Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối sau khi rời khu vui chơi, cả nhóm đi tới nhà hàng mà Ninh Thanh Uyển giới thiệu - một nhà hàng đặc sản nổi tiếng ở thành phố C, cách khu vui chơi không xa.

Chỉ mất mười lăm phút là họ đã đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của trung tâm thương mại nơi có nhà hàng.

Khi xuống xe, Mạnh Hạ vô tình nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu xanh không xa, không biết có phải ảo giác không, nhưng cô cảm thấy nó giống chiếc xe thể thao đỏ của Ninh Thanh Uyển.

Về chiếc xe của Ninh Thanh Uyển, Văn Tử còn kêu gào trong nhóm bốn người suốt hai ngày, xe phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có hai chiếc, có tiền cũng không mua được.

Thành phố C tuy lớn, nhưng không đến mức xuất hiện hai chiếc xe phiên bản giới hạn, Mạnh Hạ thu lại ánh nhìn, không nhìn kỹ nữa, cũng không để tâm.

Nhà hàng ở tầng năm, bãi đỗ xe dưới tầng hầm có thang máy lên thẳng sảnh nhà hàng, nhóm nhân viên chương trình có mười người, chiếm gần hết thang máy, đúng giờ ăn tối, người đi dạo trung tâm thương mại đông, mỗi tầng lại có người lên.

Mạnh Hạ bị đẩy lui ra sau, Ninh Thanh Uyển thuận thế kéo cô vào lòng, sợ bị người khác nhận ra, Ninh Thanh Uyển đội mũ áo khoác, cúi đầu giấu nữa mặt vào cổ Mạnh Hạ.

Mỗi lần Ninh Thanh Uyển thở, hơi ấm phả vào sau tai nhạy cảm, khiến cơ thể Mạnh Hạ cứng đờ như khúc gỗ.

Ninh Thanh Uyển cảm nhận được sự căng thẳng của cô, không khỏi bật cười.

Một tiếng cười khẽ, hơi thở nặng nề, Mạnh Hạ hít sâu một hơi.

Chưa đầy một phút nhưng dài như cả thế kỷ, thật muốn lấy mạng cô.

Khi cửa thang máy mở ra, PD đi theo liếc nhìn, thấy sảnh nhà hàng gần như không còn chỗ trống, liền cẩn thận đề nghị. "Hay là chúng ta đổi chỗ khác?''

Chưa kịp nói dứt lời, quản lý nhà hàng mặc đồng phục đã thấy họ, mỉm cười tiến tới chào đón, ánh mắt dùng lại trên người Ninh Thanh Uyển.

Ninh Thanh Uyển khẽ gật đầu chào.

Quản lý nhà hàng thu lại ánh nhìn, không nói nhiều, chỉ dẫn, "Xin mời đi lối này." Nói xong liền dẫn nhóm người lên phòng riêng trên lầu.

Vừa vào phòng riêng, Kỷ Đồng đã sa sầm mặt.

Phòng riêng có sức chứa hơn hai mươi người, nhìn thể nào cũng thấy là đã được đặt trước, nhưng hôm nay không ai có thời gian nhìn điện thoại.

Chỉ có thể là trước đó... trước khi nhiệm vụ hẹn hò được đưa ra.

Cả ngày hôm nay Ninh Thanh Uyển gần như đã áp đảo anh, nhìn thấy phòng riêng này, Kỷ Đồng bắt đầu nghi ngờ liệu Ninh Thanh Uyển có biết trước nhiệm vụ hẹn hò và những người tham gia ngày hôm nay hay không.

Một loạt sự việc khiến anh ở thế bất lợi hôm nay, là do bản thân anh không tốt, hay là do Ninh Thanh Uyển cố tình?

Kỷ Đồng càng nghĩ càng rối, không tìm được đầu mối, anh thăm dò không biểu cảm, "Đặt phòng này từ bao giờ? Cô Ninh chu đáo thật."

Ninh Thanh Uyển không đổi sắc mặt giải thích, "Tôi là cổ đông của nhà hàng này, không cần đặt trước, đây là phòng riêng dành riêng " Cô dừng lại, lạnh lùng liếc Kỷ Đồng, ngón tay nhẹ gõ bản, "Giám đốc Kỷ, có vấn đề gì sao?''

