Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---

"Cửa đã mở."

Vẫn là câu này, rất máy móc, nhưng cũng rất tận tâm chào đón nàng trong vô số đêm muộn về nhà một mình.

Khóa cửa này chính là do Tô Xướng chọn. Khi đó, Vu Chu nói muốn một cái của thương hiệu XiaoMi, vừa rẻ vừa có quảng cáo rất hữu ích. Tô Xướng không đồng ý, chọn một thương hiệu ít người biết đến trên Taobao, nhưng không ngờ nó lại đắt đến mức đáng kinh ngạc, nếu hỏng thì không dễ tìm thợ sửa.

Hơn nữa, nó chỉ có chức năng mở và đóng cửa, không giống như XiaoMi, còn có chuông cửa điện tử và còn có thể báo động.

Không biết nếu là XiaoMi, có thể phát hiện Hướng Vãn và kịp thời thông báo cho mình không nhỉ?

Nghĩ đến Hướng Vãn, Vu Chu nhìn vào bên trong nhà từ cửa vào, cô ấy vẫn ngồi ở bàn ăn, cúi đầu chăm chú xem iPad.

Đại tiểu thư thì không có thói quen ra đón người đâu nhỉ, e rằng cô ấy còn nghĩ nếu nàng lại gần mà không thông báo chính là không phù hợp lễ nghĩa.

Vu Chu ôm Bát Bát đang chạy ra đón nàng, thay giày và đi vào trong.

Lúc này, Hướng Vãn mới ngẩng đầu lên, cười tươi: "Cô về rồi à."

Thật là quen thuộc, Vu Chu cười, Hướng Vãn làm cho nàng có cảm giác như nàng đang ở nhà của cô ấy vậy.

Câu thứ hai mới là: "Cây trâm đó bán được bao nhiêu tiền vậy?"

Sáng sớm hôm nay khi Hướng Vãn hỏi nàng đi đâu, nàng nói đem cây trâm đi bán cho cửa hàng đồ cổ, Hướng Vãn hỏi sau khi bán thì sao, nàng nói cứ để lại đó, họ sẽ trưng bày trong tủ kính, Hướng Vãn lại hỏi, có thể chuộc lại không?

Có tiền thì đương nhiên là có thể, Vu Chu đáp.

Hướng Vãn suy nghĩ một chút rồi nói: "Cây trâm này của tôi, người bình thường không dễ dàng mua được, coi như tôi cầm nhờ nó ở chỗ của cô, khi nào tôi có tiền, tôi sẽ chuộc lại."

Vu Chu không để ý Hướng Vãn nghĩ thế nào, tất nhiên cô không nghĩ Hướng Vãn sẽ trở nên giàu có trong thời đại thế kỷ 21 này.

Nàng lấy trâm ngọc ra, trả lại cho Hướng Vãn.

Khi hỏi cách làm giấy đăng ký hộ khẩu cho Hướng Vãn, nàng đột nhiên nhận ra, mình đã hoàn toàn chấp nhận câu chuyện hoang đường của Hướng Vãn, vì vậy nàng không cần phải phân biệt thật giả bằng trâm ngọc nữa.

Hương Vãn hơi ngẩn ra, nhận lấy: "Sao cô lại không bán?"

"Haizz," Vu Chu thở dài, ngồi xuống một bên, "Lúc đó có một cửa hàng trả giá trên trời, còn có thể chuyển khoản ngay lập tức, nhưng, tôi nghĩ, những thứ này là ký ức duy nhất của cô ở hiện đại, bán đi một cái là mất một cái, tôi không nỡ."

Quả nhiên, Hướng Vãn rất cảm động, nhìn trâm ngọc, lại nhìn nàng: "Cô nói không sai, nếu tôi không thể trở về, thì bộ quần áo này và toàn bộ đồ trang sức kia chính là di vật của cha mẹ tôi."

"Đúng vậy," Vu Chu cảm khái, "Trâm ngọc có giá, tình thân thì vô giá. Cô cứ giữ lấy đi, nhớ là cô nợ tôi một món nợ ân tình là được rồi."

Nói ra thật dễ dàng, khi viết lách thì bịa đặt cũng chính là một loại kỹ năng nghề nghiệp ah.

