Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29


Vào giữa thu, cây ngô đồng ở Túc huyện đã chuyển từ xanh sang vàng, vẫn chưa vàng hết, đan xen ở trên đỉnh đầu như một bức tranh đẹp, tỏa sáng rực rỡ.

Mùi thơm của hoa quế thoang thoảng ở trên chóp mũi.

Lá đỏ khắp thành, những đám mây giống như những ngọn lửa.

Đường Kiến Vi phát hiện huyện nhỏ ở đông nam cũng khá thú vị.

Từ trong sân của Đồng phủ có thể nhìn ra Bạch Đầu Sơn.

Đường Kiến Vi trong lúc xay sữa đậu nành cố ý nhìn về phía Bạch Đầu Sơn, Bạch Đầu Sơn vẫn như trước một mảng xanh biếc, đừng nói đến trắng , không hề có đấu hiệu ngả sang màu vàng.

Nàng đối với tên của ngọn núi này càng ngày càng hiếu kì.

Cùng Tử Đàn xay sữa đậu nành, nhào xong bột, những việc này càng làm càng thuần thục, khi mặt trời xuống núi nàng đã hoàn thành việc chuẩn bị cho cửa hàng vào ngày mai.

Xử lí tốt việc ở đây, Đường Kiến Vi đến nhà bếp, lấy hai chén cháo bách hợp đã nấu từ lâu, rắc một ít cây kim ngân lên trên, đưa đến phòng ngủ của Tống Kiều và Đồng Trường Đình ở đông viện.

Trước đó Đồng Trường Đình luôn ở Khải Châu làm việc, hôm qua vừa mới trở về, Đường Kiến Vi tới để vấn an.

Đường Kiến Vi đặt bách hợp cháo lên bàn trà quỳ hành lễ, lúc sau mới nói: " A Thận ra mắt cha mẹ".

Tống Kiều hết sức tự nhiên còn vẻ mặt của Đồng Trường Đình thì phấn khích hơn nhiều.

Trước đó Đường Kiến Vi để cho thị nữ cưỡi ngựa đến Túc huyện thông báo cho gia chủ Đồng gia nói rằng nàng muốn vào ở trong phủ trước, Tống Kiều là người đầu tiên phản đối, thái độ rất kiên quyết, tất cả mọi người Đồng gia đều đồng ý.

Tuy rằng lúc đó trong lòng Đồng Trường Đình có chút bất an, cảm thấy Đồng Kiến Vi có hoàn cảnh đáng thương, dù hiện tại không cho nàng vào ở nhưng sau này đều phải ở chung dưới một mái nhà, tỏ ra quá khắt khe với một người quá cũng không tốt. Nhưng thê tử và các con đều hết sức kiên quyết, Đồng Trường Đình cũng không nói gì nữa.

Ai nghĩ đến sau khi đi một chuyến trở về, một nhà ba người của Đường Kiến Vi không chỉ vào đây ở mà còn gọi mẹ, nếu ai không biết còn tưởng rằng nàng và A Niệm đã thành thân.

" Cha mẹ" xưng hô thân thiết như thế mà đã nói lưu loát rồi, Tống Kiều lại mỉm cười đồng ý.

Đồng Trường Đình trong lòng trộm nghĩ chuyện này không giống chuyện mà thê tử sẽ làm.

Đường Kiến Vi ngoan ngoãn lời nói khéo léo, một diện mạo làm người ta yêu thích" Giữa mùa thu thời tiết chuyển từ nóng sang lạnh, thời tiết nóng lạnh thất thường, âm thịnh dương suy. Mùa thu khô hanh làm tổn hại cơ thể, cần bồi bổ phổi, giữ giọng nói trong trẻo.

Hoa bách hợp là đồ bổ phổi quý giá, cây kim ngân bổ âm. kết hợp hai thứ này lại rất có lợi cho cơ thể, cha mẹ nếu không chê tay nghề của A Thận chưa tốt thì nếm thử một chút xem có vị thế nào. Nếu không hợp khẩu vị, cha mẹ nhất định phải nói với A Thận."

Đồng Trường Đình không dám đưa tay ra nhanh, lặng lẽ quan sát hành động của Tống Kiều, tất cả đều lấy quyết định của thê tử làm chuẩn.