Kỷ Đồng nghẹn lời, "Không có." Anh cho rằng mình đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, từ đó không nói thêm lời nào.

Không lâu sau, phục vụ bưng món ăn lên, món nào cũng thơm ngon bắt mắt, nhưng Mạnh Hạ ăn không yên, cô nghĩ đến việc phải ngồi xe của Kỷ Đồng về khiến cô bực bội không yên.

Ánh mắt Mạnh Hạ lướt qua Ninh Thanh Uyển, dường như có việc cần xử lý, Ninh Thanh Uyển thỉnh thoảng phải cầm điện thoại trả lời tin nhắn, Mạnh Hạ nắm chặt đũa, khẽ thở dài không ai nhận ra.

Màn hình điện thoại sáng lên. Mạnh Hạ nghiêng đầu nhìn, lông mi dài rung nhẹ hai cái.

Tin nhắn đến từ cái tên mà cô mới đặt biệt danh cho Ninh Thanh Uyển. Mạnh Hạ lướt nhẹ trên màn hình, tin nhắn hiện lên.

: Thở dài gì thế?

Ủa, bị phát hiện rồi sao, Mạnh Hạ mím môi, gõ nhanh trên màn hình.

Ninh Thanh Uyển nhìn dòng chữ "Đối phương đang nhập..." trên màn hình, nhướn mày. Rõ ràng người ngồi ngay bên cạnh mà lại phải chờ đợi hồi âm, có chút không vui. Khi tin nhắn của Mạnh Hạ chưa gửi tới, cô nhận được một tin nhắn khác.

: Ok rồi, hai phút nữa.

Đồng thời, tin nhắn của Mạnh Hạ cũng đến.

: t_t Không muốn ngồi xe của giám đốc Kỷ về, trên đường đến nhà hàng anh ta nói nhiều quá, có người quay phim ở đó mà không thể không đáp lại. Buồn quá đi mất. .jpg

: Ngồi ăn cùng anh ta, đồ ăn cũng không ngon nữa. Khóc rồi. jpg

Ninh Thanh Uyển nhìn tin nhắn kèm theo mấy biểu cảm của ai đó, thấy giống như đang làm nũng, cảm giác không vui tan biến, môi khẽ nhếch, cô liếc nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại.

: Cố gắng thêm một phút nữa.

? Cố gắng một phút gì chứ? Mạnh Hạ còn đang thắc mắc thì chuông điện thoại của Kỷ Đồng bên kia reo lên, anh cầm điện thoại ra khỏi phòng nghe máy.

Cuộc điện thoại không kéo dài, khi Kỷ Đồng quay lại nói là có việc ở công ty, anh cầm chìa khóa xe trên bàn rồi vội vàng rời đi.

Một phút, có nghĩa là như thế này.

Mạnh Hạ chầm chậm quay đầu lại, thấy Ninh Thanh Uyển nở nụ cười.

Giống như hoa mai nở rộ trong ngày đông, đẹp lạnh lùng mà rực rỡ, dịu dàng làm rung động lòng người, những cánh hoa khẽ rơi trong lòng, gợn lên từng vòng sóng.

Kỷ Đồng đi vội vàng, người của chương trình một lúc mới nhận ra anh đã lái xe đi mất.

Sau bữa ăn, PD mới chợt nhớ ra, trong lòng thầm chửi Kỷ Đồng ba đời, sáng sớm bắt Ninh Thanh Uyển phải thỏa hiệp ngồi xe của anh ta đến đây, giờ lại không đưa người về, làm khó cho nhóm chương trình.

Xe của chương trình không còn chỗ trống, PD liền bản với Ninh Thanh Uyển, "Cô Ninh, tôi sẽ sắp xếp người đến đón cô về biệt thự, cô chịu khó đợi một lát nhé."

Ninh Thanh Uyển điềm nhiên đáp, "Không cần phiền phức thế đâu, tuần trước tôi có buổi tiệc tại nhà hàng này, xe để lại đây chưa lấy."

Trùng hợp vậy sao? PD sừng lại một chút, rồi cười hiểu ý, phụ họa, "Thật là may mắn quá."

Trong lòng thầm nghĩ, đây đâu phải là trùng hợp, rõ ràng là có kế hoạch từ trước. Đề xuất nhà hàng này chính là để lấy xe.

