Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 3: Tận thế văn ( Đệ 37 chương)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa dứt lời, bóng người của Lê Thanh biến mất tại chỗ, lần đầu tiên cô sử dụng tốc độ gấp mười người thường chạy đi, quả nhiên trong nháy mắt đã đến trước mặt đám thây ma.

Mấy con thây ma đứng trước cô  còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, liền bị Lê Thanh một dao chém thành hai nửa.

Thây ma  bị cắt thành hai khúc vẫn không ngừng há miệng đớp đớp, thì ra bọn nó  chỉ có một nỗi thèm khát thịt người vô tận.

Một cước đem con thây ma vẫn há miệng muốn đớp mình bể đầu, Lê Thanh cảm thấy lửa giận của mình đối với Vương Minh Minh toàn bộ đều chuyển hóa thành động lực chiến đấu.

...Diễn biến kế tiếp chúng ta sẽ tới luôn lúc tiêu diệt hết đám thây ma gạch men đi...

Một giờ sau, chiếc áo ba- đờ- xuy của Lê Thanh đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, còn bị thây ma tao một miếng mày một miếng cắn đến rách bươm.

Dĩ nhiên Lê Thanh bởi vì có dị năng [Con gián nhỏ đánh mãi không chết], càng bị thây ma đánh cô càng cảm thấy mình  mạnh lên, bị cắn mấy cái cũng như bị muỗi cắn, không có chút uy hiếp nào.

Lê Thanh khom người xuống dùng dao nhỏ đem từng viên tinh hạch trong thây ma nhặt lên, bởi vì quá nhiều, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cầm một cái túi làm bằng chất liệu bảo vệ môi trường, đem tất cả vứt vào trong không gian.

Đếm sơ qua, có chừng hai trăm khối tinh hạch, nghe nói thời tận thế sau này đều là dùng tinh hạch giao dịch _(:3)∠)_Cô thật giống như trong nháy mắt liền phát tài nha, mặc dù đây đều là tinh hạch cấp một.

Không khác lắm, trong vòng vỏn vẹn một giờ, Lê Thanh đã dẹp sạch toàn bộ thây ma.

Cô cảm giác võ lực của mình tăng tiến không ngừng, trên quần áo dính không ít gạch men vỡ vụn từ người bọn thây ma hòa với sắc đỏ rực của máu tươi trông thật quỷ dị như vị tướng tiên phong cuồng bạo mở đường máu giữa chiến trường.

............................

Khoan đã,  cảm thấy có điểm sai sai.

"Hệ thống kia, tên thủ lĩnh của bọn thây ma đâu? ! Không có thấy bóng dáng là sao? ! Đừng có nói hắn đã bị tôi tiêu diệt nha, vậy sao còn chưa thông báo nhiệm vụ hoàn thành?"

[Thật đáng tiếc. Tên thủ lĩnh thây ma sao lại giống bọn thây ma bình thường đứng yên cho cô giết, nó đã sớm đường cao chạy xa bay  rồi người ơi.]

"Mợ nó." Lê thanh cũng không thời gian đi cùng hệ thống đôi co, cô phải nhanh lên một chút  mới đuổi kịp xe Vương Minh Minh.

Chạy một khoảng xa, Lê Thanh liền trông thấy một con thây ma cấp 2 bị đóng ở vách núi, bèn đem nó xuống lấy tinh hạch rồi treo xác lên, để nó ở đó đón gió cho mau trở thành thịt khô chất lượng hảo hạn.

Làm mọi thứ xong, Lê Thanh dùng tốc độ siêu cấp đuổi tiếp về phía trước, phút chốc cô thấy mình như người con gái của gió phiêu diêu tự tại.

******

Cùng lúc đó, tại chỗ Vương Minh Minh.

Trong giấc mộng, Lạc Diêu nhớ lại câu chuyện của thế giới thứ nhất, trong cái thế giới kia, cô là đại tiểu thư xinh đẹp giàu có mang dòng máu lai của bốn nước, mỗi ngày từ cửa phòng đến cửa viện đều phải ngồi năm phút xe... Không, những thứ này đều không đúng.

Trọng yếu chính là, cô ở thế giới ấy biết một cô gái tên là Lê Lệ Lệ, mặc dù  dung mạo cô ấy cùng Lê Tiểu Phương hoàn toàn khác nhau, nhưng Lạc Diêu biết, cô ấy chính là Tiểu Phương mà mình biết.