Tống Kiều không hề ý kiến, vui tươi hớn hở mà nhận cháo" Ngươi có tấm lòng hiếu thảo là được rồi, ta và cha ngươi đối với đồ ăn không quá coi trọng, có thể no bụng là được."

Đường Kiến Vi thầm nghĩ, đúng là lời thành thật, mấy ngày nay nàng cũng nhìn thấy như thế.

Thấy thê tử nhận lấy cháo, Đồng Trường Đình cũng thả lỏng tâm tình cầm lấy bát cháo, uống một ngụm sau đó mắt hơi mở, khen ngợi" Cháo này có mùi vị thật ngon."

Tống Kiều biết Đường Kiến Vi ở trên phố mở quầy bán điểm tâm, bán sữa đậu nành và bánh quẩy, nhưng mà Tống Kiều chưa từng ăn thử, đây cũng là lần đầu uống cháo của nàng nấu.

Không ngờ đến lại có mùi vị thế này.

Mỗi một hạt gạo đều bị nấu đến nát nhừ, đậm mùi gạo, vị ngọt của gạo trắng vô cùng rõ ràng. Bách hợp và kim ngân sau khi nếu chín mềm mặc dù hơi đắng nhưng ăn rất ngon. Mà vị đắng này không có ảnh hưởng gì, sau khi uống từ yết hầu vào trong cơ thể như có như không mở ra một cái đường lớn, cực kì thoải mái.

Đồng Trường Đình uống hai ba ngụm đã hết sạch, sau khi uống xong vẫn còn chưa hài lòng, hỏi Đường Kiến Vi

" Có còn nữa không?"

Tống Kiều âm thầm liếc hắn một cái, ngươi nên có một chút dáng vẻ của trưởng bối chứ.

Đồng Trường Đình hết sức vô tội, không thể trách ta, thật sự uống quá ngon. Ngươi cũng uống rất hăng say mà.

Đường Kiến Vi lập tức nhận lấy bát" Con sẽ đi lấy một bát nữa cho cha. Còn mẹ?"

Tống Kiều chép miệng cũng cầm bát đưa đến" Làm phiền con rồi, ta cũng muốn thêm một bát."

Đồng Trường Đình"....."

Đường Kiến Vi đối với trù nghệ của mình rất có tin tưởng, trước đó đều đoán được Tống Kiều và Đồng Trường Đình sẽ ăn thêm một chén nên nấu nhiều một chút, bây giờ vẫn còn dư hơn một nửa.

Tử Đàn đem hai chén về phòng uống cùng với Đường Quan Thu , còn lại đang ở phòng bếp dùng mấy cục than củi giữ ấm.

Để cháo ở một độ ấm phù hợp, không nóng cũng không lạnh, bưng cho Tống Kiều và Đồng Trường Đình, hai người ăn nhanh hơn cả lần thứ nhất.

Tống Kiều chưa bao giờ uống nhiều cháo như vậy, kì diệu là mặc dù ăn hai chén nhưng nàng vẫn chưa thỏa mãn.

Mặc dù nàng đã ăn bữa tối rồi.

Đem chén để xuống, phát hiện Đường Kiến Vi đang nhìn nàng.

"A Thận, hôm nay ngươi có chuyện muốn nói với chúng ta à?"

Con dâu tất nhiên là không có việc không đến Tam Bảo điện, chén cháo này nhìn bình thường nhưng thật ra tốn không ít tâm tư, Tống Kiều muốn nghe một chút xem Đường Kiến Vi rốt cuộc muốn nhờ vả chuyện gì.

* không có việc không đến Tam Bảo điện: ý là không có việc gì sẽ không đến cửa.

Đường Kiến Vi đúng là có việc muốn thỉnh giáo Tống Kiều:" Mẹ, A Niệm cơ thể yếu ớt, đã từng tìm đại phu khám qua chưa?"

Nàng vừa nói như thế, khiến Tống Kiều hơi kinh ngạc.

Tưởng rằng nàng đến đây là vì chuyện của bản thân, chuyện sính lễ hoặc là vì quầy điểm tâm của nàng, không nghĩ tới nàng sẽ lo lắng cho A Niệm.

Vừa nói đến cơ thể của nữ nhi, Tống Kiều theo thói quen liền nhíu chặt mi tâm.

* mi tâm là điểm ở giữa 2 đầu lông mày.

