Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều tối, buổi ghi hình chương trình bước vào giai đoạn cuối. Sau khi dùng bữa tối tại nhà hàng nhìn ra biển trên tầng thượng của du thuyền, Lâm Dao Nhiên phân bố các khách mời vào các phòng khác nhau.

Nhân viên PD đi cùng vừa dẫn Mạnh Hạ vừa nói về các quy định, "Tin nhắn cuối cùng phải công khai tên, nội dung chỉ được là lời mời gặp mặt. Em là trưởng hơn đặc biệt, là khách mời duy nhất nhận được ba tin nhắn mỗi ngày. Nếu hôm nay ba người đó vẫn gửi tin nhắn cho em, em phải lần lượt gặp họ. Thứ tự gặp gỡ do em tư quyết định."

"Phải gặp từng người sao?" Mạnh Hạ nhíu mày, cô có thể đoán được trong số người gửi tin nhắn cho cô, ngoài Ninh Thanh Uyển còn có Susan và Kỷ Đồng.

"Đúng vậy." PD mở cửa, vừa bước vào vừa nói, "Nhận được tin nhắn, xác nhận không còn tin nhắn mới, em mới có thể gửi tin nhắn mời khách mời mà em muốn gặp.

"Được rồi." Mạnh Hạ bước theo sau cô vào phòng.

Đó là một phòng trang điểm độc lập với phòng thay đồ, bên cạnh bàn trang điểm có một giá treo đồ, trên đó treo một chiếc váy lễ màu xanh nước biển.

"Đây là váy lễ phục do Thẩm Lan thiết kế cho em." PD lấy váy từ giá treo đưa cho Mạnh Ha, nói, "Một lát nữa em sẽ mặc bộ này để gặp những người gửi tin nhắn cho em. Thời gian gấp rút, trước hết hãy thay lễ phục đi."

Lúc này Mạnh Hạ mới hiểu lời Thẩm Lan nói ban ngày về việc sẽ làm cô đẹp hơn vào buổi tối có ý nghĩa gì, cô ôm váy trong lòng bước vào phòng thay đổ.

Khi Mạnh Hạ từ phòng thay đồ bước ra, PD và người quay phim đồng loạt nín thở.

Chiếc váy màu xanh nước biển cổ yếm, phần trên đỉnh đầy những viên pha lê nhỏ, phân eo được thiết kế với ren đan xen những dây leo quấn quanh eo thon trắng nõn, phần dưới là lớp vải lưới mềm mại, lấp lánh. Kết hợp với lớp trang điểm tươi sáng hôm nay, vẻ đẹp trong sáng và quyến rũ được hài hòa một cách hoàn hảo.

Chỉ có điều Mạnh Hạ mặc thêm một chiếc cardigan bên ngoài váy, điều này làm giảm đi phần nào vẻ đẹp. PD gợi ý, "Lát nữa hãy tháo áo khoác ra nhé."

Mi mắt Mạnh Hạ khẽ chớp, cô mỉm cười từ chối, "Em sợ lạnh."

"Cũng đúng, buổi tối hơi lạnh, tôi chỉ nghĩ muốn em lên hình thật đẹp thôi." PD không nghi ngờ gì và không ép buộc nữa.

Mạnh Hạ âm thầm thở phào. Chiếc váy là kiểu hở lưng, phía sau chỉ có một sợi dây mảnh buộc ở cổ. Nếu Ninh Thanh Uyển biết cô mặc váy hở lưng gặp người khác, chắc chắn sẽ lại giận dỗi.

Khi đăng ký học bơi ở phòng gym, La Khả đã mua cho cô một bộ đồ bơi hở lưng. Khi Mạnh Hạ thử đồ, Ninh Thanh Uyển chỉ khen đẹp rồi chiếm lấy cô một lần. Vì lúc đó Ninh Thanh Uyển không nói gì thêm nên Mạnh Hạ không nhận ra cô ấy để tâm.

