Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9. Chiến đấu với qủy hòe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trời tờ mờ sáng, mười một chiếc xe Hummer cùng Land Rover đã qua cải tiến chạy ra khỏi biệt thự Mạc gia, dẫn đầu là dị năng giả hệ tinh thần Lâm Câm cùng với vài cấp dưới có thực lực cường đại.

Mạc Tô và Ninh Vũ Nhiên ngồi trong chiếc thứ hai, tính cả hai nàng, trên xe có tổng cộng bốn người, hai người còn lại phải thay phiên lái xe mới có vinh hạnh ngồi cùng xe với Mạc Tô.

Chiếc xe thứ ba và mấy chiếc phía sau là người nhà cấp dưới và tiểu đội Băng Diễm, hai chiếc xe cuối cùng là một vài cấp dưới khác.

Lâm Câm dùng dị năng xem xét đường đi ít tang thi và chướng ngại vật nhất, mở đường cho mọi người. Từng chiếc xe có quy luật chạy theo xe dẫn đầu, tốc độ nhìn như thong thả, kì thực lái xe ở tận thế xem như đã rất nhanh rồi.

Cứ như vậy, đoàn người ban ngày gấp rút lên đường, buổi tối nghỉ ngơi, thời thời khắc khắc vẫn luôn duy trì cảnh giác. Đến buổi tối tìm thấy chỗ nghỉ ngơi, xe sẽ được năm người dị năng giả không gian thu vào không gian của họ.

Ninh Vũ Nhiên cũng bắt đầu phát giác thái độ của Mạc Tô đối đãi với nàng có biến hóa, tuy rằng lúc nói chuyện ngữ khí trước sau như một lạnh lùng thản nhiên, nhưng cảm giác đáy mắt đã không còn lệ khí cùng hận ý.

Ngày thứ sáu, đoàn người đến một trấn nhỏ tên Hoài Mộc. Vừa tiến vào, Mạc Tô liền nhắc nhở mọi người nâng cao cảnh giác, ở kiếp trước, Hoài Mộc trấn quỷ dị, danh chấn tận thế, bất luận là dị năng giả cường đại đi chăng nữa, chỉ cần tiến vào Hoài Mộc trấn, cơ bản liền không có khả năng sống sót trở ra. Từ ngày đầu tiên tận thế xuất hiện, Hoài Mộc trấn đã không còn người sống, kiếp trước, Hoài Mộc trấn được liệt vào "Sáu đại cấm địa".

Nhưng muốn đi đến phía Nam, Mạc Tô các nàng nhất định phải đi qua Hoài Mộc trấn. Mạc Tô tuy rất tự tin vào thực lực của mình nhưng cũng sẽ không  tự đại mù quáng, vừa mới tận thế mà xem thường Hoài Mộc trấn này, bởi không chỉ vì một lời đồn đại trước đó mới cảm thấy nơi này quỷ dị.

Còn có một nguyên nhân quan trọng, Mạc Tô luôn cảm giác nơi này có thứ gì đó hấp dẫn lấy cô, dường như là cơ duyên giúp mình đột phá qua tầng thứ nhất Mộc Linh Quyết. Vừa tiến vào Hoài Mộc trấn, Mộc linh khí trong cơ thể Mạc Tô so với bên ngoài linh động hơn rất nhiều, cảm nhận được Mộc linh khí rất nồng đậm trong không khí, đáng tiếc lại có cảm giác áp lực. Chỗ bóng râm tà khí, hoàn toàn không có một chút nóng như mùa hè ở bên ngoài. Bên trong Hoài Mộc trấn  một mảnh âm trầm, khiến người khác có chút không rét mà run.

Ninh Vũ Nhiên thông qua nội dung tiểu thuyết đã biết, nơi này đúng là có thứ giúp Mạc Tô đột phá Mộc Linh Quyết tầng thứ hai. Nguyên nhân làm Hoài Mộc trấn quỷ dị như thế là do tận thế đột nhiên xuất hiện, linh khí trời đất trở nên nồng đậm, thậm chí còn có rất nhiều ma khí.