"Uhm, tôi nhớ rồi." Hướng Vãn nghiêm túc nói. Cô định cho trâm ngọc vào tay áo, nhưng nhận thấy tay áo không giống như trước, nên rút một tờ giấy ăn ra, cẩn thận đặt trâm ngọc lên đó.

"Ôi, biết dùng giấy ăn rồi." Vu Chu khen ngợi cô.

Hướng Vãn nghiêng đầu, che giấu sự ngại ngùng: "Xem hai lần thì biết."

"Tiếp tục cố gắng." Vu Chu vỗ tay.

Hướng Vãn không nói gì, tiếp tục xem iPad, Vu Chu gác hai tay đặt chồng lên trên bàn, cảm thấy hơi buồn chán, nàng lấy điện thoại ra xem giờ, đã qua 11 giờ trưa, đặt đồ ăn ngay bây giờ thì vừa kịp.

"Buổi trưa muốn ăn gì?" Nàng nhanh chóng mở ứng dụng giao hàng.

"Tôi nghe theo quyết định của cô."

"Vậy thì ăn hoành thánh đi, cái này ở thời cổ đại cũng có, dù sao trong phim võ hiệp cũng có." Vu Chu lẩm bẩm, nhập một phiếu giảm giá, hoàn tất.

Khi đặt điện thoại xuống, nàng đột nhiên hắng giọng:

"À..."

"Ừ?" Hướng Vãn ngẩng đầu.

"Để tôi bàn một chút về vấn đề chi phí sinh hoạt."

"Chi phí sinh hoạt?"

"À, tôi biết cô không cần trả tiền khi ở nhà, nhưng cô đã bước ra ngoài xã hội, ừm, dấn thân vào giang hồ, thì không giống nữa. Tôi mời cô ăn bữa này cũng không có vấn đề gì, có thể mời được, nhưng nếu cô ở lâu, tôi có chút khó khăn. Tôi vừa mới thôi việc... ừm, thất nghiệp, haizz... đang nghỉ ngơi ở nhà, cô hiểu không? Tóm lại là không có thu nhập."

"Nói đến những câu cuối cùng, nàng cố ý làm vẻ mặt rất cường điệu, sau khi nói xong mới nhận ra rằng Hướng Vãn chỉ là người thời cổ đại, không phải là người không có khả năng nghe."

"Xem nhiều chương trình như Vương bài đối vương bài  rồi, nàng thấy đối phương trông ngơ ngác, cứ tưởng là Hướng Vãn đang đeo tai nghe xem nàng làm điệu bộ."

* "Vương bài đối vương bài" là tên của một chương trình giải trí của Trung Quốc. Trong chương trình có 1 trò chơi như sau: có 2 người chơi, 1 người đeo tai nghe và người còn lại phải diễn tả, làm hành động theo chủ đề mà chương trình đưa ra, phải làm sao để cuối cùng người đeo tai nghe đoán được từ chủ đề đó.

"Minh bạch rồi." Hướng Vãn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

"Vậy tại sao cô lại từ quan, và khi nào cô sẽ đi làm lại?" Cô ấy hỏi một cách chân thành.

"'Từ chức... từ chức chứ không phải là từ quan, tôi không phải là quan, tôi chỉ là một nhân viên bình thường thôi. Tôi từ chức vì công việc đó quá nhàm chán, còn khi nào tôi sẽ đi làm lại,' Vu Chu nhíu mày, 'Tôi vẫn chưa nghĩ ra, tôi không thể làm việc lâu dài được, cô không biết đâu, công việc trước đó nữa tôi cũng không làm lâu. Thực ra, tôi có năng lực khá tốt, chỉ là lười...'"

Nàng dừng lại và ngồi thẳng người: "Tôi nói cho cô nghe những điều này để làm gì? Không phải là vấn đề tôi sẽ đi làm lại khi nào, mà là vấn đề cô phải trả tiền ăn uống cho tôi. Cô phải đưa cho tôi tiền bạc, hiểu chưa?"

Hướng Vãn cúi đầu, nhìn trâm ngọc: "Tôi có thể đưa tiền, nhưng cô không cầm."

Lại quay về điểm xuất phát.

Vu Chu kiên nhẫn nói: "Cô không thể dựa vào đồ của bố mẹ cô. Cô có tay có chân, phải tự mình kiếm sống, cô nên làm việc và kiếm tiền, rồi trả tiền ăn uống cho tôi."

Hướng Vãn lắc đầu: "Tôi không thể làm việc."