Cho đến khi cô lấy bộ đồ bơi đó ra, Ninh Thanh Uyển sẽ để lại mấy dấu hôn trên lưng cô, sau vài lần liên tiếp, Mạnh Hạ mới nhận ra người kia không muốn cô mặc như vậy.

Cuối cùng cô mua ba bộ đồ bơi nhưng chưa bao giờ đi học bơi lần nào. Có lẽ Ninh Thanh Uyển muốn cô mặc bộ đồ lặn để học bơi.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trên bản rung lên. Ba tin nhắn, không phải của Kỷ Đồng cũng không phải của Ninh Thanh Uyển. Ba người mà cô hoàn toàn không ngờ đến đã gửi tin nhắn cho cô trong tập cuối của chương trình. Mạnh Hạ cũng ngạc nhiên.

PD nói, "Các cô đúng là biết tạo bất ngờ đấy!''

Mạnh Hạ muốn cười nhưng không cười nổi, cô đợi thêm năm phút nữa, không có tin nhắn nào gửi đến. Mạnh Hạ gửi tin nhắn cho Ninh Thanh Uyển, hẹn gặp trên boong tàu tầng ba sau một giờ.

Cô nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của Ninh Thanh Uyển, chỉ vỏn vẹn "ok". Mạnh Hạ hơi nhíu mày, cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc, rồi nâng váy đi gặp ba người kia.

Trong phòng karaoke trên tầng hai của du thuyền, Mạnh Hạ nghe tiếng hát của Tô Gia Bắc, như ma âm xuyên thấu tai, cô phải kiềm chế mới không đập cửa bỏ đi.

Sau khoảng mười lăm phút, Tô Gia Bắc cuối cùng cũng dừng lại, trong tiếng nhạc chói tai, anh thấp giọng nói một câu.

"Làm thần tượng không có quyền yêu đương."

Mạnh Hạ lạnh nhạt đáp, "Không ai có quyền ngăn cản người khác yêu đương." Dừng lại một chút, cô bổ sung một câu sắc bén, "Chỉ là anh chưa đủ thích cô ấy thôi."

Càng không thể nói đến yêu. Vì vậy trước triển vọng tươi sáng. Thẩm Lan là người bị bỏ rơi. Điều này không liên quan đến fan, quyền lựa chọn luôn nằm trong tay Tô Gia Bắc.

Tô Gia Bắc lặng lẽ nhìn Mạnh Hạ, một lúc sau anh cười, "Anh tưởng em là người dịu dàng nhất trong số các khách mời."

Mạnh Hạ mím môi, trong lòng dâng lên cảm giác buồn bực, khác hẳn với Ninh Thanh Uyển không gửi tin nhắn cho cô.

Hai người không có gì để nói thêm, Tô Gia Bắc không ép Mạnh Hạ tiếp tục nghe giọng hát lạc điệu của anh.

Ra khỏi phòng karaoke, Mạnh Hạ hướng về khu giải trí.

Vừa xuống cầu thang, cô thấy Thẩm Lan mặc một chiếc váy trắng ôm sát đến mắt cả chân, đi đôi giày cao gót mảnh, đang đứng trước máy chơi đập chuột. Mạnh Hạ bước tới, cầm một cái búa khác, đập vào những con chuột nhô đầu lên.

Hai người không nói một lời, chơi đập chuột hết lần này đến lần khác. Chơi mệt, Thẩm Lan kéo Mạnh Hạ về khu nghỉ ngơi, hai người ngồi trên ghế sofa trò chuyện vặt.

Thẩm Lan đưa cho Mạnh Hạ chai nước ép mới mua, cười hỏi, "Thế nào, có thích lễ phục này không?"

Mạnh Hạ nhận lấy nước ép, uống một ngụm, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, "Thích, cảm ơn chị"

"Buổi trình diễn váy cưới tháng 9 của chị, cả ba người đều không đến. Không thể nhìn thấy mọi người mặc váy cưới do chị thiết kế, chị đành thiết kế cho mỗi người một bộ lễ phục."

