Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: __tyngh1314

Truyện chỉ đăng duy nhất trên watppad.

==================================

Sự cố y tế xảy ra ở một khoảng cách nhất định so với cổng bệnh viện. Cả giám sát bệnh viện và giám sát giao thông đều có những điểm mù nhất định. Ngoài ra, còn gây hoảng loạn cho người đi đường khiến cảnh quay giám sát trông lộn xộn và hạn chế.

Bằng chứng video hiện có hoàn toàn đủ để chứng minh rằng đối phương đã gây tổn thương cho người khác. Sở dĩ các video mới liên tục được thu thập là để cung cấp thêm bằng chứng đầy đủ để xác định trạng thái tinh thần của hắn vào thời điểm đó. Hồ sơ y tế cho thấy người này có tiền sử bệnh tâm thần, nhưng việc xác định liệu hắn có trong tình trạng phát bệnh vào thời điểm gây án hay không cần có bằng chứng thuyết phục hơn.

Chuyện này lẽ ra phải công bố sau khi có kết quả sơ bộ, nhưng Từ Linh Tử có mạng lưới quan hệ rộng rãi, người bị thương lại là bạn thân của cô, ngay từ đầu cô đã nỗ lực nắm bắt tình hình mới nhất càng sớm càng tốt.

Dù chỉ định đi nghỉ cuối tuần ở Tần Giang, Tạ Dư và Chu Trình Lộ mang theo ba lô, nhưng khi xuống xe, lối đi vẫn đông đúc. Tạ Dư sợ Chu Trình Lộ vừa lấy hành lý vừa gọi điện thoại sẽ không tiện, nên cô chủ động cầm túi xách của nàng.

Cuộc gọi của Từ Linh Tử cắt đứt bầu không khí thoải mái trước đó, lông mày Chu Trình Lộ lộ ra vẻ buồn bã, nàng chỉ gượng cười khi Tạ Dư cầm túi giúp nàng.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Chu Trình Lộ cầm lại chiếc túi. Tạ Dư mơ hồ nghe thấy những từ khóa như bệnh viện, giám sát và Tạ Duy trong cuộc trò chuyện vừa rồi và đoán rằng nó có thể liên quan đến sự cố y tế.

Vu Mẫn Quyên luôn một mực ghi hận vấn đề này khi ở nhà, bà thường nói những lời gay gắt, nói rằng bà sẽ không bao giờ thông cảm và chắc chắn sẽ bắt đối phương ngồi tù mọt gông.

Tạ Dư vốn định hỏi vài câu, nhưng nhìn bộ dạng im lặng của Chu Trình Lộ, cô cảm thấy không thích hợp để mở miệng.

Sau khi bắt taxi đến trung tâm phục hồi chức năng, Tạ Dư đã gửi tin nhắn cho Tạ Duy, nói rằng cô sẽ đến đó sớm. Nhận được câu trả lời của Tạ Duy, cô ngập ngừng hỏi Chu Trình Lộ: "Chị Trình Lộ, chị có muốn nói cho anh trai em biết không?"

Mặc dù nàng nói muốn tạo bất ngờ cho Tạ Duy nhưng cũng sắp đến rồi, vì vậy nói trước với hắn sẽ khiến Tạ Duy thu xếp chiêu đãi dễ dàng hơn. Nhưng Chu Trình Lộ không lên tiếng, Tạ Dư cũng không dám dễ dàng thay nàng đưa ra quyết định, mặc dù cô cảm thấy Tạ Duy không xứng đáng với công sức của Chu Trình Lộ.

"Tốt nhất là không nên nói gì cả, dù sao cũng sắp đến rồi."

"Ồ."

Tạ Dư khóa màn hình, muốn nói chuyện gì đó, nhưng cảm thấy trong xe quá im lặng lúc này không phải là nơi thích hợp nên đành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Việc phủ xanh đô thị ở Tần Giang được thực hiện đặc biệt tốt, toàn bộ thành phố toát lên bầu không khí nhàn nhã và yên bình. Sau khi ra khỏi ga tàu cao tốc, Tạ Dư cảm thấy rõ ràng nơi này hoàn toàn khác với nhịp sống bận rộn của Nghiễm Thành.

Tuy nhiên, trong một môi trường thích hợp để thư giãn như vậy, vẻ mặt Chu Trình Lộ chưa từng thả lỏng.

