Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng ba ở Đồng Thành, mưa dầm liên miên.

Nửa đêm hôm qua, trời đổ một trận mưa to làm cho mặt đất sáng nay vẫn còn ướt dầm dề.

Bánh xe cán qua phiến đá phát ra tiếng vang nhỏ, một ít người đã lục tục mở sạp hàng quán sớm. Ánh đèn mỏng manh cùng từng đợt khói sương mờ trắng dâng lên phảng phất làm cho bầu không khí xung quanh nhuộm đẫm mấy phần khói lửa nhân gian.

Thành thị vốn yên tĩnh, từ giờ khắc này bắt đầu sinh động lên, từ một tụ điểm bắt đầu lan tràn ra khắp nơi.

Mọi người trong trạch viện của Lâm gia cũng bắt đầu một ngày mới bận rộn. Nhưng có một nơi trong nhà trước sau đều im ắng.

Thiên Tả canh chuẩn thời gian, tay chân nhẹ nhàng bưng chậu nước đi tới trước cửa. Một tay bưng chậu nước vững vàng còn cái tay khác thì giơ lên gõ cửa, sau khi gõ ba tiếng liền ngừng lại. Nàng nghe được thanh âm bên trong đáp lại thì mới đẩy cửa đi vào.

Thiên Tả đem chậu nước cùng khăn lông, và đồ vật dùng để rửa mặt các thứ bày biện xong, đi tới đi lui hai vòng rồi mới đứng yên ở cạnh mép giường.

Người nằm trên giường có một khuôn mặt như ngọc, làn da trắng nõn cùng mái tóc dài đen nhánh buông thõng. Vẻ đẹp của nàng làm người nhìn không rời được mắt, mặc cho Thiên Tả có xem bao nhiêu lần đều cảm thấy không chán.

Chỉ là...

Trong lòng Thiên Tả vô cùng tiếc hận khi thấy được cặp mắt ảm đạm kia. Chủ tử là người chung linh dục tú[1], lại lợi hại như vậy, tại sao cứ thế bị mù đâu.

[1]: "Chung linh dục tú - trung đích tinh tuý", tức là thu nhận tinh túy trời đất.

"Hầu hạ đi."

Lâm Phái đứng dậy, Thiên Tả lập tức tiến lên hầu hạ nàng thay quần áo.

"Hôm nay y phục của ngươi là màu gì?"

"Bẩm chủ tử, là màu xanh."

Lâm Phái "ừ" một tiếng rồi không mở miệng nói chuyện nữa.

Thiên Tả hầu hạ thoả đáng, không hề bởi vì đôi mắt Lâm Phái nhìn không thấy mà có một chút chậm trễ nào.

Tầm mắt Lâm Phái dừng ở trên chiếc bàn trong phòng. Kỳ thật là cô có thể thấy được, chẳng qua tất cả mọi người cho rằng cô mù mà thôi.

Bất quá, cô xác thật là đã từng mù, xong sau đấy lại rơi vào tình trạng này, tuy có thể nhìn thấy đồ vật nhưng lại không nhìn thấy nó có màu sắc gì. Hết thảy đều trở nên xám xịt, chỉ là đối với Lâm Phái mà nói, hiện tại đã tốt hơn so với mù.

Thiên Tả hầu hạ Lâm Phái rửa mặt xong thì Thiên Hữu vừa lúc bưng tới một ít điểm tâm sáng.

Lâm Phái hướng tới bàn ăn ngồi xuống, cô tự nhiên bắt đầu dùng bữa.

Thiên Tả cùng Thiên Hữu đối với dáng vẻ này của Lâm Phái đã tập mãi thành thói quen. Thời điểm ban đầu tới đây hầu hạ, các nàng còn lo lắng khắp nơi, nhưng là sau này lại phát hiện chủ tử của các nàng thật sự quá mạnh mẽ. Tuy rằng mắt mù nhưng động tác của cô ấy đều chuẩn xác, chưa từng có sai lầm.

"Chủ tử, Nạp Lan gia hôm nay phái hạ nhân tới truyền tin, nói rằng có việc muốn thỉnh cầu chủ tử."

"Không gặp."

Lâm Phái uống một ngụm cháo rồi nhàn nhạt phun ra hai chữ này.

"Người nọ nói, thỉnh chủ tử bất luận như thế nào cũng phải xem qua phong thư này."

Thiên Tả lấy thư tín ra từ trong lòng ngực để ở trước mặt Lâm Phái.

"Mở ra."

Nạp Lan gia chủ rất có lòng thành, giấy này vậy mà không phải giấy bình thường, mặt trên có khắc chữ nổi.

Lâm Phái không nhanh không chậm ăn điểm tâm xong mới bắt đầu đụng vào phong thư kia.