Trong trấn nguyên bản có một cây hòe ngàn năm liền nhanh chóng biến dị, trở thành ma vật cấp thấp quỷ hòe. Sở dĩ trong trấn không có người, là do cây hoè trong lúc biến dị bị ma khí xâm nhập đem mọi người trong trấn hấp thu như chất dinh dưỡng. Loại cây này rất tà khí, lấy máu thịt nhân loại làm dinh dưỡng, toàn bộ rễ cây là oán khí của nhân loại ngưng kết thành hơn một ngàn khuôn mặt người, cho nên quỷ hòe còn được gọi là cây mặt quỷ.

Quỷ hòe tuy là ma vật, trong thân cây lại ẩn chứa mộc tinh phách mà nhân loại tu chân giả cần. Mộc tinh phách sinh cơ khổng lồ, cho dù là mộc hệ dị năng giả không thể hoàn toàn lợi dụng cũng có thể làm dị năng tăng lên một cấp, càng không nói đến tu sĩ Mộc Linh căn chính tông như Mạc Tô.

Chẳng qua trong tiểu thuyết, để có được mộc tinh phách, Mạc Tô phải trả giá đại giới không ít. Cùng quỷ hòe chiến đấu triền miên năm ngày năm đêm, bị thương nghiêm trọng, cũng may cuối cùng chiếm được mộc tinh phách, không những chữa khỏi thương thế còn giúp Mạc Tô đột phá đến Mộc Linh Quyết tầng thứ hai, coi như nhân họa đắc phúc.

Nghĩ đến Mạc Tô sẽ bị thương, trong lòng Ninh Vũ Nhiên nhịn không được lo lắng, dù sao đây rốt cuộc là hiện thực không phải tiểu thuyết. Mặc dù tiểu thuyết có nói Mạc Tô sẽ chiếm được mộc tinh phách, Ninh Vũ Nhiên vẫn không tự tin cho lắm. Nhưng nàng biết vô luận như thế nào cũng không thể ngăn cản Mạc Tô, đây là cơ duyên của Mạc Tô. 

Huống chi, nhiệm vụ chính của nàng là giúp Mạc Tô thành thần, đoạn cuối trong tiểu thuyết, Mạc Tô cũng không đột phá Mộc Linh Quyết tầng cuối cùng, vẫn ở lại tận thế. Căn cứ nhiệm vụ hệ thống đưa ra, Ninh Vũ Nhiên nghĩ, cái gọi là thành thần hẳn là giúp Mạc Tô đạt tới trạng thái có thể xé rách không gian!

Trong lúc Ninh Vũ Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, hệ thống đã lâu không thấy lại bắt đầu nổi lên cảm giác tồn tại.

[Đinh! Thông báo nhiệm vụ phụ, giúp đỡ nữ chủ Mạc Tô lấy được mộc tinh phách, thời gian nhiệm vụ: Trong vòng 3 ngày. Nhiệm vụ khen thưởng:《 Thủy Linh Quyết 》, trừng phạt thất bại: Hạ một bậc dị năng.]

"..." Ninh Vũ Nhiên hơi mím môi, có chút cảm giác khóc không ra nước mắt. Tuy rằng hiện tại thực lực Mạc Tô rất mạnh, nhưng thời gian nhiệm vụ so với trong tiểu thuyết ngắn hơn hai ngày. Nàng đối với Mạc Tô rất có tự tin, nhưng với thực lực hiện tại của mình có thể giúp được gì?

Huống chi trong tiểu thuyết viết, Mạc Tô giữa đêm khuya một mình đi thăm dò trấn nhỏ, trong lúc cùng quỷ hòe triền đấu, hai bên linh khí giao với ma khí hình thành một loại kết giới khiến cho Lâm Câm cùng mọi người sau khi phát hiện Mạc Tô mất tích, điên cuồng tìm kiếm cũng tìm không thấy, cho đến khi Mạc Tô có được mộc tinh phách mới phát hiện nguyên nhân.

