Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 4: Giải trí văn ( Chương 54)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trận gió lạnh quét qua.

Mặt Lê Thanh như muốn nói: " Anh không giải thích em cũng hiểu mà".

Lý đạo diễn phát hiện ra khoảnh khắc lặng người của mình dễ khiến người ta hiểu lầm... bèn giải thích:" Em không cần bị mấy bộ phim bách hợp mình đóng khiến suy nghĩ lệch lạc.  Nói chuyện cũng lâu rồi, chúng ta nên đi nhanh một chút."

" Nếu em muốn từ chối thì phải nói sao đây?" Lê Thanh thật sự không muốn đi.

"Vậy đường vào showbiz của em sẽ chấm dứt tại đây." Giọng Lý đạo diễn trở nên nghiêm túc:" Có thể cả đời này em cũng không ngóc đầu lên được, danh tiếng có thể bị hủy hoại trong chốc lát. Nói không chừng đi đường còn bị chặn đánh,  đi lấy chồng thì bị chồng lừa gạt."

Lê Thanh:" Ở trong mắt anh, tổng giám đốc là loại người đáng sợ thế ư?" Lê Thanh giờ mới tin Lý đạo diễn không hề thầm mến nam chính...

Lê Thanh vẫn bị Lý đạo diễn uy hiếp nên đành ngoan ngoãn đi theo hắn đến một cái đình nhỏ trong  vườn của nhà hàng rượu.

Nam chính oai phong ngồi trong đình, tay nâng ly rượu đỏ nhâm chi từng chút một. Nhìn thấy Lê Thanh bước tới, hắn liền lộ ra nụ cười hoàn mỹ, cầm ly rượu khác đưa qua mời Lê Thanh:" Đây là loại rượu đỏ chuyên dùng trong hoàng thất nước XX, là vật vô giá. Hôm nay gặp em, anh rất vui. Em nếm thử chút đi."

Lê Thanh cúi đầu, phát hiện ra trên ngón tay thon dài của nam chính là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh khiến cô muốn mù mắt.

Không ngờ  nam chính lại là kẻ giàu có như thế, Lê Thanh có vẻ bị dao động trước sự cám dỗ đầy dụ hoặc_(:3)∠)_

Lý đạo diễn im lặng rời đi, tựa như một cơn gió thoáng đến thoáng đi không lưu lại bất kì dấu vết gì.

Lê Thanh khước từ Lâu Diệp Lỗi:" Xin lỗi tôi không uống rượu." Ở hiện thực, cô chỉ mới mười bảy tuổi đầu, vẫn chưa đủ tuổi dùng đồ uống có cồn nha!

Lâu Diệp Lỗi vẫn mỉm cười, nâng chiếc nhẫn kim cương lên:" Em thấy chiếc nhẫn này thế nào?"

Lê Thanh bất giác lui về sau mấy bước, cô sợ ánh sáng của chiếc nhẫn kim cương sẽ làm lóa mắt mình:" Này, anh tự trọng một chút!"

Lâu Diệp Lỗi thấy thế, được nước tiến tới:" Chỉ cần em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ cho em tất cả những thứ này!"

" Không cần!!" Lê Thanh vội từ chối, cô làm sao có thể bị những thứ vật chất kia quyến rũ!! Hơn nữa thế giới này là ảo,...Đúng vậy là giả cả.

Đáy mắt Lâu Diệp Lỗi thoáng vài tia thất vọng:" Tại sao em không chịu quen anh?" Rõ ràng mất chiêu này khiến không cô nào thoát khỏi tay hắn cơ mà.

" Anh là đồ khốn...À không..!" Lê Thanh nhận ra mình lỡ miệng nhanh chóng sửa sai, bày ra nét mặt ưu thương:" Anh là tổng giám đốc, còn em chỉ là một diễn viên hạng ba xoàng xĩnh. Chúng ta ở hai thế giới khác nhau, không thể ở chung. Nếu miễn cưỡng đến với nhau thì cuối cùng em cũng sẽ bị anh bỏ rơi, thà đừng bắt đầu sẽ không cần kết thúc."

