột phá Trúc Cơ.

Nhưng ba năm cũng đủ để thay đổi một người.

Con ngươi Ninh Vũ Nhiên biến thành luôn lạnh lùng lạnh nhạt, người từng yêu cười càng ngày càng trầm tĩnh, trong xương cốt lộ ra đều là thanh lãnh.

Từ ngày Mạc Tô bỏ đi, Ninh Vũ Nhiên từ trong vây đuổi, công kích của căn cứ Trung Ương được mọi người mang trở về căn cứ Thự Quang.

Mạc Tô rời đi.

Hệ thống ngủ đông.

Đắm chìm trong đả kích trầm trọng như vậy, vài ngày sau, Ninh Vũ Nhiên rốt cục áp chế xuống toàn bộ mặt trái cảm xúc nàng đang có. Nàng bắt đầu học cách xử lý sự vụ căn cứ Thự Quang, nàng bắt đầu mỗi tháng đều sẽ cố định biến mất vài ngày đi tìm A Tô của nàng. Nàng bắt đầu trở nên trầm tĩnh lạnh nhạt.

Ba năm, khí chất trên người Ninh Vũ Nhiên càng thêm lạnh nhạt hờ hững, con ngươi của nàng luôn thanh thanh lãnh lãnh.

Từng có người nói một câu như vậy: Thời điểm ngươi yêu một người, khi người ngươi yêu bởi vì nguyên nhân nào đó tử vong hoặc rời đi không trở về, ngươi sẽ không tự giác đi bắt chước, bất giác biến thành bộ dáng của người ngươi yêu nhất.

Ninh Vũ Nhiên tin tưởng vững chắc A Tô của nàng sẽ không gặp chuyện không may, tựa như nàng tin tưởng vững chắc mình nhất định sẽ tìm thấy A Tô.

Trong băng tuyết, Ninh Vũ Nhiên đứng thẳng mở ra hai bàn tay, làm một động tác ôm lấy. Đôi mắt nàng như băng tựa ngọc hơi khép, nhẹ giọng nói: "A Tô, em nhất định sẽ tìm được chị."

Căn cứ Trung Ương ba năm sau, sớm đã không còn huy hoàng như năm đó.

Năm đó Mạc Tô giết chết Tiết Lam, sau đó đột nhiên rời đi làm người của căn cứ Trung Ương hoàn toàn trở tay không kịp. Nhưng bọn hắn viện được lý do chính đáng truy kích nhóm người Ninh Vũ Nhiên còn lại. Có điều càng thêm ngoài dự đoán chính là trong căn cứ Thự Quang có không dưới năm dị năng giả bậc năm, trong đó còn bao gồm Thư Cẩn Ngọc.

Người căn cứ Trung Ương gần như tức giận phát điên, muốn Thư Mạnh Dương đến đưa con gái ông quay về căn cứ Trung Ương. Nào ngờ Thư Mạnh Dương này chính là một lão cha nữ nhi khống, trực tiếp mang theo quân đội của mình, tuyên bố thoát ly căn cứ Trung Ương, sau đó nhanh chóng gia nhập Thự Quang.

Nhóm người Ninh Vũ Nhiên đương nhiên thuận lợi về tới căn cứ Thự Quang, mà mất đi Thư Mạnh Dương cùng quân đội của ông, căn cứ Trung Ương lập tức đại thương nguyên khí.

Các căn cứ khác mua thuốc chữa virus từ căn cứ Trung Ương sau đó phát hiện ra tác dụng phụ.

Sau khi tỉnh táo lại, Ninh Vũ Nhiên liền phát cho mỗi căn cứ một phần phương thức phối trí chế tạo ra thuốc chữa virus tang thi, không thu bất cứ vật gì. Bởi An Lạc khâm đã tìm được một loại thực vật biến dị có thể thay thế tác dụng của linh tuyền dùng trong phối chế thuốc.

Tuy rằng hiệu quả so với linh tuyền kém hơn một chút, nhưng so với thuốc căn cứ Trung Ương chế tác có khuyết điểm chí mạng vẫn tốt hơn rất nhiều.

Trong thời gian ngắn, uy tín của căn cứ Trung Ương rơi xuống thung lũng, mà căn cứ Thự Quang càng ngày càng được nhiều người ủng hộ.

Ngay sau đó, Ninh Vũ Nhiên chiếu theo nội dung tiểu thuyết, đưa ra đề nghị chuyện thành lập liên minh vốn nên xuất phát từ căn cứ Trung Ương, chiếm được đại đa số căn cứ đồng ý gia nhập.

