Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 5: Cổ tích văn (Chương 61)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đi bộ trong nước biển tối đen, Lê Thanh băng qua một con đường, cuối cùng cũng đến được nơi ở của Hải Ma Nữ trong truyền thuyết.

Thiết kế bên ngoài của hang động giống như trong bộ phim hoạt hình của Disney. Một chân đèn làm bằng xương treo lủng lẳng những sinh vật quái dị,  ánh sáng xanh của ma trơi lập lờ trong bóng tối.

Ấy thế mà, không gian bên trong hang động lại sang trọng không ngờ. Hải Ma Nữ đang ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế sô pha mềm mại, bên cạnh là một nồi kim loại đang sôi sùng sục, không biết đang nấu thứ gì, màu sắc thật kinh khủng.

Hải Ma Nữ nhìn thoáng qua độ mười bốn, mười lăm tuổi, dung mạo đẹp đẽ, tóc đen mắt đỏ, mang theo một đôi mắt kiếng thanh lịch, mặc trên người một bộ đồ đen, phía dưới là những chiếc xúc tu linh động.

" Tham kiến công chúa điện hạ." Hải Ma Nữ mỉm cười nhìn Lê Thanh.

Lê Thanh có chút bất ngờ thảng thốt nhìn nàng:" Lý Tiểu Hồng?"

Sắc mặt Hải Ma Nữ tối sầm:" Sao ngài lại thốt ra cái tên kinh tởm đó! Bất quá, ta lại cảm thấy nó thật thân quen.

" Xin chào, ta muốn ngươi cho ta thuốc biến thành người." Lê Thanh nhìn gương mặt quen thuộc của Lý Tiểu Hồng vẫn không cách nào nghiêm túc nói chuyện:" Mà chỗ ngươi có thuốc sao?"

Hải Ma Nữ chống cằm nói:" Ta dĩ nhiên có thuốc, nhưng tại sao ta phải đưa cho công chúa điện hạ đây? Ngài sẽ đổi cho ta thứ gì tốt?"

Lê Thanh nói:"Ngươi muốn gì?"

" Ôi công chúa thân mến." Hải Ma Nữ lấy tay cuốn lọn tóc đen của mình:" Ta thật ngưỡng mộ giọng hát tuyệt mỹ của ngài. Ngài có thể đổi nó cho ta coi như thù lao?"

" Không được." Lê Thanh lạnh lùng cự tuyệt:" Ngươi có thể đổi cái khác."

" Này, sao ngươi từ chối thẳng thừng thế!!" Hải Ma Nữ trừng mắt nhìn Lê Thanh tức giận nói:" Vì ngươi quá keo kiệt nên xứng đáng cô đơn tới già. Vương tử có mắt như mù mới nhìn trúng ngươi."

" Tiểu Hồng...Ma nữ đại nhân." Lê Thanh nắm tay Hải Ma Nữ, đem nàng bế lên, sau đó không quên dùng ánh mắt ưu thương nhìn bạn nhỏ:" Ngươi nguyện ý biến ta thành một người cá tàn tật sao?"

Không còn cách nào khác, chỉ có nước sử dụng cách này_(:3)∠)_

Hải Ma Nữ đỏ mặt, né tránh ánh mắt của cô:" Vậy cũng tốt, thế người cùng ta xem thế giới ảnh trong gương một trăm năm thì ta đưa cho ngươi."

Vừa nói, chiếc gương đối diện hai người lóe sáng, bên trong hiện lên hình ảnh mười một bộ phim hoạt hình, Lê Thanh mơ hồ nhớ ra đây là những bộ phim hoạt hình cô xem trước khi xuyên đến trò chơi này.

" Alo ! Cái này là cái gì, cái này không phải là xuyên không thì là gì." Lê Thanh sâu sắc hoài nghi những quyển sách ma pháp để trên kệ ở phía cao cao kia thật ra là truyện tranh.

" Ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng." Hải Ma Nữ thấp giọng mắng.

" Hơn nữa, đợi xem xong đã một trăm năm thì phải trải qua bao lâu nữa, lúc đó vương tử chết chắc rồi." Lê Thanh chú ý trọng điểm.

Hải Ma Nữ cười lạnh:" Vậy ngài không cần phải biến thành người mới đúng. Dù sao, ta cũng không ép buộc ngươi."

Chính vì thế nên Lê Thanh quyết định lập tức xuống tay chỉnh Hải Ma Nữ một trận, còn đem xúc tu của nàng ta thắt thành nơ con bướm.

