Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: __tyngh1314

Truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad.

==================================

Tạ Dư biết mình lại bị lợi dụng làm cái cớ, lần này cho dù cô không đồng ý, lần sau cũng sẽ có. Cho dù Chu Trình Lộ có giải thích thế nào đi chăng nữa, Vu Mẫn Quyên cũng nhất định sẽ nghĩ ra lý do mới và gây áp lực cho nàng, đến lúc đó không biết bà ta kiếm chuyện lớn thế nào.

Cô im lặng thở dài: "Nếu không ảnh hưởng đến chị thì chúng ta hẹn nhau đi."

Chu Trình Lộ có chút nghi ngờ: "Em chắc chứ?"

"Dạ, chỉ là em xấu hổ quá, không muốn làm phiền chị."

"Việc nhỏ mà thôi."

Lúc này, Đào Niệm Hi vội vàng chạy tới, hổn hển giải thích: "Mình vừa đi giải thích vì sao tuần trước không nộp bài tập, lão Hà đột nhiên trở nên hung dữ như vậy, ô ô ô."

Lão Hà là giáo viên dạy lớp cơ bản của họ. Ông luôn nổi tiếng với những lời dạy Phật giáo: Giảng bài không điểm danh, có thể làm bài tập bù, điểm thường chiếm tỷ lệ cao và bài thi cuối kỳ quan trọng nhất.

Tuy nhiên, mọi chuyện đã bất ngờ thay đổi vào đầu tháng. Người ta cho rằng có người đã "báo cáo" thầy Hà, cho rằng thầy quá lỏng lẻo và không có lợi cho sự trưởng thành của sinh viên.

Sau khi phàn nàn xong, cô mới nhận ra Tạ Dư đang nghe điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Tạ Dư mỉm cười và nói với Chu Trình Lộ: "Chúng ta gặp nhau vào khoảng hai giờ chiều thứ bảy nhé?"

"Được."

"Chị sẽ gửi địa điểm cho em vào thứ sáu nha."

Tạ Dư gần đây đã nhận một công việc bán thời gian là dạy kèm cho học sinh tiểu học vào sáng thứ Bảy. Công việc này kiếm được nhiều tiền hơn là giao tài liệu đến tòa nhà ký túc xá và giúp cô tiết kiệm công sức vì không phải chạy loanh quanh suốt ngày. Bạn học trước nhận được công việc dạy kèm tốt hơn nên đã chuyển công việc đó cho cô.

Hiện tại cô không chỉ muốn cải thiện điểm số bị rớt của nguyên chủ mà còn muốn tiết kiệm một ít tiền để tiếp tục học tập sau này. Trước đây cô từng nghe Vu Mẫn Quyên nói muốn chuẩn bị phòng tân hôn cho Tạ Duy, nhưng giá nhà ở Nghiễm Thành quá đắt, gia đình phải chịu áp lực rất lớn.

Không biết là bà cố ý nói với cô hay vì bị áp lực tâm lý nên chỉ tùy tiện nói ra những nội dung này, biết rằng cô sẽ không nhận được thêm sự ủng hộ từ gia đình, cũng không muốn bị hút máu vì vậy cô chỉ có thể trở nên độc lập càng sớm càng tốt.

Chờ đến thứ bảy đến nhà đứa bé kia, cô mới hiểu được vì cái gì tiền lương cao như vậy lại không ngừng đổi người. Bởi vì bé gái này thật sự không thể ngồi yên được. Cha mẹ đau đầu không chịu học cùng, trước đó một số đàn chị đều cảm thấy phải thay phổi nếu cứ tiếp tục như vậy, đồng loạt lắc đầu nói tiền này kiếm được không dễ.

Tạ Dư lúc đầu cảm thấy rất khó chịu, nếu nói nặng quá sẽ sợ đứa nhỏ khóc, nhưng nói nếu nhẹ quá lại sợ đứa nhỏ không hợp tác và làm tốt bài tập. Nhưng việc làm thêm này hiện là công việc tiết kiệm chi phí nhất, cô không muốn dễ dàng từ bỏ.

Cô bé không chịu hợp tác, cô cũng không gấp. Nhìn sơ qua bài tập sau đó tự mình nhẹ nhàng viết xong lời giải, nhưng sẽ không nhóc con này xem đáp án.

"Chị nhanh vậy mà làm xong rồi hả?" Cô bé chớp chớp mắt, như thể cô nhanh hơn bất kỳ người chị nào đến dạy kèm cho nhóc trước đây.

"Ừ, đều viết xong rồi." Tạ Dư che đậy đáp án rất chặt chẽ, giọng điệu lại ôn hòa.

"Vậy em chép một chút được không?"

"Đương nhiên không được." Tạ Dư nghiêm túc nói, "Cái này chị dùng kiến thức của mình để giải ra, không tùy tiện cho người khác xem."

"Nhưng mà... em không làm được."

