Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5:

"Tinh Tinh... rời giường... " Đường Tuấn nhẹ nhàng mở cửa phòng nhỏ, nhẹ nhàng đến gần trước giường Hạ Tinh. Người trên giường còn đang ngủ say, Đường Tuấn có điểm luyến tiếc, luyến tiếc đánh thức người vợ xinh đẹp. Thế nhưng, tối hôm qua trên bàn cơm Hạ Tinh còn có một tia ấm áp so với băng lãnh ngày thường, Đường Tuấn là vừa mừng vừa sợ.

Kết hôn ba năm, Hạ Tinh đối với Đường Tuấn vẫn duy trì khoảng cách nào đó, Hạ Tinh lạnh lùng , không có chút ấm áp, chuyện phòng the cũng là rất bảo thủ. Hạ Tinh có tính khiết phích nghiêm trọng, ngoại trừ bình thường trình tự tắm rửa ở ngoài, mỗi khi làm xong chuyện ấy, Hạ Tinh đều sẽ yêu cầu đổi drap giường cùng đi tắm rửa. Đường Tuấn nhìn từ phía sau lưng Hạ Tinh đều nảy sinh một tia lạnh lẽo.

Đêm nay Hạ Tinh bưng bát cơm lộ ra mỉm cười, chủ động cùng Đường Tuấn nói về việc nhà. Cuối cùng mới nói phải về quyết định đến tập đoàn Vân Hải công tác.

"Tinh Tinh, em thích là được rồi." Đầu tiên Đường Tuấn là muốn cự tuyệt, thế nhưng nghĩ Hạ Tinh có thể đang mắc phải hội chứng Uất ức, có thể đi ra ngoài làm việc cũng là chuyện tốt.

"Ân?" Lúc Hạ Tinh mở mắt, Đường Tuấn đã kéo rèm cửa sổ ra, mang theo nắng sớm ấm áp "Em phải rời giường ."

Hạ Tinh vội vàng đứng dậy rửa mặt, thay đổi bộ đồ công sở mới đặt mua hôm qua. Áo sơ mi màu tím nhạt, vest màu xanh đen, sau một hồi chuẩn bị đã xuất hiện cùng khuôn mặt xinh đẹp. Đây là một bắt đầu mới, nhưng trong đầu đều là Trác Quân. Trước đây là Trác Quân, trong trí nhớ là Trác Quân, Trác Quân của ngày hôm qua...

"Hạ tổng... " Lâm Hữu Di nhẹ nhàng  gõ cửa phòng làm việc của Hạ Tinh, cửa hờ khép, sau khi nghe được chỉ thị đồng ý, cô đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Hạ Tinh, trước mắt sáng ngời. Ngày hôm qua còn không biết trên người Hạ Tinh có điểm gì khác, thì hôm nay vấn đề cũng tìm được đáp án rồi.

"Tiểu Lâm, hội nghị vừa rồi cũng khó cho cô. Sau này chúng ta lại có thể cùng nhau hợp tác, cô có thể bỏ bên Trác tổng được không vậy?" Hạ Tinh mỉm cười, nhàn nhạt nổi trên mặt, không có một tia dối trá, nếu có cũng chỉ là ôn nhu vừa phải. Đây chính là điều Lâm Hữu Di nhận ra trên người Hạ Tinh rốt cuộc là thay đổi ở đâu.

"Năng lực của tôi có thể vì Hạ tổng phân ưu, đó là vinh hạnh đi." Lâm Hữu Di vừa bị Trác Quân thuyên chuyển làm thuộc cấp của Hạ Tinh, khoảnh khắc đó, Lâm Hữu Di kích động muốn nhảy đến cổ họng.

"Trác tổng của chúng ta tính tình chính là rất xấu phải không?" Hạ Tinh bất đắc dĩ cười cười, Trác Quân chính là tính tình trẻ con như vậy. Ba năm qua đã có ai cưng chìu nàng hay không? Có ai yêu nàng? Che chở cho nàng? Hạ Tinh cũng biết được, chuyện yêu đương không có giới hạn của Trác Quân vì lúc đầu cũng là đề tài quen thuộc của báo chí sau đó họ mới nhận ra đây là đề tài vô vị nhàm chán đến mức nào. Lúc ban đầu Hạ Tinh thấy sợ hãi đến rối loạn đến chết lặng, nhưng sau ba năm, Trác Quân thay đổi bạn gái đến cả mười đầu ngón tay cũng đều đếm không hết. Người gần nhất xem như là lâu dài nhất nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nửa năm.

"Trác tổng, cô ấy rất nỗ lực." Rất nỗ lực làm việc? Hay là rất nỗ lực yêu đương? Đúng, phải chăng là yêu đương đi? Đúng vậy a? Cũng là rất nỗ lực làm cho tính tình càng ngày phát ra càng lớn. Lâm Hữu Di một bên não phân tích đủ dạng Trác Quân, một bên nhìn Hạ Tinh một chút. Trở thành nữ nhân như Hạ Tinh vẫn là mục tiêu mà Lâm Hữu Di theo đuổi, Lâm Hữu Di vẫn muốn trở thành hình mẫu giống như Hạ Tinh, dù trước mắt núi thái sơn có sụp đổ nhưng mặt vẫn không đổi sắc, mưa lạnh thu đông vẫn dịu dàng như xuân.

"Hạ Tinh!" Cửa bị đẩy ra "Phanh" một tiếng, ngoài cửa là gương mặt lạnh lùng của Trác Quân, phía sau là trợ lý Diệp Vi Vi đang hạ xuống kính mắt nhìn. Trong nháy mắt trước mắt sáng ngời, đây là tổng giám đốc tài vụ Hạ Tinh sao, so với ngày hôm qua còn muốn đẹp hơn.

