Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: __tyngh1314

Truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad.

==================================

Tạ Duy sửng sốt: "Cái... em nói cái gì?"

Chu Trình Lộ đành phải quay người lại, nhấn mạnh lần nữa: "Tôi nói rồi, chúng ta chia tay đi. Tôi không nghĩ mối quan hệ này nếu tiếp tục sẽ có kết quả tốt."

"Trình Lộ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải chúng ta đã đồng ý đợi tôi bình phục trở về Nghiễm Thành rồi nói sao? Hơn nữa, hôm qua em ở Tần Giang vẫn ổn mà."

Tạ Duy thực sự lo lắng. Trên đường trở về Nghiễm Thành, hắn mơ hồ cảm thấy lần này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, lại không phải là chuyện nhỏ.

Hắn biết Chu Trình Lộ nhiều năm, dù là bạn cùng lớp hay sau này là người yêu, nàng luôn là một người lịch sự và ân cần. Chỉ cần đối phương không đặc biệt quá đáng, nàng sẽ không khiến người đó khó xử.

Ngay cả khi trước đây giữa hai người có vấn đề, nàng vẫn luôn bày tỏ một cách khéo léo và nhẹ nhàng, Tạ Duy cũng biết chính xác nên sử dụng chiến thuật nào để giải quyết. Nhưng lần này, tính cách của nàng đột nhiên thay đổi, trở nên quyết đoán và dường như không còn đường lui, thực sự khiến Tạ Duy bối rối.

Nhìn thấy Chu Trình Lộ im lặng, Tạ Duy cũng không dễ dàng đồng ý. Hắn mất bốn năm mới thành công theo đuổi được, làm sao hắn có thể bị loại trừ mà không có lời giải thích?

Hắn cũng biết Chu Trình Lộ không thích những người mất kiểm soát nên cố gắng giữ bình tĩnh và kiềm chế, cố gắng không mất đi lễ phép.

Tuy trong giọng nói có chút cay đắng nhưng hắn vẫn ôn nhu như thường lệ: "Cho dù em không hài lòng với anh và muốn chia tay, em cũng phải cho anh một lý do chứ?", hắn cười một mình, "Anh không muốn chết mà không rõ nguyên nhân."

Chu Trình Lộ mở mắt ra, cảm giác khó chịu trong lòng khi uống rượu ngày hôm qua vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn. Sự xuất hiện của Tạ Duy một lần nữa nhắc nhở nàng rằng mối quan hệ kéo dài vài tháng này không mang lại cho nàng trải nghiệm tốt mà còn khiến nàng cảm thấy thất vọng về mối quan hệ này.

Nhưng nàng không muốn nói nhiều hơn về đoạn video, cũng không muốn buộc tội Tạ Duy quá nhiều khi lựa chọn bảo vệ bản thân và chạy trốn vào thời khắc quan trọng giữa sự sống và cái chết. Không phải ai cũng có thể liều mạng để bảo vệ người khác và Tạ Duy cũng không phải là ngoại lệ.

Sẽ là thiếu tôn trọng nếu nàng gay gắt với nó. Nhưng nàng vẫn so đo.

"Thật ra vấn đề giữa chúng ta đã tồn tại từ trước, nhưng chúng ta vẫn không muốn đối mặt và bỏ qua nó." 

Nàng bình tĩnh nhìn Tạ Duy, không biết mình bị hắn lây nhiễm hay không trong lòng vẫn cảm thấy buồn bã. Nàng cay đắng mỉm cười: "Câu trả lời thực ra vẫn như vậy cho dù nó kéo dài đến khi cậu trở lại. Thay vì lãng phí thời gian, chúng ta nên dứt khoát kết thúc nó, đối với chúng ta đều là giải thoát."

Tạ Duy thà rằng nàng thẳng thắn, cho dù nàng thích người khác hay nhà họ Chu không thích hắn, thì vẫn tốt hơn đoạn văn mẫu có thể được sử dụng trong bất kỳ tình huống chia tay nào.