Thời gian đó cô đang giận dỗi với Ninh Thanh Uyển, lấy cớ ly hôn của Hạ Niệm, về nhà ở một tuần. Mạnh Hạ hạ mi, nhẹ giọng nói, ''Xin lỗi chị, trước đó em đã hứa sẽ đến xem buổi trình diễn váy cưới của chị, nhưng cuối cùng lại không đến.''

Thẩm Lan không để tâm, "Không sao, sau này khi em kết hôn, nhớ tìm chị thiết kế váy cưới cho em nhé."

Kết hôn ư? Mạnh Hạ vô thức dùng ống hút khuấy ly nước cam, nhìn những vòng tròn sóng nước lan tỏa, cảm nhận vị ngọt ngọt chua chua trong miệng, xen lẫn chút đắng.

Chị, bây giờ đang làm gì? Ở bên ai? Đang nói chuyện gì?

Sau khi chào tạm biệt Thẩm Lan, Mạnh Hạ đến phòng chiếu phim gặp người cuối cùng, cũng là người cô không ngờ đến nhất.

Mạnh Hạ mở cửa, nghe thấy tiếng trẻ con từ loa phát ra.

"Thanh Uyển, gọi anh trai, anh trai~~"

Phòng chiếu không bật đèn, ánh sáng duy nhất đến từ màn chiếu, buổi chiều chiếu bộ phim kinh dị hài hước, lúc này lại chiếu những cảnh ấm áp, đẹp đẽ.

Mạnh Hạ bước một bước vào phòng, đóng cửa lại, ánh mắt dẫn chặt vào màn hình.

Trong cũi trẻ, em bé trắng trẻo mũm mĩm, đôi mắt đen sáng như nho, vùng vẫy đôi tay, líu lo gọi. Cậu bé cầm máy quay cúi xuống bên cạnh cũi, vừa quay phim vừa dỗ em bé gọi anh trai.

Cảnh chuyển đổi, em bé lớn hơn một chút, búi tóc cột cao, ngồi trong xe đẩy, ôm bình sữa uống. Cậu bé giật lấy bình sữa của cô, dụ dỗ, "Thanh Uyển! Muốn bình sữa thì phải gọi anh trai, anh trai."

Cô bé không khóc cũng không quấy, chỉ chăm chú nhìn vào ống kính, một lúc sau, giọng non nót cất lên, "Gọi, gọi."

Cậu bé có vẻ rất vui, máy quay bị cậu lắc lư, quay trái quay phải.

Lắc một lúc rồi lại ổn định, bầu trời xanh không một gợn mây, thảm cỏ xanh mướt trải dài vô tận, ống kính chuyển hướng, chiếu về phía cô bé đang ngồi trên xích đu.

Mạnh Hạ khẽ rung mi, cô bé lại lớn thêm một chút, càng ngày càng xinh đẹp, càng giống với cô bé trong ký ức của cô.

Trên màn hình, cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp khóc đến đỏ hoe, "Anh, em có phải là con nhặt về không?''

"Không phải!" Cậu bé lập tức phủ nhận, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Thế tại sao mẹ không bao giờ quan tâm em? Còn ba thì rất ít khi..." Cô bé cắn chặt môi, cố nén nước mắt.

"Anh quan tâm em mà! Em đừng khóc, anh cho em kẹo, rất ngọt!" Trong màn hình xuất hiện một bàn tay nhỏ, cổ tay lật ngửa, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay là ba viên kẹo bạc hà.

Một lúc sau, cô bé cầm lấy một viên kẹo, bóc vỏ bỏ vào miệng, khóc nấc lên, chê bai, "Chẳng ngọt chút nào."

Cậu bé cười ha hả, ống kính rung lên.

Hình ảnh chuyển cảnh trong cơn rung.