Để nam chính không bị mất mặt đến nỗi tìm cớ trả thù, cô nói năng uyển chuyển như thế chắc đủ chân tình rồi chứ .

" Có thật vậy không?" Bỗng nhiên IQ của Lâu Diệp Lỗi tăng cao đột xuất, nghiêm mặt nhìn cô hỏi lại:" Chứ không phải vì em là đồng tính luyến ái nên từ chối anh sao?"

" Anh nói ai là đồng tính luyến ái?" Lê Thanh lập tức phản bác hắn:" Anh nhìn xem trên người tôi chỗ nào toát ra mùi hương bách hợp?" Trời xui đất khiến, quỷ tha ma bắt, cô với Tô Tuyết mới đóng chung một bộ Bách hợp thôi mà ! Đúng là một vai diễn liền bẻ cong thanh danh của đóa hoa thuần khiết như cô rồi...!!!

Lâu Diệp Lỗi thống khổ hạ giọng:" Chỗ nào cũng toát ra mùi bách hợp."

Lê Tình:"..." Nhớ lại lúc trước cô nghi ngờ Lý đạo diễn và nam chính là gay, giờ lại bị chính nam chính phủ đầu gán cho mình cái mác bách hợp. Cảm giác thật vi diệu.

" Nhưng em có yêu gái hay trai anh cũng không sợ..." Lâu Diệp Lỗi xúc động nhìn Lê Thanh:

" Không sao. Tình yêu của anh sẽ khiến em có cong cũng quay về thẳng."

" Không.." Nam chính, não toàn đậu hủ, Lê Thanh cảm thấy cô không cách nào tiếp tục diễn kịch với hắn, nên lập tức ôm trán vờ than thở:" Em tự nhiên buồn nôn, xin phép đi trước."

Lâu Diệp Lỗi đột nhiên lao đến, vây Lê Thanh đứng sát vào cột đình, thâm tình bày tỏ:" Em cho anh hôn một cái được không?"

Lê Thanh:"..." =o=

Cô nên đánh hắn liệt dương liệt giường hay nên dùng lời nói nhẹ nhàng cự tuyệt. Mới nghĩ ra cũng thấy cách đầu coi bộ thoải mái tay chân nhưng hậu quả lại nghiêm trọng quá.

Trong lúc Lê Thanh đang phân vân, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng vang lên:" Hai người làm gì đó?" Sau đó, tiếng heo rống thảm thiết của  tổng giám đốc thét vang xé tan màn đêm...

Lê Thanh ngẩng đầu nhìn phía sau nam chính mới phát hiện ra Tô Tuyết đã ở sau hai người tự bao giờ. Tô tiểu thư không ngần ngại một phát đá thẳng họa mi của vị tổng giám đốc nào đó.

Một đòn ra chân rất lực, khiến anh ta quỵ ngay tại chỗ...

 Lâu Diệp Lỗi đau đớn, uất nghẹn nằm chổng vó trên mặt đất, nghiến răng căm hận nhìn vị hôn thê của mình:" Cô muốn cái gì hả?"

" Tôi muốn cái gì à?"  Tô Tuyết cười lạnh đáp:" Tôi muốn anh tàn phế."

Lâu Diệp Lỗi cắn răng phun từng chữ:" Tôi với cô không thù không oán. Cớ gì cô hạ độc thủ..."

" Không thù không oán." Tô Tuyết cười nhạt:" Nói không sai. Tôi với anh không thù không oán, mà lại có hôn ước với nhau."

Lâu tổng giám đốc ngẩn người:" Cô là Tô tiểu thư?" Bởi vì Lâu Diệp Lỗi chưa từng để ý đến Tô Tuyết nên tên nàng hắn chẳng chút ấn tượng.

Tô Tuyết lạnh lùng nói:" Từ nay tôi với anh không còn bất kì quan hệ gì, còn em đi theo chị." Tô Tuyết kéo tay Lê Thanh rời khỏi  đình.

" Câu này tôi nói mới đúng." Lâu Diệp Lỗi thật không còn gì để nói, cuối cùng chỉ có thể phân tích theo hướng tình địch đại chiến. Ai bảo sức hút của hắn quá lớn, aizz đẹp trai quá thì phải làm sao.