Hắn nghĩ đến giọng điệu kiêu ngạo, ghê tởm của Từ Linh tử ngày hôm qua và những suy đoán mà hắn đã có một lần nữa lướt qua trong đầu.

"Có phải là Từ Linh Tử..."

Chu Trình Lộ sợ Tạ Duy sau này sẽ giận chó đánh mèo lên Từ Linh Tử vì đoạn video, cho rằng nàng chia tay chỉ vì đoạn video, thực chất chỉ là cọng rơm cuối cùng.

"Không liên quan gì đến cậu ấy cả. Chỉ là tôi không muốn có một mối quan hệ khó xử như vậy nữa thôi."

Hành động bảo vệ Từ Linh Tử của nàng chỉ làm cho sự nghi ngờ của Tạ Duy thêm sâu sắc.

Chu Trình Lộ muốn giữ lại chút tôn nghiêm cho cuộc chia tay này, nhưng nàng cũng biết Tạ Duy sẽ không từ bỏ cho đến khi nàng nói rõ ràng.

"Ngay từ đầu chúng ta đã nói rằng nếu tôi thấy không phù hợp thì có thể dừng lại bất cứ lúc nào, đúng không?"

Đôi mắt của Tạ Duy tối sầm lại. Lúc trước vì để chiếm được trái tim của nữ thần, yêu cầu đối với hắn này chẳng là gì cả.

Hơn nữa, mặc dù Chu Trình Lộ nói rằng nàng chỉ muốn hẹn hò thử với hắn, nhưng trước đây nàng chưa từng thử hẹn hò với ai, điều đó vẫn có nghĩa là hắn rất khác trong mắt nàng.

Bây giờ xem ra hắn vẫn còn quá tự tin. Hóa ra Chu Trình Lộ nói thử, chính là chỉ thử mà thôi. Nếu không vượt qua thời gian thử việc, bạn phải rời đi.

Tuy nhiên, dù buồn nhưng Tạ Duy vẫn đang nghĩ đến chuyện khác. Hắn theo đuổi Chu Trình Lộ mục đích không chỉ là nàng mà còn cả gia đình nàng.

Những rắc rối y tế hiện tại đã gây ra sự hỗn loạn trong khoa của hắn. Nếu chỗ dựa là Chu Trình Lộ cũng không còn nữa, cuộc sống của hắn ở bệnh viện Thiên An trong tương lai sẽ không hề dễ dàng.

Bị cô lập không đáng sợ, điều đáng sợ là lúc nào cũng bị cô lập.

"Được, tôi tôn trọng quyết định của cậu."

Chu Trình Lộ không ngờ Tạ Duy lại dễ dàng như vậy, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Hóa ra việc chia tay có thể khiến nàng thoải mái hơn rất nhiều.

Tạ Duy bổ sung: "Nhưng trước tiên cậu có thể đừng công khai được không?"

Chu Trình Lộ nghi hoặc: "Vì cái gì?"

Tạ Duy không còn che giấu như trước nữa, lộ ra vẻ buồn bã và tổn thương, trái ngược hẳn với dáng người cao lớn của hắn.

"Mẹ tôi cần một thời gian để tiếp nhận. Tốt nhất là đợi tôi về rồi hãy từ từ nói với mẹ."

Chu Trình Lộ mím môi không nói gì.

Tạ Duy nhìn nàng rồi nói tiếp: "Tôi cũng không chắc lắm về việc xin chuyển bộ phận, nếu đồng nghiệp của tôi biết chuyện này thì sẽ có ảnh hưởng nhất định."

Khi Tạ Duy thẳng thắn, Chu Trình Lộ cảm thấy hắn đủ thành thật. Tạ Duy trước đây quả thật ít nhiều chịu ảnh hưởng của nàng ở bệnh viện Thiên An. Chuyện như vậy ở bệnh viện không phải là hiếm.