Mạnh Hạ nghe vậy, đột nhiên nhớ đến chiếc xe thể thao màu xanh trong bãi đỗ xe.

Suy đoán của cô được xác nhận khi rời nhà hàng, đi thang máy xuống bãi đỗ xe, Ninh Thanh Uyển đi thẳng đến chiếc xe thể thao.

Ba người thành hai người, xe thể thao hai chỗ ngồi cũng không còn chỗ cho người quay phim, chương trình bỏ luôn việc ghi hình chuyến về, PD nói vài câu khách sáo với Ninh Thanh Uyển, rồi nhóm người của chương trình đi về phía chiếc xe khác.

Khi Mạnh Hạ cúi xuống ngồi vào xe, cô nghe loáng thoáng vài lời cảm thán của mấy anh quay phim.

"Hôm trước cô ấy lái chiếc xe này về biệt thự, tim tôi như muốn rớt ra ngoài. Thế mà hôm nay lại thấy chiếc thứ hai, trên thế giới chỉ có hai chiếc, cả hai đều thuộc về một người, thật là đỉnh. "

"Trời ạ, nếu tôi có chiếc xe này, tôi cũng chẳng thèm ngồi xe của giám đốc Kỷ, ngay cả cái lốp xe cũng không bằng."

"Ninh Thanh Uyển, Ninh Thị ... Ây da! Trời a, đừng véo tôi mà!''

Tiếng nói nhỏ dần, không nghe rõ nữa.

Mạnh Hạ quay sang nhìn Ninh Thanh Uyển, thấy cô điềm tĩnh như không có chuyện gì, Ninh Thanh Uyển tiện tay đặt túi nhỏ vào hộc đựng găng tay, ánh mắt Mạnh Hạ lướt qua túi mở...

Trên bảng điều khiển có một búp bê lắc đầu, Mạnh Hạ chọc chọc đầu búp bê, búp bê liền lắc lư, suy nghĩ của cô cũng lung lay theo.

Trước đây Ninh Thanh Uyển luôn rất kín đáo, về gia cảnh thì không rõ ràng, trên mạng không tìm thấy thông tin nào liên quan đến cô và nhà họ Ninh, nhưng gần đây cô lại đột nhiên bắt đầu cao giọng.

Khi chương trình này phát sóng, một số chi tiết cũng sẽ bị cư dân mạng phát hiện, lúc đó rất có khả năng sẽ truy ra nhà họ Ninh đứng sau Ninh Thanh Uyển.

"Đang nghĩ gì vậy?" Ninh Thanh Uyển quay lại giúp cô thắt dây an toàn, hôn nhẹ lên má cô.

Mạnh Hạ thu lại suy nghĩ, thử hỏi, "Chị, có phải chị muốn công khai gia thế không?''

Ninh Thanh Uyển ngạc nhiên trong hai giây, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi, khen. "Em thông minh thật."

"Tại sao?" Mạnh Hạ vô thức xoa xoa dây an toàn.

"Để mở đường." Ninh Thanh Uyển nhìn cô, thu hết vẻ buồn bã trên mặt cô vào mắt, "Sao lại có vẻ mặt này?''

Mạnh Hạ nhíu mày, ấp úng giải thích, "Trước đây nghe dì Lâm kể chuyện hồi nhỏ của chị, chị từ khi ra mắt chưa bao giờ nhắc đến gia đình... Em cảm thấy chị không muốn liên quan đến nhà họ Ninh...''

"Đừng nghĩ nhiều." Ninh Thanh Uyển nâng tay xoa rối tóc Mạnh Hạ, "Chị mang họ Ninh sao có thể không liên quan được chứ. Trước đây không công khai là để không ảnh hưởng đến sự phát triển của ban nhạc. Bây giờ dù là toàn bộ ban nhạc hay là từng thành viên đều phát triển ổn định, nếu công khai cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều. Chị và bố mẹ quan hệ bình thường, nhưng với anh trai thì rất tốt, em cũng biết mà."

Trong sách có đề cập đến Ninh Cảnh Duệ là một người anh trai cuồng cưng em gái, Mạnh Hạ nhìn vào mắt Ninh Thanh Uyển, từ từ thở phào nhẹ nhõm, "Ừm... Em không muốn chị vì em mà phải chịu ấm ức."