"Em có đánh nhau không? Em đi đâu mà về trễ thế này?" Cậu bé cầm máy quay đối diện gương mặt cô bé, hỏi một loạt câu hỏi.

Cô bé có một vết bầm tím trên đầu.

Mạnh Hạ nhìn cô bé trên màn hình, thân cứng đờ, máu trong người như ngừng chảy theo nhịp thở. Tim cô đập nhanh, như muốn nhảy ra khỏi Iồng ngực, làm cô nghẹn lại.

"Cái gì chứ. Em không gọi cô ta là mẹ đâu." "Em có thể gọi anh một lần nữa không?" "Ô, đồ của em người khác không cướp được đâu."

Những ký ức ùa về trong tâm trí, cô bé mà cô gặp trong công viên....

Thanh Uyển... Ninh Thanh Uyển.

Trên màn hình, cô bé không kiên nhẫn đẩy máy quay ra, hình ảnh chuyển thành những tán lá xanh rì. Khi ống kính quay lại, mùa đã thay đổi, lá cây trở nên vàng úa, bóng dáng mảnh khảnh của cô bé hiện lên trong ống kính.

"Em lại đi công viên nhỏ à! Có đợi được cô ấy không?" Cậu bé hỏi.

Hàng mi dày của cô bé khẽ rung, trong mắt là nỗi thất vọng sâu sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh lùng, giọng nói thản nhiên, "Không đợi nữa, sẽ không bao giờ đợi nữa."

Cô bé đẩy máy quay ra, bước ra khỏi khung hình, để lại một câu tự giễu, "Chỉ vì được gọi một tiếng bảo bối, thật sự coi mình là bảo bối rồi... Đồ lừa đảo."

Một lúc sau, ống kính khẽ rung, Mạnh Hạ nghe thấy một tiếng thở dài dài.

Tim cô chợt nhảy lên, Mạnh Hạ hít thở chậm rãi, đầu óc hỗn loạn.

Cô bé mà cô gặp trong công viên chính là Ninh Thanh Uyển lúc nhỏ! Mạnh Hạ không hiểu tại sao lại có sự giao thoa thời gian này, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh đôi mắt thất vọng của tiểu Ninh Thanh Uyển và tiếng nấc làm tim cô đau nhói.

Trên màn hình, hình ảnh tiếp tục chiếu từ khi Ninh Thanh Uyển còn là một trẻ đến khi có mười tám tuổi.

Góc quay từ trên cao, như từ tầng hai nhìn xuống. Trong ống kính, thiếu nữ đứng giữa sân vườn, đối mặt với gió mưa, dáng người thanh thoát, như cây trúc kiêu hãnh và cô đơn trong sân vườn.

Có tiếng phụ nữ khóc thét, "Tôi biết sinh nhật của nó, tôi không thể quên được, vì sinh nó mà tôi suýt chết trên bản mổ!"

Mạnh Hạ nhớ lại những chuyện Lâm Huệ kể về Ninh Thanh Uyển khi còn nhỏ. Lúc đó cô đã rất thương Ninh Thanh Uyển, nhưng lời khóc than của mẹ cô ấy mang lại cú sốc mạnh mẽ hơn nhiều so với lời kể lại của Lâm Huệ.

Sau một tiếng thở dài, máy quay bị đặt lên bàn. Hình ảnh trên hình dừng lại, không lâu sau Ninh Thanh Uyển xuất hiện trong khung hình, cô rút một điếu thuốc từ hộp trên bàn trà.

"Thuốc lá không phải thứ tốt." Giọng nam trầm ấm, có lẽ là của Ninh Cảnh Kiệt.

Lời nói dứt, máy quay bị tắt, màn hình đen ngòm, không còn hình ảnh mới nào nữa. 

Ninh Cảnh Kiệt bật đèn trong phòng chiếu, ra hiệu cho người quay phim rời đi.

Sau khi người quay phim đi khỏi, Ninh Cảnh Kiệt mời Mạnh Hạ sang quầy bar bên cạnh phòng chiếu, ngồi xuống, anh gọi cho Mạnh Hạ một ly nước ép và cho mình một ly whisky nguyên chất.