Cô nằm mơ thấy đối phương vì mình mà đi làm nội gián trong biệt thự của Lãnh Ngạo Thiên rồi gặp nguy hiểm, Lạc Diêu chợt thức tỉnh, thì phát hiện mình đang bị đặt ở chỗ ngồi cạnh tài xế, còn cầm tay lái là Vương Minh Minh.

"Tiểu Phương đâu?" Lạc Diêu nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Vương Minh Minh không biết từ nơi nào lấy ra kính mát đeo lên mặt, một cái tay còn cầm điếu thuốc rút ra, hắn phả một làn khói, lạnh lùng nói: "Chết."

"Không thể nào!" Lạc Diêu vừa nói liền tóm lấy cổ áo Vương Minh Minh, "Đều là tại anh, tại anh!"

Vương Minh Minh cười lạnh nói: "Cô tốt nhất không nên khiêu khích tôi, nếu không con dao này tích tắc đâm thủng bụng cô"

Lạc Diêu vừa cúi đầu, đã thấy một con dao đang chực đâm vào bụng mình.

Phía sau, Lý tiểu Hồng xoa xoa đôi mắt đỏ âu,  cất lời khuyên: "Chị ơi, bình tĩnh đi, Đũa Hiệp đại nhân nhất định sẽ trở lại... Nhất định sẽ..."

Lãnh Ngạo Tuyết nhìn ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói: "Nếu cô ấy vì cô mà hy sinh tính mạng mình, cô có thể coi trọng bản thân một chút được không?"

"Hừ." Mặt Lạc Diêu liền biến sắc, trên người đột nhiên thả ra ánh điện màu tím, dòng điện theo con dao truyền đến tay Vương Minh Minh, khiến hắn không phòng bị lập tức run rẩy co quắp người.

Tròng mắt Vương Minh Minh giãn ra như không thể tin nổi, "Cái gì... Cái này mới là sức mạnh chân chính của cô sao...Dị năng của tôi..."

Vương Minh Minh mạnh mẽ bị đả kích,trước kia hắn cho rằng dị năng hệ hỏa và hệ lôi cùng lắm chỉ cho ra mấy quả cầu lửa, quả cầu điện nho nhỏ thôi, nơi này chỉ có  hệ lực lượng là đáng nói, nhưng lâm vào tình cảnh thực tế hắn liên tục bị đả kích. Vương Minh Minh  bắt đầu hoài nghi thực lực của chính mình.

Lạc Diêu  bóp cổ Vương Minh Minh, hung hăn nói: "Đồ ngu xuẩn, đi chết đi!"

Bởi vì người lái xe đang  giãy giụa, cả chiếc xe đều bắt đầu mất thăng bằng lắc lư qua hai bên, may mắn phụ cận đều là đường lớn, nếu không chỉ sợ xe đã lao đầu xuống vực thẳm vạn trượng.

Đem Vương Minh Minh bóp đến thoi thóp, Lạc Diêu đem hắn ném sang một bên, một mình , đem xe cua ngược lại phía sau, Lạc Diêu quay đầu xe chạy về con đường cũ.

Lý Tiểu Hồng do dự nói: "Nơi đó không phải có ma vật sao?"

"Không thành vấn đề!" Lạc Diêu nói: "So với Tiểu Phương , thây ma là cái gì? Coi như tìm được chẳng qua là chỉ là thi thể em ấy, chị cũng sẽ trở về đi tìm... Coi như  đã bị thây ma gặm sạch, chị cũng phải từ trong bụng thây ma đào ra máu thịt của Tiểu Phương."

Lý Tiểu Hồng toàn thân chấn động, thật giống như đột nhiên mở ra một cánh cửa bước vào thế giới mới, "Chị Lạc Diêu, chị thật là lợi hại... Chị nhất định không phải là một người tầm thường."

Lạc Diêu cười khổ nói: "Chị chính là một người tầm thường, một cá thể thông thường không bảo vệ được bất kỳ người nào, một cá  thể thông thường chỉ có thể nhìn... Người yêu đi vào con đường chết."

"Người yêu? ... Không xong, ma vật lại quay lại." Lý Tiểu Hồng nhìn ngoài cửa sổ khẩn trương nói.

"Hừ, tới thật đúng lúc." Lạc Diêu một chút cũng không có dáng vẻ sợ hãi.