" Đã khám qua, đừng nói là ở Túc huyện, mà là cả Ngang Châu,tất cả các đại phu nổi tiếng ở mấy châu lân cận chúng ta đều đã mời đến mấy lần."

" Đại phu nói thế nào?"

" Ý của đại phu là lấy thuốc làm phụ, thực liệu làm chính, dùng dược thiện chậm rãi bồi dưỡng. A Niệm nhà chúng ta từ nhỏ đều dùng thuốc giống như là ăn cơm, nhìn ốm yếu một chút, nhưng tóm lại cũng còn nhỏ tuổi. A Thận, ngươi không cần lo lắng, ta và cha ngươi đều cao rất muộn, gần mười tám tuổi mới phát triển, hai mươi hai vẫn còn cao lên, A Niệm chắc chắn là giống với chúng ta. A Niệm năm nay so với năm trước đã cao hơn một lóng tay rồi."

Đường Kiến Vi:" Dáng người cao hay thấp thì không có vấn đề, nhỏ xinh đáng yêu cũng làm cho mọi người yêu thích. Huống chi A Niệm tài giỏi hơn người, ta đã thấy nàng tạo ra mấy thứ kia nhanh nhẹn linh hoạt, đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt."

Đường Kiến Vi nhận ra Tống Kiều mỗi câu mỗi chữ đều nói tốt cho Đồng Thiếu Huyền, có lẽ sợ rằng bản thân nàng đối với bệnh tình của Đồng Thiếu Huyền có phê bình kín đáo. Đường Kiến Vi nói vậy để cho nàng không cần phải lo lắng.

Tống Kiều sắc mặt càng khó coi hơn, quay đầu lại liếc mắt nhìn Đồng Trường Đình một cái, ý bảo hắn đi ra ngoài.

Đồng Trường Đình đang tràn ngập phấn khởi chờ các nàng tiếp tục tán gẫu, nhận được ánh mắt của thê tử, chỉ có thể không cam tâm mà đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn mẹ chồng nàng dâu hai người, Tống Kiều cầm tay nàng, nghiêm túc nói:

"A Thận, ngươi đang lo lắng A Niệm không ứng phó được chuyện ở trên giường sao?"

Tống Kiều sinh ra ở Bác Lăng nhưng đến phía nam đã nhiều năm, giọng nói có thay đổi một chút, Đường Kiến Vi nhất thời nghe không hiểu, hỏi ngược lại" chuyện gì cửa sổ?"

* đoạn này là bởi vì chữ giường và chữ song( cửa sổ) phát âm gần giống nhau mà Tống Kiều lại nói giọng địa phương một chút xíu nên là A Thận của tui nghe nhầm nha mọi người.

Tống Kiều thẳng thắn" Chuyện khuê phòng của ngươi và A Niệm."

Đường Kiến Vi tối nay tới vấn an Đồng Trường Đình là một chuyện, nhưng mục đính chính là muốn lấy đơn thuốc mà đại phu kê cho Đồng Thiếu Huyền về nghiên cứu.

Tạp Thực kí ở bên trong cũng có ghi lại vài món ăn dưỡng sinh, nàng cũng từng học qua một ít dược lý,đối với Đường Quan Thu si chứng nàng không đối phó được, nhưng một chút dược thiện thì nàng có thể đối phó được một ít.

Chỉ cần hiểu rõ giấy thuốc của Đồng Thiếu Huyền, biết được gốc bệnh của nàng ở đâu , lấy đồ ăn và thuốc trợ giúp lẫn nhau, trong tương lai sẽ căn cứ vào bệnh của nàng để điều chỉnh và bổ sung thêm.

Không nghĩ đến hai vị chủ nhà của Đồng gia này mỗi ngày đều ăn chay qua loa, nhưng trong đầu lại giấu chuyện làm cho người khác trở tay không kịp.

Đường Kiến Vi cảm thấy bản thân mình cũng coi như là thấy qua việc đời, thậm chí còn từng so chiêu cùng nhân vật như trưởng công chúa, nhưng lời Tống Kiều vừa nói làm cho trong đầu nàng hiện ra hình ảnh sống động, khó mà đề phòng, khiến nàng đỏ mặt bừng bừng.

" Mẹ, sao mẹ lại nghĩ đến chuyện này, nghĩ xa quá rồi."