Ninh Vũ Nhiên biết rõ, tuy người ủng hộ nhiều cũng không có khả năng khiến toàn bộ căn cứ khác nhập vào căn cứ Thự Quang, trừ phi sử dụng thủ đoạn bạo lực. Nhưng mà tận thế, Ninh Vũ Nhiên sao lại vì thống nhất mà khởi xướng nội chiến nhân loại.

Xây dựng liên minh lại là chuyện khác, mỗi thủ lĩnh căn cứ gia nhập liên minh đều sẽ có quyền lợi nhất định, nhưng căn cứ Thự Quang chiếm cứ tuyệt đối địa vị lãnh đạo, là trung tâm liên minh.

Liên minh, được mệnh danh là —— liên minh Hy Vọng. Ngụ ý, hy vọng trong tận thế, mà Thự Quang là một tia sáng hy vọng còn lại trong tận thế.

Sau những chuyện liên tiếp phát sinh, căn cứ Trung Ương vốn đã đại thương nguyên khí, bắt đầu xuất hiện số lượng lớn dân cư di chuyển đi, một ít dị năng giả đẳng cấp thấp cùng người thường lựa chọn gia nhập những căn cứ gần đó thuộc về liên minh căn cứ Hy Vọng. Dị năng giả bậc cao đều hướng tới căn cứ Thự Quang được cho là ánh sáng hy vọng tại tận thế.

Căn cứ Trung Ương suy tàn, đây chỉ là một dấu hiệu bắt đầu.

Có dị năng giả bậc năm cũng đã thoát ly căn cứ Trung Ương, Hàn Dương trở thành lãnh đạo cao tầng muốn chấn hưng căn cứ Trung Ương một lần nữa. Nhưng mới qua ba ngày, Hàn Dương, Bạch Hâm Nguyệt cùng Bạch Huy Hoàng toàn bộ đều mất mạng.

Nghe nói có người nhìn thấy, người giết bọn hắn một thân áo choàng đen, trên mặt mang theo mặt nạ màu bạc che khuất nửa trên khuôn mặt, con ngươi lộ ra màu đỏ tươi, phảng phất như Tử Thần.

Lúc này, người mặc áo choàng đen trong lời đồn đang lẳng lặng đứng trên bức tường phế tích đổ nát của căn cứ Trung Ương, con ngươi của cô nồng đậm màu đen, nhưng nhìn kỹ lại thấy giống như hồng ngọc hàm chứa huyết hồng, che giấu trong con ngươi yên ổn là điên cuồng huyết sắc bạo ngược quay cuồng.

Căn cứ Trung Ương đã không còn người.

Tuyết lớn bay lả tả, căn cứ Trung Ương trống không bị tuyết hoàn toàn vùi lấp. Cùng vùi lấp dường như còn có hết thảy thống khổ kiếp trước phát sinh tại nơi này.

Mạc Tô cả người bao phủ trong màu đen áo choàng, thần trí chỉ có một chút thanh tỉnh, cô rời đi nơi này, một bước liền xa vài trăm thước, vài bước sau, đã không thấy được thân ảnh của cô.

Ninh Vũ Nhiên bấm ngón tay, lại cho hệ thống ngủ đông rất nhiều tinh hạch tang thi cao cấp, trong đó có một viên tinh hạch tang thi bậc tám đỏ như máu, hy vọng có thể đánh thức hệ thống.

Tìm kiếm ba năm, Ninh Vũ Nhiên đều không tìm được Mạc Tô, nàng nghĩ, hệ thống có lẽ sẽ biết A Tô của nàng rốt cuộc trốn ở nơi nào.

Nàng không biết đã lần thứ mấy nhớ lại đêm hôm đó hệ thống nói với nàng, tranh thủ cùng A Tô của nàng song tu, bằng không chờ A Tô Trúc Cơ sau đó liền không còn cơ hội.

Đã từng bất an hóa thành hiện thực, Ninh Vũ Nhiên mới giật mình nhận thấy hàm nghĩa lời nói của hệ thống.

Nói vậy, hệ thống sớm đã biết hoặc dự đoán được A Tô Trúc Cơ nhất định sẽ nhập ma. Sau đó, vì không muốn thương tổn nàng sẽ một mình rời đi.

Nước mắt bỗng dưng trượt xuống khóe mắt, Ninh Vũ Nhiên khẽ vuốt trái tim mình, rất đau. Nàng rõ ràng biết, một kiếm kia của A Tô thật muốn giết nàng.

Nếu không phải hệ thống...

Chỉ sợ nàng sớm đã chết một lần.

