Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2: Cổ đại ngược văn ( Đệ 15 chương)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Thanh vừa phát ngôn xong câu nói có thể gọi là kinh hãi thế tục kia thì đầu óc đột nhiên thanh tỉnh lại.

Cô liếc mắt nhìn qua hai mama và vài nha hoàn đã bị gió rét kinh hãi làm cho đông cứng,còn công chúa ngồi trên giường đã hồn lìa khỏi xác. Nội tâm cô điên cuồng gào thét muốn ngay lập tức chạy trốn khỏi hiện trường.

Từ từ...Lê Thanh đem tầm mắt mới quét qua công chúa quay lần nữa rồi lần nữa. Lúc trước không chăm chú nhìn nên không thấy , giờ ngắm kĩ vẻ mặt công chúa quen quen nga...

Khoan, cái gì mà rất quen, trừ bỏ không có ánh mắt lam sắc, còn lại toàn bộ gương mặt này không phải là Nhâm Tuyết Xa hay sao!!!

" Hệ thống, chuyện này là sao?"

[ Cô không cần lo nhiều như vậy ! Tóm lại ngươi chỉ cần biết đây là người cô sẽ thông đồng.... không phải tìm cách lấy độ hảo cảm là được] Hệ thống tuỳ tiện trả lời cực kì thiếu trách nhiệm.

" Ông cho là có thể đem chuyện này giải thích qua loa như vậy thôi sao?'' Mặc dù hệ thống trốn tránh trách nhiệm không trả lời, Lê Thanh cũng tự thân bổ não vài nội dung vở kịch.

1. Đây là Nhâm Tuyết Xa đời trước.

2.Công ty quá nghèo nên tất cả các thế giới đều dùng gương mặt này làm tiêu chuẩn.

3.Nhâm Tuyết Xa xuyên qua.

4. Trùng hợp.

Trên đời này có bao nhiêu sự trùng hợp kì khôi thế này? Lê Thanh vẫn nghiêng phần lớn về đáp án công ty quá nghèo, ngay cả vẻ đẹp mỹ nữ đều không đủ tiềm lực xây dựng nên đành tận dụng cho mọi nội dung vở kịch.

Dù sao hệ thống hại não như thế ,thì công ty mẹ như thế hại não cũng là chuyện bình thường.

Nếu lỡ giả trang nam chính đến câu:" TA BẤT LỰC NGƯƠI MUỐN CƯỜNG TA CŨNG KHÔNG THỂ A!!!" cũng phát ngôn  hùng hồn như vậy thì phóng lao phải chạy theo lao thôi. Cô đang lên kế hoạch chuẩn bị đem hình tượng nam chính chà đạp thảm hại , sau đó trở thành nữ chính đi tranh thủ độ hảo cảm cũng không tệ nha~

Vì thế Lê Thanh đóng mạnh cửa phía sau, chốt lại.

Sau đó cô cười lạnh  nhìn mọi người phía trước:" Nếu công chúa đã là người của bản tướng quân, thì ta cũng không ngại ngươi biết sự thật về ta. Thật ra, ta là sắc quỷ, nhìn thấy mỹ nữ liền không kiềm chế được. Bốn tiểu thiếp của ta chỉ là vỏ bọc bên ngoài, ta đang âm thầm nuôi mấy chục thê thiếp bên ngoài!"

Công chúa biểu tình khó coi cực điểm:"..."

Lý mama gần như bị doạ chết đứng, khóc lớn:" Số công chúa thật khổ, hoàng thượng làm sao có thể tuyển cho người vị hôn phu kinh khủng như thế!''

Nhâm mama cực kì bi thương nói:" Nhân lúc công chúa và hắn chưa động phòng, chúng ta mau chóng hồi cung cấp báo hoàng thượng đi."

" Nhâm mama, Lý mama, các ngươi đừng khóc ." Công chúa đột nhiên vô cùng bình thản nói:" Bản cung đã muốn xuất giá , thì làm sao có thể trở về."

Lê Thanh tiếp tục :" Bản tướng quân còn thích đánh nữ nhân. Thích nhất là dùng roi hành hạ các nàng rồi sau đó lấy sáp nóng nhỏ lên miệng vết thương. Nghĩ đến thôi cũng làm ta hưng phấn."

Nhâm mama đã sớm hồn lìa khỏi xác, bọn nha hoàn còn lại dùng ánh mắt hoảng sợ hết nhìn Lê Thanh rồi lướt qua mấy ngọn nến đang cháy trên bàn. Thật không biết đang bổ não thứ gì.

" Ngươi không cần nói nữa, bản cung không biết vì sao ngươi lại nói những lời như vậy , nhưng bản cung tuyệt đối tin tưởng nhà ngươi không có cơ hội làm thế với bản cung." Công chúa lạnh lùng mở miệng.

Vì cái gì đột nhiên thấy chỉ số thông minh của công chúa tăng vọt ta!!!