Tống Kiều thấy nàng hơi né tránh, biết mình đã hiểu lầm.

Có điều đã nói đến cái này, Tống Kiều cảm thấy sớm nói rõ ràng cũng tốt.

" Ngươi và A Niệm tháng giêng năm sau sẽ thành thân, chuyện khuê phòng là việc không thể thiếu. Ở phương diện này ngươi không cần lo lắng. Trong thời gian ở Đồng phủ chắc ngươi cũng phát hiện ra sự khéo léo của nàng ở mấy cái đồ vật <<Phi Thiên Độn Đích>>, người khác đến nghĩ cũng không nghĩ đến, nhưng nàng có thể làm ra được. Ta không phải là người mẹ thích khoe khoang , nhưng đừng nói là Túc Huyện ở Ngang Châu, mà xem khắp Đại Thương, nhìn khắp thiên hạ cũng chưa chắc có ai có thể ở phương diện chế tạo đồ vật cùng với A Niệm của chúng ta đánh đồng."

Đường Kiến Vi gật gật đầu, Tống Kiều không phải là kiêu căng, nàng đã từng tận mắt chứng kiến sự khéo léo tuyệt vời ở xe đẩy tinh, Đồng Thiếu Huyền mới chỉ tùy tiện làm ra, còn có bao nhiêu chỗ có thể chế tạo, sợ rằng bây giờ ai cũng không thể kết luận.

Đường Kiến Vi thật lòng thật dạ mà đồng ý, làm cho Tống Kiều trong lòng mở ra một chút, càng dám chắc nói:

" Các ngươi đều là nữ tử, nhưng đa số đều chia Càn Khôn, chuyện này ta biết . A Niệm đứa nhỏ này tính tình hơi im lặng, kỳ thật tâm cơ rất cao, ta là mẹ nên rất hiểu nàng. Không nói gạt ngươi, A Niệm nếu chỉ có khéo léo thôi thì không được, mà hai tay của nàng cũng phải linh hoạt mới thực hiện được xảo kĩ."

Nói đến đây, Tống Kiều đưa một ánh mắt cho Đồng Kiến Vi.

" Ngươi hiểu ý của ta không?"

Đường Kiến Vi"......."

Ta cũng không phải là muốn hiểu được không.

Nhưng mà ta đã hiểu.

Lúc này giúp nữ nhi và thê tử của nàng phân Càn Khôn, có phải là quá nóng vội hay không?

Ấn đường của Đường Kiến Vi biến thành màu đen, loại chuyện này nên để cho Loan Phượng tự mình phân là tốt rồi.

· Loan Phượng có nghĩa là vợ chồng nhưng ở đây là vợ vợ nha.

Từ từ đã, ta cũng không muốn phân chia chuyện này cùng Đồng Thiếu Huyền.

Tống Kiều ngay từ đầu đã đi lệch hướng, còn bây giờ đến lượt Đường Kiến Vi đi lệch.

Tống Kiều còn đang nói sau này nhất định sẽ khiến cho Đồng Thiếu Huyền rèn luyện, dưỡng tốt cơ thể của Đường kiến Vi mới có thể nhanh chóng có hài tử, dù sao người ta đồn rằng truyền thuyết bí pháp nữ nữ sinh tử làm cho người ta sợ hãi cần phải tốn nhiều sức trong thời gian dài.

Lỗ tai của Đường Kiến Vi chuẩn bị bốc hỏa, không nên ở lại nơi này nữa, lấy cớ phải xem lửa trong nhà bếp, hẹn Tống Kiều ngày mai đến lấy đơn thuốc của Đồng Thiếu Huyền sau đó vội vàng thỉnh an rời đi.

Đen cửa phòng khép lại, cái lạnh của ban đêm làm cho lỗ tai, mặt và cơ thể khô nóng của Đường Kiến Vi thổi đi một chút.

" Ai Càn ai Khôn còn chưa biết đâu, muốn sinh cũng là ta làm cho nàng sinh."

Đồng Thiếu Huyền tâm cơ cao , nàng tâm cơ cũng rất cao.

Từ nhỏ đứng ở vị trí thứ nhất luôn là Đường Kiến Vi, sau này xác định được tính hướng của chính mình, nàng cũng chưa bao giờ xem mình là Khôn.

Lão nương tuyệt đối là "Càn", chỉ có thể là" Càn", coi thưởng mọi vật " Càn"!!!

