Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

Diệp Vi Vi còn chưa kịp phản ứng, thì dưới chân đầy mảnh kính rơi vỡ, nước bắn tung tóe. Đúng là một người chủ không dễ phục vụ, Diệp Vi Vi có chút chán nản, hay là đợi sau ba tháng thử việc thì xin nghỉ việc, hoặc có thể là rời khỏi sớm hơn nữa...

" Con gái bảo bối của ba, lại làm sao nữa rồi?" Trên mặt Trác ba lúc nào cũng nở nụ cười hài hòa như vậy. Trác ba nhẹ giọng nói với Diệp Vi Vi là Lâm Hữu Di. " Hai đứa nhỏ này, ra ngoài trước đi."

" Vâng, chủ tịch." Lâm Hữu Di vội vàng lôi kéo Diệp Vi Vi, nhanh như chớp lánh đi.

" Tính khí Trác Quân vẫn là luôn như vậy phải không?" Diệp Vi Vi phủi sạch tất cả những ấn tượng tốt về Trác Quân hôm qua, ma nữ cuối cùng vẫn là ma nữ.

" Cũng là do Trác tổng có chỉ số IQ 200, mà chỉ số EQ cũng là 200 luôn." Lâm Hữu Di trông thấy Diệp Vi Vi vừa rửa tay xong định dùng điện thoại di động, thì lập tức từ trong túi xách lấy ra một chai phấn bôi lau khô da. " Vi Vi, em năm nay là hai mươi tuổi rồi?"

" Đúng vậy, nhìn có vẻ già hơn tuổi đúng không? Cảm ơn." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Vi Vi trước mắt Lâm Hữu Di, Lâm Hữu Di cuối đầu lau tay. " Tôi cũng rất tò mò, Lâm tiểu thư chị đã qua mười tám tuổi chưa? Bây giờ là không thể thuê lao động trẻ em đâu a!"

" Ba mươi... hai... " Mặt Lâm Hữu Di trong nháy mắt đỏ bừng lên.

" Khụ... " Diệp Vi Vi chưa kịp mở miệng, cảm giác không khí như đông lại, trở nên khẩn trương dị thường.

*****

" Hạ tiểu thư? Cô khỏe không?" Lâm Hữu Di mỉm cười nhìn người đang đến, trong ấn tượng của cô, Hạ Tinh vĩnh viễn dịu dàng lay động lòng người, mỹ nữ thật sự có nhìn cả trăm lần cũng không chán. Nhiều năm không gặp Hạ tiểu thư so với trước đây dường như xinh đẹp hơn rất nhiều.

" Lâm tiểu thư chào cô." Nụ cười trên mặt Hạ Tinh kéo gần khoảng cách của hai người. Lâm Hữu Di trong nhất thời sinh ra chút mất mát nhè nhẹ, không nghĩ tới nhiều năm rồi vẫn có thể gặp lại, nhưng mà đến khi gặp lại nàng đã không còn là nàng của trước kia, trước kia nàng sẽ gọi cô là "Tiểu Lâm", nhưng mà bây giờ đã từ "Tiểu Lâm" biến thành "Lâm tiểu thư" rồi.

" Chủ tịch có ở đây không?" Nàng không phải đến tìm Trác tổng sao, sao lại tìm chủ tịch? Lâm Hữu Di trong nháy mắt trên mặt hiện lên tia nghi hoặc.

" Chủ tịch vừa vào phòng làm việc của Trác tổng, tôi đưa cô vào." Mất mát lại thêm mất mát a, Lâm Hữu Di đã minh bạch rồi, dù cho không còn quan hệ cấp trên và cấp dưới, nhưng cô và Hạ Tinh vẫn có khoảng cách rất xa, xa đến mức không thể với tới được, xa đến mức chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ mà thôi.

" Không cần. Để tôi tự đi." Hạ Tinh liếc nhìn Diệp Vi Vi đứng bên cạnh Lâm Hữu Di, gật đầu tượng trưng.

" Người này là ai a?" Diệp Vi Vi nhẹ giọng hỏi.

" Nàng ấy là đồng nghiệp lúc trước." Hạ Tinh cùng Lâm Hữu Di đã kết thúc,  khúc mắt giữa hai người, vốn dĩ cho là khi Hạ Tinh ra đi sẽ được giải mở, nhưng mà đến hôm nay, tất cả đã kết thúc.

" Cốc cốc... " Hạ Tinh bình phục lại tâm tình, gõ cửa phòng làm việc của tổng tài, mà người mở cửa chính là Trác Quân.

"Hạ ... " Gương mặt Hạ Tinh đã nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của Trác Quân, mặc dù vừa gặp lại không lâu, nhưng cảm giác không hề chân thật, không chân thật đến mức Trác Quân tưởng như mình đang nằm mơ vậy.

" Trác thúc thúc, chú vẫn khỏe?" Ánh mắt Hạ Tinh chỉ dừng lại trên mặt Trác Quân độ khoảng vài giây, rồi nàng bước thong thả vào phòng làm việc, phía sau vang lên tiếng đóng cửa.