Dù sao cũng may trừng phạt nhiệm vụ lần này không kỳ kỳ quái quái. Nhưng hệ thống đã thông báo nhiệm vụ, hơn nữa Ninh Vũ Nhiên xác thật có chút lo lắng cho Mạc Tô, vì thế nàng âm thầm quyết định, đêm nay nhất định phải theo dõi Mạc Tô cùng đi với cô.

Màn đêm buông xuống, đoàn người nghỉ ngơi ở một ngôi nhà lớn trong trấn, Ninh Vũ Nhiên như trước ngủ chung một phòng cùng Mạc Tô. 

Rạng sáng hơn hai giờ, đúng lúc tính cảnh giác của mọi người giảm xuống thấp nhất, Mạc Tô bỗng nhiên mở đôi mắt đen nhánh, trong lòng cảm thấy có một loại khát vọng thật sâu. Sau khi hôn hôn Ninh Vũ Nhiên, liền nghiêng người đi ra khỏi phòng. 

Ninh Vũ Nhiên đang ngủ say được hệ thống nhắc nhở tỉnh dậy, trong phòng quả nhiên chỉ còn lại mình nàng, Mạc Tô chẳng biết đã đi đâu.

Nhờ hệ thống giúp đỡ, Ninh Vũ Nhiên lặng lẽ đi theo phía sau cách Mạc Tô mười mét, có hệ thống che giấu nên không bị Mạc Tô phát hiện.

Giờ này khắc này, một cây hoè cao lớn trong trấn phát ra ánh sáng âm u màu xanh lục, cành không gió tự lay. Trên mặt đất là rễ cây có vô số khuôn mặt người dữ tợn như đang hấp dẫn người khác đi vào địa ngục ác ma.

Mạc Tô cũng dần dần bị hấp dẫn đi qua.

Ngay lúc tiếp cận quỷ hòe, Mạc Tô đang mê man, hai tròng mắt tức khắc trở nên thanh tỉnh, tay cầm kiếm chặt đứt một nhánh cây đang công kích cô, trong giây lát lui về phía sau vài bước quan sát nơi mình đang đứng, sau khi nhìn thấy đám rễ cây mặt quỷ tràn đầy oán khí dữ tợn, đồng tử hơi hơi co chặt.

"Thì ra là như vậy." Nửa ngày, Mạc Tô mới chậm rãi phun ra một hơi, hóa ra cây hoè này là nguyên nhân làm cho Hoài Mộc trấn trở nên quỷ dị.

Quỷ hòe  không mảy may cho Mạc Tô có một chút thời gian tự hỏi, nhiều nhánh cây từ bốn phương tám hướng cùng nhau đánh úp về phía Mạc Tô. Mạc Tô bình tĩnh, đôi mắt đen chợt lóe một tia lạnh lẽo.

Ninh Vũ Nhiên đằng sau chỉ có thể nhìn thấy nhiều luồng ánh sáng xẹt qua, nhánh cây đồng loạt ngã trên mặt đất, toàn bộ đứt gãy, mà một màn kế tiếp rất quỷ dị, nhánh cây rơi xuống mặt đất bị bộ rễ mặt quỷ từng miếng từng miếng nuốt vào. Nhánh cây bị Mạc Tô dùng kiếm chặt đứt lần nữa nhanh chóng mọc dài ra, so với màu sắc ban đầu càng thêm đậm, mang theo một cỗ ma khí nhàn nhạt.

Núp ở phía sau thấy một màn như vậy, Ninh Vũ Nhiên suýt nữa nôn ra, sắc mặt nàng có chút trắng bệch, không khỏi nôn khan một trận. Cho dù trong tiểu thuyết biết có cảnh như này, nhưng văn tự miêu tả luôn kém hơn so với nhìn thấy trực tiếp, cảnh tượng này đánh sâu vào đại não nàng.

Mạc Tô ánh mắt lạnh lùng, thanh âm thâm trầm băng lãnh, quát khẽ: "Đi ra đây!"