Đường Kiến Vi " hừ" một tiếng, lúc muốn đi, phát hiện Đồng Trường Đình đang ở sâu bên trong hoa viên trợn mắt há mồm mà nhìn nàng.

"........"

Đi thôi.

Nghe thì cũng đã nghe rồi, ta để lại lời nói này ở đây vậy.

Đường Kiến Vi lên dây cót tinh thần, đối với Đồng Trường Đình lễ phép cười ngượng ngùng rồi chào hỏi, sau đó bỏ qua ánh mắt của Đồng Trường Đình nhanh chân rời đi.

Đồng Trường Đình nín thở suy nghĩ một lúc sau đó nghiêng người, Đồng Thiếu Huyền đang ngồi trên ghế đá ở đằng sau hắn lộ ra.

Đồng Thiếu Huyền cầm trên tay một cuộn da dê có đầy đủ các sơ đồ cấu tạo, biểu tình trên mặt so với cha của nàng còn xuất sắc hơn.

" A Niệm, ngươi vẫn nên trở về phòng đi, hôm khác chúng ta bàn bạc tiếp. Đêm khuya sương dày đừng để tổn thương dẫn đến cảm lạnh."

Đồng Thiếu Huyền ậm ừ nửa ngày, không biết có nghe thấy không, trong lòng tràn đầy tâm tư mà đem cuộn da dê đưa lên.

Đồng Trường Đình nhìn nàng đem cuộn da dê để ở bên ngoài, là bởi vì tâm tư hỗn loạn, cũng không nhắc nhở nàng.

Đổi lại là tiểu cô nương bất kì của nhà nào , nghe được lời nói vừa rồi của Đường Kiến Vi , đều có lý do để hỗn loạn một lát.

Lại qua hai ngày, tiên sinh của thư viện tự mình đến Đồng phủ để thăm Đồng Thiếu Huyền, hỏi thăm bệnh tình của Đồng Thiếu Huyền, Đồng Thiếu Huyền đã biết những ngày nhàn hạ của mình đã chấm dứt.

Quả nhiên, sau khi Tống Kiều và Đồng Trường Đình tiễn tiên sinh trở về, hỏi nàng cánh tay chắc là đã khỏi rồi chứ, nếu không sao thì ngày mai đi học trở lại đi.

Tránh được nhất thời không tránh được một đời, Đồng Thiếu Huyền lười biếng đáp ứng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Cát Tầm Tình cùng vài bạn học lúc đến thư viện đi ngang qua Cảnh Dương phường, vừa đúng lúc gặp Đồng Thiếu Huyền mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt.

" Ồ, ngươi cuối cùng cũng chịu ra khỏi nhà." Cát Tầm Tình tiến lên kéo Đồng Thiếu Huyền, liên tục kể khổ,

" Muội muội tốt của ta, không có ngươi trấn giữ ở trường học, Khổng tiên sinh mỗi ngày đều bắt vài người đứng lên kiểm tra, quên mất viết sẹo của bản thân mình, quên mất lúc đầu bị ngươi làm cho á khẩu không trả lời được mất hết mặt mũi là như thế nào. Trường Tư a, không có ngươi chúng ta thật khổ, tại sao ta cảm thấy dung mạo của ngươi khác đi rồi, các ngươi qua đây xem xem Trường tư của chúng ta có khác biệt đúng không."

Cát Tầm Tình kêu một tiếng, các tiểu nương tử đi cùng đều vây quanh, tỉ mỉ đánh giá Đồng Thiếu Huyền,hùa theo nói:

" Đúng vậy, có hơi khác biệt."

" Chỗ nào khác."

" Đúng rồi, có chút mượt mà."

Cát Tầm Tình dùng hai ngón gắp khuôn mặt của nàng , vui vẻ nói"Không chỉ có mượt mà , xúc cảm cũng rất mịn màng. Nhìn giống như là lột xác, bình thường khuôn mặt nhỏ nhắn, sao bây giờ ta kẹp một cái, suýt chút nữa ta bị trượt ra ngoài, nhất định là do tay nghề của tẩu tử quá tốt, có thể nuôi ngươi béo lên hai lạng thịt ."