Lấy chính chiếc xe của nhóm Lạc Diêu làm tâm điểm, chung quanh 360° không góc chết đều chằng chịt thây ma, lúc này dù mở bất cứ đường nào cũng không thể thoát.

.

"Rõ ràng lúc nãy còn không nhiều như vậy." Lý Tiểu Hồng lo lắng nói: "Xem ra em phải về địa ngục thật rồi."

Lãnh Ngạo Tuyết chống cằm hờ hững nói: "Mọi người đều giống nhau, chẳng sao cả."

Có lẽ là khi nỗi sợ lên đến tột điểm ngược lại sẽ cảm thấy chả có gì đáng sợ, lúc này mọi người trên xe đều mang tâm tình như vậy.

Lý Tiểu Hồng còn đề nghị: "Không bằng đem anh Minh Minh ném ra ngoài đi, nói không chừng có thể tranh thủ được chút thời gian."

" Được." Lãnh Ngạo Tuyết tựa như đã sớm quên Vương Minh Minh là bạn trai mình, mỉm cười đồng ý.

Lý Tiểu Hồng không nhịn được nói: "Chị Ngạo Tuyết, rõ ràng anh Minh Minh là bạn trai của chị phải không? Chị một chút cũng không lo lắng ảnh sao?"

"Lo lắng?" Lãnh Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng, "Hừ, tên đàn ông này còn tưởng rằng tôi  không biết bộ mặt thật của hắn hay sao, thật ra thì từ sớm ta đã biết hết chuyện của hắn qua điều tra của hộ vệ.  Nếu không phải muốn lợi dụng hắn để dạy một bài học cho thằng em trai có dã tâm lớn nhưng lại quá ngu si kia, tôi đã sớm bán hắn vào chỗ mua vui cho thiên hạ rồi."

"Thì ra là như vậy." Lý Tiểu Hồng gật đầu một cái, "Tôi cảm thấy chúng ta có thể uống chung chai nước này đấy."

"Không được." Lãnh ngạo tuyết cự tuyệt nói: "Cô quá nặng miệng."

"Aiz." Trước khi chết người ta thường muốn để lại đôi lời, Lý tiểu Hồng cũng bắt đầu nói tới những vấn đề riêng tư của mình "Thật ra thì  tên thật của em không phải Lý Tiểu Hồng, em tên thật là..."

"A! ! ! Làm sao có nhiều như vậy thây ma! !"  Tiếng thét chói tai của Vương Minh Minh đột nhiên vang lên.

Thì ra  là Vương Minh Minh tỉnh dậy, phát hiện bên ngoài xe mình  có cả đống thây ma bao quanh, không nhịn được mất hình tượng quát to lên, "Lúc tôi ngất rốt cuộc chuyện gì  đã xảy ra?"

Tức giận vì lời tâm tình của mình bị chen ngang, Lý Tiểu Hồng mỉa mai nói: "Anh Minh Minh bị dọa sợ đến đầu óc choáng váng à."

Vương Minh Minh thẹn quá hóa giận đáp trả: "Mấy thứ kia một chút tôi cũng chả để tâm! !"

"Dù sao mọi người có bị thây ma cắn chết cũng không thành vấn đề" Lạc Diêu tiếp lời "Cùng Tiểu Phương đồng quy vu tận* ( cùng chết)  có khi lại là chuyện tốt hiếm có khó tìm."

"Không, một chút cũng không được ! !" Vương Minh Minh khóc đến nổi nước mắt tuôn dài như mì sợi, "Tại sao tuổi tôi còn trẻ thế này mà phải chết , lại còn bị thây ma cắn chết thật đúng là thê thảm,không những thế tôi lại còn đẹp trai giàu có nữa chứ, Vương Minh Minh này còn chưa được thừa kế bệnh viện - còn chưa được gặp các anh nam y tá đẹp trai cường tráng.. Đáng ghét, tôi không muốn chết..huhuhu! !"

Lý Tiểu Hồng: "... Anh có cần phải bại lộ cái sở thích quái gở ấy ra không?" Hơn nữa cái gọi là nam y tá đẹp trai cường tráng có sao (⊙_⊙)

Lãnh Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Thấp kém."

Vương Minh Minh phản báclại: "Tôi không có chút nào là thấp kém hết! ! Không... Bây giờ cãi nhau là vô ích, tôi tốt hơn nên đi viết di thư..."