Khi người phục vụ đặt đồ uống xuống, Ninh Cảnh Kiệt gọi tên cô một cách thân thiện, "Mạnh Hạ." Đang nhìn ly nước ép, Mạnh Hạ giật mình, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc đáp, "Dạ"

"Đừng căng thẳng." Ninh Cảnh Kiệt cười khi thấy cô ngượng ngùng, "Anh cho em xem video này chỉ để em hiểu rõ hơn về cô ấy."

Mạnh Hạ cúi đầu, chờ đợi lời tiếp theo của Ninh Cảnh Kiệt.

Ninh Cảnh Kiệt kể rất nhiều về Ninh Thanh Uyển, hầu hết giống những gì Lâm Huệ nói. Nhưng là anh trai ruột của Ninh Thanh Uyển, lời kể của Ninh Canh Kiệt có nhiều cảm xúc hơn. Qua lời kể của anh. Mạnh Hạ như chạm đến một Ninh Thanh Uyển đáng yêu và mong manh, cảm nhận được niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống của cô ấy.

Ninh Cảnh Kiệt nói, "Thực ra những chuyện đó không liên quan gì đến Thanh Uyển. Đều là những sự cố ngoài ý muốn. Nhưng sự cố tích tụ lại đã gây ra cú sốc lớn cho mẹ. Thực ra, nếu trách thì nên trách anh, vì anh đòi có em gái, nên họ mới quyết định sinh thêm một đứa con. Mỗi lần Thanh Uyển hỏi anh, liệu cô ấy có không nên đến thế giới này, anh đều cảm thấy vô cùng tội lỗi. Vì tội lỗi này, anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Thanh Uyển."

Ninh Cảnh Kiệt uống một ngụm rượu, tiếp tục nói, "Nhiều lúc anh tự hỏi, sau này Thanh Uyển sẽ tìm một đối tượng như thế nào. Phải là người đàn ông xuất sắc ra sao, anh mới yên tâm giao cô ấy cho người đó. Anh không ngờ cô ấy lại thích con gái, và là một học sinh."

Không phải là người xuất sắc, cũng không phải đàn ông. Mạnh Hạ khẽ cuộn tay, kiềm chế cảm xúc trong lòng, giữ về mặt bình thản, vẫn ngồi ngoan ngoãn, lắng nghe cẩn thận.

Ninh Cảnh Kiệt quan sát biểu cảm của cô, khẽ nhếch khóe môi, "Anh không phải là người bảo thủ, dù sao thì cô ấy thích là được. Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa bao giờ yêu cầu anh làm điều gì, nhưng gần đây cô ấy lại sai khiến anh khá nhiều, đều vì em. Anh có thể cảm nhận được rằng cô ấy rất nghiêm túc với em."

Mạnh Hạ nhẹ nhàng nói, "Em biết, chị ấy đã làm rất nhiều việc vì em."

Ninh Cảnh Kiệt gật đầu, trêu chọc, "Chị à? Đây là kiểu xưng hô tình cảm của hai người à?"

"......" Mạnh Hạ mím môi, mặt đỏ bừng.

Ninh Cảnh Kiệt cười lắc đầu, thật thú vị, anh chưa từng thấy mối tình nào trong sáng đến thế.

"Dù em không phải đàn ông, nhưng em là người cô ấy thích." Ninh Cảnh Kiệt lấy từ ví ra một bức ảnh đưa cho Mạnh Hạ, ''Đây là bảo bối anh trân quý, giờ giao lại cho em. Em gái anh là người rất sâu nặng, anh chỉ có một yêu cầu, đã nắm tay cô ấy thì dù gặp bất cứ chuyện gì, cũng đừng bao giờ buông tay, đừng phụ lòng cô ấy."