Sau khi nhận được cuộc gọi của Tạ Dư, Tạ Duy đón cô ở cửa trung tâm phục hồi chức năng. Không ngờ lại có thêm một người từ taxi bước xuống.

Hắn sững sờ ở đó, gần như không thể tin được Chu Trình Lộ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Tạ Dư đành phải đẩy hắn ra: "Anh, anh khờ cái mặt ra đó làm gì?"

Tạ Duy phản ứng chậm rãi, quay đầu nhìn nàng ánh mắt có chút đờ đẫn.

"Chị Trình Lộ tới gặp anh, anh không vui sao?"

Tạ Duy phục hồi tinh thần, si ngốc nhìn Chu Trình Lộ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Em không nói trước với anh, anh sẽ không giận em chứ?" Chu Trình Lộ mỉm cười nhìn hắn.

Tạ Duy đột nhiên tiến lên ôm lấy nàng: "Anh không giận, vui mừng còn không kịp!"

Cái ôm của hắn không chỉ khiến Tạ Dư giật mình mà còn khiến Chu Trình Lộ hoảng hốt. Điểm khác biệt là Tạ Dư vẫn có thể lùi lại hai bước, nhưng Chu Trình Lộ lại bị Tạ Duy ôm chặt không thể cử động.

Tạ Duy có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng Chu Trình Lộ sẽ mang đến cho hắn một điều bất ngờ như vậy, khi hắn nói muốn nàng đến không phải đã bị nàng cự tuyệt sao?

"Anh rất vui vì em có thể đến, thực sự!"

Giọng nói và hơi thở của hắn vây quanh tai nàng, nhưng Chu Trình Lộ lại cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng căng thẳng, nàng chỉ muốn thoát khỏi vòng ôm ngột ngạt như vậy càng sớm càng tốt.

Đây không phải lần đầu tiên nàng và Tạ Duy ôm nhau như thế này, nhưng hôm nay cảm thấy đặc biệt khó chịu, nàng nghĩ có lẽ là do xung quanh có quá nhiều người qua lại.

"Tạ Duy, em có chút nóng." Chu Trình Lộ nhẹ nhàng đẩy hắn, ra hiệu hắn buông tay.

Tạ Duy lưu luyến không rời, nhưng lại không nỡ buông tay sau khi rút lui, hắn nắm tay Chu Trình Lộ và nói với Tạ Dư: "Chúng ta vào trước đi."

Bởi vì Tạ Duy không được thông báo trước nên cuối tuần này trung tâm phục hồi chức năng không còn phòng trống. May mắn thay, phòng đặt cho Tạ Dư là phòng đôi tiêu chuẩn.

Tạ Duy khổ sở nói: "Trình Lộ, có lẽ thiệt thòi em ở chung phòng với Tạ Dư."

Chu Trình Lộ cảm thấy không có chuyện gì: "Cái này có gì mà thiệt thòi", nàng nhìn Tạ Dư vẫn im lặng, "Tiểu Dư đừng trách em làm phiền em ấy mới đúng."

Tạ Dư mỉm cười với nàng, đang định nói đã bị Tạ Duy ngắt lời: "Sao con bé có thể không vui? Nhà tụi anh không quen tính tình xấu xa như vậy."

Mặc dù lời nói đó là nói với Chu Trình Lộ nhưng Tạ Dư vẫn cảm nhận được rõ ràng ẩn ý từ anh trai cô, khuyên cô nên biết điều một chút.

Sau khi ổn định chỗ ở thì đã gần trưa và cũng là lúc phải ăn trưa.

Tạ Duy vốn định dẫn Tạ Dư đến căn tin ở đây, đồ ăn phong phú, bao giá, giá cả cũng rẻ hơn bên ngoài rất nhiều. Điều tồi tệ duy nhất là môi trường không đủ trang nhã, nhưng những người đang hồi phục sức khỏe ở đây và người nhà chịu trách nhiệm đi cùng họ đều là những người có địa vị và phẩm chất nào đó, Tạ Duy nghĩ sẽ không có ai làm loạn ở đây.

Nhưng khi Chu Trình Lộ tới thì lại khác. Thật sự khó để nói những lời tâm tình trong một môi trường như vậy chứ đừng nói đến một cái hôn nhẹ.

