Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: __tyngh1314

Truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad.

==================================

Chu Trình Lộ trở về gọi cho Vu Mẫn Quyên nói nàng đã đến đại học Nghiễm Thành và cũng hiểu rõ tình hình của Tạ Dư. Đồng thời còn nhờ bạn bè cùng nhau giúp đỡ giải quyết vấn đề này, để bọn họ không cần quá lo lắng.

Vu Mẫn Quyên lúc ấy nhớ đến Chu Trình Lộ cũng là vì cảm thấy nàng có thể giải quyết chuyện này, chỉ là không nghĩ tới hiệu suất lại cao như vậy, nhất thời đều không kịp phản ứng, đành phải liên tục nói cảm ơn qua điện thoại.

"Dì, chuyện này nhà trường xử lí có một chút vấn đề, không hoàn là lỗi của Tiểu Dư, cho nên để con đến nói chuyện thì thích hợp hơn."

"Có câu này của con dì yên tâm rồi, Tiểu Dư cái gì cũng không hiểu, chúng ta cũng dạy không tốt. Có con ở đây, chúng ta nhất định sẽ yên tâm."

Sau khi cúp điện thoại, Vu Mẫn Quyên nhìn Tạ Thành Chiêm đắc ý nói: "Sao hả? Tôi đã nói không sai mà, đã sớm nói cô gái này không đơn giản. A Duy đã từng nói, nhà nó đặc biệt có điều kiện."

Tạ Thành Chiêm thâm ý: "Lợi hại thì lợi hại, nhưng gia đình có bối cảnh như này về sau kết hôn tránh không được phải ở rể?"

Sắc mặt Vu Mẫn Quyên thoáng nặng nề, ban đầu khi Tạ Duy giới thiệu với họ gia cảnh của Chu Trình Lộ, họ đã từng lo lắng. Đúng là chỉ dựa vào nỗ lực của bọn họ có thể không đủ để con trai có được tương lai ổn định khi làm việc tại một bệnh viện ở Nghiễm Thành, xây nhà ở đó hoặc thậm chí để Tạ Dư tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp.

Biểu hiện lần này của Chu Trình Lộ khiến bọn họ cảm nhận được "có quan hệ" thực sự có nghĩa là gì, càng không muốn bỏ lỡ.

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, trước tiên ở rể mấy năm thì sao? Chờ sinh con rồi, còn không phải mang họ Tạ."

Ý của Vu Mẫn Quyên là chờ sau khi kết hôn sinh con liền có thể trói buộc Chu Trình Lộ, đến lúc đó để nàng sẽ phải quan tâm nhiều hơn đến gia đình, địa vị của Tạ Duy liền đoạt trở lại. Tạ Thành Chiêm không nói lại bà, trong lòng cũng cảm thấy Chu gia thật sự có năng lực, nếu thật sự có thể trèo lên nhà này vậy không chỉ Tạ Duy được hưởng lợi mà tất cả bọn họ cũng được hưởng ké.

Quả nhiên Vu Mẫn Quyên không mắng Tạ Dư nữa, còn đặc biệt gọi điện cho cô: "Tiểu Dư, chuyện này con nhất định phải phối hợp với Trình Lộ, nó kêu con làm gì thì con làm cái đó. Trước đó mẹ tức giận nên có hơi nặng lời, con đừng để trong lòng, cố gắng học tập đừng để mất cơ hội vào đại học."

Tạ Dư không nghĩ tới Vu Mẫn Quyên sẽ gọi điện trấn an cô, ngạc nhiên đành phải qua loa vài câu : "Con biết rồi, mẹ cũng đừng quan tâm chuyện của con nữa."

"Ừm, gần đây mẹ với cha con đều bận không thể đến trường, cũng không để ý được những chuyện này. Con có chuyện gì cứ tìm Trình Lộ, đừng xấu hổ dù gì tương lai đều là người một nhà."

Tạ Dư cảm thấy câu "người một nhà" đặc biệt chói tai, trước mắt cô hiện ra khuôn mặt của Chu Trình Lộ, mặc dù nàng thường chỉ nở một nụ cười nhẹ nhưng lại khiến người ta cảm thấy chân thành và thoải mái, thật sự tương phản cực lớn so với những người đạo đức giả ở Tạ gia. Không biết ai cho Vu Mẫn Quyên tự tin cảm thấy sẽ có một ngày như vậy.

Vu Mẫn Quyên tỏ ra đáng thương với Chu Trình Lộ cũng không quên dặn Tạ Dư chủ động phối hợp, nhưng lại nhịn không được "làm phiền" con trai mình đang huấn luyện ngoại thành. Mỗi lần gọi điện cho Tạ Duy đều là hỏi han ân cần, hỏi hắn có cực khổ hay không, ăn ngon hay không, hay là tình cảm của hắn với Chu Trình Lộ thế nào rồi. Tóm lại không hề đề cập tới những chuyện rắc rối.