Nghe được Mạc Tô quát, Ninh Vũ Nhiên sắc mặt suy sụp, ngoan ngoãn đi ra. Lúc nhìn thấy Ninh Vũ Nhiên, ánh mắt Mạc Tô càng lạnh hơn, cảm xúc bị ma khí xung quanh ảnh hưởng, trong mắt ẩn ẩn lộ ra sắc đỏ mang lệ khí hung ác. Cũng may đúng lúc được Mộc Linh Quyết tự vận hành trong cơ thể áp chế xuống, thần sắc cô mới hòa hoãn, thanh âm thanh lãnh mệnh lệnh: "Ngoan ngoãn đứng bên cạnh tôi!"

"Vâng." Ninh Vũ Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, rất nhanh đến bên cạnh Mạc Tô, trong lòng đang lén lút suy nghĩ làm sao giúp Mạc Tô đối phó quỷ hòe quỷ dị khó lường này.

Quỷ hòe công kích không ngừng, càng nhiều nhánh cây từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, thoạt nhìn rậm rạp, cực kỳ đáng sợ. Động tác Mạc Tô cực nhanh, cành cây rậm rạp liên tiếp trúng kiếm quang. Ninh Vũ Nhiên cũng nhân cơ hội điều khiển Thủy linh khí trong cơ thể, hình thành một tầng thủy lam mỏng kết thành một tấm lá chắn cho cả hai người.

Linh khí trong cơ thể Mạc Tô nhanh chóng vận chuyển, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, nhánh cây quỷ hòe bị chặt đứt mọc ra càng lúc càng nhanh, công kích dần dần sắc bén hơn, đặc biệt là chất lỏng trong nhánh cây có tính ăn mòn cực kỳ mãnh liệt. Mạc Tô thần sắc ngưng trọng, quả nhiên không hổ ở kiếp trước được xưng là một trong "Sáu đại cấm địa" Hoài Mộc trấn, thế mà lại có thực vật biến dị quỷ dị như vậy.

Đột nhiên, ánh mắt Mạc Tô chợt lóe, mỗi một loài sinh vật đều có chỗ sơ hở, chắc chắn cây này phải có nhược điểm, nếu bị chặt đứt, nhánh cây trên mặt đất đều sẽ bị rễ cây mặt quỷ nuốt xuống sau đó lại lần nữa mọc ra nhánh cây mới, vậy nhược điểm có thể là rễ cây vô số mặt quỷ này.

Nghĩ như vậy, sau khi lần nữa chặt đứt đi đám nhánh cây dày đặc vừa công kích tới, kiếm trong tay Mạc Tô thay đổi quỹ đạo, nhanh chóng hướng tới một khuôn mặt quỷ có khoảng cách gần nhất. Mặt quỷ bị đâm trúng tròng mắt, một cỗ chất lỏng màu xanh lục cực kỳ nồng đậm cùng với một tiếng thét chói tai vang lên. Chất lỏng nhỏ giọt trên mặt đất phát ra âm thanh ăn mòn từ từ, khuôn mặt quỷ nhanh chóng khô quắt lại cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Một đòn thành công, ánh mắt Mạc Tô lóe sáng, sắc mặt lại hơi hơi tái nhợt. Lúc mặt quỷ phát ra tiếng thét chói tai, lá chắn thủy lam của Ninh Vũ Nhiên nháy mắt dao động, thần sắc càng thêm khó coi. Đến rồi, trong tiểu thuyết có nói, khó đối phó nhất là hệ rễ cây quỷ hòe, mặt quỷ phát ra tiếng thét chói tai nhằm công kích vào tinh thần kẻ địch.

Trong tiểu thuyết từng đề cập, không có lối tắt nào có thể tiêu diệt quỷ hòe, trừ phi đem hệ rễ mặt quỷ tiêu diệt hết tất cả, bằng không chỉ cần có một tia khả năng, quỷ hòe sẽ lần nữa sinh trưởng. Mạc Tô chẳng qua vì vận khí tốt hơn, lúc cơ thể chỉ còn một tia linh khí diệt đi được mặt quỷ cuối cùng của rễ mặt quỷ mới thành công, đây cũng là lần đầu tiên Mạc Tô gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng như vậy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top