Cổ họng Mạnh Hạ nghẹn lại khi nhìn tấm ảnh mà Ninh Cảnh Kiệt đưa tới, đó là ảnh lúc nhỏ của Ninh Thanh Uyển, là cô bé mà cô từng bế ẵm và dỗ dành. Đầu ngón tay cô run rẩy, nhặt lấy bức ảnh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cười ngây thơ của tiểu Ninh Thanh Uyển trong bức ảnh.

"Em sẽ làm được." Giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, Mạnh Hạ khẽ nói, "Dù em không phải đàn ông, em cũng không xuất sắc. Nhưng em sẽ cố gắng hết sức để cho chị ấy những gì chị ấy muốn và cần."

Những gì Ninh Thanh Uyển muốn và cần không phải là điều mà một người đàn ông xuất sắc có thể mang lại. Nhìn cô gái yếu đuối nhưng có chút miệng lưỡi sắc bén, Ninh Cảnh Kiệt cười thoải mái, anh nhắc ly rượu lên ra hiệu cho Mạnh Hạ uống cùng.

Mạnh Hạ do dự một lát rồi nâng ly lên, cụng nhẹ với ly của Ninh Cảnh Kiệt, uống cạn nước ép.

"Sảng khoái!" Ninh Cảnh Kiệt mỉm cười.

Mạnh Hạ ngượng ngùng, cười gượng. Khiến người ta tưởng rằng cô uống rượu, xong rồi còn phải khen ngợi, thật là trở trêu.

Trước khi rời đi, Mạnh Hạ nhắc nhở Ninh Cảnh Kiệt, "Chị Lan là người rất thiếu cảm giác an toàn."

Ninh Cảnh Kiệt sững lại.

Mạnh Hạ nhìn đồng hồ, cô đã mất quá nhiều thời gian ở đây, lâu hơn một giờ đã hẹn với Ninh Thanh Uyển. Cô cẩn thận đặt bức ảnh vào túi áo khoác, không quan tâm Ninh Cảnh Kiệt có hiểu hay không, kéo váy chạy nhanh ra ngoài.

Tiếng giày cao lạnh lùng vang lên theo nhịp đập của trái tim, trong đầu không ngừng vang lên giọng nói non nớt nhưng lạnh lùng của cô bé, hết lần này đến lần khác - "Em đợi chị ở đây." "Không đợi nữa. Không bao giờ đợi nữa." "Kẻ lừa đảo.''

Khu vực nghỉ ngơi trên boong tàu tầng ba, đèn trần không bật, ánh sáng dịu nhẹ từ đèn nhỏ dưới ghế sofa tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Từ xa, Mạnh Hạ đã thấy Ninh Thanh Uyển đứng trên boong tàu, nhìn ra biển.

Xung quanh có vài người quay phim, Ninh Thanh Uyển mặc một chiếc váy đỏ rủ xuống, khoác ngoài là một chiếc khăn choàng lông cừu. Thiết kế ôm sát eo, tôn lên đường cong cơ thể tuyệt đẹp. Gió đêm làm lay động váy xẻ cao, đôi chân trắng nõn lấp ló.

Bước chân Manh Ha chậm dần.

Tiếng giày cao gót vang lên lần cuối cùng. Một lát sau, Ninh Thanh Uyển quay đầu lại nhìn cô.

Ánh trăng như sương rơi trên người Ninh Thanh Uyển, cô mang vẻ đẹp lộng lẫy, khí chất thanh cao, như một đóa hoa hồng nở trong đêm, những người hay vật xung quanh đều trở thành nền cho vẻ đẹp của cô.

"Không đến sao?" Ninh Thanh Uyển vừa thấy cô liền nở nụ cười, sắc lạnh trong ánh mắt tan đi, ánh mắt dịu dàng tràn đầy.

Mạnh Hạ chạy đến trước mặt Ninh Thanh Uyển, "Xin lỗi, đã để chị đợi lâu." Trong đầu cô vẫn là ánh mắt thất vọng của tiểu Ninh Thanh Uyển trong video, tim đau thắt lại.