Lại nói, nam chính nằm trong đình cả mấy giờ đồng hồ, may mà có Lý đạo diễn vì tranh thủ quay lại hóng chuyện mới phát hiện ra, cả đêm ở viện chăm sóc hắn.

Ngày thứ hai, tất cả các tờ báo lớn nhỏ trong thành phố đều đồng loạt đưa tin thực hư chuyện tổng giám đốc Lâu thị là gay, vì cùng Lý đạo diễn ham thích mới lạ .. nửa đêm nhập viện trong tình trạng nguy kịch.

**************

Sau vài ngày khi bộ phim vườn trường vừa ra mắt đã tạo ra một vụ bom tấn rung chuyển nền điện ảnh nước nhà, cả bốn diễn viên chính đều được mời tham gia gameshow giao lưu cùng khán giả.

Trong số các diễn viên tham gia có cả nam chính của bộ phim. Lúc đầu hắn phát hiện những phân cảnh của mình bị cắt rất bạo, tức giận đến nỗi chuẩn bị cả đơn kiện đưa Đạo Diễn A ra tòa. Nhưng hắn lại nghĩ đến lượng người hâm mộ sau bộ phim, nên nhẫn nhịn chấp nhận tham gia chương trình ngày hôm nay.

Chương trình thực tế này rất nổi tiếng vì những hình phạt đặt ra cho người tham gia  thua cuộc có khi phải đội sịp chữ T hay diễn viên nam phải mặt váy ngắn với quần ren đen múa hát. Vô cùng biến thái !!!

Chính vì thế lòng Lê Thanh nóng như lửa đốt, vừa lên sân khấu tay chân đã cứng đờ phải nhờ Tô Tuyết vỗ vai an ủi mới bình tĩnh trở lại.

Người dẫn chương trình sau khi giới thiệu từng diễn viên cũng bắt đầu đặt ra những vấn đề hóc búa.

Người được chọn đầu tiên là nam chính, MC mỉm cười nháy mắt:" XX A, anh công khai phủ nhận mình là gay, vậy xin hỏi tình cảm của anh và nam thứ trong phim là gì vậy?"

Nam Chính cười lúng túng:" Đó chỉ là tình nghĩa anh em, xin mọi người đừng hiểu lầm."

Đúng lúc nam chính đang giải thích, màn hình phía sau liền sáng lên, trên màn ảnh là hình nam chính đang ôm vai tình tứ với một diễn viên khác. Muốn bao nhiêu tình ý thì có bấy nhiêu tình ý.

 Nam chính cứng miệng. Hắn cũng không tiện đổ hết lỗi lên đạo diễn nên chỉ còn cách cố tỏ ra hòa nhã:" Tôi cũng chỉ theo xu thế thời đại mà thôi."

Đến phiên nam thứ, tuy nhiên vì nam thứ không phải là nhân vật trọng tâm lúc này nên coi như bỏ qua phần hỏi đáp của hắn.

 Đến lượt Lê Thanh, Mc vẫn giữ trên môi nụ cười duyên dáng như thiên thần:" Bạn Lê Thanh thân mến, bạn nghĩ gì về kịch bản của bạn và nữ chính trong phim?"

Lê Thanh: " Chỉ là chị em tốt, mọi người đừng hiểu sai."

Nam chính:"...!"
MC cười sảng khoái:" Lê Thanh, bạn có muốn nhìn một vài trích đoạn tình chị em của bạn và nữ chính của chúng ta trong phim không?"

Lê Thanh vội xua tay: " Không muốn ! Được rồi tôi với chị ấy là tình yêu bách hợp,cả một bầu trời đầy hoa bách hợp." Bắt cô xem mấy phân cảnh hổ thẹn trong phim, xin lỗi tha cho cô đi.

" Vậy bạn và Tô Tuyết ngoài đời là tình cảm gì?" MC nở nụ cười xấu xa:" Nghe đồn các bạn còn đang hợp tác chung một dự án phim rất vui vẻ."