"Không có ẩm ức gì cả." Ninh Thanh Uyển ngừng lại một chút, khẽ nhíu mày, nhẹ giọng thì thầm, "Ngược lại hôm nay chỉ mới làm em chịu ấm ức.''

Giọng nói rất nhỏ, ngữ điệu có chút áy náy. Mạnh Hạ nghe thấy, không khỏi ngẩn người.

Ấm ức? Cô nhớ lại những việc xảy trong ngày hôm nay, từ sáng sớm đã bị Ninh Thanh Uyển gọi dậy, Ninh Thanh Uyển như biết trước Kỷ Đồng sẽ dậy muộn. Vừa nãy cô nhìn thấy túi nhỏ của Ninh Thanh Uyển là trống rỗng, không có chìa khóa xe dư, từ đầu Ninh Thanh Uyển đã không định tự lái xe đến đây.

Buổi tối chọn nhà hàng này, chiếc xe khác của Ninh Thanh Uyển đúng lúc đỗ ở bãi đỗ xe trung tâm thương mại, chìa khóa tình cờ mang theo bên mình. Và, trước khi Kỷ Đồng nhận điện thoại, Ninh Thanh Uyển đã biết anh ta sẽ rời đi sớm.

Cô không thể tin nổi nhìn Ninh Thanh Uyển, "Chị, chị có biết trước hôm nay là ba người đi chung không? Chị biết trước là Kỷ Đồng sẽ dậy muộn phải không?"

Sau một khoảng im lặng ngắn, Ninh Thanh Uyển thừa nhận, "Đúng vậy.''

"Chị đã ám chỉ cho PD rằng chị và em muốn check-in cửa hàng kem nổi tiếng, nếu anh ta không chọn cùng địa điểm thì kế hoạch sẽ bị hủy."

"Ninh Thị và Thịnh Thế đang phát triển dự án mới cùng loại, Kỷ Đồng gần đây áp lực rất lớn, chị đã nhờ Lâm Dao Nhiên tặng anh ta một chai thuốc ngủ với danh nghĩa quan tâm. Được đi chơi với hai người mà anh ta muốn hẹn hò, chị đoán anh ta sẽ khó ngủ, thuốc này hiệu quả mạnh, nếu dùng thì ít nhất phải ngủ đủ mười tiếng."

Không ngờ anh ta thật sự dậy muộn, Ninh Thanh Uyển cười lạnh trong lòng, cô thản nhiên nói, mắt không rời khỏi đường đi.

"Với tính cách của Kỷ Đồng, nếu chị ám chỉ rằng chúng ta đã chờ rất lâu, anh ta chắc chắn sẽ muốn lấy lại thể diện bằng cách khác, sáng sớm đã vội xuất phát, anh ta chỉ có thể đề nghị lái xe đưa chúng ta đi."

"Cuộc gọi tối nay là vì Ninh Thị phát tin dự án của họ đã hoàn thành, Thịnh Thế sốt ruột, chắc chắn sẽ liên lạc với người phụ trách dự án là Kỷ Đồng để anh ta quay lại. Điều này cũng đã được sắp xếp trước, nên anh ta chỉ có thể đưa chúng ta đến khu vui chơi, không thể đưa chúng ta về biệt thự."

"Để dẫn dắt dư luận sau khi chương trình phát sóng, từng bước từng bước đều được thiết kế trước." Ninh Thanh Uyển cho xe tấp vào lề, tay đặt trên vô lăng khẽ run, "Em yêu, chị như vậy có làm em sợ không? Như em đã biết, thực ra chị cũng không phải người tốt gì."

Dù là để chuẩn bị cho tương lai, cô cũng đã dùng những thủ đoạn hèn hạ để thiết kế Kỷ Đồng.

Nhưng cô không muốn giấu diếm Mạnh Hạ, không muốn che giấu con người thật của mình.

Không ai là hoàn hảo, cô phải thừa nhận, ngoài những mặt sáng rực rỡ, cô cũng có những mặt tối tăm u ám. Nhưng dù là mặt nào, cũng đều là cô.

Với tính cách tinh tế nhạy cảm của Mạnh Hạ, sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra mặt tối nhất của cô.