Nàng dựa vào tình yêu của Mạc Tô đối với nàng, muốn giúp Mạc Tô quên hết thảy những điều Ninh Vũ Nhiên kia kiếp trước đã làm đối với cô, nhưng hiện thực, ở sâu trong nội tâm Mạc Tô vẫn luôn luôn thống hận.

Đông qua xuân tới, liên minh Hy Vọng phát triển càng thêm cường đại, nhân loại đã nắm giữ phương thức đối kháng virus tang thi, tang thi càng ngày càng ít, tất cả đều phát triển theo phương diện tốt.

Chế tạo ra thuốc loại trừ virus tang thi, An Lạc Khâm trở thành khoa học gia nhận được rất nhiều kính ngưỡng.

Hàn Di An và tiểu đội Băng Diễm trở thành đội lính đánh thuê đứng đầu liên minh Hy Vọng.

Tình yêu của họ, từ lâu đã nở hoa kết quả.

Hoa Yên với thân phận tiên đoán sư danh chấn tận thế, hơn nữa tại thời đại tận thế này cô không cần tiên đoán quá nhiều. Càng làm người ta thêm kinh hỉ là Trầm Mộc Sênh quang hệ dị năng có thể bổ sung cho tuổi thọ mà Hoa Yên đánh mất đi vì tiên đoán .

Bọn họ một năm trước liền xác định quan hệ.

Thư Cẩn Ngọc trước sau như một, siêng năng mỗingày theo đuổi Lâm Câm.

Lâm Câm chỉ nói chờ Mạc Tô trở về cô sẽ quyết định. Nhưng biểu hiện này chính là đáp ứng rồi.

Thủ lĩnh tân nhậm Tô Tịch Ngôn của căn cứ Thương Lan cùng Lê Thành ở bên nhau.

Hóa ra, bọn họ vốn là trúc mã, ở trung học từng có qua một thời gian yêu đương, nhưng sau này bởi vì đủ loại ngoài ý muốn, hai người rốt cuộc không gặp được nhau.

Sau tận thế, lần nữa gặp lại, Lê Thành phát hiện Tô Tịch Ngôn đã trở thành người kế nhiệm căn cứ Thương Lan thế nhưng hoàn toàn không nhớ rõ chuyện hai người bọn họ trước đó.

Tô Tịch Ngôn mất trí nhớ.

Sau khi gia nhập căn cứ Thự Quang, không có ưu phiền cùng áp lực, Lê Thành buông xuống toàn bộ gánh nặng, một lần nữa bắt đầu theo đuổi Tô Tịch Ngôn, đến sau này, Tô Tịch Ngôn dần nhớ lại.

Hai người cứ như vậy ở bên nhau. Bọn họ, vốn đã yêu nhau.

Ninh Vũ Nhiên một mình đi ra khỏi căn cứ Thự Quang. Quân nhân thủ thành căn cứ lập tức hướng nàng kính nể chào.

Nên đi tìm A Tô của nàng.

Ninh Vũ Nhiên bấm ngón tay nghiêm túc tính toán, phát hiện kỳ hạn thời gian nhiệm vụ năm năm còn dư lại nửa tháng.

Mười lăm ngày.

Nàng không thèm để ý nở nụ cười. Lạnh nhạt lại khổ sở.

-------

Mạc Tô một thân áo choàng đen ẩn nấp dưới đại thụ xanh ngắt, mãi đến khi trong tầm mắt cô xuất hiện thân ảnh Ninh Vũ Nhiên.

Khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc lại xa lạ. Mạc Tô xoay người muốn rời đi, rồi lại suy nghĩ dừng bước.

Trong con mắt đen nhánh của cô chậm rãi lan tràn huyết sắc, chân như bị dính chặt, không có nửa bước di động.

Ở một khắc nhìn thấy Ninh Vũ Nhiên, yêu thương quyến luyến, thù hận thấu xương chiếm cứ trong đầu cô cùng toát ra, điên cuồng che khuất đi lý trí.

Ninh Vũ Nhiên cách Mạc Tô càng gần, ánh mắt Mạc Tô càng ngày càng đỏ. Trong lòng cô thúc giục chính mình nhanh chóng rời đi, không được thương tổn người cô yêu nhất, ngay sau đó, trong đầu lại toát ra thanh âm giết nàng, nàng là kẻ thù hại chết ngươi.

Hai ý tưởng trong đầu tranh đấu, thân thể Mạc Tô vẫn không nhúc nhích.

Ninh Vũ Nhiên nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, A Tô nàng tâm tâm niệm niệm tìm kiếm rất nhiều năm nay, A Tô nàng yêu nhất, A Tô của nàng.