Thiên Tả cùng Thiên Hữu đã bưng đồ vật ra ngoài rồi đứng ở cửa chờ Lâm Phái phân phó.

Lâm Phái xem kĩ càng nội dung trên lá thư tín kia, mặt không biểu tình gấp phong thư lại, ngón tay khẽ gõ mặt bàn.

— Đám người này đúng thật là xem cô như phong thuỷ tiên sinh rồi à? Việc này... nên giúp đỡ hay là không?

Hết thảy sự tình đều bắt nguồn từ hai năm trước.

Lâm Phái năm đó vừa tròn mười sáu tuổi, trên đầu còn có một ca ca và một tỷ tỷ cùng một mẹ đẻ ra. Việc làm ăn buôn bán của Lâm gia rất lớn, nhân khẩu lại không tính là thịnh vượng. Trạch viện liền bao gồm cả đại phòng cùng nhị phòng, chưa từng phân gia[2].

[2]: Vốn là thân thuộc sinh sống cùng nhau, đem của cải trong nhà chia ra, mỗi người thành một nhà riêng.

Lâm Phái chính là nữ nhi của chính thê bên đại phòng. Phụ thân cô cưới năm người thiếp thất, không một người nào có thể sinh con đẻ cái.

Nhị thúc Lâm Tập Võ thì không phong lưu đa tình giống như phụ thân của Lâm Phái, trong nhà chỉ có chính thê cùng hai người thiếp thất, riêng từng người đều sinh một đứa trẻ, tổng cộng lại cũng chỉ có ba đứa con.

Nếu sắp xếp dựa theo tuổi thì ở trong năm cái huynh đệ tỷ muội, cô ở hàng thứ tư. Mọi người đều gọi cô là tứ tiểu thư. Thoạt nhìn tựa hồ có vẻ nhiều người nhưng thật ra vì trạch viện quá lớn nên cũng không có cảm giác náo nhiệt gì.

Hai năm trước, lúc Lâm Phái mười sáu tuổi, đại ca của cô - Lâm Miểu thành thân, hắn cưới vị thiên kim của Kim gia. Vào ngày thành hôn, vốn đây là một ngày đại cát đại lợi nhưng Lâm Phái lại đột nhiên ngất xỉu, còn sốt cao lạ thường.

Đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Tuy rằng từ nhỏ thân thể của Lâm Phái đã không được tốt nhưng còn xem như khoẻ mạnh, chỉ là có chút suy nhược. Nhưng cô ấy không có khả năng đột nhiên sẽ té xỉu như vậy.

Lâm Phái lần đó hôn mê bất tỉnh năm ngày năm đêm liền, liên tục sốt cao không lùi. Mặc kệ là nhà nàng thỉnh đại phu Trung y hay là Tây y đều không có tác dụng gì.

Mọi người đều thầm nhủ trong lòng, chẳng lẽ là mệnh cách của tiểu thư Kim gia cùng tứ tiểu thư Lâm gia khắc nhau cho nên tứ tiểu thư Lâm gia mới gặp phải tai hoạ bất ngờ này?

Cũng có người nói Lâm Phái là bị tà ma nhập vào thân thể, nếu không sao lại có thể sốt cao năm ngày năm đêm mà không khỏi.

Vào ngày thứ sáu, Lâm Phái tỉnh lại, cơn sốt cũng lui đi, chẳng qua... cô liền mù.

Việc này làm cho rất nhiều dân chúng ở Đồng Thành cảm thấy tiếc hận. Tứ tiểu thư Lâm gia đẹp tựa như thần tiên, người đến cửa cầu hôn đã nhiều tới có thể phá vỡ ngạch cửa. Nhân vật như vậy cứ thế liền mù, đáng tiếc vô cùng.

Dù cho Lâm Phái mù, vẫn có rất nhiều người tỏ vẻ không ngại và nguyện ý cưới nhưng cô ấy không muốn, đều cự tuyệt tất cả.

Quãng thời gian kia, Lâm Phái là thật sự mù. Chỗ nhìn tới chỉ là bóng tối vô tận, một chút ánh sáng cũng không có, cái gì cũng đều nhìn không thấy. Nhưng làm cho Lâm Phái bực bội nhất không phải là việc cô mù mà là những thanh âm thầm thì to nhỏ bên tai ngày đêm không dứt.

Sự oán hận, không cam lòng, ghen ghét... những thanh âm đó quấn lấy cô không dứt, đôi khi tựa như đang lầm lầm lầu bầu một mình, có khi lại giống như đang nói cho cô nghe. Lâm Phái loáng thoáng nhận ra được thanh âm kia là của ai. Bất thình lình bị bệnh, đôi mắt nhìn không thấy, còn có những thanh âm u oán bên tai để lại thống khổ trong lòng Lâm Phái nhưng cô ấy không nói với bất luận kẻ nào.