Cởi mở bản thân, cho Mạnh Hạ thấy tất cả các mặt của mình, để cô ấy hoàn toàn chấp nhận cô, để cô ấy hoàn toàn thuộc về cô, đây là mong muốn ích kỷ của cô.

Mạnh Hạ nghe những lời giải thích của Ninh Thanh Uyển, lòng kinh hãi, cô chỉ đoán rằng Ninh Thanh Uyển biết trước một số việc, không ngờ tất cả đều là kế hoạch trước của Ninh Thanh Uyển.

Nhưng tất cả những điều đó không quan trọng, cô nắm lấy tay đang run của Ninh Thanh Uyển, nhẹ giọng nói, "Chị, đừng nói vậy về bản thân mình. Chị là người tốt nhất trên đời, là người yêu em nhất, em biết, tất cả những gì chị làm đều vì em.''

Cô tháo dây an toàn, nghiêng người ôm chặt Ninh Thanh Uyển, "Em đau lòng khi chị phải tốn tâm tư vì em. Em không xứng đáng ___"

"Vì em, chị làm gì cũng xứng đáng." Ninh Thanh Uyển ngắt lời cô, lông mi khẽ rung, cô chậm rãi đưa tay ôm lấy cô, nghiêm túc nói, "Chị muốn đường đường chính chính có được em."

Tim Mạnh Hạ đập loạn nhịp, cô yêu mọi khía cạnh của Ninh Thanh Uyển, cô cẩn thận nâng khuôn mặt của người quý giá nhất đời mình, nhẹ nhàng đặt lên nụ hôn chân thành nhất.

Nụ hôn quá dịu dàng, Ninh Thanh Uyển thậm chí không dám động đậy, để Mạnh Hạ từ từ khẽ hôn.

Sau nụ hôn, Ninh Thanh Uyển không nỡ buông tay, ôm chặt Mạnh Ha, mũi cọ nhẹ vào mũi cô, chân thành xin lỗi, "Xin lỗi, làm em phải chịu đựng một cái bóng đèn lớn như thế suốt cả ngày."

Thái độ thành thật, ngữ điệu nghiêm túc, cách diễn đạt buồn cười.

Cảm giác muốn khóc của Mạnh Hạ lập tức tan biến, cô bật cười khúc khích. "Không sao, chỉ cần ở bên chị là em vui rồi. Không vui là vì cái bóng đèn thôi."

Ninh Thanh Uyển khẽ nhếch môi cười, cái bóng đèn hôm nay chắc chắn là không vui rồi.

Bên ngoài cửa xe, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy vụt qua.

Mạnh Hạ đột nhiên nhớ lại lúc ban ngày ở khu vui chơi, không biết PD đã khuyên thế nào, Ninh Thanh Uyển vẫn không chịu chơi những trò cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc, còn tự tin nói rằng sợ.

Rõ ràng trước đây khi cô còn theo đuổi thần tượng, cô đã xem video Ninh Thanh Uyển tham gia các môn thể thao mạo hiểm còn kích thích hơn cả tàu lượn siêu tốc, không hề thấy Ninh Thanh Uyển tỏ ra sợ hãi chút nào.

Mạnh Hạ tò mò hỏi, "Chị, sao hôm nay chị không muốn chơi các trò cảm giác mạnh?''

"Chỉ sợ chết mà.''

Mạnh Hạ không tin, "Trước đây chị còn hay chơi những trò cảm giác mạnh mà.''

"Trước đây là vì không có người quan trọng." Ninh Thanh Uyển nắm chặt tay cô, "Bây giờ chị rất sợ. Sợ để em lại một mình, sợ em buồn. Cũng sợ em yêu người khác, lúc đó chị sẽ chết mất."

"Đừng nói linh tinh." Mạnh Hạ đưa tay chặn miệng cô lại, cắn môi trách yêu, "Chị nói phạm quy rồi.... Chị đang muốn làm em khóc...''

Trong mắt cô hiện lên lớp sương mờ, đôi mắt đen như viên ngọc trong suối trong, phản chiếu ánh sáng đẹp đẽ.

Ninh Thanh Uyển nhìn thấy mà lòng mềm nhũn, cô nghiêng đầu nhẹ cắn vào dái tai trắng nõn của Mạnh Hạ. 

"Em yêu, chị chỉ muốn nhìn thấy em khóc thôi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top