Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng sự thật là nàng không cách nào đem tinh thần đặt trong trang sách. Vừa dùng tay che đôi môi anh đào vừa ngáp, Thương Khanh Ương có chút mệt mỏi đứng lên. Trong phòng luẩn quẩn rảnh rỗi, Thương Khanh Ương dứt khoát đặt sách xuống, hướng ngoài sân mà bước đi.


Mặt trời vừa tỏ, mây trắng như mới, gió mát ấm áp dễ chịu. Nói như vậy ông Trời sao có thể khiến lòng người không thoải mái?

Bước chậm đến hoa viên, nàng cũng không để cho người đi theo sau lưng. Không biết từ lúc nào, Thương Khanh Ương bắt đầu không quen để dàn cung nữ vây quanh nàng như ong mật khi đi dạo, động tác của những người kia làm cho nàng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, buồn bực khiến nàng thở không thông.


Đến nơi.


Đứng ở nội viện thả trôi tâm tư một hồi khiến nàng thấy dễ chịu hơn, Thương Khanh Ương bởi vì nghe được tiếng nói chuyện rất nhỏ mà bất giác đi chậm lại.


Thương Khanh Ương vốn là vô tình đi nghe những chuyện tạp thất bát nháo này, dù sao những chuyện này đều là chút việc kê mao toán bì (*) không đáng để nàng động tâm tư. Đang nghe được người nọ nói một câu "Ngươi hiểu cái gì a! Nàng hiện tại ngã bệnh là tốt nhất, như vậy là đã giảm bớt đi phiền toái không phải sao?" Sau, nàng kia càng hứng thú bàn tán sôi nổi. Cảm thấy không thú vị, Thương Khanh Ương bước chân chuẩn bị xoay người lại.

(*) kê mao toán bì: lông gà vỏ tỏi - những chuyện nhỏ nhặt, linh tinh trong nhà


Lúc này, nàng lại nghe được một người khác nói ra: "Ài, được rồi. Ta và ngươi cũng đừng tranh chấp nữa. Hiện tại chỉ cần xem ý trời đi."


"Cái gì ý trời với không ý trời, dù sao nàng cũng sẽ bị Hoàng Thượng phế vị......" Người kia tựa hồ bất mãn, có chút dồn dập mà bác bỏ lời nói lúc nãy. Cũng trong lúc nói ra câu kia, người nọ hình như phát hiện bản thân lỡ lời, liền dần dần hạ thấp ngữ điệu kích động xuống.


Đoạn đối thoại đã nghe được tại nơi đây, Thương Khanh Ương đối với chuyện trong miệng các nàng nói có chỗ hiểu chỗ không. Nghĩ muốn hiểu rõ, vì vậy Thương Khanh Ương dừng bước, cẩn thận suy tư một chút. Đang lúc cân nhắc lời nói, nàng liền quay đầu lại, bình tĩnh mà hướng chỗ âm thanh kia đi đến.


Thương Khanh Ương vĩnh viễn đều là một mặt lười biếng tà mị, dung nhan khuynh quốc, khiến người nhìn bất giác bị hút hồn. Hiện tại lại để cho hai tiểu cung nữ không có can đảm kia gặp được Yêu Cơ tà mị như vậy, làm sao lại không có một tia lạnh lẽo từ đáy lòng tràn ra? Tiếp đến, trong lòng hai nàng càng là run sợ.


Lại nói đến hai tiểu cung nữ lắm mồm kia vốn là trò chuyện rất hưng phấn, cũng vì gặp được Thương Khanh Ương sau một khắc, chân mềm nhũn. "Phù phù" một tiếng, hai tiểu cung nữ quỳ gối trên mặt đất.


"Các ngươi khẩn trương cái gì?" Thương Khanh Ương có chút thảnh thơi mà hỏi thăm. Chỉ là thanh âm mị người như vậy lại khiến cho hai cung nữ kia nghe xong cảm thấy run sợ. Một người trong đó sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch rồi.


"Vừa rồi, Bổn cung đã nghe được có người bị bệnh như thế nào đấy. Nói, cho Bổn cung biết đây chuyện gì?" ngữ điệu Thương Khanh Ương không khỏi nhu hòa, nàng chậm rãi mở miệng hỏi.


Hướng về phía Thương Khanh Ương vẻ mặt ôn hoà, cung nữ lớn gan kia ngữ khí mang theo chút sợ hãi cùng lắp bắp trả lời: "Hồi bẩm, bẩm Quý phi nương nương, là Hoàng hậu nương nương nàng, nàng bị ngất xỉu."


"Nói tiếp đi." Một cổ mị hoặc tràn lan, Thương Khanh Ương biểu cảm lười biếng mà không thiếu nhiệt tình hỏi lại.


"Hồi bẩm Quý phi nương nương, kỳ thật Hoàng hậu nương nương hôn mê đã ba ngày. Nô tài, nô tài nghe cung nữ của Lưu Thấm cung nói, Hoàng hậu nương nương là hôm qua mới tỉnh lại."