Đông Thiếu Huyền đã sớm quen với sự ồn ào của Cát Tầm Tình, bày ra một mặt vừa ôn nhu vừa vô tình cười với nàng:

" Ngươi thử trượt một cái cho ta xem. Hôm nay nếu Khổng tiên sinh lại dạy học, ta sẽ không cứu ngươi."

Cát Tầm Tình vội vàng xin khoan dung"Ôi Trường Tư tỷ tỷ đừng nóng giận, ta đây chỉ là đùa ngươi thôi, lâu lắm không thấy đặc biệt nhớ, ngươi và ta phải cùng nhau hợp tác, cùng đánh lui Khổng tiên sinh"

Đồng Thiếu Huyền cười mà không nói, một đám người líu ríu đi ra ngoài, các nàng còn chưa nhìn thấy Đường Kiến Vi, Đường Kiến Vi đã thấy các nàng rồi.

Mới vừa rồi cũng nhìn thấy khung cảnh thân mật của Cát Tầm Tình và Đồng Thiếu Huyền.

Cát Tầm Tình và Đồng Thiếu Huyền là bạn thân, năm tám tuổi cùng thư viện, cũng ngồi cùng bàn, rất nhanh liền trở thành bạn tốt.

Tuy rằng Đại Thương có có thể đồng giới kết hôn, nhưng tuổi còn nhỏ nên các tiểu nương tử chơi đùa với nhau cũng không có ý nghĩ khác, đặc biệt là bạn thân, thân thiết đã quen, mặc dù bây giờ Đồng Thiếu Huyền đã đính hôn, nhưng cũng không có sửa đổi tính tình cũng không nghĩ là cần sửa đổi.

Trước quầy điểm tâm của Đường Kiến Vi bị vây quanh bởi vòng người, ngăn trở nàng bên trong, Đồng Thiếu Huyền cùng với đám bạn từ cổng phường đi tới, nói nói cười cười, Đồng Thiếu Huyền không phát hiện ra Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi thuần thục vớt bánh quẩy để lên trên lưới đề ráo dầu, cùng với các khánh hàng nói chuyện hăng say, mà Đường Kiến Vi trả lời không thiếu một câu, sau khi nói xong hồi tưởng lại mình đã nói gì, nhưng một câu cũng không nhớ.

Đúng vào lúc này, Đồng Thiếu Huyền tựa như cảm nhận được cái gì, ánh mắt bỗng nhiên xuyên qua tầng tầng lớp lớp vai cổ của mọi người , cùng Đường Kiến Vi đối mặt.

Hai người ánh mắt va vào nhau, Đường Kiến Vi có hơi hoảng hốt, nhưng rất nhanh nhặt lại ý cười, đối với Đồng Thiếu Huyền nở nụ cười xinh đẹp.

Đồng Thiếu Huyền nghĩ tới cũng đêm trước đi tìm cha thảo luận cấu ý đồ, nghe được lời nói không chút ngăn cản làm hư lỗ tai. Bụng chẳng biết tại sao quặn đau lên, toàn thân hoảng loạn, nghĩ đến lời ấy..., giống như thật sự mang thai con của nàng .

Vốn tưởng rằng nàng và Đường Kiến Vi quan hệ đã hơi hòa hoãn.

Đêm hôm đó cùng nhau đi đã hâm nóng tình cảm, Đồng Thiếu Huyền thậm chí còn nghĩ có phải trước kia nàng có quá nhiều thành kiến với Đường Kiến Vi hay không, có lẽ nàng ấy cũng không phải lúc nào cũng mang mặt nạ dối trá.

Ý tưởng này còn chưa kịp nóng lên ở trong ngực đã bị một câu động trời của Đường Kiến Vi hoàn toàn đánh bại.

Phải sinh cũng là ta làm cho nàng sinh.

Đồng Thiếu Huyền ngực thắt lại, chỉ muốn rời khỏi người này nhanh chóng, không muốn cùng Đường Kiến Vi chạm mặt nữa.

Bước nhanh chân rời khỏi, Cát Tầm Tình lại dừng bước.

" Ơ, đây là tẩu tử đúng không?" tự mình dừng lại không nói, lại còn kéo Đồng Thiếu Huyền trở về.

" Tẩu tử" Cát Tầm Tình thoải mái chào hỏi với Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi cho dù thấy Đồng Thiếu Huyền che mặt nhưng nàng cũng phải đáp lại Cát Tầm Tình.