Bởi vì Chu Trình Lộ và Tạ Dư ở chung một phòng nên việc Tạ Duy muốn được ở một mình với nàng vào ban đêm đã trở thành ảo tưởng nên hắn đành phải tranh thủ thời gian ăn trưa.

Hắn kéo Tạ Dư sang một bên, thấp giọng thương lượng: "Tiểu Dư, giúp anh một việc."

"Hửm?"

"Lát nữa em sẽ nói em chán ăn, không muốn ăn, anh cùng Trình Lộ đi ra ngoài ăn, sau đó em có thể đi căn tin muốn ăn cái gì ăn, anh sẽ đưa thẻ cho em."

Tạ Dư vừa nghe đã hiểu ý hắn, nhìn vào phòng tắm. Chu Trình Lộ vẫn đang rửa mặt trong đó.

"Anh muốn đưa chị Trình Lộ đi hẹn hò à?"

Tạ Duy cười: "Biết rồi còn hỏi."

Tạ Dư mất hứng, nhếch môi: "Em cũng cố ý tới đây để gặp anh, sao anh phân biệt đối xử như vậy?"

Cô vẫn thích làm trái ý hắn, mặc dù ngữ khí so với trước kia tốt hơn nhiều, nhưng Tạ Duy vẫn không vui.

"Em cùng Trình Lộ có thể giống nhau hả?"

"Vâng vâng vâng, bạn gái quan trọng nhất."

Tạ Duy nhét phiếu ăn vào người Tạ Dư, cảnh cáo: "Lát nữa nhớ cư xử tử tế, đừng để Trình Lộ nhìn ra."

Tạ Dư mỉm cười nói: "Em không phải diễn viên, kỹ năng diễn xuất của em chỉ được vậy thôi."

Tạ Duy còn chưa kịp nói thêm gì thì Chu Trình Lộ đã trang điểm xong. Tạ Duy nháy mắt với Tạ Dư, nhưng cô chỉ nhét thẻ ăn vào túi và không vội nói thêm gì.

Thấy họ đứng đó bất động, Chu Trình Lộ thuận tay nhặt túi nhỏ trên giường lên: "Không phải nói đi ăn sao?"

Tạ Dư vẫn không nói gì, Tạ Duy đành phải tự mình làm.

"A, vừa rồi Tiểu Dư nói với anh, đi tàu cao tốc có chút không thoải mái, ăn mất ngon, không muốn ăn."

Chu Trình Lộ đi tới, cẩn thận nhìn xem, nàng cảm thấy Tạ Dư sắc mặt vẫn như thường, giống như cũng không có vấn đề gì lớn.

Tạ Duy sợ nàng hỏi cặn kẽ nên kéo nàng lại: "Con bé bình thường không đi xa, có lẽ mệt. Anh bảo nó về phòng nghỉ ngơi trước, muốn ăn gì thì gọi điện cho anh."

Chu Trình Lộ không yên lòng, hỏi Tạ Dư: "Em không sao chứ? Nếu cảm thấy không thoải mái, nhớ nói với tụi chị, đừng chịu một mình."

Tạ Dư vừa định nói chuyện, liền cảm giác được Tạ Duy trừng mắt, đành phải nói: "Em hơi mệt, chỉ là không muốn ăn thôi."

Chu Trình Lộ lại nhìn cô vài lần, Tạ Duy nhẹ nhàng thúc giục nàng: "Chúng ta đi nhanh đi, nếu không đến muộn sẽ phải xếp hàng."

Chu Trình Lộ tưởng rằng Tạ Duy muốn đưa nàng đến căng tin, nhưng nàng không ngờ rằng hắn thực ra đang định bắt taxi.

"Không cần đi xa, có thể ăn gần đây một chút."

"Ở Tần Giang người ta đều biết đồ ăn ở trung tâm phục hồi chức năng rất ngon. Ai lại mở quán ăn ở gần đây?"

Chu Thành Lộ nhìn quanh, phát hiện thật sự không có quán ăn nào tử tế, đa số đều là quán nhỏ.

"Vậy chúng ta tới căn tin ăn cơm đi, không cần đi quá xa."

Thấy Chu Trình Lộ muốn quay về, Tạ Duy đành phải đi theo nàng: "Anh biết gần đây có một quán mì ngon, chúng ta đi ăn thử đi."