Nhưng Tạ Duy luôn cảm thấy có điều gì đó đang xảy ra bởi vì khoảng cách giữa hắn và Chu Trình Lộ ngày càng xa. Hắn rất cố gắng vãn hồi nhưng lại không thể thay đổi được một sự thật là mối quan hệ họ càng ngày càng lạnh nhạt.

Cuối ngày huấn luyện, chủ nhiệm nhìn thấy hắn cầm bút, không biết đang nghĩ cái gì, vịn lên khung cửa cười nói: "Tạ Duy, cùng tôi đi ăn cơm."

Chủ nhiệm đưa hắn đến một quán rượu gần khách sạn nơi hắn ở. Vì thường xuyên đến đây huấn luyện nên chủ nhiệm rất quen thuộc với khu vực này.

"Lần này tới huấn luyện, cảm giác như thế nào?"

Tạ Duy không biết chủ nhiệm đang kiểm tra hay chỉ là đang nói chuyện phiếm, hắn nghiêm túc suy nghĩ: "Tôi có thể học được rất nhiều khái niệm phẫu thuật cao cấp, quen biết rất nhiều cường nhân trong ngành."

"Không tệ, rất bổ ích. Cậu có thể mang tinh thần học hỏi đến buổi huấn luyện, tôi rất cao hứng."

Tạ Duy nhẹ nhàng thở ra, chủ động rót rượu cho chủ nhiệm.

Chủ nhiệm đột nhiên thở dài: "Nhưng bây giờ kinh phí thấp, số lượng thăng chức cũng ít hơn nhiều."

Tạ Duy dưng tay tỏ ra nghiêm túc. Nếu họ, một nhóm thanh niên vừa mới tốt nghiệp, muốn ở lại bộ phận tốt thì thực sự họ không thể tự mình làm được việc đó.

"Năng lực của cậu và Tiểu Lý tôi đều rất xem trọng, tuổi trẻ tài cao."

Nhưng chỉ có một người thực sự có thể ở lại.

Trong thời gian này, cuộc cạnh tranh giữa hắn và Tiểu Lý sắp lên đến đỉnh điểm. Đáng nói là hết lần này tới lần khác hai người còn ở cùng một ký túc xá, làm cùng một bộ phận, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, điều này càng làm căng thẳng thêm.

Tạ Duy biết việc chủ nhiệm chọn hắn để đào tạo lần này không phải là kết quả cuối cùng, chỉ có thể nói biểu hiện của hắn ở giai đoạn này tốt hơn một chút, nhưng Tiểu Lý thì không tệ.

Lúc này chủ nhiệm đột nhiên đổi chủ đề: "Tôi nghe nói cậu và Trình Lộ chuyện tốt tới gần?"

Tạ Duy sửng sốt một chút: "???"

"Không cần giấu tôi, nghe nói cách đây không lâu cậu dẫn Trình Lộ đi gặp cha mẹ?"

Các bác sĩ thực sự không giỏi giữ bí mật. Dù họ không nói gì nhưng dường như mọi người đều biết.

"Người trẻ tuy rằng nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu, nhưng cũng không nên bỏ lỡ những điều phù hợp. Hơn nữa, bệnh viện chúng ta nhất định sẽ không chôn vùi những nhân tài được Cục trưởng Chu công nhận."

Cục trưởng Chu chính là cha của Chu Trình Lộ, lúc trước cũng là bác sĩ. Sau này bởi vì năng lực xuất chúng, từng bước thăng tiến.

Người có bối cảnh làm việc ở bệnh viện Thiên An không ít, nhưng tất cả mọi người đều xem trọng Chu Trình Lộ hơn một chút, bởi vì nặng lực của cha Chu.

Mọi người đối với ông thật sự tâm phục khẩu phục.

Tạ Duy hiểu rõ, chủ nhiệm nói với hắn rằng Tiểu Lý không hề thua kém hắn về mặt năng lực, chỉ là hắn có một người bạn gái có năng lực hơn thôi.

**

Chu Trình Lộ gọi điện cho Tạ Dư nói với cô Cục Công thương đã ban hành quyết định xử phạt chính thức và cũng tiến hành điều tra việc mua hàng thống nhất của Học viện Mỹ thuật.

Một số lãnh đạo Học viện Mỹ thuật trước đây gây áp lực lên Đại học Nghiễm Thành hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên tạm thời sẽ không xử phạt.

"Quả nhiên là có người ỷ thế hiếp người, cũng may chính nghĩa kịp thời chạy tới."