" Đi thư viện à." Đường Kiến Vi cảm thấy nụ cười cứng ngắc của mình có thể làm cho thây khô ngàn năm cảm thấy xấu hổ.

Cát Tầm Tình nói" Biết là hôm nay Trường Tư sẽ ra ngoài, chúng ta đến đón nàng."

Đồng Thiếu Huyền kinh ngạc nhìn về phía nàng, quen biết nàng đã bảy năm, nhưng là ngày đầu tiên nàng nhận biết Ngưỡng Quang ăn nói bịa chuyện dễ dàng tự nhiên giống như thật.

Các bạn học ở sau lưng ngạc nhiên.

" Đây không phải là bánh quẩy Tây Thi à. Trường Tư, nàng chính là người nổi tiếng ở Bác Lăng mà thiên tử ban hôn cho ngươi"

" Đây là thật à Trường Tư, vì sao ngươi chưa bao giờ nhắc tới vậy."

" quả nhiên là

phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,

phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.

Viễn nhi vọng chi,kiểu nhược thái dương thăng triêu hà;

bách nhi sát chi, chước nhược phù cừ xuất lục ba."

Đồng Thiếu Huyền:" Nếu ngươi có thể đem << Lễ Kí>> và << Lão Tử>> đọc thuần thục như vậy thì cũng không bị tiên sinh đánh tay."

Bạn học:"....."

Đồng Thiếu Huyền liên tục nhắc nhở trong đầu chính mình không được để bề ngoài của Đường Kiến Vi mê hoặc.

Mỗi khi nàng có tâm tình này, ít nhiều đều nghi ngờ mình quá mức thô tục, lại bị một gương mặt hấp dẫn.

Hiện giờ nhìn thấy biểu hiện của bạn học, nàng biết rằng không chỉ có nàng bị mắc lừa.

Đồng Thiếu Huyền nhắc nhở mọi người" Đừng che mắt bằng một chiếc lá,

dĩ quản khuy thiên,

dĩ lễ trắc hải,

dĩ đình chàng chung,

khởi năng thông kì điều quán,

khảo kì văn lí,

phát kì âm thanh tai."

Bạn học:" Nghe ý tứ của Trường Tư, cùng với tuyệt sắc mĩ nhân ở chung nhưng lòng vẫn mang oán trách à."

Một bạn học khác:" Trường Tư chính là được tiện nghi còn khoe mẽ."

Đồng Thiếu Huyền đang muốn phản bác, Cát Tầm Tình dùng cùi chỏ điên cuồng đẩy tay này" Tẩu tử gọi ngươi, gọi ngươi đấy"

Đường Kiến Vi đúng là đang vẫy tay với nàng.

Trong ánh nắng ban mai, nhan sắc của Đường Kiến Vi suýt nữa làm Đồng Thiếu Huyền chói mù mắt.

Ngày hôm nay Đường Kiến Vi mặc một bộ váy trắng thịnh hành ở Bác Lăng một thời như cũ, mặc dù chiên bánh quẩy nhưng không hề ảnh hưởng, dải lụa ở hai cánh tay rủ xuống phiêu dật, tráng lệ như tiên.

Hai búi tóc làm nổi bật lên sự đáng yêu của nàng, da như mỡ đông mặt như hoa đào, tay nhỏ dài hướng về Đồng Thiếu Huyền vẫy, đôi môi xinh đẹp,mang ý cười nóng bỏng xinh đẹp.

Đợi Đồng Thiếu Huyền đem tất cả những thứ này đi theo tầm mắt đến tận đáy lòng, cơ thể của nàng bắt đầu tự chuyển động, hưởng ứng sự kêu gọi của Đường Kiến Vi, đi đến trước mặt nàng.

Đường Kiến Vi đem ba cây bánh quẩy gói kỹ càng, đưa cho Đồng Thiếu Huyền" Cầm."

Đồng Thiếu Huyền lặng lẽ nhận lấy.

Lại đưa cho một cái túi bằng da trâu còn ấm:" Cái này cũng cầm."

Không cần phải nói, bên trong tất nhiên là sữa đậu nành.

Những khánh hàng đang chờ nhìn thấy, ngoài miệng ồn ào

" Đường lão bản không tử tế, tại sao lại cho người khác chen ngang thế."