"Cậu định giấu nó bao lâu?"

Dựa vào giọng điệu của nàng, Chu Trình Lộ có chút không muốn hợp tác.

Tạ Duy không thể nhượng bộ được nữa. Nếu lại thỏa hiệp, hắn sẽ chẳng còn gì cả.

Hắn thấp giọng cầu xin: "Hãy coi đây là lần cuối cùng giúp đỡ tôi. Tôi sẽ không mượn tài nguyên của chú, nhưng ít nhất đừng để những người đó giẫm đạp lên tôi. Tôi không muốn tất cả những nỗ lực trước đây của mình bị lãng phí vì tai nạn lần này."

Chu Trình Lộ cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó. Có một điều bí mật là sự cạnh tranh trong các bệnh viện rất khốc liệt, đặc biệt là giữa các bác sĩ mới vào cùng một đợt. Họ thường tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để giành lấy những vị trí ở một số khoa giỏi.

Trước đây, vì Chu Trình Lộ mà người khác đã cho Tạ Duy khá nhiều đãi ngộ, điều này cũng vô tình khiến hắn bị ghét rất nhiều.

Tạ Duy càng thêm thành khẩn, gần như quỳ xuống tại chỗ: "Trình Lộ, xét đến tình bạn nhiều năm của chúng ta, Tiểu Dư cũng cần gia đình hỗ trợ tài chính cho việc học tập sau này, cậu có thể giúp tôi được không?

Tôi hứa với cậu tôi sẽ không làm phiền cậu. Ngay sau khi hoàn tất việc thay đổi bộ phận, tôi sẽ chủ động thông báo cho mọi người biết được không? "

Chờ Tạ Duy từ Tần Giang trở về, chuyện đổi bộ phận, bổ nhiệm về cơ bản sẽ được quyết định. Nói cách khác, vẫn còn hơn hai tháng.

Sau khi Chu Trình Lộ hiểu được ý đồ của Tạ Duy, nàng càng cảm thấy thất vọng hơn, nhưng so với nỗi thất vọng lớn lao ngày hôm qua, hôm nay chỉ là thêm vài khúc củi vào đống lửa mà thôi.

Nghĩ đến những năm qua hắn đã dành sự quan tâm cho mình như vậy, Chu Trình Lộ có chút mềm lòng. Điều cuối cùng khiến nàng mủi lòng là câu nói sẽ hỗ trợ Tạ Dư trong việc học.

Lần trước đến Tạ gia, nàng mơ hồ cảm nhận được cha Tạ và mẹ Tạ đang lo lắng về tiền bạc. Nếu công việc của Tạ Duy không suôn sẻ và thu nhập của hắn bị giảm sút thì họ chắc chắn sẽ ưu tiên trợ cấp cho Tạ Duy.

"Được rồi, tôi hy vọng cậu có thể xử lí tất cả những việc này càng sớm càng tốt sau khi trở về."

**

Mặc dù hôm qua Tạ Dư đã từ chối yêu cầu tìm Chu Trình Lộ của Tạ Duy, nhưng sau đó cô cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô thử gọi cho Chu Trình Lộ thì phát hiện điện thoại của nàng thực sự đã tắt nguồn.

Cô lại gửi một tin nhắn khác cho Từ Linh Tử, người này lại bảo cô đừng lo lắng vì Chu Trình Lộ đã về nhà.

Hiện tại đã xác định an toàn, Tạ Dư cũng lười tọc mạch tại sao người ta tắt điện thoại của mình, huống chi là báo tin tức cho Tạ Duy.

Nếu lợi dụng sự cố tắt máy này để tạo ra một số hiểu lầm và chia tay sớm, thì còn gì bằng.

Khi tỉnh dậy, cô cố gắng gọi lại cho Chu Trình Lộ, lần này cô đã gọi được.

"Xin chào."

Tạ Dư sửng sốt: "Chị Trình Lộ, chị tỉnh rồi à?"