"Tại sao?"

"Tôi hiện tại không có mã sức khỏe."

Vu Chu thở dài. Đúng vậy. Mã sức khỏe, thẻ ID, cô ấy không thể đi đâu được.

Tai nàng đột nhiên hơi ngứa, nàng đưa tay gãi gãi, rồi liếm môi: "Được rồi, đừng vội, cô đừng vội."

Nàng nhìn ánh mắt bình tĩnh của Hướng Vãn.

"Cô đợi một chút, tôi sẽ tìm cho cô một công việc có thể làm ở nhà."

"Ừm."

"Cô có thể viết văn không? Tôi sẽ dùng thẻ ID của mẹ tôi để mở một tài khoản cho cô."

"'Mẫu thân?' Hướng Vãn không biết thẻ ID là gì, nhưng đoán được phần nào, lắc đầu, "Đây là viết thay sao."

"Viết thay cái gì! Hiện giờ chúng tôi viết văn đều dùng tên trên mạng, tên trên mạng là của cô thì được rồi!"

Hướng Vãn không nói gì, nhìn nàng với ánh mắt sâu xa.

"Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ bàn sau. Hơn nữa, cô cũng không biết dùng máy tính."

Sau một hồi trao đổi, nàng mệt mỏi nằm sấp trên bàn ăn, thậm chí còn không muốn ăn nữa.

Ăn xong hoành thánh với vẻ mặt chán nản, nàng nằm dài trên ghế và suy ngẫm về cuộc đời.

Nàng luôn cảm thấy, trời đất bắt Hướng Vãn xuyên không đến nhà mình, chắc chắn có một nhiệm vụ gì đó, không thể nào không có phải không, không có cơ duyên, chỉ để cô ấy đến đây, ăn uống miễn phí sao?

Cũng không thể ra ngoài.

"Cô ăn thêm đi," nàng liếc nhìn sang Hướng Vãn đang chăm chú múc hoành thánh, "Một lát nữa sẽ có một thử thách lớn dành cho cô."

"Thử thách gì?" Hướng Vãn nhấp một ngụm nước súp, ngẩng lên hỏi.

Vu Chu nhìn tivi và cười một cách đầy khả nghi.

Theo như các câu chuyện xuyên không, khi người cổ đại lần đầu tiên thấy các nhân vật và cảnh vật sống động trên tivi, họ sẽ hoảng hốt như bị sét đánh hoặc như chuột gặp mèo. Nàng thật sự rất muốn chứng kiến điều đó.

Tuy nhiên, sau khi ngồi trên sofa cùng Hướng Vãn một lúc, cô chỉ mở đôi mắt như một chú nai ngơ ngác, đầu tiên là nhíu mày quét từ trên xuống dưới, rồi nhích mông một chút, rồi bắt chước Vu Chu, tập trung nhìn.

"Cô không sợ sao?" Vu Chu đặt điều khiển từ xa xuống, "Những người trong đó, họ đang di chuyển đấy!"

Hướng Vãn nhìn Vu Chu đang làm mặt hù dọa, gật đầu. Thấy vậy nàng liền bồi thêm: "Đúng vậy ah, tôi cũng sợ lắm đó."

"Lừa tôi," Hướng Vãn nhíu mày, "Cô căn bản là không sợ."

"Tại sao cô biết tôi không sợ?" Vu Chu không cam lòng.

"Cái hộp nhỏ màu đen trong tay cô, khi nói chuyện với tôi tối qua, cô đã để nó sang một bên, tôi nhìn thấy những người trong cái hộp đen đó luôn di chuyển, rất nhiều rất nhiều người tí hon di chuyển ở trong đó."

"Điện thoại?" Vu Chu liếc sang, tối qua hình như nàng đang lướt vài cái video trên Weibo.

"Ừm..." Nàng hắng giọng, "Vậy cô không thấy tò mò sao?"

"Hay tôi phải nói rằng, những cái hộp đen này là Ma cà rồng. Cô đã tu luyện loại ma thuật yêu pháp nào vậy, cô gái?" Hướng Vãn nhíu mày.

"Hả...," Vu Chu ngẩn người, "Lời thoại chuẩn quá, này cô học từ ai vậy?"

"Từ sách cô cho tôi đó."

"Sách nào?" Nàng không nhớ nữa.