Vương Minh Minh luống cuống tay chân bèn lục trong ba lô lấy giấy bút, hai tay run rẩy bắt đầu viết di thư.

Mắt thấy chung quanh thây ma đã vây chặt xe, vô số móng vuốt không ngừng  cào cấu lên tấm kính thủy tinh vang lên những âm thanh ghê rợn, xe chống đạn cũng bắt đầu xuất hiện vết trầy xướt. Cửa xe dần dần phát ra âm thanh kẽo kẹt, nhìn qua có vẻ không chịu nổi.

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, ngoài cửa sổ bỗng phát ra luồng ánh sáng đỏ chói, vô số ngọn lửa không biết từ chỗ nào bắn ra, đem đống thây ma đang bao vây xe đốt thành than đen.

Cho dù đang ở bên trong xe, tất cả mọi người  đều cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của ngọn lửa đang cháy hừng hực bên ngoài, mồ hôi thi nhau rơi xuống tí tách, để cho cả nhóm người không kiềm được lo lắng mình sẽ giống như những thây ma kia cùng bị nướng chín. May mắn  là ngọn lửa không có đốt tới bên trong xe , đến khi ngọn lửa cháy hết, thây ma chung quanh đã nằm thẳng cẳng bốc mùi khét nghẹt.

"Chuyện này là sao?" Vương Minh Minh suýt nữa bấm đứt cây bút trong tay, dùng một ánh mắt như thể đang nhìn kì tích đảo qua một vòng quanh những thây ma bị đốt cháy thành than, "Chẳng lẽ là ông trời già nhìn Vương Minh Minh tôi đây thật sự là kẻ anh tuấn, lịch lãm trăm năm khó gặp, bèn nổi sấm sét đánh chết lũ thây ma?"

Lạc Diêu: "..." Tại sao hắn lại có thể học được tuyệt chiêu này của Lý Tiểu Hồng cơ chứ.

Lãnh Ngạo Tuyết nói: "Hay ít xem tiểu thuyết một chút đi."

Lý Tiểu Hồng cả giận nói: "Không, đây rõ ràng là dòng máu ác ma trong em hoàn toàn thức tỉnh, triệu hồi ngọn lửa địa ngục thiêu cháy bọn thây ma kia!"

Lạc Diêu nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên sắc mặt biến đổi, quay đầu lại nói: "Tất cả không nên tranh cãi , tôi thấy bên này có mấy người đang đi tới."

Mọi người nhất thời im lặng, rối rít nghiêng đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên bên phía bình nguyên rài đầy nắng chiều, có mấy người đang đi tới bên này, bởi vì ngược sáng nên không cách nào thấy rõ mặt bọn họ, nhưng có thể xác định, khí thế của bọn họ rất lớn, tuyệt đối không phải là những kẻ tiểu tốt thí mạng. Chắc chắn họ là một trong những pháp sư mạnh nhất.

.

Vẻ mặt Lạc Diêu nghiêm trọng, cô mở cửa xe bước xuống, một chân đạp phải đầu của một con thây ma bị lửa thiêu rụi, cô liền nhận ra một nửa thân xe đã bị ngọn lửa thiêu cháy đen nhưng sức thiêu đốt dữ dội của nó vẫn không làm những người bên trong bị ảnh hưởng nhiều.

Điều này rõ ràng không phải  sức mạnh của những kẻ như Vương Minh Minh hay Lý Tiểu Hồng có thể làm được, chắc chắn có một nhân vật bí ẩnmang dị năng hệ hỏa cực kì mạnh mẽ đã nhúng tay vào.

Lãnh Ngạo Tuyết cùng Lý Tiểu Hồng cũng từ trong xe đi ra, mà Vương Minh Minh - cái tên đàn ông duy nhất của nhóm lại lủi thủi núp sau lưng chị em phụ nữ.

Đối với hành động chẳng mấy đẹp đẽ của mình, Vương Minh Minh cũng tự an ủi giải thích, không có cách nào khác, lúc nãy thiếu chút nữa là bị thây ma cắn chết, Vương Minh Minh hắn đây là anh chàng đẹp trai nhà giàu các kiểu phải biết quý trọng mạng sống của mình mà.