Ninh Thanh Uyển không biết trong lời nói của cô còn có ý nghĩa khác, đưa tay vén tóc bị gió thổi rối của cô, an ủi, "Không sao đâu. Không đợi lâu đâu."

Đầu ngón tay chạm vào má, nhiệt độ lạnh hơn bình thường, rõ ràng đã đợi rất lâu. Mạnh Hạ vừa đau lòng vừa tự trách, nắm chặt tay Ninh Thanh Uyển, giữ trong tay để sưởi ấm cho cô.

Cảm giác mềm mại trên tay, Ninh Thanh Uyển cúi mắt, ánh mắt rơi trên người Mạnh Hạ.

Áo cardigan được cải kín cúc, váy bên trong bị che kín, chỉ thấy sợi dây mảnh quấn quanh cổ.

Cô không để lộ cảm xúc, dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Mạnh Ha, giọng khàn khàn hỏi, "Chơi với ai mà quên thời gian thế?"

Mi mắt Mạnh Hạ run lên, lòng bàn tay bị trêu chọc ngứa ngáy, cô động đây bàn tay bị Ninh Thanh Uyển vẽ vòng, thành thật đáp, "Trước tiên là nghe anh Gia Bắc hát, sau đó cùng chị Lan đập chuột..." Lời nói ngừng lại, cô nhớ ra điều gì đó, hỏi, "Chị không hẹn em, chị đã gặp ai?"

Ninh Thanh Uyển không nói rõ, liếc nhìn PD đi cùng, sau đó nhìn lại Mạnh Hạ, ánh mắt tinh nghịch, "Quan tâm không?"

Rất quan tâm, Mạnh Hạ mím môi, cuius đầu nhẹ nhàng bóp tay Ninh Thanh Uyển.

Ninh Thanh Uyển cười nhẹ, "Sau này tự xem."

Phải đợi đến khi chương trình phát sóng! Có thể còn bị cắt bỏ! Mạnh Hạ ngạc nhiên vài giây, nhẹ nhàng kéo tay cô, đôi mắt trong sáng tràn đầy tò mò, "Chị~~ "

Giọng nói kéo dài, mang theo chút nũng nịu.

Ninh Thanh Uyển bị giọng nói mềm mại của cô làm tan chảy, cảm thấy như được nhét một viên kẹo bông, mềm mại, ngọt ngào không ngấy.

Không kìm được mà muốn ôm cô vào lòng, Ninh Thanh Uyển vừa rút tay ra định ôm cô, thoáng thấy túi áo của cô, "Đó là gì."

Tay dừng lại giữa không trung, cô không chạm vào thứ gì đó giống như thế trong túi áo của Mạnh Hạ.

Mạnh Hạ phản ứng nhanh, tránh đi, cô bước sang một bên, tháo giày cao gót ra cầm trong tay, đi lùi, nhìn Ninh Thanh Uyển nói, "Là bảo bối của người thứ ba đưa cho em."

Ngoài Thẩm Lan và Tô Gia Bắc, người thứ ba, bảo bối, đến cô cũng không thể xem. Ninh Thanh Uyển nhướng mày, bước nhẹ nhàng về phía Mạnh Hạ.

"Người thứ ba là ai?''

Mất Mạnh Hạ ánh lên tia sáng, cô lùi lại, cười tinh quái, khi Ninh Thanh Uyển đến gần, cô xoay người chạy chân trần.

"Chị không nói cho em, em cũng không nói cho chị. Hòa nhé~"

Không bắt được, Ninh Thanh Uyển thả tay xuống, nhìn cô gái vừa chạy vừa quay đầu nhìn cô trong hành lang, trái tim cô như dao động theo chiếc váy xanh.

Phía sau, người quay phim và PD nhìn nhau, biết ý không chạy theo.