Ninh Vũ Nhiên run giọng mở miệng: "A Tô..."

Mạc Tô gương mặt lạnh lùng tái nhợt, thần sắc không có bất cứ biến hóa nào.

Nước mắt bất tri bất giác trượt xuống, nàng thật cẩn thận xác nhận: "A Tô... Là chị sao?"

Hai ý niệm trong đầu vẫn đang tiếp tục tranh đấu khiến cho đôi mắt huyết hồng của Mạc Tô càng thêm đỏ rực.

Cô muốn thoát khỏi loại trạng thái này, nhưng rồi lại bất lực.

Ninh Vũ Nhiên ôm chặt lấy Mạc Tô không lên tiếng, nước mắt thấm ướt áo choàng đen. Thủy linh khí không tự giác vận chuyển, kéo lấy dòng chất lỏng Mộc linh khí màu xanh biếc quanh quẩn nhàn nhạt màu đỏ trong cơ thể của Mạc Tô.

[Đinh! Hệ thống thức tỉnh...]

[Đinh! Kiểm tra đo lường nữ chủ sắp đột phá Kim Đan kỳ!]

[Đinh! Kiểm tra đo lường nữ chủ đang ở trạng thái nhập ma! Xin kí chủ đưa ra lựa chọn, bằng không nữ chủ một khi kết xuất ma đan, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!]

Hệ thống ngủ say thời gian dài rốt cuộc thức tỉnh, lúc này tin tức liên tiếp khiến Ninh Vũ Nhiên phát ngốc.

Ninh Vũ Nhiên nhận thấy được hệ thống, nàng vội vàng cuống quít hỏi [Ta đây nên làm cái gì bây giờ?]

[Vận Thủy Linh Quyết, lấy khế ước đã ký làm trung gian hấp thu ma khí trong Mộc Linh khí của nữ chủ vào trong cơ thể kí chủ] hệ thống ngữ khí hấp tấp nói [Mau! Vận Thủy Linh Quyết!]

Sợ Mạc Tô xảy ra chuyện, Ninh Vũ Nhiên lập tức nhanh chóng vận chuyển Thủy Linh Quyết, nàng ôm chặt lấy A Tô, quanh thân hai người bắt đầu quanh quẩn lục sắc cùng thủy lam linh khí.

Trên xương quai xanh của Ninh Vũ Nhiên đột nhiên hiện ra một ấn ký trong suốt màu xanh biếc. Theo ấn ký xuất hiện, linh khí lục sắc hỗn loạn ma khí huyết hồng chuyển hướng độ lên linh khí thủy lam.

Ấn ký này, Ninh Vũ Nhiên nhớ rõ, ở thời điểm Mạc Tô vừa trùng sinh, trong lúc nàng còn hôn mê Mạc Tô đã hạ cho nàng. Sau khi tỉnh lại hệ thống liền báo cho nàng biết, không nghĩ tới, ấn ký này còn có thể dùng như vậy.

Đau, phảng phất xương cốt đều vỡ vụn. Ma khí trong lục sắc linh khí càng ngày càng ít, trong thủy lam linh khí lại từng bước tăng lên.

Mãi đến khi toàn bộ ma khí đều độ vào trong cơ thể Ninh Vũ Nhiên, trên trán nàng toát ra mồ hôi lạnh, cả người đau đớn thiếu chút nữa chết ngất đi.

Nhưng vốn dĩ đã bình tĩnh trở lại tiến hành đột phá, con ngươi đen nhánh của A Tô đột nhiên lóe lên một mạt sát ý kinh thiên.

Ninh Vũ Nhiên cả kinh lui về phía sau một bước.

Mạc tô giãy dụa không đi tới.

[Sao lại thế này?!] Ninh Vũ Nhiên hỏi [A Tô làm sao?!]

Thanh âm hệ thống bình tĩnh quỷ dị [Ký chủ muốn biết sao.]

Lời nói hạ xuống, Ninh Vũ Nhiên liền phát hiện bản thân đã thay đổi đến nơi khác.

Xung quanh chính là cảnh tượng trước khi Mạc Tô chết ở kiếp trước.

Thiếu nữ thần sắc lạnh lùng, khuôn mặt giống như đúc Ninh Vũ Nhiên, miệng không ngừng hướng A Tô phun ra lời nói ác độc.

Ninh Vũ Nhiên tức giận gân xanh bại lộ, nàng xuất ra dị năng muốn giết chết Ninh Vũ Nhiên trong sách kiếp trước kia, lại phát hiện, băng kiếm xuyên thấu qua thiếu nữ ác độc, giống như xuyên qua không khí.

