Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Gọi tôi, gọi tôi, gọi tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Gọi tôi, gọi tôi, gọi tôi!


Đột nhiên thay đổi hoàn cảnh làm Giản Y nhất thời không quen, hơn nữa lo sợ Kỷ Uấn Chi nửa đêm mò vào phòng nên giấc ngủ của nàng rất chật vật, rõ ràng mệt mỏi nhưng không cách nào ngủ sâu, phải trằn trọc đến hai giờ mới từ từ tiến vào giấc ngủ.

Nhưng mà, Giản Y cảm thấy mình mới ngủ không lâu đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, không nói gì chỉ liên tục gõ cửa.

Giản Y mơ màng mở mắt, còn tưởng mình nằm mơ, tận đến khi nghe thấy ly nước mình để ở nắm cửa rớt xuống thùng nước thì mới tỉnh lại.

Có người!!!!

"Giản Tiểu....Y, dậy thôi!"

Nghe giọng nói này, Giản Y suy nghĩ thật lâu, không phải mẹ, không phải chị gái, cũng không phải mấy dì...

"Tiểu Y?"

"Ai, ai vậy?" Giản Y xoa xoa mắt, mờ mịt hỏi 

Kỷ Uấn Chi ngoài cửa sững sốt: "Cô ở nhà tôi còn hỏi tôi là ai?!" Nhỏ này não cá vàng hả!? Không lẽ không nghe ra giọng mình?? Mà cái tiếng lúc nãy là gì nhỉ?

Giản Y lúc này  mới  hoàn hồn, đồng thời nhớ tới chuyện hôm qua.

"Muốn, muốn làm gì." Cấm lấy điên thoại trên đâu giường, mới năm rưỡi sáng!! Hỡi ơi tờ mờ sáng kêu tôi dậy mần gì?!!

"Dậy mau, hôm qua kêu cô tập gọi tên tôi đó, tập đến đâu rồi? Còn nói lắp không? Mà cô mở cửa đi, nói chuyện vậy mệt quá."

"..."

Giản Y há miệng, trong đầu lại hiện lên vô vàng từ ngữ chửi người, cuối cùng phun ra: "Thần, thần kinh, bệnh, hả!"

"Sao cô ngủ một giấc lại càng nói lắp vậy? " Kỷ Uấn Chi bực mình: "Mở cửa, nếu không tôi xông vào à."

Giản Y bị đánh thức đột ngột nên ngực vẫn còn hốt hoảng, đầu óc mơ hồ, hơn nữa nàng có tính hay bực khi rời giường nên là không thèm để ý Kỷ Uấn Chi.

Kỷ Uấn Chi thấy bên trong không có động tĩnh gì, lập tức đi tìm chìa khóa, cô đã thông báo rồi nha nên không tính là tự ý vào phòng, hơn nữa bên trong không có âm thanh gì cô sợ xảy ra chuyện thôi.

Kỷ Uấn Chi mở cửa, đẩy một hồi cửa cũng không động, lại dùng sức đẩy tiếp, cửa vừa mở lại nghe một trận tiếng nước chảy, tiếp đó là lòng bàn chân mát lạnh, dép bị nước làm ướt nhẹp, doạ cô sợ đến mém chút nhảy dựng lên!

Sửng sốt một hồi cô ló đầu vào nhìn nhìn, phát hiện cơ quan Giản Y bài trí liền dở khóc dở cười: "Cô...có cần thiết không vậy! Tôi đâu phải loại người hay tùy tiện vào phòng người khác."

Giản Y không nói gì, dùng ánh mắt không chút độ ấm nhìn cô, Kỷ Uấn Chi bị nhìn đến nao nao, chưa kịp mở miệng thì Giản Y giơ tay lên, mở lòng bàn tay.

"Hả?" Kỷ Uấn Chi nghiêng đầu, theo ánh mắt của Giản Y cúi đầu nhìn chìa khoá trong tay, xem như hiểu ý ngoan ngoãn đi tới giường, đặt chìa khóa lên tay Giản Y: "Yên tâm chưa?"

Sau đó ngồi xuống giường Giản Y: "Gọi tôi."

Giản Y liếc mắt nhìn cô một chút, nghiêng đầu sang hướng khác không thèm nhìn cô.

"À, có bệnh rời giường?" Nhìn dáng vẻ của nàng Kỷ Uấn Chi đại ngộ.

"Được, tôi đã biết, lần sau sẽ để Đinh Linh gọi cô."