Chu Trình Lộ mỉm cười: "Em còn rất lạc quan."

"Không có cách nào, khi thực hiện bước đầu tiên có khả năng có chút bốc đồng, nhưng một khi đã thực hiện nó, thật khó để nhìn lại."

Tuy nhiên, chuyện này còn liên quan đến lãnh đạo của trường đại học, xem ra không chỉ là chuyện quảng cáo sai sự thật của thương nhân, Tạ Dư có chút lo lắng cho Chu Trình Lộ.

"Xã hội có rất nhiều vấn đề, nhưng cũng có rất nhiều giải pháp, trời chưa tối hẳn, vẫn có nơi có nắng."

"Vậy... anh em có nói gì không?"

Chu Trình Lộ trầm mặc: "Chuyện này chị tạm thời chưa nói với anh ấy."

"Em đoán anh ấy vẫn chưa biết, mẹ em nhất định sẽ không để chuyện này khiến anh em phân tâm. Vậy nếu sau này trở về, anh em có trách chị không?"

"Sẽ không, chị sẽ nói chuyện rõ ràng với ảnh."

Tạ Dư không biết ám chỉ của mình có hiệu quả hay không, cô cảm thấy lời mình nói khá rõ ràng, nhưng giọng điệu của Chu Trình Lộ lại không có chút thay đổi.

Chẳng lẽ nàng cảm thấy im lặng giúp Tạ Duy giải quyết những vấn đề của gia đình không có hề gì? Nàng cam tâm tình nguyện bị Tạ gia chèn ép, lợi dụng?

Trần Nhất Sư cầm một nắm hạt dưa đặt vào lòng bàn tay cô: "Tiểu Dư Tử, gần đây cậu bị sao vậy? Mỗi lần gọi điện cho bác sĩ Chu đều cảm thấy kỳ lạ."

Tạ Dư nhìn cô, chằm chằm đến nỗi Trần Nhất Sư muốn lấy lại hạt dưa.

"Quất Tử, mình muốn thỉnh giáo cậu mấy vấn đề."

Trần Nhất Sư và Tạ Duy thành tích gần như tương xứng, chỉ là gần đây Tạ Dư trở nên chăm chỉ học tập, điểm số cũng dần cao hơn cô.

"Cậu bây giờ còn muốn thỉnh giáo mấy vấn đề với mình?" Cô chỉ vào chỗ ngồi của Đào Niệm Hi, "Đào Tử so mình còn tốt hơn."

Tạ Dư kéo cô ngồi xuống cạnh mình: "Cậu nói cho mình biết một chút tâm lí của đồng tính nữ bình thường không thể hiện ra ngoài là như thế nào?"

Động tác ăn hạt dưa của Trần Nhất Sư dừng lại nửa giây: "Sao cậu lại có hứng thú với chuyện này?"

Tạ Dư đương nhiên không thể bán đứng Chu Trình Lộ, hơn nữa ở đây cũng có một người, mà Trần Nhất Sư bình thường không bao giờ giấu giếm chuyện này, rất háo phóng, không để ý người khác tò mò.

Theo cách nói của cô ấy, việc thực hiện phổ cập khoa học có thể làm giảm thành kiến ​​của người khác đối với người đồng tính nữ một cách hiệu quả.

"Chỉ là... Lần trước mình đến Mê Man Bar, đột nhiên càng tò mò hơn về phương diện này."

"Ồ, vậy cậu đi thêm mấy lần là có thể lĩnh ngộ càng nhiều."

Tạ Dư trừng mắt nhìn cô.

"Dù sao, theo những người mà mình biết, nhiều người trong số họ là do không thể vượt qua bài kiểm tra tâm lý. Tất nhiên, bài kiểm tra tâm lý bao gồm sự tự nhận thức, sợ gia đình không chấp thuận và tất nhiên là áp lực xã hội."

"Nhưng trông cậu rất bình tĩnh và thoải mái."

Nụ cười của Trần Nhất Sư càng bất lực hơn: "Đó là bởi vì mình tin rằng tình yêu đích thực đáng để nghĩa vô phản cố*."

Nghĩa vô phản cố*: Không do dự, không quay đầu nhìn lại.

Chu Trình Lộ không bình tĩnh như Tạ Dư cảm thấy qua điện thoại. Việc tạm thời tách khỏi Tạ Duy mấy ngày qua giúp nàng có thêm không gian bình tĩnh suy nghĩ, đồng thời nàng cũng có nhiều thời gian hơn để xem xét khách quan mối quan hệ này.

Có lẽ, ban đầu đồng ý việc theo đuổi của Tạ Duy là một quyết định quá mạo hiểm, hiện tại nên tạm thời điều chỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top