"Trác tổng, ngài có chuyện gì?" Hạ Tinh trên mặt nét tươi cười không hề là có lệ, ôn nhu có thể giết chết người.

"Theo tôi đi ra ngoài!" Chết tiệt, lại làm ra khuôn mặt này. Cũng may ba năm qua đã làm vơi đi rất nhiều nhiệt tình, Trác Quân lạnh lùng bỏ qua một bên, nỗ lực không nhìn tới nàng.

"Đi ra ngoài? Thế nhưng, tôi có cả đống lớn việc cần hoàn thành, trong lịch làm việc ngày hôm nay của tôi không có việc này." Hạ Tinh bất đắc dĩ buông tay, lắc đầu.

"Đừng dài dòng!" Trác Quân tiến lên muốn lôi kéo Hạ Tinh đi ra ngoài, lại bị Hạ Tinh một đường ngăn lại.

"Hai người trước tiên đi ra ngoài đi, đóng cửa lại." Hạ Tinh ra lệnh cho Lâm Hữu Di, cảnh tượng này cô cũng là nhìn quen rồi nên không hỏi nhiều, nhún vai, đi tới cửa vỗ vỗ vai Diệp Vi Vi, ý bảo nàng ly khai, cuối cùng cũng không quên đóng cửa lại. Chỉ chốc lát chợt nghe thấy bên trong thanh âm khóa cửa "răng rắc".

"Trác. . ." Hạ Tinh xoay người mới vừa muốn hé miệng đã bị Trác Quân ngăn chặn. Thân thể chậm rãi lui về phía sau, thẳng đến khi bên hông đụng phải bàn làm việc.

"Quân không nên cứ ấu trĩ như vậy có được không?" Hạ Tinh nhìn môi Trác Quân rời đi, mặt mày Trác Quân một tầng ấm ức, trước đây Trác Quân không có như vậy, còm bây giờ giống như ngày đó tại Vườn tử đằng nhìn thấy Trác Quân.

"Ấu trĩ? So với em náo loạn một trận rồi bỏ chạy đi lập gia đình thì ai ấu trĩ hơn?" Trác Quân bĩu môi, ánh mắt tự do một phen di chuyển trên người Hạ Tinh, sau đó dừng lại ở ngay trước ngực nàng.

"Tôi lập gia đình, đều không phải bởi vì cùng Quân cãi nhau sao?" Hạ Tinh có điểm chột dạ, chột dạ đến mức nói ra mà không hề lo lắng, chột dạ đến mức lúc nói ra lời này lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.

"Em lập gia đình, là bởi vì nghe lời của mẹ em! Tôi biết, không cần phải nhắc lại." Ba năm trước, đây hầu như đều là nguyên nhân mỗi lần tranh luận.

"Chuyện tới ngày hôm nay, cũng không cần phải ... tranh cãi ầm ĩ nữa." Trong lòng Hạ Tinh rất chua xót, rất đau, cảm giác rất khó chịu.

"Tôi không phải tới hỏi em để minh bạch chuyện gì, tôi yêu em là chuyện của tôi, tôi và em cùng một chỗ là sự lựa chọn của tôi." Trác quân xoay người, cố nén lại nước mắt đang tràn mi, ba năm qua còn không có khóc qua? Cứ tưởng rằng nước mắt đã sớm cạn rồi, không ngờ đến hiện tại khi gặp lại người này lại là trong hoàn cảnh như vậy, rõ ràng nói xong cũng đâu có thèm để ý đến.

"Tôi... " Hạ Tinh nhìn bóng lưng Trác Quân xoay lại, làm cho đau lòng người, "Chúng ta, có thể làm bằng hữu của nhau!"

"Bằng hữu... " Trác Quân cảm thấy đầu óc hoàn toàn mơ hồ rồi, e rằng nếu Hạ Tinh không nói ra những lời này trước, trong lòng Trác Quân vẫn còn hy vọng xa vời, hy vọng xa vời có một ngày có thể nối lại tiền duyên, mong muốn có một ngày Hạ Tinh có thể hồi tâm chuyển ý. Nhưng mà, hóa ra bất quá đều là cô nhất sương tình nguyện, nàng bất quá là muốn làm bằng hữu của mình.

"Ba." Thanh âm thanh thúy cắt ngang không khí đang đông lại, Hạ Tinh chỉ cảm thấy bên má trái một trận đau nhức, "Chúng ta thanh toán xong . Tính tình của tôi có phải hay không tốt hơn?"

"Em cùng tôi là cộng sự tình một đêm sao? Hạ tổng... Trác Quân trước đây đã vừa mới chết rồi!" Trác quân lạnh lùng nhìn Hạ Tinh.

" Ôn nhu trên người tôi bất quá là do hơi ấm mà em để lại... " Những lời này nói ra khiến ngực Trác Quân đau đớn.

"Tôi cho rằng ba năm trước đây chúng ta cũng đã kết thúc rồi." Hạ Tinh sờ sờ gương mặt, rất đau, "Tính xấu của Quân có lẽ nên sửa lại đi, nếu như lưu lại dấu tay, tôi phải cùng người khác giải thích thế nào?"

"Đó là chuyện của em. Nếu như chồng của em có hỏi, hay muốn lấy lại công đạo cho em, có thể tới tìm tôi. Bằng hữu!" Trác Quân ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Hạ Tình , hai tiếng "bằng hữu" như kim đâm thẳng vào trái tim hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top