Một tháng sau khi mù, ngày đó Lâm Phái mở mắt ra thì phát hiện chính mình có thể nhìn được. Chẳng qua, thiên địa đều mất đi sắc tố. Hết thảy trở nên xám xịt, đó là một loại sắc tố nhạt hơn so với bóng tối, nhưng vẫn là không hề có chút sinh cơ nào. Mà Lâm Phái rốt cuộc cũng thấy rõ người không ngừng nói chuyện, nguyền rủa bên tai cô. Theo lý mà nói, kia đã không phải người, mà là quỷ. Con quỷ kia sắc mặt xanh trắng, biểu tình dữ tợn, chết tương đối thảm.

"Nàng" đã từng là một thiếp thất của Lâm Tập Văn, lớn lên có vài phần nhan sắc nhưng lại không có đầu óc mấy. "Nàng" cho rằng bản thân được sủng ái một chút là có thể diễu võ dương oai. Lúc vô tình nhìn trúng một món trang sức mà Lâm Phái cũng yêu thích, "nàng" đã không vui khi Lâm Tập Văn không chút do dự đưa nó cho Lâm Phái. "Nàng" bèn tìm Lâm Phái đòi hỏi nhưng Lâm Phái lười để ý đến, sau lại "nàng" vậy mà mưu toan phá huỷ dung nhan của Lâm Phái. Điều này khiến cho Lâm Tập Văn vô cùng tức giận, liền đuổi "nàng" ra khỏi Lâm gia. "Nàng" lại lén chạy về nhưng đã bị Lâm Tập Văn lặng im không một tiếng động xử lý.

"Nàng" tựa hồ đem hết thảy thù oán đều trút lên người Lâm Phái cho nên vẫn luôn bám tại bên người Lâm Phái, cái làm cho thân thể cô càng ngày càng suy yếu.

Lâm Phái không nói cho bất cứ ai việc cô có thể thấy quỷ, lại cũng chưa nói cho kẻ nào việc đôi mắt cô đã có thể nhìn thấy được. Ở trong mắt người khác, đôi mắt cô trước kia linh động bây giờ lại là một mảnh đen như mực, không có tiêu cự cũng không sáng ngời, vẫn như cũ tựa như bị mù.

Lâm Phái vẫn luôn suy nghĩ chính mình làm sao để bắt con quỷ kia dù cho nó không có gây thương tổn cho cô và cũng không đủ mạnh đến để nhập vào người cô. Nhưng mỗi ngày đều nghe có tiếng lải nhải bên tai cũng thực phiền.

Một lần nọ Lâm Phái ngẫu nhiên bị đứt tay, máu vẩy ra ngoài thì vô tình có một giọt rơi trúng người con quỷ kia, làm nó không thể động đậy. Lâm Phái cảm thấy bản thân tìm được phương pháp rồi bèn rạch miệng vết thương của mình, đem từng giọt từng giọt máu nhỏ lên người con quỷ. Rõ ràng là đau nhưng Lâm Phái lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.

"Nàng" biến mất. Lâm Phái vừa cảm thấy bên tai của mình được yên tĩnh thì không bao lâu sau lại nghe thấy một thanh âm. Không phải thanh âm của loại quỷ nào cô cũng có thể nghe được. Sau khi thử nghiệm rất nhiều lần, Lâm Phái có thể che chắn một ít tiếng lải nhải của tiểu quỷ, còn loại quỷ cất chứa oán khí sâu nặng thì cô không có cách nào khác.

Thanh âm kia dù cho cách rất xa nhưng kỳ lạ là Lâm Phái lại nghe được vô cùng rõ ràng. Chính nó làm cho cô ngày đêm không được ngủ ngon. Bất đắc dĩ, cô đành phải ra cửa phủ để dò xét nơi thanh âm này phát ra thì hay tin Tiền gia bị quỷ quấy phá. Trên dưới cả nhà đều hoảng sợ không chịu nổi, trạng thái tinh thần của mỗi người càng là căng chặt, chướng khí mù mịt khắp nơi.

Lâm Phái không biết đuổi quỷ, cũng không hề hiểu gì về thuật phong thuỷ hay bói toán, càng sẽ không biết cách vẽ bùa diệt quỷ. Nhưng cô có thể nghe thấy tiếng quỷ than khóc, cũng có thể biết được nguyện vọng của bọn họ nên liền ra tay hỗ trợ. Lâm Phái vốn chỉ là muốn giúp cho lỗ tai mình thanh tịnh, thế mà cái danh hiệu "Phong thuỷ tiên sinh" lại nhanh chóng lan truyền ra. Sự cảm tạ của Tiền gia càng làm cho tiếng tăm của cô mở rộng thêm một bước.

