Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghỉ hè lúc lớp trưởng gởi tin nhắn thông báo, cuối cùng cũng hạ màn. Mỗi khi đến thời điểm này, tôi đều muốn cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, giống như hôm qua mới lên đại học, ngày mai sẽ tốt nghiệp.

Lúc nhỏ, mỗi lần đến trường đều mong có thể nghỉ, nhưng nghỉ lại bởi vì buồn chán mà mong chờ đến trường, lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết tại sao có hiện tượng lạ đó, còn tưởng rằng do cơ thể mình có đặc thù kỳ diệu. Bây giờ xem như ngộ ra, đơn giản chỉ là muốn có một người bạn bên cạnh mình, mà sau khi về nhà, mẹ lại không cho phép ra ngoài.

Cũng may bây giờ trưởng thành, sinh hoạt có thể tự cấp tự túc, bạn bè từ trường cũng liên quan vào trong sinh hoạt, nghỉ hè thế này, tôi nguyện ý buông thả cả đời.

Mà học kỳ mới bắt đầu, tôi cực kỳ bất hạnh khi trở thành lão học tỷ đã vào xã hội.

Ai có thể nghĩ ra cái xưng hô lão học tỷ này à, là bạn nhỏ thân ái Lệ Sa của tôi đặt cho.

Gần đây em ấy trầm mê trong thú vui đặt biệt hiệu cho tôi, ví dụ như tôi nhờ em ấy xem giúp mắt tôi, em ấy sẽ thuận miệng gọi ''Phác cận thị'', tôi lười không muốn nhúc nhích em ấy sẽ thuận miệng gọi ''Phác lười biếng'', tôi bất cẩn phạm lỗi, em ấy sẽ thuận miệng gọi ''Phác ngốc nghếch'', gọi xong còn thắc mắc hỏi tôi: "Chị thích Phác ngốc nghếch hay thích Phác đần độn."

"Ai đó bây giờ là lão học tỷ, Phác lão học tỷ."

Giỏi giỏi.

Tôi cho rằng học kỳ mới này lần đầu chúng tôi tách ra chỉ xuất hiện khi tôi đi thực tập, cũng trong đêm tối một mình thương cảm mà nhớ lại cảnh chúng tôi lưu luyến không rời, còn tự tỷ tăng thêm phần bịn rịn.

Nhưng vạn lần không nghĩ tới, lần đầu tiên chúng tôi tách ra, dĩ nhiên là bởi vì em ấy.

Thi đua của khoa Lý từ trước tôi đã có nghe, nhưng chỉ nghe nói mà thôi. Lệ Sa nói cho tôi biết em ấy bị chọn trúng, tôi tỏ vẻ có chút kinh ngạc, giống như có người nói cho tôi biết, ở chân trời xa thật xa có một hành tinh, gọi là Phác Thái Anh.

Tuy tôi biết người con gái nhỏ này là một học sinh thông minh, nhưng không nghĩ tới em ấy một sinh viên năm 2, có thể bắt được 2 chỗ duy nhất của viện.

Tôi bất chợt hiểu rõ, bây giờ con cái đạt được thành tựu gì, phụ huynh có thể khoa trương cả năm, tôi cảm thấy Lệ Sa bắt được thành tựu đó, tôi có thể khoa trương cả đời.

Có lẽ quá mức hưng phấn, có lẽ biết cuộc thi này phải ''bế quan'' 2 tháng, hoặc có lẽ ngày mai em ấy đi, hiện tại tâm tình của tôi hết sức phức tạp.

Vừa phức tạp, vừa cười chúc mừng em ấy.

Cho nên mang theo cái tâm tình phức tạp này, buổi tối tôi uống rượu hơi nhiều.

Kế hoạch ban đầu trước khi xa nhau cùng em ấy triền miên một phen, nhưng không nghĩ tới lần này tôi uống rượu xong vô cùng buồn ngủ, còn chưa về tới lý túc xá đã mất đi ý thức.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, mở mắt nhìn thời gian trên điện thoại, đột nhiên hoảng hốt, trái tim đập liên hồi, nhớ tới Lệ Sa còn khoảng 1 tiếng nữa sẽ lưu luyến chia tay, mới yên lòng.

Sau khi vội vàng rửa mặt liền qua phòng em ấy, còn chưa chào hỏi tôi, Triệu Giai đã thức thời nhìn tôi rồi rời khỏi phòng, còn mang theo một đám ''bóng đèn'' cùng phòng.

Tôi đi qua tìm ghế ngồi, nhìn em ấy kéo khóa rương hành lý, tôi hỏi: "Em đã thu dọn xong rồi?"

Em ấy ừm một tiếng, đi tới trước mặt tôi, sờ trán tôi, hỏi: "Đau đầu không?"

Tôi lắc đầu.

Em ấy cười: "Nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?"

Tôi nuốt nước miếng.

Cái nụ cười này, vô cùng quỷ dị...