" Hahahahahaha.." Lê Thanh cười ha hả:" Trời ơi, chỉ là bạn tốt thôi."

" Thế còn Tô Tuyết, bạn nghĩ gì về Lê Thanh." MC hào hứng nhìn sang Tô đại tiểu thư.

" À." Tô Tuyết thản nhiên trả lời:" Cô ấy giống miếng xà phòng thơm."

Lê Thanh:"..." Câu trả lời tinh tế thật  !!!

Tiếp theo  đến vòng thi ca hát, Nam chính và Nam thứ một đội, Nữ chính và Nữ thứ một đội. Khán giả sẽ bỏ phiếu quyết định thắng thua, đội thua sẽ chịu hình phạt nghiêm khắc.

Người đầu tiên lên sân khấu là nam thứ. Trước đó, hắn cũng có xuất bản vài đĩa nhạc, nên chọn một bài tình ca. Tuy bài hát có vài chỗ lạc tông, nhưng nhìn tổng thể cũng không đến nổi tệ. Sau khi hát xong, hắn nhận được rất nhiều tràng vỗ tay cổ vũ, thậm chí còn rất nhiều ánh đèn cổ vũ lung linh dưới khán đài sáng lấp lánh tên hắn.

Người thứ hai lên sân khấu là Lê thanh.  Lê thanh cầm lấy chiếc micro, run run. Chân cô như nhũn ra, cô có dự cảm sự nghiệp diễn xuất của mình sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.

Từ thời còn học cấp hai, Lê Thanh nổi tiếng mù nhạc lí có tiếng trong trường. Đến cả cô giáo dạy nhạc bình thường rất kiên nhẫn dịu dàng  dạy dỗ học sinh, cũng kéo Lê Thanh ra một chỗ nhắc khéo  Lê Thanh có thể hát nhép, nếu cần thì cô sẽ đặc cách qua môn. Thế cũng đủ biết giọng Lê Thanh khủng bố thế nào.

 Quyển tiểu thuyết này xây dựng nữ chính chưa lần nào nhắc đến các hoạt động ca hát, Lê Thanh chỉ biết âm thầm cầu nguyện sức mạnh của hào quang nữ chính có thể thay đổi cả mối thù âm nhạc của cô... 

" Nào, chúng ta cùng hoan nghênh ngôi sao của chúng ta- Lê Thanh hát một bài." Nói xong Mc xúc động lau nước mắt:" Thật không nghĩ đến bạn ấy lại là một thiếu nữ ái quốc."

Khán giả:"..."

Lê Thanh:"..."Cô cũng không muốn nhưng làm sao được, cô chỉ có thể chọn hát Quốc ca và chỉ có thể hát Quốc ca mọi người có hiểu không !!!  Tất cả những bài hát khác thật sự rất kinh khủng, chỉ có Quốc ca tuy khó nghe những miễn cưỡng nghe kĩ cũng không đến nỗi dọa người... Chỉ cần hùng hồn là được, to rõ là được...

Âm nhạc vang lên rất nhanh, mọi người dường như chìm đắm trong  khoảng trời thanh xuân tươi đẹp ngày còn đi học.

" Đứng lên, hỡi những con người nô lệ trong ngục tù, lấy máu thịt xây dựng Trường thành..."Tuy lúc đầu, lời ca còn câu nệ nhưng càng hát tiếng hát của Lê Thanh càng thấm đẫm tình cảm mãnh liệt:" Dân tộc Trung Hoa đến rồi ! Bóng tối ! Nguy hiểm ! Thời cơ ! Đợi chờ ! Mỗi người đến đồng loạt tiến tới hô vang... Đứng lên! Đứng lên ! Đứng lên!"

" Vượt qua bao địch thủ, lửa đạn. Tiến lên, tiến lên, cùng tiến lên." Hát đến điệp khúc, giọng ca của Lê Thanh như vút lên xuyên qua cả khán đài sân khấu vang lên tận chân trời xa tắp.

Đến khi cô kết thúc bài hát, cả khán phòng im lặng như tờ.

Lê Thanh:"..." Xong rồi,  sự nghiệp của ta, tiếng tăm của ta, vĩnh biệt...







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top