"..."

Giản Y bĩu môi, đụng trúng bà chủ như vậy, trợ lý thiệt đáng thương.

"Được rồi, đừng bực nữa, trước tiên gọi tôi một tiếng xem, tôi sợ cô kêu không tốt nên cả đêm không ngủ đây.", Kỷ Uấn Chi chỉ chỉ vành mắt đen của mình, giọng nói rất mềm như đang dỗ đứa nhỏ, cái nhỏ này thích mềm không thích cứng, cô biết rồi nghe.

Giản Y yên lặng thở dài, nếu không biểu hiện một chút chắc cô nàng không chịu thôi đâu.

Nghĩ nghĩ một hồi.

"Uấn Chi."

Kỷ Uấn Chi vui vẻ: "Rất tốt rất tốt! Nhưng mà thêm xíu tình cảm vào được không? Đừng gọi lạnh nhạt như vậy, hơn nữa lúc cô nhìn tôi thì phải tỏ ra vui vẻ, ánh mắt phải tràn ngập yêu thương, dù gì cũng là người yêu chứ không phải kẻ thù, cô hiểu không?"

"Để tôi biểu diễn cho cô xem.", Kỷ Uấn Chi nói, hơi dịch vào giữa giường, ngồi xếp bằng đối diện với Giản Y.

Giản Y rất muốn đạp cô xuống giường, nhưng mà vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy hung khí sáng bén trước ngực Kỷ Uấn Chi, vội vàng che mắt.

"Cô .."

"Hả?" Kỷ Uấn Chi hú hồn, cúi đầu nhìn mới phát hiện mình không mặc nội y, mặt hơi đỏ lên, trước đây cô ở nhà một mình nên không chú ý tới việc này, vội kéo áo ngủ.

"Khụ." Tiếng ho lúng túng vang lên.

Giản Y ti hí mở mắt, mẹ ơi, người gì mặc áo ngủ mỏng như cánh ve vậy, che hay không che có khác gì đâu.

Hiện tại mình đã biết bán nude của cô ta là cái giống gì rồi đó...

"Sao, làm sao! Cô đi ngủ mặc luôn nội y hay gì?" Kỷ Uấn Chi không nhịn được, ưỡn ngực nghiêm túc hỏi 

Giản Y cúi đầu, nàng xin thề nàng không cố ý nhìn cái chỗ đó đâu, chỉ là...ừm... khụ.

"Nhìn tôi." Kỷ Uấn Chi nói 

Giản Y vội lắc đầu, không dám à không dám đâu.

"Tiểu Y." Giọng Kỷ Uấn Chi dịu dàng, nắm lấy tay Giản Y : "Nhìn tôi." Tiếp tục hống.

Giản Y thiệt sự muốn giết chết bản thân ngày hôm qua, lúc đó chết não hay sao mà đồng ý diễn vai vị hôn thê với tên hư hỏng này!!!!!

"Nói." Kỷ Uấn Chi thiếu kiên nhẫn.

Cô cười tươi, khoé mắt cưng chiều, xoa xoa mái tóc có chút ngổn ngang của nàng: "Đừng bực, tôi không biết cô có bệnh rời giường, lần sau không phá nữa, chịu không?" 

Giản Y bối rối một hồi, không phân rõ được màn này là chân tình hay giả ý: "Vậy, vậy cũng không cho phép, để Đinh Linh kêu,...tôi dậy." Nàng thăm dò nói ra điều kiện.

"Nghĩ hay lắm." Kỷ Uấn Chi thu lại vẻ mặt, buông tay Giản Y: "Nhìn thấy không, đây là kỹ thuật diễn đó."

"..." Tên này bệnh nặng lắm nè, chắc luôn.

"Nhớ học nha~" Kỷ khó ưa đắc ý, mình làm quản lý nghệ sĩ mà không xuất đạo là do muốn cho diễn viên có cơm ăn thôi.

"Được rồi, hiện tại còn sớm, cô luyện tập tiếp đi, tôi đi ngủ bù à." Kỷ Uấn Chi nói xong đứng dậy ra ngoài, Giản Y thật sự thật sự muốn phun nước miếng làm cho cô nàng chết chìm mới thôi! Dằn vặt mình một trận không cho ngủ, bản thân thì đi ngủ bù là sao quại????

Kỷ Uấn Chi đi tới cửa, bước dài qua vũng nước, quay đầu nhìn Giản Y: "Lau khô."