Đến trước cửa phòng, Mạnh Hạ dừng lại, cô không có thẻ phòng! Nhìn sang bên, Ninh Thanh Uyển vẫn còn cách một đoạn, bước đi không nhanh không chậm, cười như một con cáo.

Mạnh Hạ đặt giày cao gót xuống, quay lưng về phía Ninh Thanh Uyển đê mang giày, chuyển bức ảnh từ túi áo sang ốp lưng điện thoại, đầu ngón tay chạm vào bức ảnh, nụ cười trên môi cô càng dịu dàng hơn.

Vừa mang giày xong, giọng nói dịu dàng của Ninh Thanh Uyển vang lên bên tại.

"Sao không chạy nữa?''

Ninh Thanh Uyển nắm chặt cổ tay Mạnh Hạ, kéo cô vào lòng, tay còn lại vòng qua người cô, thăm dò túi áo khoác của cô.

"Chị, thật sự không nói chị gặp ai sao?" Mạnh Hạ đột nhiên hỏi.

Cổ họng Ninh Thanh Uyển khẽ trượt, chuyện đó liên quan đến nhiều vấn đề, chưa phải lúc nói ra, cô dỗ dành, "Ngoan, sau này chị sẽ nói cho em."

Mạnh Hạ hạ mi, tay tháo nút áo, cardigan trượt khỏi vai.

Sau lưng trắng ngần như ngọc hiện ra trước mắt, không hề che giấu. Xương bướm mảnh mai, sống lưng duyên dáng, và vòng eo thon gọn. Hơi thở của Ninh Thanh Uyển trở nên nặng nề, ánh mắt sâu thẳm hơn cả bóng đêm.

"Đây là váy mà chị Lan thiết kế cho em." Nhân lúc Ninh Thanh Uyển buông tay, Mạnh Hạ quay lại, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, đè nén sự e thẹn, "Em luôn muốn cho chị xem, đẹp không?"

Giọng cô nhẹ nhàng, ngọt ngào, âm điệu kéo dài, âm cuối vương lại, ngọt ngào lạ thường.

Không khí trở nên nóng bức, nhiệt độ tiếp tục tăng lên. Khi Mạnh Hạ định mặc lại áo cardigan, Ninh Thanh Uyển nhanh chóng giữ tay cô lại, "Đẹp." Cô đưa tay quẹt thẻ phòng.

Vừa vào phòng, Ninh Thanh Uyển ép Mạnh Hạ vào cửa, cúi xuống chiếm lấy đôi môi của cô, nụ hôn mãnh liệt và nóng bỏng, đầy tính xâm lược.

Chiếc áo cardigan vướng víu ở eo bị cô kéo xuống, rơi trên sàn nhà, cô vừa rồi đã chạm vào túi áo, bên trong chẳng có gì cả.

Nhưng không sao, cuối cùng cô sẽ biết thôi.

Ánh trăng dịu dàng phủ lên căn phòng, dưới ánh sáng lạnh của trăng, Mạnh Hạ nhìn vào đôi mắt của Ninh Thanh Uyển đang gần trong gang tấc, ánh mắt đầy dịu dàng tràn đầy trong đôi mắt cô.

Khi xem video, khi nghe Ninh Cảnh Kiệt kể chuyện, Mạnh Hạ đã muốn ôm lấy bảo bối nhỏ của mình, muốn hôn cổ.

Mạnh Hạ nhắm mắt lại, hành động theo cảm xúc, cô ôm lấy eo của Ninh Thanh Uyển, ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn chiếm hữu của cô.

Trong miệng là hương vị ngọt ngào của trái cây, hơi thở ngày càng gấp gáp, nhiệt độ lan tỏa khắp cơ thể, Mạnh Hạ mơ hồ tự hỏi liệu tối nay cô uống nước trái cây hay là rượu.

Ninh Thanh Uyển nghiêng đầu, cắn đứt sợi dây mảnh trên cổ của Mạnh Hạ, ghé vào tai cô, giọng nói khàn khàn.

"Không mặc còn đẹp hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top