Các người có thấy trên đời này rất hiếm người được đầu thai làm con nhà giàu đẹp trai như hắn không, đời này không biết trân trọng, đời sau biến thành kẻ vừa nghèo vừa xấu thì làm thế nào.

Mấy người kia đến gần, toàn bộ đều mặc trên mình âu phục, có ba nam hai nữ, trông đều có vẻ rất phong độ, đặc biệt là người đàn ông trông như thủ lĩnh.

Trên người hắn mặc chiếc áo sơ mi không gài hàng nút nào, tà áo bay bay trong gió phất phới, phát ra những tiếng phần phật vang dội,trên tay cầm một thanh đao xếp càng tôn lên dáng vẻ vừa anh dũng tuấn tú lại vừa hoang dã, quỷ dị không nói nên lời, cơ bắp cứng như  sắt đá, hắn thuận tay vứt cái túi trên người xuống đất hướng mọi người cười một tiếng, "Mọi người đều không sao chứ, tôi là đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê G&L - Cao Soái-  đến từ thành phố B, chuyến này ra ngoài là muốn tìm Lãnh đại tiểu thư - Lãnh Ngạo Tuyết."

Không sai, cuối cùng thì phiên bản nam chính đã ra sân, nam chính ra sân chính là trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân truyền thống.

Lạc Diêu híp mắt: "Anh nói thật không? "

Cao Soái đáp: "Không nói dối nửa chữ, tôi mới vừa cứu mấy người từ vòng vây của thây ma xong, chẳng lẽ lại đi nói dối?"

Lý Tiểu Hồng: "...Tên của đoàn lính đánh thuê các người có gì đó không đúng lắm.." Cách viết tắt này khiến Lý Tiểu Hồng sực nhớ điều gì đó.

Cao Soái mỉm cười nói: "Cô có phải nhớ lại từ Glorious(huy hoàng) và Lucky (may mắn) trong tiếng Anh phải không? Sở dĩ bọn ta lấy tên này là bởi vì tôi gọi là Cao Soái, mà Phó đoàn trưởng kêu Lệ Quân, nên dùng chữ cái đầu trong tên chúng ta gộp thành tên của nhóm."

Lúc này một anh chàng cường tráng phía sau Cao Soái liền gật đầu một cái tán thưởng, xem ra anh ta là Lệ Quân - ánh sáng huy hoàng trong truyền thuyết.

.

Lý Tiểu Hồng: "..." Trông bọn hắn chẳng khác gì một đôi, trên thế giới này còn có  người đàn ông nào bình thường hay không vậy, căn bản bình thường chẳng ai nghĩ đến hai từ tiếng anh đó cả.

Lãnh Ngạo Tuyết đi lên trước, lạnh lùng nhìn Cao Soái "Anh nói thật sao? Là ai sai anh đến tìm tôi?"

Cao Soái cười đáp: "Xem ra vị này chính là Lãnh tiểu thư, giao nhiệm vụ cho bọn ta là cha của ngài Lãnh tiên sinh, ngài không cần lo lắng bọn ta không có ý xấu với ngài."

"Hừ." Lãnh Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng, không đáng đáp lại.

Ngay vào lúc này, một người từ đằng xa chạy như điên tới, vọt đến trước mặt mọi người thở hổn hển nói, "Tôi, tôi trở lại rồi, không sao chứ? Trên đất làm sao có nhiều thi thểthây ma như thế? Ủa mọi người đang chơi trò xếp hàng ăn thịt nướng hả?"

Lạc Diêu vừa thấy bóng dáng Lệ Thanh, nước mắt không kiềm được rơi lả chả, bất chấp cả vết máu loang lổ trên quần áo Lê Thanh, ôm chặt người cô hằng thương nhớ, "Em không sao là tốt rồi..."

Lê Thanh nói: "Em đã nói em không sao mà, tại mọi người cứ nghĩ linh tinh."

Lý Tiểu Hồng cũng nói: "Thật không hỗ là Đũa Hiệp đại nhân,em biết nhất định chị sẽ không xảy ra chuyện gì."

Lãnh Ngạo Tuyết cũng tươi cười nói: "Cũng coi như là cô không mạnh miệng."

Vẻ mặt Vương Minh Minh giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm Lê Thanh, "Em , em không có chết, sao trên quần áo toàn vết cắn của thây ma thế kia! Em sẽ không biến thành thây ma đó chứ?"