"Không không lau, cô...làm ngã, cô lau." Giản Y từ chối hợp tác.

Kỷ Uấn Chi thở dài: "Okie, chút Đinh Linh lại kêu cô ấy lau."

"Ờ." Giản Y gật đầu, hiếm thấy hai người có chung ý nghĩ.

...

Kỷ Uấn Chi đi rồi nhưng Giản Y không dám ngủ tiếp, nàng sợ ngủ một hồi không dậy nổi nên ngồi dựa đầu giường đọc sách, gần sáu giờ rưỡi thì đi rửa mặt dọn dẹp.

Nàng là người miệng cứng lòng mềm, đến cùng vẫn tự lau khô sàn nhà, tuy bị Kỷ Uấn Chi quậy phá nhưng cằm được chìa khóa trong tay, thì không sợ Kỷ Uấn Chi đột nhiên xông vào nữa, cũng đáng đi 

Rửa mặt xong xuôi, nàng lôi hành lý ra thu xếp một hồi, chỉnh lý phòng ngủ một xíu, lấy quần áo bỏ hết vào tủ, phải ở chỗ này ba tháng nên nàng muốn sửa sang nơi này một chút.

Dọn dẹp ổn thoả, Giản Y đổi quần áo thể thao, mới vừa thay xong thì nghe ngoài cửa có tiếng động, tiếp theo lại bị gõ cửa.

"Bà chủ nhỏ, dậy chưa?"

Là giọng của Đinh Linh.

Giản Y mở cửa nhìn nhìn lễ phục trên tay Đinh Linh

"Chào~~ đây là quần áo chuẩn bị cho bà chủ nhỏ, hôm nay ngài mặc bộ này nha~"

Giản Y chau mày: "Lễ, lễ phục?" Cần gì mặc tới lễ phục vậy trời?

"A~ bà chủ nói, hôm nay là ngày đầu tiên ngài lộ diện ở công ty, là ra mắt chính thức nên là không thể  tùy tiện~ bộ này sẽ hợp với ngài lắm, ngài mặc thử xem."

"Không, không mặc." Giản Y lắc đầu, nàng không thích mặc lễ phục, trước đây mặc qua một lần, vừa nặng vừa vướng, không chút thoải mái, quần áo không đẹp cũng được, nhưng không thoải mái thì miễn bàn.

"Quá nặng, vướng, phiền."

""Hả? Vậy là ngài từng mặc rồi?" Đinh Linh buồn bực hỏi.

"A, chưa mặc, không mặc."

"Không được, nhất định phải mặc." Kỷ Uấn Chi đúng lúc đi tới.

"Boss, thực ra tôi thấy ăn mặc đơn giản vẫn tốt hơn, lỡ bà chủ nhỏ mặc không quen thì sẽ càng  phiền thôi, đúng không?" Đinh Linh rất tỉ mỉ nhắc nhở.

Kỷ Uấn Chi cân nhắc thấy cũng đúng: "Nhưng quần áo bây giờ không được, tìm cho cô ấy trang phục thích hợp hơn đi, bản thân đã không thể thục nữ thì quần áo cũng ráng thục nữ chút xíu."

"Cô! Tôi, không, không được!"

"Không được không được." Kỷ Uấn Chi ra hiệu với Đinh Linh, người sau hiểu rõ lập tức đi tìm quần áo của Kỷ Uấn Chi tìm kiếm trang phục.

Giản Y bực mình, lấy hợp đồng dưới gối ra, mới vừa cầm bút đã bị Kỷ Uấn Chi giựt lại: "Hợp đồng này để tôi giữ." Kỷ Uấn Chi liếc mắt nhìn nàng, hỡ chút đòi sửa hợp đồng là sao?

"Cô cô cô cô gạt người, quá đáng!"

"Từ từ nói, không được nói lắp."

"Cô!" Giản Y muộn phản bác, đột nhiên nghĩ thông: "ồ ha, uy, đúng, đúng nha, không được, nói lắp."

Nhìn Giản Y cười, Kỷ Uấn Chi liền có dự cảm không lành...

"Mặc váy, ảnh, ảnh hưởng tâm tình, nói chuyện."

"..." Biết ngay không có ý tốt mà..

"Lỡ lỡ như, để người, người trong công, ty biết, biết vị vị, hôn thể của, cô là, người người nói lắp, thì thì sao, ha ha?"

Nghe nàng nói một câu lắp ba lắp bắp như vậy, Kỷ Uấn Chi đau đầu, người này quả thực muốn ăn đạn lôi sao ta?