Nghe xong cung nữ kia tự thuật, Thương Khanh Ương đã trầm mặc. Nhưng mà đoạn thời gian đắm chìm trong tĩnh lặng kéo dài dằng dặc, như thế lại càng làm cho người sợ hãi.


Quý phi nương nương tức giận sao? Không có khả năng a, Hoàng hậu bị phế không phải nên cao hứng sao? Nàng kia hẳn là suy nghĩ những chuyện khác mà thôi? Tiểu cung nữ kia tâm thần bất định mà suy nghĩ.


"Chuyện này còn có ai biết không?" trầm mặc nửa ngày, Thương Khanh Ương lúc này mới chậm rãi mở miệng hỏi. Lại nói trái tim bất giác bị lời nói của cung nữ kia làm cho không thoải mái, Thương Khanh Ương bị phản ứng này làm cho ngầm bực tức. Chẳng qua là một cổ áy náy, đau lòng cũng bị nàng lập tức dùng lý trí đè ép xuống.


A, nói nữ nhân này sao lại cùng nàng có quan hệ? Chỉ là trong nội tâm vẫn buồn bực phát hoảng.


"Hồi bẩm nương nương, có lẽ không truyền quá xa." Cung nữ trả lời yếu ớt.


"Cái gì là có lẽ?!" Không hiểu, Thương Khanh Ương bởi vì một câu nho nhỏ này mà tức giận. Vốn tưởng rằng nàng luôn luôn tỉnh táo lại cơ trí. Làm sao biết hôm nay Thương Khanh Ương chỉ vì nghe không lọt một câu mà nổi cơn giận dữ. Nói nàng vốn là tâm tình hảo hảo, nhưng không biết thế nào lại bắt đầu trở nên bực bội.


Mà cái này, rốt cuộc là làm sao vậy? Hoặc là nói, tâm tình trở xấu là từ đâu mà thành?


Bị Thương Khanh Ương trách mắng một câu, cung nữ sợ tới mức không biết làm sao. Thấy các nàng bộ dáng nhu nhược, Thương Khanh Ương có chút phiền lòng lệnh cho hai người bọn họ lui xuống, mỗi người phạt trượng ba mươi đại bản. Trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, hai người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Các nàng dốc sức liều mạng cầu Thương Khanh Ương tha cho, chỉ là nàng đang nổi nóng liền cái gì cũng không muốn mà xoay người ly khai.


Ài, hai cung nữ kia bị trách phạt thực sự khó có thể may mắn thoát khỏi.


Trở lại chánh điện, Thương Khanh Ương sắc mặt trở nên khó chịu. Nghĩ tới nghĩ lui, Thương Khanh Ương lúc này mới phân phó cung nữ thiếp thân xử lý vài việc cho nàng. Hiện tại an bài xong, Thương Khanh Ương cuối cùng cũng cảm thấy hết chuyện để lo, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.


Chỉ là trong lòng vẫn rất không thoải mái.


Quái cũng chỉ quái ở chỗ các hòn non bộ trong nội cung của Thương Khanh Ương có nhiều hơn rất nhiều so với Sở Lưu Yên. Có lẽ là do tính cách, Thương Khanh Ương không thích để lộ quá nhiều bí mật, nàng thích tìm biện pháp che giấu chúng đi. Kể từ đó, hòn non bộ cũng trở thành nơi hoàn hảo để tiết lộ bí mật.


Rồi lại nói Lưu Thấm cung bên kia.


"Hoàng hậu nương nương, thân thể ngài tốt hơn chút nào chưa?" Doãn Thái y đứng một bên cung kính hỏi thăm.


"Ừ, tốt hơn nhiều rồi." Ngồi trên ghế đỡ Sở Lưu Yên có chút gắng sức mà phất nhẹ tay, chẳng qua là dung nhan tái nhợt kia lộ rõ bệnh trạng của nàng lúc nãy vẫn như cũ.


"Để vi thần sai người đi sắc chút ít thuốc bổ thân thể đến cho người."


"Không nhọc phiền doãn thái y" Sở Lưu Yên dừng một chút, lại nói," Những... thuốc bổ này trong nội cung ta còn có rất nhiều." Lại nhớ tới Thương Khanh Ương trước kia đưa thuốc bổ tới, bằng không thì nàng lúc này vì chuyện gì lại nhíu mày?


"Vâng." Doãn Thái y trả lời có chút mất mác, chỉ là cảm xúc này rất nhanh được che giấu đi.


Thanh Linh đứng cạnh Sở Lưu Yên, từ lúc Doãn Thái y vào cửa vẫn cứ đỏ mặt cúi đầu. Thỉnh thoảng nàng vụng trộm ngẩng lên đầu liếc nhìn lên nam tử nho nhã trước mặt kia. Cúi đầu xuống Thanh Linh lại như gặp việc gì cao hứng, lòng tràn đầy vui mừng.


Mà một bên Quân Ly vô tình nhìn thấy một màn này, sắc mặt thoáng thay đổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top