Phủ đệ nhà ai mà không có một chút chuyện xấu xa dơ bẩn, gia tộc càng lớn, sự tình bẩn thỉu càng nhiều. Rất nhiều người đều có chủ ý mời Lâm Phái nhưng cô mặc kệ, tất cả đều cự tuyệt.

Nếu không phải là thanh âm gì đặc biệt ầm ĩ, Lâm Phái đều không muốn ra khỏi cửa phủ. Thần kinh của cô càng ngày trở nên càng mẫn cảm, một khi hoàn cảnh quá nhốn nháo, ồn ào thì sẽ nhịn không được mà đau đầu. Trong nhà chừa ra một mảnh đất, mở cho Lâm Phái một cái biệt viện đơn độc để bình thường cô ấy có thể được thanh tịnh hơn chút ít. Mấy năm nay cô cũng không mấy khi đi ra ngoài nên càng trở nên thần bí khó lường ở trong lòng mọi người.

Bên ngoài không còn ai lại gửi thiệp mời cho cô, trừ phi là thật sự không còn biện pháp nào hoặc là không giấu được nữa. Hơn nữa, không phải yêu cầu nào Lâm Phái cũng đáp ứng. Nếu là làm cô mạnh mẽ diệt đi quỷ vô tội, chết oan, cô lười đến đi giải quyết. Lục đạo luân hồi, thiện ác chung quy đều có báo ứng.

Chẳng qua thiệp mời của Nạp Lan gia có chút ý tứ, thù lao lại là một ân tình của Nạp Lan gia chủ. Nợ nhân tình có thể đáng giá hơn nhiều so với vàng bạc, điều này thuyết minh sự tình có liên quan nhất định là rất quan trọng đối với hắn.

"Thiên Tả, đi gửi lời, nói rằng ta đáp ứng."

"Tuân mệnh."

Thiên Tả đứng canh giữ ở cửa nghe vậy liền vội vàng đi rồi.

Thiên Tả cùng Thiên Hữu là người hai năm trước Lâm Phái tìm được, đã chịu qua huấn luyện. Tuy rằng họ là nữ tử nhưng phản ứng nhanh nhạy, thân thủ không tệ, hơn nữa đều trung thành và tận tâm.

Thiên Hữu dọn ghế dựa ra vị trí dưới mái hiên. Lâm Phái nằm đến thoải mái, dễ chịu. Tuy rằng hôm nay không có ánh dương nhưng cô liền thích cảm giác râm mát.

"Chủ tử, người nghĩ như thế nào mà lại muốn ra cửa?"

Thiên Hữu xoa bóp bả vai cho Lâm Phái. Tính cách của nàng hoạt bát hơn so với Thiên Tả một chút, ngẫu nhiên sẽ hỏi một ít vấn đề không quan trọng, hoặc là chọc cười. Thiên Tả thì tương đối có nề nếp và trầm ổn.

"Muốn tìm một chút sự tình để làm."

Lâm Phái rũ mắt, ngữ điệu lười nhác.

— Nhân sinh nhạt nhẽo.

Lâm gia dù sao cũng không cần cô phải kế thừa. Lúc trước, cô còn có tâm tư mở mang việc buôn bán, mấy năm nay liền phai nhạt. Về vấn đề gả chồng cũng không cần phải lo lắng nữa, không ai dám cưới cô. Hiện tại tuy rằng nhìn thấy được, nhưng cảnh sắc trước mắt áp lực đến tột cùng, chỉ làm lòng người sinh ra chán ghét.

Cô biết rõ cây cỏ màu xanh, hoa màu đỏ nhưng tầm mắt nhìn đến chỉ là một màu xám ngắt. Lâm Phái cảm thấy bản thân mình tựa như cây nấm mọc ở trong góc tối, bám rễ với thân cây mốc meo, nghe đến thanh âm đều là tràn ngập oán hận. Thiên địa rộng mênh mang lại tìm không thấy phương hướng.

Cô sở dĩ còn sống chẳng qua là vì chưa cam lòng mà thôi. Từ nhỏ tính tình cô đã lạnh nhạt lại hiểu chuyện sớm, không ưa thích cùng bạn bè đồng trang lứa chơi đùa. Cha mẹ đều nói cô là cái búp bê tuyết. Năm mười tuổi, một mình cô loạn đi dạo thì gặp được một người đạo sĩ đoán mệnh cho cô.

— Mệnh số bất thường, Thiên Sát Cô Tinh[3]

[3]: số mệnh của một người đã định sẵn sẽ gây ra tai hoạ cho những người xung quanh, sẽ phải chịu cuộc sống cô độc suốt đời.

Ngày ấy Lâm Phái đáp lại như thế nào đâu? Cô dùng hai chữ cực kì vô lễ.

"Chó má."

Mà hiện tại cô giống như có chút tin tưởng lời nói của đạo sĩ kia, chỉ là vẫn không cam lòng.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top