Cho nên tôi cố gắng suy nghĩ, chỉ có thể tìm được một đoạn ký ức mỏng manh, chính là em ấy nửa ôm nửa đỡ tôi về, đem tôi đặt lên giường, hình như nói với tôi làm gì đó, cứ gọi ''Phác Thái Anh, Phác Thái Anh''.

Khi đó tôi hình như còn đang suy nghĩ, quả nhiên say rượu có chút tác dụng, chí ít giọng nói ôn nhu của em ấy, cũng không có hỏi tôi: "Chị cảm thấy Phác say rượu êm tai hay là Phác tửu tửu (rượu) êm tai?"

Trừ những thứ này ra, cái gì tôi cũng không nhớ nổi.

Nhưng xét thấy lần trước uống nhiều, tôi dán lấy em ấy, tôi hết sức sợ hãi bắt tay em ấy lại, yếu ớt hỏi: "Chị... làm sao?"

Em ấy kéo ghế ngồi xuống, cũng lấy gương ra chuẩn bị trang điểm, không nhìn tôi, nói: "Lão muốn hôn người ta."

Tôi Ah một tiếng thật dài: "Giống như dự đoán." tôi kéo ghế qua, tới gần em ấy một chút, hì hì cười: "Vậy em có hôn không?"

Em ấy cười, mặt mày như hoa: "Chẳng lẽ chị không hỏi xem, lúc chị làm những chuyện đó, bên cạnh có người khác hay không?"

Tôi sửng sốt.

"Hả!!!!?"

Hả!!?

Tôi kích động kéo tay áo em ấy, suýt chút nữa làm cho em ấy vẽ lệch mi mắt.

Em ấy dưới ánh mắt mong chờ quay đầu nhìn tôi: "Hôm qua trên đường trở về chị cứ ôm em không buông, khi đó tất cả mọi người đều ở đó, lúc đó em có chút bận tâm, cũng may dọc đường trở về chị tương đối thành thật, nhưng sau khi đỡ chị lên giường, chị ôm cổ em, bắt em hôn chị."

Tôi:...

Tôi dùng vẻ mặt cầu xin: "Em... cứ nói đi... có bao nhiêu người nhìn?"

Em ấy quay đầu tiếp tục trang điểm: "Người trong ký túc xá đều thấy."

Tôi:...

Tôi chợt nghĩ tới biểu tình của thầy trò Đường Tăng vây xem, đại khái mấy tên kia, chính là nhìn tôi như vậy đó.

Tôi chôn mặt trên vai em ấy, nghe em ấy cười, hỏi tôi: "Bây giờ cảm thấy mất thể diện?"

Tôi nhỏ giọng: "Ừm ~"

Em ấy xoa đầu tôi: "Hôm qua uống rượu dữ lắm phải không?"

Tôi nhỏ giọng: "A."

Tôi thở dài: "Cũng không uống nhiều lắm." nói xong tôi ngẩng đầu nhìn em ấy: "Thế nhưng em phải xa người ta lâu như vậy, người ta có chút thương tâm nha."

Em ấy lãnh đạm: "Người ta là ai?"

Tôi bĩu môi: "Là chị."

Được, dừng.

Tôi dường như từ đâu đó trong ánh mắt Lệ Sa đọc được 3 chữ -- Lão học tỷ.

Thời gian em ấy dùng để trang điểm không nhiều lắm, bản thân chau chuốt chút là được rồi, sao trang điểm đẹp vậy, huống chi, em ấy xem ra nghiêm túc học qua chuyện này.

Giống như đang xem video trang điểm, không có âm thanh, không có nhanh chậm, tôi vô cùng hưởng thụ quá trình này.

Chờ em ấy kết thúc, tôi chống đầu hỏi: "Em học trang điểm khi nào?"

Em ấy trả lời tôi: "Nghỉ hè năm cuối Cao trung."

Tôi A một tiếng: "Nghĩ gì khi học những thứ này."

Giọng em ấy không thay đổi: "Bởi vì chị."

Tôi ngất: "Chị?"

Lại là tôi.

Em ấy nhìn tôi, chợt thu bút vẽ, đối diện với tôi, ý bảo tôi em ấy sẽ làm với tôi, tôi phối hợp ngồi ngay ngắn, nghe em ấy nói: "Năm đó, ngẫu nhiên nghe được Cây hoa nở của Tịch Mộ Dung."

Tôi nhắm mắt lại, cảm thụ tay em ấy nắm theo cằm tôi.

"Sao lại để em gặp phải chị, lúc em xinh đẹp nhất, lúc đó em suy nghĩ, mặc dù không biết chị đối với sắc đẹp có yêu cầu cao không, vốn muốn lấy một tư thế đẹp nhất xuất hiện trước mặt chị, đúng là không sai."

Tôi mở mắt nhìn em ấy, nhìn vẻ nghiêm túc em ấy, lại nhắm mắt lại.

Việc này chúng tôi từ trước đã thảo luận qua, nhưng em ấy không có nói cho tôi, còn có một tầng ý nghĩa đó.

Lệ Sa thành công, phi thường thành công dẫn tới sự chú ý của tôi.