Chu Trình Lộ vừa tiễn Tạ Duy đi, cảm xúc còn chưa hoàn toàn điều chỉnh.

"Sắp mười giờ rưỡi rồi, chẳng lẽ chị còn không dậy nổi?"

Tạ Dư cười khúc khích hai tiếng, cảm thấy có chút xấu hổ: "Em chỉ thử xem điện thoại của chị có bật không thôi, không có chuyện gì cả."

Vốn dĩ đang cáu kỉnh, lại đột nhiên bị hai tiếng cười khúc khích ngốc nghếch của Tạ Dư làm cho thích thú.

"Tối hôm qua em tìm chị?"

Tuyệt đối không nhắc đến Tạ Duy, nếu cô nói là lo lắng cho an toàn của nàng lại giống như có hơi ra vẻ, tìm nàng chơi game chắc là cái cớ ổn nhất: "À, em chỉ muốn hỏi một chút chị có muốn chơi game với em không?"

"Bữa nào đi, chiều nay chị phải đi làm."

Tạ Dư luôn cảm thấy Chu Trình Lộ có chút khác biệt so với bình thường, có một loại cảm giác yếu đuối và sa sút khó tả. Cùng với việc hôm qua cô thấy nàng say rượu, có vẻ như nàng đang gặp vấn đề về mặt tình cảm.

Trần Nhất Sư thúc giục cô nhanh chóng xuất phát để không trễ giờ học.

"Nếu cậu thật sự lo lắng cho Chu bác sĩ, vậy thì buổi chiều không có tiết học liền đến bệnh viện, dù sao cũng không xa."

Tạ Dư thực sự đã đến bệnh viện Thiên An có lẽ vì cô sợ rằng sau cơn say và việc tắt điện thoại tối qua, Chu Trình Lộ quyết định từ bỏ tình yêu đích thực của mình và sống một cuộc sống tốt đẹp với Tạ Duy, điều này sẽ trở thành bi kịch giống như nội dung trong cuốn sách.

Chu Trình Lộ rất ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn của Tạ Dư trước khi tan làm.

Khi nàng thay quần áo và bước ra khỏi cửa, cũng không thấy Tạ Dư.

Nàng nhìn quanh và cuối cùng nhìn thấy Tạ Dư ở gần một ngọn đèn đường cách đó khoảng trăm mét, đối diện với bệnh viện, người kia đang dựa vào một cái cây với chiếc cặp trên lưng và nhìn xuống đôi giày của mình.

Nàng gửi tin nhắn cho Tạ Dư: 【Chị đang ở cửa, lại đây. 】

Tạ Dư ngẩng đầu, liền thấy Chu Trình Lộ vẫy tay với mình.

Khi đến gần hơn, cô nhìn thấy màu đen thẫm dưới mắt Chu Trình Lộ, có vẻ như đêm qua nàng không được nghỉ ngơi tốt.

"Sao đột nhiên em lại tới đây?"

"Buổi chiều không có lớp, em thấy hơi chán nên muốn ra ngoài đi dạo. Tình cờ cũng ở gần đây nên hỏi chị có rảnh không."

Chu Trình Lộ trở về cũng không có việc gì làm, nàng cũng không muốn bị Từ Linh Tử kéo đến Mê Man Bar tiếp tục xem tình yêu là gì. Dù mối quan hệ với Tạ Duy không sâu sắc lắm nhưng người vừa chia tay thấy người khác thể hiện tình cảm, trong lòng không tránh được buồn rầu.

"Vậy em có đề nghị gì?"

Tạ Dư vừa mới tìm kiếm trên mạng trong lúc chờ nàng: "Chúng ta đi xem phim nhé."

Chu Minh Tuyết là một chuyên gia về điện ảnh, mỗi khi có phim bom tấn ra mắt là phải xem review. Gần đây nàng không nghe thấy cô ấy nói có phim gì hay.