**

Tạ Dư tự mình đi đến căng tin, quả thực có rất nhiều người đang ăn. Nhưng không đến mức cô không thể có một bữa ăn ngon, ít nhất cô cảm thấy nó tốt hơn nhiều so với căn tin ồn ào mọi người chiếm chỗ và giành lấy đồ ăn ở trường.

Cô không hề cảm thấy tiếc nuối khi dùng thẻ của Tạ Duy để mua bữa ăn, tuy có trợ giá nhưng nguyên liệu tốt vẫn không quá rẻ. Ở trường bình thường cô phải tiết kiệm nên hôm nay cô phải ăn bù.

Tạ Dư gọi cho mình một số món ăn, bao gồm cá, tôm và xương cao bồi. Có lẽ vì thấy cô trông thanh tú và dễ thương nên chú đầu bếp đặc biệt chuẩn bị một ít cho cô.

Điều này tương tự như cách đối xử trong căn tin trường học, Tạ Dư luôn có thể nhận được một số lợi ích bằng khuôn mặt dễ thương và ngây thơ này.

Ăn xong, cô chuẩn bị trở về phòng ngủ một giấc. Nhìn dáng vẻ của Tạ Duy, có lẽ hắn sẽ kéo Chu Trình Lộ đi loanh quanh bên ngoài rất lâu. Mặc dù cô không phản đối việc ở chung phòng với Chu Trình Lộ nhưng chắc chắn không thoải mái bằng việc ở một mình.

Tạ Dư vừa mới rửa mặt thì nghe thấy có người gõ cửa, phản ứng đầu tiên của cô là Chu Trình Lộ đã về, nhưng sau đó cô lại nghĩ không đúng, Chu Trình Lộ có thẻ phòng.

Cánh cửa mở ra, trước mặt cô là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ nhưng lại rất xinh đẹp.

Tạ Dư sửng sốt một chút: "Xin hỏi chị tìm ai?"

Người kia thấp hơn cô khoảng nửa cái đầu, đi một đôi giày thường cao khoảng ba phân, mái tóc dài được búi lên đơn giản. Tuy bình thường nhưng không hề có chút phóng túng, cũng không có mùi nước hoa quá nồng, chỉ có hương hoa nhài tươi mát và tao nhã.

"Em là em gái của Tạ Duy đúng không?"

"Phải ạ."

Đối phương tự giới thiệu: "Chị tên là Dương Tâm Du, chị là... bạn của Tạ Duy. Trước đó chị nghe cậu ấy nói cuối tuần này em gái sẽ đến thăm, nên chị đến xem có thể giúp được gì không."

Tạ Dư cảm thấy tình bạn này không đơn giản như người ta tưởng. Một người bạn có thể chủ động giúp đỡ chăm sóc em gái mình có lẽ không phải quen biết sơ sơ. Nếu Tạ Duy có được một người bạn như vậy, Vu Mẫn Quyên sẽ không phàn nàn về việc hắn mỗi ngày chán nản như thế nào.

"À, anh em với chị Trình Lộ đã đi ăn cơm rồi."

Thấy vẻ mặt của Dương Tâm Du rõ ràng là trì trệ, Tạ Dư giả vờ như không chú ý, nhiệt tình giải thích: "Chị Trình Lộ là đồng nghiệp của anh em ở Nghiễm Thành, chị ấy cũng là bạn gái của ảnh, còn đặc biệt hơn nữa là nữ thần của ảnh."

Lần này Dương Tâm Du hiểu và lúng túng gật đầu.

Tạ Dư rút kinh nghiệm khi cố gắng tìm kiếm bằng chứng về y tá nhưng lần trước không thành công, cô không muốn bỏ lỡ bất kỳ manh mối và cơ hội nào nên đã chủ động hỏi thăm Dương Tâm Du khi cô cảm thấy hơi hụt hẫng. : "Anh em trước đó kêu chị dẫn em đi ăn cơm sao ạ?"

Dương Tâm Du tưởng rằng là Tạ Duy nói với cô nên cũng không nghĩ nhiều: "Đúng vậy, vốn dĩ chị đã nói là sẽ đưa em đi một vòng trong trung tâm phục hồi chức năng."

"Hiện tại cũng có thể ạ"

Dương Tâm Du ngạc nhiên nhìn cô.

Tạ Dư khá hứng thú: "Anh trai em không ở đây cũng không sao, em cũng muốn biết cuộc sống của anh ấy ở đây, để khi về có thể giải thích với mẹ một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top