Sắc mặt Lê Thanh lạnh lẽo nói, "Cái tên tiện thụ kia, không biết xấu hổ còn nói tôi."

Vương Minh Minh: "..."

Cao Soái kinh ngạc quay đầu nhìn Lê Thanh, trong đầu suy nghĩ người này là ai.

Không nghĩ tới ngay giây phút anh ta nhìn thấy gương mặt của Lê Thanh, Cao Soái cảm giác như có hàng vạn mũi tên tình ái đang bắn thẳng vào tim mình.

Nhìn cô bé kia toàn thân đều nhuộm máu đỏ, quần áo nham nhở vết cắn lại có thể có nụ cười tươi tắn trong sáng nhường ấy, sự giản dị kia như ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua bóng tối nặng nề của ngày tận thế!

Lệ Quân: "..." Sao hắn lại cảm thấy như đang bị NTR (NTR là một thể loại truyện manga hoặc phim anime nói về người phụ nữ của nhân vật chính bị những nhân vật khác chiếm đoạt),chuyện gì đang xảy ra thế này, rõ ràng hắn không phải gay.

Cao Soái không khách khí đẩy Lạc Diêu ra, cầm tay Lê Thanh nói: "Vị tiểu thư này, không biết em tên gọi là gì?"

Tự nhiên bị đẩy ra sỗ sàng khiến Lạc Diêu vô cùng tức tối, cũng từ trên xe rút ra một con dao: "Anh muốn làm gì hả? !"

Lê Thanh ngẩn người, ngây ngô trả lời Cao Soái, "Tôi tên Lê Thanh, xin chào..." Sau đó bèn chú ý đến khí chất toát ra từ người anh ta, xem ra tên này nhất định là nam chính rồi.

"Lê Thanh, thật là một cái tên đẹp đẽ, khiến người ta nhớ đến hoa Tuyết Liên trên núi An-pơ, nước suối trong trên biển Aegea" Cao Soái cảm động nói.

Lê Thanh: "..." Ôi mợ nó, anh có thể  nói được những câu khiến người nghe hộc máu đến vậy hả! !

Cũng chưa cần đến Lê Thanh hộc máu, Lệ Quân theo bản năng thấy mình muốn hộc máu đến nội thương rồi, "Không đúng anh Cao Soái, biển Aegea là biển mà, nước suối chảy ra ở chỗ nào. Hơn nữa núi An- pơ..."

Mặt Cao Soái run run, "Trên núi tuyết thì  có hoa Tuyết Liên có gì không đúng? Trên các hòn đảo của biển Aegea  có suối thì có gì sai?"

Lê Thanh: "..."

Lạc Diêu: "..."

Mọi người: "..."

Vì cái gì, lại sẽ cảm thấy lời anh ta nói cũng có lí nhỉ...

Lê Thanh tránh tay của Cao Soái nói, " Xin lỗi, bọn ta cũng phải nhanh chóng xuất hành, không thể cùng anh tán gẫu. Thông cảm cho."

"Không sai." Lạc Diêu đem Lê Thanh che ở sau lưng, lạnh lùng nhìn Cao Soái, "Anh mang Lãnh tiểu thư đi sẽ an toàn hơn. Bọn tôi có thể tự mình đến thành phố B."

Vương Minh Minh không ngừng nhanh nhảu tranh lời: "Nhất định phải dẫn tôi theo với."

Cao Soái hừ lạnh một tiếng, "Mang theo cậu? Đùa? Nếu cậu tơ tưởng đến tôi thì tôi biết làm sao?" Xem ra Cao Soái đã nghe được câu Vương Minh Minh là gay rồi.

Vương Minh Minh: "Anh... Tôi... Tôi thích chỉ thích mấy cậu con trai dịu dàng, hiền lành, đáng yêu, kiểu Bạch Liên Hoa vậy đó !Mới không thèm để tâm tới loại vai u thịt bắp các anh! Đừng có sỉ nhục khẩu vị của bản công tử!"

Cho dù nói thế, xe cao cấp của Lãnh Ngạo Tuyết đã bị bọn thây ma phá hư, nên cuối cùng tất cả bọn họ đều phải  ngồi xe của Cao Soái đến thành phố B.

Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc làm xong _(:3)∠)_ Tôi phải đợi cả em trai của Lãnh Ngạo Tuyết  để càng ngược bọn hắn một phen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top