" Ngươi có đưa thuốc cho ta hay không?" Lê Thanh mang nụ cười uy hiếp tiến lại gần Hải Ma Nữ:

" Nhìn người ta thật muốn ăn mực nướng, nhắc tới là lại nhớ hương vị thơm ngon ấy."

Hải Ma Nữ nước mắt lưng tròng nhìn Lê Thanh:" Ngài không thể đối xử với ta như vậy..." Còn đem xúc tu của mình thắt thành nơ bướm, thật quá đáng !!!

Nhưng không biết tại sao lại cảm thấy rất vui vẻ (╯///////)╯(┴—┴)

" Rốt cuộc có cho ta hay không?" Lê Thanh lạnh lùng nắm lấy xúc tu của Hải Ma Nữ, thật ra trong mắt cô người trước mặt vẫn luôn là Lý Tiểu Hồng, học sinh cấp hai trung học(⊙_⊙)

----------- ah, công chúa điện hạ băng lãnh thật soái o(*////△////*)q

... Hải Ma Nữ cảm thấy mình phát điên rồi.

" Cho ngài, cho ngài...ah." Hải Ma Nữ mím môi, đem một số nguyên liệu thấy ghê đổ vào nồi kim loại.

Những màu sắc kì quái trộn lẫn với nhau, cuối cùng biến thành một dung dịch trong suốt như nước suối, Hải Ma Nữ đổ nó vào lọ, nghiêm mặt nói:" Uống cái này ngài sẽ biến thành người. Tuy nhiên nếu vương tử cưới người khác, ngày thứ hai lúc mặt trời lên ngài sẽ chết vì sỏi thận."

" Tác dụng phụ kiểu quỷ gì thế." Lê Thanh nhận lấy lọ thuốc, liền nhớ đến một chuyện trọng yếu:" À, ngươi có quần áo dư không?"

Lê Thanh cũng không muốn mình quang lõa xuất hiện trước mặt tra vương tử_(:3)∠)_

" Quần áo dư?" Hải Ma Nữ đi sâu vào trong hàng, nhìn vào tủ quần áo treo rất nhiều trang phục cosplay mặt do dự khó quyết.

" Bộ thủy thủ rất đẹp, bộ lolita gothic cũng rất đáng yêu,... không bộ cô gái thỏ cũng thiệt dễ thương." Hải Ma Nữ cảm thấy mình sẽ nhanh xỉu vì não hoạt động hết công suất.

" Chọn bộ nào đây..." Hải Ma Nữ do dự hồi lâu, sau đó nhìn chăm chú vào một bộ quần áo:

" Đây. Chính là nó!"

Lê Thanh đợi bên ngoài nửa ngày, mới thấy Hải Ma Nữ tay xách nách mang đem ra một chiếc quần cộc hoa thường dùng đi biển, một chiếc áo thun chữ T  có nhiều hình thù độc đáo, và một đôi dép xỏ ngón.

" Ta... ngươi.... Ta nên nói gì đây!" Không gian thế giới này thật hỗn loạn.

" Ta nghĩ rất hợp với ngài." Hải Ma Nữ bình thản nói, lúc nãy nàng vừa nghĩ sẽ mặc cái gì cho người khác nhìn, không ngờ lại nhìn thấy bộ quần áo nàng hay mặc đi tham dự lễ hội thời trang của giới ma nữ_(:3)∠)_, mặc bộ này công chúa điện hạ nhất định thất tình hahaha.

" Ngươi..." Nàng ta nhìn ra mình là một trạch nữ ư... Nói vậy thôi chứ Lê Thanh thấy bộ đồ này rất thuận mắt, bèn vươn tay nhận lấy.

****************************

Nói về nam chính An Tư Ni sau khi dưỡng thương lành lặn cũng trở về đất nước của mình, chỉ tiếc gương mặt hắn giờ đã bị hủy vì vết sẹo.

Nhớ đến đoạn thời gian được nữ xứng chăm sóc, nam chính cảm thấy mình thực sự yêu nàng say đắm. Ngược lại, hắn cũng chẳng thấy vết sẹo trên mặt có gì kì quái, sẹo chính là dấu vết thể hiện bản lĩnh đàn ông_(:3)∠)_ làm sao ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của hắn.