Ninh Vũ Nhiên sửng sốt.

Nàng ngước mắt, trước mắt đã xuất hiện một A Tô, là A Tô đời này.

A Tô cầm trong tay trường kiếm, trong đôi mắt sát ý xen lẫn tình yêu, mũi kiếm cách thiếu nữ ác độc chỉ trong gang tấc, nhưng không thể nào hạ thủ được.

Tay cô đang run rẩy.

Trong đầu xẹt qua một tia sáng tỏ, Ninh Vũ Nhiên đột nhiên hiểu được.

Kết Kim Đan, ngoại trừ vượt qua chín đạo lôi kiếp, còn phải vượt qua tâm ma kiếp.

Mà nàng, chính là —— tâm ma lớn nhất của A Tô.

Độ thành, thì sống.

Thất bại, thì chết.

Ninh Vũ Nhiên kinh ngạc nửa ngày, một giọt nước mắt xoay chuyển trong hốc mắt.

Nàng nhớ lại toàn bộ ký ức từ khi đến thế giới này cho đến bây giờ. Rốt cuộc vươn tay, nắm lấy bàn tay cầm kiếm đang nhè nhẹ run của A Tô.

Mạc Tô nghi hoặc nhìn về phía Ninh Vũ Nhiên có diện mạo giống hệt thiếu nữ ác độc kia.

Ninh Vũ Nhiên mỉm cười nói: "Giết cô ta, đó là kẻ thù của chị."

"Em, mới là người yêu của chị."

Mạc Tô nhìn nàng trong mắt nồng đậm tình yêu, nghe xong lời nói theo bản năng đẩy mạnh mũi kiếm, thiếu nữ ác độc tức khắc tan vỡ như gương.

Trên không trung đánh xuống lôi kiếp. Lại không mảy may làm bị thương đến Mạc Tô đang nhắm mắt ngưng kết Kim Đan.

Nhưng ngay sau khi Kết Đan thành công, Mạc Tô mở mắt, trước mắt là Ninh Vũ Nhiên đã biến mất nửa người hóa thành điểm điểm ánh sáng thủy lam.

Một giọt nước mắt từ đôi mắt thanh lãnh của Mạc Tô rơi xuống.

Ninh Vũ Nhiên vẫn đang tiêu tán.

Nàng vẫn nghi hoặc vì sao mình đến nơi đây, có lợi ích gì, hiện tại, nàng rốt cuộc đã biết.

Mạc Tô đột phá Kim Đan, là phải Độ Kiếp.

Mà Ninh Vũ Nhiên, là kiếp nạn Mạc Tô cả hai thế đều không thể trốn tránh.

Nàng là tình kiếp lớn nhất của cô.

Hoa Yên, Trầm Mộc Sênh, Lâm Câm...

Nàng cứu mọi người thoát khỏi bi kịch, lại duy độc không thể cứu chính mình.

[Đinh! Nhiệm vụ chính: Trong vòng năm năm giúp nữ chủ Mạc Tô tận thế thành thần (kết thành Kim Đan) đã hoàn thành.]

[Đinh! Trở về thế giới hiện thực đếm ngược: 5, 4, 3, 2, 1,]

Ninh Vũ Nhiên trong mắt chứa nồng đậm tình yêu chăm chú dừng ở Mạc Tô đang lặng yên mà khóc, mãi đến khi cả người đều tiêu tán trong không trung.

[0!]

Trong không khí lưu lại một chút ánh sáng thủy lam dừng ở trong lòng bàn tay Mạc Tô, thân mật cọ cọ.

Thời điểm Mạc Tô khép lại lòng bàn tay triệt để tiêu tán.

-------

Beta: A...hai cái chương cuối này. Tôi beta vào lúc nghe tin người yêu cũ lấy chồng, đúng vào sinh nhật tôi. Thoáng qua chút buồn nhưng nhiều hơn là chúc phúc. Trả tự do cũng là một loại hạnh phúc, tôi nghĩ mình ngày trước có lẽ đã làm đúng, bởi bây giờ trong lòng hoàn toàn có thể buông xuống. Tôi nên sống cho bản thân mình hơn nữa vì người bên cạnh nhiều hơn nữa.

Ninh Vũ Nhiên đã hi sinh vì người mình yêu rất nhiều, mặc dù nàng thực sự bị lợi dụng từ đầu đến cuối, nhưng cũng vì vậy nàng mới tìm được người mình yêu, một người kết nối sinh mệnh với chính mình đời đời kiếp kiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top