Cô bé tên là Đình Đình, điều kiện gia đình rất tốt. Đáng tiếc cha mẹ bận rộn công việc, không có quá nhiều thời gian bầu bạn nhưng lại có những yêu cầu đối với cô bé rất cao.

Có thể đếm số lượng gia sư mà nhóc con này đã đuổi việc trên hai bàn tay. Kết quả là phí dạy kèm càng cao thì số gia sư bán thời gian rời đi càng nhanh.

"Nếu em không biết, chị có thể từ từ dạy em, nhưng em phải dùng chính mình đáp án, không thể dựa vào người khác."

Đình Đình vẻ mặt không vui: "Em chỉ chép chút thôi, sao lại biến thành trộm!"

"Nếu em viết một điều gì đó mà em không biết cách làm, không suy nghĩ kỹ và giả vờ đó là bài tập về nhà của mình thì đó là hành vi ăn cắp. Trong học thuật nó được gọi là kẻ nói dối."

Đình Đình im lặng không nói lời nào.

Tạ Dư di chuyển cuốn sách bài tập về nhà trước mặt cô bé: "Học chậm, viết chậm, kiến ​​thức sẽ trở thành của em, như vậy em không phải là kẻ nói dối."

Đình Đình chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Dư, sau đó yên lặng cầm bút lên.

Ba giờ dạy kèm trôi qua rất nhanh, Tạ Dư vốn tưởng rằng Đình Đình không chịu hợp tác là do cô bé không muốn học, nhưng sau ba giờ, cô phát hiện ra có lẽ là do nền tảng chưa đủ vững chắc.

Nhóc con gần như sắp tốt nghiệp tiểu học nhưng vẫn còn bối rối, bối rối về nhiều kiến ​​thức cần nắm vững ở lớp 3, lớp 4 nên tự nhiên thấy chán bài tập về nhà.

Tạ Dư thấy bài tập về nhà chỉ hoàn thành được một phần ba,  động viên: "Hôm nay là một khởi đầu tốt, tuần sau chúng ta tiếp tục cố gắng nhé."

Đình Đình khó hiểu: "Chị không sợ bị mẹ em mắng sao?"

Tạ Dư thu dọn đồ đạc và không quên để lại câu trả lời của mình trước khi rời đi: "Không sao, chị sẽ giải thích rõ ràng."

"Vậy chị.... Tuần sau lại đến chứ?"

"Đến, đây là công việc của chị mà."

Tạ Dư giải thích với mẹ Đình Đình tại sao cô bé lại phản đối việc làm bài tập về nhà và tại sao hôm nay cô chỉ giúp nhóc con hoàn thành một phần ba bài tập về nhà. Đúng như dự đoán, mẹ của Đình Đình sau khi nghe xong sắc mặt không được tốt lắm.

"Kỳ thực bé cũng không có mất đi quá nhiều nền tảng, hiện tại củng cố cũng không muộn. Điều quan trọng nhất là thay đổi thái độ học tập của bé."

"Không ai trong số những người đến làm gia sư trước đó đề cập đến những điều này cả."

Tạ Dư không biết cô ấy có tin hay không, nhưng cô vẫn kiên trì quan sát của mình: "Tôi tin tưởng một thời gian nữa Đình Đình có thể đuổi kịp."

"Được rồi, vậy liền vất vả cho cô."

Có lẽ hôm nay Tạ Dư chủ động chỉ thu phí một phần ba thời gian nên mẹ Đình Đình cũng không phản đối nhiều. Nghe nói tuần sau Tạ Dư sẽ lại đến, Đình Đình còn chủ động ra cửa chào tạm biệt cô.

Sau khi ra khỏi nhà Đình Đình, cô ăn trưa ở gần đó, dựa vào bản đồ, cô tìm được địa điểm đã hẹn với Chu Trình Lộ: Một quán cà phê nhỏ ven đường.

Cô lau mồ hôi trên trán, gọi một ly Americano đá rồi giải thích: "Xin lỗi, chị Trình Lộ, em không ngờ bản đồ chỉ nửa tiếng, nhưng thực ra phải mất một tiếng."

"Không sao đâu, dù sao chị cũng đang nghỉ ngơi."

Tạ Dư ăn trưa ở quán ven đường một ít mì xào, hiện tại lại dựa vào cà phê để loại bỏ dầu.

"Em có muốn ăn miếng bánh gatô không?"

Tạ Dư lắc đầu: "Không được, bữa trưa của em còn chưa tiêu hóa, em mệt quá."

Hôm qua Chu Trình Lộ gửi tin nhắn xác nhận địa chỉ cho cô, nàng biết sáng mai cô có buổi dạy kèm, nhưng không ngờ cô lại vội vàng như vậy.

"Hôm nay làm thêm ổn chứ?"

Tạ Dư thẳng thắn nói: "Có chút nhức đầu, em gặp phải một đứa trẻ không hợp tác cho lắm."