Cung điện màu trắng xây ở bờ biển, nấc thang cẩm thạch hơn một nửa kéo dài xuống tận nước biển long lanh, nhìn thật đẹp. Nhìn qua lâu đài như một khu nghỉ dưỡng cao cấp bên bờ biển. Lúc này cô cũng lười nghĩ đến viễn cảnh nếu sóng thần ập tới thì bi kịch gì xảy ra.

An Ni Tư lơ đãng từ ban công ngắm nhìn phong cảnh trước mặt, bỗng hắn thấy một thân ảnh đứng cách đó không xa.

Đó là một thiếu nữ khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mắt màu lam nhạt như nước biển, trong suốt, động lòng người, tóc vàng xoăn uốn lọn vàng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời tung xõa sau lưng. Da thịt trắng nõn lấp lánh như thủy tinh trong suốt, nụ cười của nàng đang thắp sáng cả thế giới.

Thế nhưng đại mỹ nhân đang mặc một chiếc áo phông trắng mặt trên còn vẽ hình thù kì lạ_(:3)∠)_ mang một chiếc quần cộc hoa, xỏ dép tông bước đi trên bờ cát.

Coi như Lê Thanh ăn mặc quỷ súc, nam chính vẫn không kiềm được động lòng, vương tử mang nụ cười tươi rói bước nhanh đến trước mặt Lê Thanh, mỉm cười nói:" Nàng là ai? Tại sao lại đến đây?"

Lê Thanh nắm lấy cổ áo vương tử kéo xuống, trưng ra vẻ mặt như đang kiềm chế cảm xúc mãnh liệt:" Em cuối cùng cũng tìm được chàng."

" Hả?" An Ni Tư bị mỹ nhân nắm cổ  dán mặt nàng sát mặt mình, nhất thời đỏ mặt, nhỏ giọng: 

" Nàng nhận nhầm người rồi."

" Em không có nhận nhầm chàng." Lê Thanh móc trong túi ra một sợi dây chuyền, vẻ mặt ưu thương run giọng:" Ngày hôm đó, em cũng ở trên du thuyền. Thuyền gặp nạn, chính em đã nhảy xuống nước dìu vương tử vào bờ. Không ngờ, lúc em đi kiếm thức ăn, người ta đã mang vương tử đi mất."

An Ni Tư dâng lên trong lòng cỗ xúc động khó hiểu, mặc dù cảm thấy lời nói này thật vớ vẩn, rất nhàm chán nhưng không hiểu sao hắn tự nguyện tin nàng bảy, tám phần... Hơn nữa, sợi dây chuyền trên tay nàng cũng là do hắn đánh rơi thật.

Gặp được mỹ nhân mới, vương tử vứt thẳng mỹ nhân trên bờ biển ra khỏi đầu.

" Vậy thì cảm ơn nàng." An Ni Tư dịu dàng nhìn Lê Thanh:" Nàng nguyện ý lưu lại cung điện của ta không?"

" Em tới gặp chàng cũng là vì việc này." Lê Thanh ném trả sợi dây chuyền cho nam chính, trịnh trọng tuyên bố:" Em muốn làm thị vệ của vương tử."

An Ni Tư:"... Thị vệ?" Chuyện này, chuyện này, có phải hắn nghe lầm? Nàng muốn làm thị nữ?

Như vậy, chuyện tương lai, An Ni Tư vội nói:" Chuyện này, ta không đáp ứng được, nàng là ân nhân cứu mạng của ta. Sao ta có thể để nàng làm thị nữ?"

" Thật ra là thị vệ không phải thị nữ." Lê Thanh giải thích:" Em muốn xin vương tử cho làm người bảo vệ, đặc biệt là thành hộ vệ của chàng."  Cô đang tập trung vào công việc thị vệ miễn cho vương tử cùng nàng nói chuyện yêu đương, có thể cũng miễn cưỡng qua được nhiệm vụ ở bên cạnh vương tử.

[ Học hành mà lanh lẹ thế này thật tốt._(⊙_⊙)]

" Hệ Thống, sao ông y chang mẹ tôi."

"Thì ra nàng muốn làm hộ vệ." Cuối cùng, An Ni Tư cũng ngộ ra:" Nhưng nàng là thục nữ yếu đuối..." Không đúng, gánh một người đàn ông bơi qua biển sâu, rõ ràng không thể là cô gái yếu đuối, nhất định phải là nữ nhân cường tráng.

" Vương tử cứ cho em đánh nhau với thị vệ của ngài thì sẽ biết." Đối với phương diện này, Lê Thanh tràn ngập tự tin.

Nên nửa giờ sau, lính canh của vương tử đã được triệu tập đầy đủ.