Em ấy tiếp tục: "Nghỉ hè năm cuối Cao trung dài dằng dặc, có thể học được rất nhiều thứ."

Em ấy nói xong câu đó, đổi một bên mi.

Tôi không trả lời em ấy, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, tôi mới phát hiện, tôi lại ở trạng thái há miệng.

Lúc trước xem qua một video, thợ trang điểm đang nói chuyện trời đất, nữ sinh hóa trang lúc đó rất thích há miệng, diễn trò, bây giờ tôi chính là cái dáng vẻ đó.

Nghĩ nghĩ trong lòng tôi cười cười, hai cánh môi đặt cạnh nhau vẫn há ra.

Mà kỳ diệu là, tôi len lén mở mắt phát hiện Lệ Sa cũng ở trạng thái há miệng.

Không lộ vẻ gì là nghiêm túc nhìn tôi, cẩn thận tỉ mỉ.

Ha ha, Thật là đáng yêu.

Ha ha, muốn hôn em ấy.

Cái ý nghĩ này còn chưa chuyển thành hành động đã bị tôi mạnh mẽ ép xuống, hôn nhẹ trở lại hôn nhẹ, hôn nhẹ nhiều biết bao, tôi lại ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Có lẽ phát hiện tôi không đúng lắm, em ấy ngừng tay, đối diện với mắt tôi, hỏi: "Chị sao vậy?"

Tôi nghiêng đầu, bĩu môi: "Sao chỉ một cái?"

Em ấy bật cười, giang hai tay, tới gần tôi một chút, giữ đầu em ấy mạnh mẽ in dấu lên môi em ấy, sau đó lui ra sau, ý bảo em ấy tiếp tục.

Em ấy lắc đầu cười, cầm bút tiếp tục, lại dừng lại trong không trung, chuyển hướng, ôm đầu tôi.
Tôi đặt cằm trên vai em ấy, nghe em ấy nhỏ nhẹ bên tai: "Làm sao bây giờ, còn chưa đi, em đã bắt đầu nhớ chị."

Tôi mè nheo, yếu ớt nói: "Bút vẽ cẩn thận đừng vẽ trên người chị."

Quả nhiên, Lệ Sa nghe thấy câu này, lập tức thả tôi ra.

Được rồi, Phác Thái Anh từ này về sau gọi là Phác đần độn.

Lần này tôi thật sự luyến tiếc em ấy, từ đầu đến giờ, chưa từng nghĩ thời gian xa nhau dài như vậy, tôi tiễn em ấy đến cửa ký túc xá, nhìn em ấy và lão sư tập hợp, nhìn em ấy lên xe, trong lòng vô cùng bùi ngùi.

Trở lại ký túc xá Ngư Ngư đã dậy, gặm bánh mì nhìn tôi, đột nhiên lộ ra vẻ ghét bỏ, sợ đến nổi tôi cho rằng bởi vì trên mặt tôi hiện lên vẻ khó ở, tôi ngay lập tức chạy đến trước gương, nhưng nhìn trái nhìn phải lại thật bình thường.

Tôi hỏi: "Mặt mình bị sao?"

Cậu ấy vẫn dùng vẻ mặt ghét bỏ nói: "Đừng nói với mình, sáng sớm cậu tìm Lệ Sa để trang điểm."

Tôi: "A."

Cậu ấy: "Ha ha ha ha, chậc chậc, mình còn tưởng rằng hai người sẽ cái kia chứ."

Tôi liếc cậu ấy: "Có thể cũng không đói khát như cậu."

Cậu ấy hừ tôi, kéo tay tôi đi qua, nhìn kỹ lông mày của tôi: "Ô ô ô, thay đổi rất tốt, Lệ Sa vẽ."

Tôi gật đầu.

Cậu ấy lại nhìn vài lần: "Bàn tay hư hỏng kiểu này thật đáng ao ước, Lệ Sa làm sao vẽ vậy."

Tôi nghĩ nghĩ: "Há miệng vẽ."

...

Sau khi Lệ Sa đi, thời gian bất chợt trở nên buồn tẻ vô vị, thậm chí tôi nghĩ không ra, trước đây hai năm đại học không có hình bóng em ấy, làm sao tôi trải qua được.

Lúc này mới đến tối, tôi cũng đã mất hồn mất vía.

Có lẽ em ấy đã hạ độc tôi, để cho tôi kể cả khi ngủ cũng không ngủ ngon.

Không biết em ấy có giống như tôi nhớ em ấy, rõ ràng ở trường chúng tôi chưa từng ngủ chung, có thể tưởng tượng cách hai bức tường nơi không có em ấy, trong lòng khó chịu.

Muốn em ấy ôm tôi, cái gì cũng không cần làm, ôm tôi là được rồi, hơi thở em ấy sẽ phả trên cổ tôi, em ấy sẽ khẽ nói bên tai tôi.

Không cần phải mang theo những âu yếm.

Đêm dài đằng đẵng.

Em ấy nói, làm sao bây giờ, còn chưa đi, em đã bắt bắt đầu nhớ chị.

Nhưng ai mà không vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top