[Đáng ghét! Tôi nên xử trí thế nào khi xuyên không đến xã hội hiện đại!]* (Tên sách)

...

Vu Chu vẫy tay, tâm trạng như tro tàn, ngồi ngả lưng trên ghế sofa, tiếp tục xem "Dream House."

* "Dream House": 1 bộ phim truyền hình được chiếu vào năm 2022 của Trung Quốc.

Trong khi xem phim, nàng có thói quen giải thích tình tiết cho người bên cạnh: "Người này tên là Dương Quang, tôi nói cho cô nghe, từ tập đầu tiên của bộ phim này, anh ta đã bị thua lỗ..."

Vu Chu vừa nói, vừa nhớ lại xem mình có thói quen giải thích cốt truyện này từ khi nào.

Suy nghĩ một hồi, có lẽ là ảnh hưởng từ mẹ nàng đi.

Khi mẹ cô xem "Tình đầu khó phai" bà đã kể chi tiết cho nàng suốt hàng trăm tập phim.

* "Tình đầu khó phai": 1 bộ phim truyền hình vào năm 2004 của Trung Quốc.

Hướng Vãn chăm chú lắng nghe, gật đầu như thể đã hiểu nhưng thật ra là chưa hiểu rõ.

Xem khoảng nửa giờ, điện thoại lại rung lên.

Một tập tin wav từ WeChat của F.

"Vu lão sư, cô đã nghe thử giọng của Tô lão sư chưa!"

Một giây sau lại có một tin nhắn: "Thật là tuyệt vời quá đi. Quá mê người rồi!!!"

Kèm theo một biểu cảm đỏ mặt chạy vòng vòng.

Vu Chu nhìn lên, tên tập tin là "Thần Đàn_Thẩm Bạch_Tô Xướng."

"Thần Đàn" là tên tiểu thuyết, Thẩm Bạch là tên nhân vật, Tô Xướng là... tên của bạn gái cũ của nàng.

Nếu việc này xảy ra trong tiểu thuyết, chắc chắn sẽ rất kịch tính.

Nhưng nó xảy ra trong hiện thực. Vu Chu mở tập tin, ừm, vẫn cảm thấy rất kịch tính.

Tập tin âm thanh dài 20 giây, Vu Chu nhấn nút âm lượng điện thoại lên mức tối đa, ba giây sau, giọng nói quen thuộc từ loa phát ra.

"Thần Đàn không phải là thần phật, mà là lòng tham của con người..."

Người ta nói, thần thực sự rất đáng yêu, ngài thường xuyên gửi quà cho mọi người, những món quà được gói trong những chiếc hộp, và nó được gọi là tài năng. Ngài có lẽ đã dành tất cả quà tặng cho âm giọng của Tô Xướng.

Trên thế giới không có âm giọng nào khác, giống như giọng của Tô Xướng. Trong trẻo và cao quý, lại có chút khàn khàn. Ngay cả hơi thở khi dừng lại cũng là một sự cám dỗ quá mức mê hoặc, khiến bạn vừa nguyện ý bị cô ấy mê hoặc vừa không dám sa vào sự mê hoặc đó.

Có những người trong xã hội này, đứng ở đỉnh cao trong các mối quan hệ giữa người với người. Họ không cần một khuôn mặt xinh đẹp hay sở hữu tài năng vượt trội, chỉ cần một giọng nói, đơn giản chỉ là một giọng nói.

Huống chi Tô Xướng còn sở hữu cho mình một khuôn mặt xinh đẹp và tài năng vượt trội.

Thực sự xứng đáng được ngưỡng mộ.

Vu Chu lướt tay trên màn hình, đóng tài liệu lại và nhắn tin cho F: "Tôi thấy rất tốt~"

"Tô lão sư có tuyệt không? Tô lão sư có tuyệt không cơ chứ?" F đã chờ đợi rất lâu.

"Rất tuyệt, rất phù hợp."

Đương nhiên là phù hợp rồi, vì khi tác phẩm đó được viết, Tô Xướng đang ngồi ngay bên cạnh nàng, đôi khi xử lý tài liệu, đôi khi nghe nhạc.

Bản thảo lúc đó của Vu Chu không có nguyên mẫu, nhưng trong những lần tình cờ nhìn về phía Tô Xướng, các ký tự được tự động gõ ra, chắc chắn không thiếu vẻ phong trần của người mình thích.

Thực sự là hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top