Lê Thanh cố gắng lục lọi trong đầu óc xem còn lời nói kinh dị gì nữa, thản nhiên vu cho nam chính:

" Không ! Ta còn chưa nói xong, công chúa đừng xen vào ! Hơn nữa ta không chỉ thích đánh nữ nhân mà còn thích bị người đánh. Trước kia còn trong quân doanh, mỗi ngày ta đều cùng thuộc hạ chơi SM*"

* kiểu xxx rất bạo lực và.... tra bác Gu Gồ để biết thêm chi tiết. Mình cũng không biết dùng từ gì cho nó cổ đại chỗ này mong các bạn thông cảm T^T

" Ngươi đừng vọng tưởng!" Công chúa sau khi tự bổ não một đống tình tiết hỗn loạn nào đó, liền tức giận rống:" Bản cung sẽ không dùng roi đánh ngươi!"

Lê Thanh:''...''

Công chúa điện hạ dường như ổn định tinh thần, tiếp lời:" Cho dù Trữ tướng quân là người thế nào,bản cung là bản cung, tướng quân là tướng quân. Đôi bên nước sông không phạm nước giếng là được. Ngài không cần uy hiếp bản cung, dù ngài có lấy thêm hàng trăm thê thiếp  bản cung cũng sẽ không quản."

Lê Thanh nhếch mép:" Các người đã nghe bí mật của bản tướng quân còn vọng tưởng bình yên ra ngoài?''

Lý mama phỉ nhổ nói:" Không phải tự ngài nói ra sao?"

Lê Thanh tức giận quát lớn:" Câm miệng!"

 Cô vỗ tay, cửa phía sau bật tung, mười mấy người mặc đồ đen cạnh đó chạy lại. Ảnh vệ này nọ đến buổi sáng hôm nay Lê Thanh mới phát hiện bọn họ tồn tại.

Thật không biết hoàng đế làm ăn kiểu gì, nam chính nuôi nhiều tư binh cùng ám vệ như vậy cũng không phát hiện.

" Các ngươi đem những kẻ này trói lại dẫn vào đại lao." Đợi ảnh về đem hai mama và bọn nha hoàn bắt đi, Lê Thanh mới nói với Đông Phương Tuyết :" Công chúa, người tốt nhất nên ngoan ngoãn ở trong phòng này. Mọi việc còn lại tự giải quyết cho tốt đi."

Đông Phương Tuyết quả thật không thể duy trì bộ dáng bình tĩnh. Nàng gắt gao nắm lấy làn váy, suy nghĩ trong đầu có khi nào Trữ Quyết muốn tạo phản, cho nên mới đem nàng nhốt trong này. Nếu không một tướng quân bình thường sau dám tỏ thái độ bất kính với công chúa điện hạ ngay đêm tân hôn.

Ra ngoài đóng cửa lại, lê Thanh mới lạnh lùng cất giọng:" Đem các nàng giam vào phòng giặt ủi đồ, giám sát kĩ, không cho ai rời khỏi tướng quân phủ." Nói giam vào đại lao gì đó, thật ra cô chỉ muốn doạ Đông Phương Tuyết, huỷ hoại hình tuợng nam chính trong lòng nàng.

Nghĩ lại....trong lòng công chúa thật sự nam chính từng có hình tượng gì tốt đẹp đáng nhớ sao ?

" Tướng quân, có cần...cái kia...hạ dược luôn sao? Nếu các nàng tiết lộ bí mật của người ra ngoài..."

Nói đến bí mật, nét mặt ảnh vệ đằng sau tấm vải đen không  nhịn được co rúm. Vừa nghe tướng quân bộc bạch sự thật kinh thiên động địa, quả thực làm người nghe nghĩ hắn bị trúng tà.

Không nghĩ ngày thường tướng quân lạnh lùng như thế bên trong lại có ham muốn biến thái nhường này.

Mấy ảnh vệ nghe lời nói của Lê Thanh cũng có phần tin tưởng.  Bình thường nam chính ra ngoài cũng không có mang theo ảnh vệ, nên họ cũng thật không biết hắn thực sự làm gì.

Đương nhiên bây giờ họ đã "thông suốt", thì ra tướng quân đi tìm niềm vui đặc biệt.

" Không cần !" Lê Thanh cao giọng:" Trữ Quyết ta không để ý mấy chuyện vặt vãnh đó!"

 Còn phải hạ dược, thanh danh bại hoại của tên tướng quân này không phải đã truyền xa bốn phía rồi hay sao.

Lê Thanh trở về một nơi khác trong viện nghỉ ngơi. Các ảnh vệ khác đồng loạt biến mất, đột nhiên một ảnh vệ quỳ trên đất, cúi đầu nói với Lê Thanh:" Tướng quân, lời ban nãy người nói có thật hay không?"

" Nói cái gì?" Lê Thanh nghi hoặc hỏi lại.

" Chính là..." Ảnh vệ kia đem roi mềm trên người tháo xuống, hai tay dâng lên Lê Thanh:" Không nghĩ tướng quân với thuộc hạ cùng chung sở thích."















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top