"Được được được, cô muốn sao đây?"

"Đưa tôi, hợp đồng." Giản Y xoè tay.

Kỷ Uấn Chi bất đắc dĩ trả lại hợp đồng, trơ mắt nhìn nàng bồi thêm một câu [Không được ép buộc mặc quần áo không thích.]

Đinh Linh quay lại đưa  tới một chiếc váy hoa đơn giản.

"Bà chủ nhỏ, thế nào? Tôi thấy tướng mạo ngài thiên về tươi mát thanh xuân, bộ này sẽ rất hợp với ngài "

Giản Y liếc nhìn, gu thẩm mỹ của phụ tá này không tệ, đang muốn gật đầu thì ngẩng ra: "Của, cô ta?" Chỉ chỉ Kỷ Uấn Chi, ai nha, làm như còn nhỏ lắm á, mà ở đó mặc quần áo nữ sinh?? Nàng tưởng rằng Kỷ Uấn Chi chỉ có quần áo công sở thôi chứ.

"Hả, thì bà chủ chúng tôi vẫn còn trẻ tuổi mà~" Đinh Linh cười nói.

"Hời!" Kỷ Uấn Chi trừng mắt: "Mau thay quần áo rồi đi."

"Okie, okie~" Đinh Linh nói xong đưa quần áo cho Giản Y, hai người cùng nhau ra ngoài 

Giản Y thấy đồ, xoã  tóc ra, tóc nàng dài qua vai một chút, xoã xuống nhìn rất nhu thuận.

Cửa phòng mở ra, Kỷ Uấn Chi đang cùng Đinh Linh nói chuyện, ánh mắt quét thấy dáng người mặc váy trắng, theo bản năng liếc mắt nhìn, Giản Y mặc váy hoa trắng, tóc xoã dài làm người ta cảm giác tai mắt vô cùng mát mẻ, gương mặt trái xoan tinh tế khéo léo, đôi mắt to tròn ẩn chứa chút mờ  mịt và bất an.

Lúc này Kỷ Uấn Chi mới quan sát kỷ dung mạo của Giản Y, không biết thế nào mà cảm thấy có chút quen mắt, thật giống như đã từng gặp ở đâu...

Mặc dù nàng không cười nhưng khoé miệng vẫn hơi cong, làm cho người ta có cảm giác dễ thân cận, có lẽ bởi vì cảm giác như vậy nên hôm qua cô mới nghĩ nàng nhất định sẽ giúp mình,  sẽ không phản kháng cô, cho nên cô mới tiện tay quơ lấy nàng, okie?

Giản Y vuốt vuốt tóc: "Có, đuợc không?" Đi tới gần hai người.

"Được, được chứ!" Đinh Linh mạnh mẽ gật đầu.

Nàng tới gần ,Kỷ Uấn Chi hít sâu một hơi, nơi nàng đi qua không khí cũng trở nên tươi mát, nhắm mắt lại cảm  nhận mùi hương thuộc về Giản Y.

Mùi hương này rất thanh, không nồng nhưng lại cực kỳ thu hút, Kỷ Uấn Chi ráng ngửi, là mùi cơ thể sao? Nhưng lúc sáng đâu có ngửi thấy đâu ta..

Đột nhiên cảm thấy có bóng đen tới gần, cô mở mắt thấy được Giản Y đang dùng đôi mắt to nhìn cô, đôi mắt thâm thúy lông mi vừa dày vừa dài khẽ run.

"Cô, thích, mùi này, sao?"

Kỷ Uấn Chi tự nhiên có chút run sợ, uy uy, hỏi mình có thích mùi vị nữ sinh tươi mát này là có ý gì? Nhỏ muốn buộc mình vào khuôn hả ta!!!

"Không, không cho cô." Đây là bản thiết kế nước hoa hàng limited của Tam di, không cho cô đâu!

"????" Còn muốn cho mình, định chơi trò dục cầm cố túng* à? Nghĩ tôi sẽ mắc câu sao? Ngây thơ! 

(Dục cầm cố túng: muốn bắt phải thả, đại ý giống như chơi trò mèo vờn chuột ý)

~~~~

Kỷ tổng: Nhỏ cà lăm muốn câu dẫn mị, phải làm sao đâyyyy.

Giản Y: ....Thần kinh!

Mị: mẹ Kỷ khó ưa này tự luyến hơn mị nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top