Tạ Dư chọn một bộ phim hài không thể nói là có giá trị nghệ thuật cao nhưng cái tên lại khá thú vị.

Chu Trình Lộ nhìn tờ vé trên tay:【Đừng nhầm lẫn giữa chân ái và rác rưởi】.

Nàng không hiểu sao cái tên này luôn khiến nàng cảm thấy buồn cười, nhưng Tạ Dư lại có vẻ nghiêm túc.

"Em thích những loại phim như này à?"

"Mấy thể loại kia nếu không phải đấu súng thì là phim cách mạng, quá căng thẳng và nặng nề. Em thích thoải mái hơn. Tất nhiên, giải trí là để thư giãn".

Tuy là ngày làm việc nhưng cũng có không ít người xem phim, có cặp đôi ngồi ở hai bên Chu Trình Lộ và Tạ Dư. Điểm khác biệt là ngồi cạnh Tạ Dư là một cặp nam nữ, còn bên cạnh Chu Trình Lộ là một cặp nữ nữ.

Đến khi phim bắt đầu, Tạ Dư mới hiểu tại sao hôm nay có nhiều cặp đồng tính nữ đến xem như vậy. Mặc dù kịch bản chủ yếu nói về nữ chính như thế nào rời xa bạn trai cũ, sau đó tìm được bạn trai mới tốt hơn. Nhưng lại cùng nữ phụ có chút mập mờ theo hướng bách hợp.

Tạ Dư bình thường không quá chú ý đến thể loại này, tự nhiên cũng không biết trên mạng đã sớm "chèo" CP này.

Cô xấu hổ, liếc trộm Chu Trình Lộ mấy lần.

Tạ Dư không ngờ rằng Chu Trình Lộ đang im lặng xem phim mà tinh thần vẫn sa sút.

Vốn cô muốn đưa ra nhiều gợi ý dựa trên chủ đề của bộ phim, đồng thời hy vọng Chu Trình Lộ sẽ suy ngẫm sau khi xem cốt truyện, nhưng không ngờ điều đó lại khiến nàng đau lòng.

Không biết có phải nàng nhìn thấy kịch bản tuyến bách hợp rồi tức cảnh sinh tình hay không.

Tạ Dư có chút ảo não, lần này giống như ngược lại làm hư chuyện.

Cô mở miệng muốn hỏi Chu Trình Lộ có ổn không, lại sợ nỗi buồn này tăng thêm phần xấu hổ.

Trong rạp thỉnh thoảng vang lên những tràng cười, nhưng Tạ Dư dường như nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp của cặp đôi ngồi bên cạnh Chu Trình Lộ.

Có lẽ tình tiết không quá rõ ràng, nếu không phải đồng đạo sẽ không dễ dàng phát hiện những chi tiết bách hợp khiến người xem vừa đau khổ vừa nghiện. Chỉ những người đã thực sự trải qua loại cảm xúc này mới hiểu được việc giữ đúng ý định ban đầu của mình dưới mọi loại áp lực khó khăn như thế nào.

Nỗi buồn của Chu Trình Lộ luôn rất nhẹ nhàng, khi bộ phim kết thúc và đèn bật sáng, không ai có thể biết được nàng đã trải qua nỗi buồn như thế nào trong bóng tối. Tạ Dư chủ động đỡ cốc cà phê rỗng cho nàng, giả vờ như vừa rồi không nhìn thấy gì.

Khi rời rạp, mọi người xung quanh vẫn đang thảo luận về cốt truyện.

Chu Trình Lộ nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên hỏi Tạ Dư: "Em cho rằng người yêu cũ trong phim là kẻ cặn bã sao?"

================

Editor: Nhóm tui làm ppt thuyết trình, nhóm trưởng phân công cho một bạn trong nhóm sau đó bạn gửi ppt làm xong vào gr chat, tui muốn ngủm củ tỏi luôn phải banh con mắt ra chỉnh lại "một chút". Oải cả chưởng thật sự... =((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top