" Không phải sao? Chúng ta đều ở đây chờ, mà lại đưa cho tiểu nương tử này trước là sao?"

Đường Kiến Vi nói" Đây là phu nhân của ta, ba cái bánh quẩy và sữa đậu nành đều do ta chuẩn bị cho nàng từ sáng sớm, chỉ đợi khi nào nàng đến sẽ đưa cho nàng."

Mọi người sáng tỏ, tất cả đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Đồng Thiếu Huyền.

Đồng Thiếu Huyền cúi đầu, cảm giác giống như mình là tử tù đang được lôi kéo đi trên phố, sắp bị ánh mắt của mọi người thiêu cháy xém. Nhưng bánh quẩy ở trong tay tỏa ra mùi thơm, xuyên qua vài thô cũng cảm nhận được bánh quẩy xốp giòn, làm cho nàng không thể từ chối.

Đường Kiến Vi giống như không cảm nhận được chật chội xung quanh, giữa trời đất chỉ có hai người các nàng, hơi tới gần Đồng Thiếu Huyền nói:

" Sức của ngươi ăn được nửa cái đã rất tốt rồi, còn dư lại thì chia cho bạn học. Bánh quẩy này là hai cái ghép vào với nhau, xé ra ở giữa, phân chia cho tốt. Không phải là ta keo kiệt không cho ngươi thêm mấy cây, nhưng mà ngươi cũng thấy rồi đấy, khách hàng chờ để lấy cũng không hề ít, nếu cho ngươi nhiều thì sợ họ không vui. Ngươi cũng đừng giận ta. Được rồi, ngươi đi thư viện đi, đừng để mùi dầu mỡ bám vào người. Chiều nay nhớ về sớm, ta chuẩn bị bữa tối chờ ngươi."

* Như tui là tui tan chảy luôn chứ giận dỗi gì:))))

Đường Kiến Vi nháy mắt với nàng mấy cái, hoàn toàn là thái độ thân mật khi nói chuyện với người trong nhà.

Nàng lại một lần nữa bị Đường Kiến Vi làm cho đầu óc choáng váng, không phân biệt được cái nào là thật cái nào là giả.

Có lẽ lời nói thô tục tối đó là thật, sáng nay yêu thương cũng là thật.

Đường Kiến Vi hoàn toàn không biết câu nói hung dữ mình nói vào đêm hôm trước không chỉ bị Đồng Trường Đình nghe thấy mà Đổng Thiếu Huyền khi ấy cũng có mặt ở đó.

Giờ phút này, Đồng Thiếu Huyền xử sự hợp lý, Đồng Kiến Vi cũng thỏa đáng đúng mực.

Đồng Thiếu Huyền Cầm bánh quẩy và sữa đầu này quay về, các bạn học ca ngợi không ngừng, nàng dựa theo lời nói của Đường Kiến Vi đem bánh quẩy chia ra, để lại cho bản thân nửa cái.

Được chia vừa vặn.

Đoàn người đi vào trong núi.

"Nghe nói bánh quẩy Tây Thi làm ăn rất ngon, đã sớm muốn ăn rồi,nhưng mỗi khi nhìn thấy nhiều người xếp hàng chờ chỉ đành từ bỏ. Không nghĩ tới hôm nay có được phúc của Trường Tư cuối cùng cũng được ăn. Cái này giòn, mùi vị này , dù trên trời dưới đất cùng không tìm được câu nào để diễn tả."

" Ăn ngon, ăn ngon."

" Trường Tư muội muội, ta hâm mộ ngươi chết mất."

" Lúc trước chúng ta không hề nói bậy nha, thì ra Trường Tư cùng với nương tử tình cảm rất tốt."

Đồng Thiếu Huyền bị một miếng bánh quẩy một ngụm sữa kết hợp với nhau làm tôn lên vị ngon cuốn hút làm cho rối tinh rối mù lên, trong lúc nhất thời quên mất việc phản bác.

Không biết tình cảm bây giờ có tốt hay không, tạm thời có chút hỗn loạn, có điều nhất định sẽ không mang thai con của nữ nhân kia!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Thiếu Huyền ( siết chặt vạt áo ): không nghĩ tới ngươi là loại này cầm thú?????

Đường Kiến Vi: ngươi có lấy nhầm kịch bản của ta không?!

Đồng cha: ............. Quấy rầy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top