Không đợi Chu Trình Lộ lên tiếng, Tạ Dư lại cười: "Nhưng hình như em đã tìm ra cách trị đứa nhỏ này rồi, tuần sau sẽ bắt đầu có hiệu quả."

Khi cô nói ra lời này, mặc dù đau khổ nhưng trong mắt cô luôn có ánh sáng. Mà khi nhắc đến đứa trẻ không hợp tác, cô cảm thấy bất lực nhưng không hề chán ghét, Chu Trình Lộ vẫn cảm thấy Tạ Dư rất đáng yêu.

"Có vẻ như em không gặp quá nhiều áp lực. Ít nhất em cũng biết cách giải quyết khi gặp khó khăn."

Tạ Dư uống thêm một ngụm cà phê đá và cuối cùng cảm thấy dễ chịu hơn.

Đại khái tìm được bước đột phá trong công việc bán thời gian mới, lại kiếm được tiền nên tâm trạng cô cũng vui vẻ.

"Mẹ em thỉnh thoảng hay làm ầm ĩ lên. Đôi khi em nói điều gì đó về việc thi nghiên cứu khó như thế nào và tính cạnh tranh như thế nào. Mẹ cảm thấy như bầu trời của em sụp đổ."

Chu  Lộ nhếch môi: "Dì ấy cũng quan tâm đến em."

Tạ Dư thở dài: "Thực ra mẹ không muốn em tham gia kỳ thi nghiên cứu."

"Vì cái gì?"

"Mẹ nghĩ con gái học xong đại học là đủ rồi." Cô liếc nhìn Chu Trình Lộ và do dự, "Mẹ còn nói rằng con gái sau khi lấy bằng tiến sĩ sẽ không ai thèm lấy nữa."

Chu Thành Lộ là một nữ tiến sĩ, những lời này có phần khiến người ta tổn thương. Mặc dù đang diễn giải quan điểm của Vu Mẫn Quyên, nhưng Tạ Dư vẫn cảm thấy việc nói điều đó trực tiếp với Chu Trình Lộ là không thích hợp.

Nhưng mà nếu không nói vậy thì không thể hiện được tính cách hẹp hòi của Vu Mẫn Quyên.

Không ngờ Chu Trình Lộ không hề nghĩ đến bản thân mà còn động viên Tạ Dư: "Thật ra chuyên ngành của em thích hợp học cao hơn, trình độ đại học chỉ có thể giúp em bắt đầu nhập môn thôi. Nếu thật sự muốn đạt được thứ gì đó thì em phải tiếp tục học tập."

Tạ Dư bĩu môi: "Ai nói không phải đâu?"

"Bây giờ em đã đưa ra quyết định, hãy tiến tới mục tiêu của mình. Người khác nghĩ gì không quan trọng."

Tạ Dư thực ra không có ý định nghe Vu Mãn Quyên, nhưng tính thiên vị của bà ta thực sự rất khó chịu.

"Anh em cũng là tiến sĩ, mẹ khắp nơi đều nhắc đến chuyện đó như một niềm vinh dự. Đổi thành em liền trở thành gánh nặng".

Trong cô có một chút gì đó buồn bã, một cảm giác cô đơn không thể nhận ra.

Tạ Dư tuy rằng không phải nguyên chủ, nhưng cô dù sao ở trong hoàn cảnh gia đình này, ai có thể cảm thấy dễ chịu?

"Chị ủng hộ em."

Tạ Dư cười nói cảm ơn.

"Khía cạnh nào em thấy khó khăn nhất khi chuẩn bị cho kỳ thi?"

Tạ Dư muốn nói cô thiếu tiền, nhưng chủ đề này không thích hợp cùng Chu Trình Lộ thảo luận.

Nhưng người ta thật lòng muốn giúp đỡ nên cô khó có thể quá lạnh lùng.

Vì vậy cô đưa ra nội dung mà cô thường nghe thấy nhất trong ký túc xá: "Đọc văn bản tiếng Anh hơi khó."

Chu Trình Lộ tựa hồ nhớ tới cảnh mình vất vả thức khuya học hành, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, cái này khá là tra tấn."

Tạ Dư cắn ống hút, nghĩ rằng Chu Trình Lộ không nhất thiết phải giúp cô đọc văn phải không? Các chuyên ngành khác nhau, nghề nghiệp cách nhau như mấy ngọn núi.

"Chị có một vài trang web tốt chị có thể giới thiệu cho em."

"Một công cụ phiên dịch online?"

Chu Trình Lộ giật mình, mỉm cười: "Em nằm mơ hả?"

====================

Editor:

Khụ, khụ, khụ... Bệnh rồi quí dị, hôm qua được chị gái xinh đẹp nào đó chăm, bắt uống thuốc các kiểu, chỉ kêu ngủ đi xíu dậy hết bệnh. Mà xíu dậy cái chỉ mất tiêu, bệnh chưa hết. Nằm mơ kiểu này chắc quỵ quá =((((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top