" Tiểu Quân, về sau có Tiểu Tinh chăm sóc con, ba sẽ yên tâm hơn." Trác ba đối với chuyện Hạ Tinh cùng Trác Quân đã từng yêu nhau cũng có biết qua, nhưng mà Trác ba đối với trào lưu này vẫn là nhìn không quen mắt, nhưng đối với Hạ Tinh vẫn tốt như cũ, dần dần đối đãi gần như là " con rể", hay là giống một đứa con gái ruột trong nhà vậy. Chỉ là bây giờ đứa con gái này cũng đã đi lấy chồng, hôn lễ lần đó Trác ba có đến dự, nhưng Trác Quân không đi, mà cũng không hề hay biết. E rằng chỉ có mình Trác ba nghĩ là Trác Quân không biết mà thôi.

" Hoan nghênh em trở về công ty." Trác Quân trong lòng rất không bình tĩnh, nét mặt lại như không có chút rung động nào.

" Hai đứa trò chuyện đi, ba đi trước." Trác ba lặng yên lui ra cửa, mang Hạ Tinh trở về rốt cuộc là đúng hay sai? Thế nhưng cái sự tình phía sau, Trác Quân biết được bao nhiêu? So với không biết cái gì cả liệu có tốt hơn không?

" Tôi còn nghĩ là nếu Quân biết thì sẽ phản đối." Hạ Tinh từ lúc vào cửa chưa từng dời mắt khỏi người Trác Quân, nhìn cô xoay người, nhìn cô ngồi vào ghế, nhìn khuôn mặt vân đạm khinh phong của cô, trong lòng mang cảm giác rất khó chịu. Trong lúc nhất thời, trong lòng Hạ Tinh có một loại tâm tình nổi lên, đó là " tự mình đa tình".

" Tại sao tôi lại phản đối chứ, em đã từng giúp công ty kiếm được hơn mười vạn, đến bây giờ tên em vẫn còn trên bảng vàng danh dự. Một nhân tài kiếm ra tiền như vậy, tôi tại sao lại phản đối? Ba năm trước là em tự mình từ chức thôi." Khóe miệng Trác Quân cố kéo ra nụ cười, nhàn nhạt mang theo tia tự giễu cùng bất đắc dĩ.

" Ba năm trước... Cái này, trả cho Quân." Hạ Tinh từ trong túi lấy ra cái móc khóa kia. " Lần trước Quân làm rơi ở phòng tập, tôi nhặt được."

" Vật này, mất thì cứ để mất luôn đi, còn tìm về làm gì?" Trác Quân đáy lòng có chút xúc động, đã tìm mấy ngày rồi tưởng rằng đã mất, không ngờ lại bị nàng nhặt được.

" Nếu có thể tìm về, cũng là có duyên phận." Hạ Tinh không buồn như trước, Trác Quân vẫn như vậy, ngạo kiều khả ái. Hạ Tinh trong lòng rất mạnh mẽ, mạnh mẽ như vậy không phải ai cũng có thể làm được, nhưng là Hạ Tinh đối với Trác Quân, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không nỡ, luôn luôn cưng chìu.

" Hai chữ duyên phận này, chỉ có thể lừa gạt con nít thôi." Năm đó rõ ràng là Trác ma nữ tự mình rời đi, bây giờ ngược lại giống là người khác có lỗi. Trác Quân bĩu môi không thèm nói lý lẽ.

Trước đây mỗi lần Trác Quân làm ra vẻ mặt như vậy, Hạ Tinh đều sẽ đi tới ôm cô, nhẹ nhàng dụ dỗ. Thế nhưng bây giờ Hạ Tinh chỉ là đứng ở đây, mỉm cười nhìn Trác Quân. Trác Quân hình như đã thay đổi, nhưng là cũng hình như không, trong lúc nhất thời Hạ Tinh cũng không dám chắc.

" Không có chuyện gì nữa, tôi ra ngoài trước." Hạ Tinh vĩnh viễn vẫn lý trí như vậy, dường như một chút cảm tình lộ ra đều có thể bị nàng bóp chết từ trong trứng nước. Cái này ..., dường như Trác Quân đang có một chỗ ngứa,  cào đúng chỗ ngứa rồi, lại đột nhiên rút tay ra, cảm thấy còn chưa thỏa mãn.

Trác Quân nhìn theo Hạ Tinh chậm rãi ra ngoài, môi mím chặt hơn, bút trên bị bẻ gãy kêu lên " răng rắc".

" Hạ tổng..."

" Hạ tổng, cô đã về rồi?"

" Hạ tổng, chủ tịch nói cô trở về phục chức phải không?"

" Hạ tổng, cô vẫn là xinh đẹp như vậy."

Hội nguyên lão của công ty, hầu như không ai không biết đến công tích vĩ đại của Hạ Tinh, cho nên chỉ trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tin tức này đã truyền đi khắp cả tập đoàn Vân Hải.

Hạ Tinh cũng chỉ biết mỉm cười, không chỉ chào hỏi, mà còn hỏi thăm việc gia đình.

Trác Quân kéo mở cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người kia. Hạ Tinh, vì sao em còn có thể khiến tôi động tâm?

Mặc: ngược đi, ngược đi, mình thèm ngược quá rồi nè =)))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top