" Các ngươi chỉ cần vui đùa với nàng chút là được, không cần phải nghiêm túc." An Ni Tư vẫn nhắc nhở thuộc hạ chút đỉnh, hắn không muốn mỹ nhân chịu nhiều hao tổn.

" Đây là tự nhiên."

" Đã rõ." Bọn cận vệ của vương tử cũng không muốn tranh đấu với một cô gái, đặc biệt là mỹ nhân, lại còn ai dám đụng vào người của vương tử. Chán sống a. Toàn bộ giả vờ ứng chiến vài chiêu.

Mười phút sau, cả đám lính canh đồng loạt ngã xuống.

An Ni Tư khiếp sợ nhìn Lê Thanh, nội tâm hắn rung động khó cưỡng:" Vậy từ này nàng chính là thủ lĩnh cận vệ của ta."

Lê Thanh mỉm cười gật đầu, tốt lắm, dĩ nhiên mục đích của cô là đến cua hôn thê của vương tử mà...haha đúng vậy cua hôn thê... là cua.... Khoan... Sao cô lại dùng chữ "cua", ơ não cô bị lừa đá hay sao mà đem chữ này nói ra ∑(っ °Д°;) っ

Đảo mắt một cái đã nhiều tháng trôi qua, thời gian này đáng ra là khoảng thời gian nam chính và nữ chính nói chuyện thân thiết, bày tỏ tình cảm. Nhưng vương tử vạn vạn không ngờ tới, mỹ nhân của hắn mấy tháng nay đều canh gác nhà bếp thường thường chạy đi ăn chực,  ở phòng bếp nhiều đến nỗi các dì nhà bếp cũng trở thành bạn bè thân thiết của cô, ngày ngày cùng Lê Thanh nói chuyện bát quái.

Nam chính ngày đêm cố tình đủ mọi cơ hội để bắt chuyện với nữ chính, đáng tiếc lần nào cũng là ông nói gà bà nói vịt không thì râu ông nọ cắm cằm bà kia. Thật đáng hận!!!

" Hôm nay bầu trời đêm thật xinh đẹp, những ngôi sao lấp lánh trên kia hấp dẫn như đôi mắt của nàng, làm ta say quên lối về." Nam chính dịu dàng hướng đến Lê Thanh bày tỏ.

" Ah, hôm nay mực nướng thật là ngon." Lê Thanh vui vẻ ăn phần mực nướng các dì đầu bếp cố ý làm cho mình.

...

.....

Ta nhịn...

" Nàng xem chiếc váy này có đẹp không?"

" Vương tử điện hạ, ngài nên cân nhắc một chút. Hoàng tử một nước mà thích mặc đồ con gái là một thói quen không tốt."

...

.......

Ta vẫn nhịn.....

" Nàng sao không cảm nhận được tình yêu cháy bỏng ta dành cho nàng đây."

" Tình yêu của thần đều dành cả cho mực nướng."

"... Haiz.. Ta biết nàng là thiếu nữ rụt rè... Aiz." Nam chính thực sự mắc chứng tự luyến nặng, kĩ thuật lừa dối bản thân quả thực cao thủ, đặc biệt là nam chính truyện hoàng tộc, thích nhất là ý nghĩ mỹ nữ ai ai cũng yêu say đắm mình nhưng ngại ngùng không dám thổ lộ. Haiz sức hút của ta đúng là vô địch thiên hạ...

...

...

" Ngày mai, ta sẽ gặp công chúa nước láng giềng, cũng là vị hôn thê của ta, nàng cũng không ghen sao???" Vương tử đã tức giận đến cực hạn.

" Quá tốt! Mau dẫn thần theo." Lê Thanh đợi mãi mới đến lúc này.

Vì vậy, dưới sự tức giận mù quáng nam chính đưa Lê Thanh lên thuyền cùng hắn qua nước láng giềng mà nào biết được khoảnh khắc mở đầu cho cuộc sống bị NTR* của hắn chính thức mở màn.

NTR: kiểu truyện mà người yêu của nhân vật chính sẽ bị cướp đoạt sau đó có thể quay lại khiến nhân vật chính bay màu :) Muốn tìm hiểu thêm các bạn có thể gõ tìm chị Gu Gồ nha.

ED: Mới tìm được một bộ trung đại khá dễ thương nhưng không kiếm được RAW :('

Mai cách li toàn dân nên xong việc là tớ post luôn chương mới =)) Cả nhà ủng hộ kaka




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top