Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau Tết, trời dần ấm, trời sáng sớm hơn. Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu xuống.

Điện thoại reo vang vui vẻ.

Một bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt từ trong chăn thò ra, lần tìm điện thoại, Mạnh Hạ ngái ngủ nhìn qua, thấy cuộc gọi của Hạ Niệm, cô bắt máy, bật loa ngoài, nhắm mắt lại.

Giọng Hạ Niệm vang lên bên tai, "Mẹ cãi nhau với dì Phạm rồi!"

Sau Tết, hai bên gia đình lại gặp mặt, Phạm Ngọc Dao và Hạ Niệm trò chuyện rất vui vẻ. Sau đó, hai người thường hẹn gặp nhau, trở thành bạn thân.

Phạm Ngọc Dao không chỉ tặng Hạ Niệm chú chó con muốn giữ lại, còn sắp xếp giới thiệu đối tượng cho Hạ Niệm.

Hai người có nhiều sở thích chung, rất hợp nhau. Phạm Ngọc Dao giới thiệu đối tượng cho Hạ Niệm, cô không hài lòng, hai người cùng phàn nàn về đối phương mà chưa bao giờ cãi nhau. Lần này nói cãi nhau chắc chắn là chuyện nghiêm trọng.

Mạnh Hạ lập tức tỉnh ngủ, bật dậy từ trên giường, chiếc chăn trượt xuống, để lộ một vùng da trắng mịn. Cô lạnh run, kéo chăn lên lại.

Ninh Thanh Uyển nhìn cô đầy trầm lắng, tăng nhiệt độ điều hòa lên hai độ, rồi đứng dậy lấy một chiếc áo ngủ dày khoác lên cho Mạnh Hạ, dùng khẩu hình hỏi: "Có chuyện gì vậy?''

Mạnh Hạ chỉ vào điện thoại, lắc đầu, rồi đối diện với điện thoại hỏi, "Sao lại cãi nhau với dì Phạm thế?''

Hạ Niệm giải thích, "Mẹ nói tổ chức đám cưới của con và Thanh Uyển ở bờ biển lãng mạn biết bao. Bà ấy cứ khăng khăng nói tổ chức trong tuyết lãng mạn hơn, nói cái gì mà ngụ ý bạch đầu giai lão. Nhưng mà trời mùa đông lạnh lắm, con mặc váy cưới sẽ lạnh chết mất.''

Mạnh Hạ còn chưa kịp nói gì, thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng của Phạm Ngọc Dao, "Con gái tôi cũng phải mặc váy cưới chứ. Tình yêu thật sự không sợ lạnh, đúng không Hạ Hạ.''

Mạnh Hạ: "......" Con dám nói không đúng sao. Cô khẽ ho khan vài tiếng, "Mẹ và dì đang ở cùng nhau à."

"Đúng vậy." Hạ Niệm hừ nhẹ, "Mẹ bảo bà ấy đi mà bà ấy không chịu đi."

Phạm Ngọc Dao: "Cô bảo tôi đi là tôi đi à."

Hạ Niệm: "Bà đừng có cử xía vào, tôi đang gọi điện cho con gái tôi, bà đi gọi cho con gái bà đi."

Mạnh Hạ quay đầu bất lực nhìn Ninh Thanh Uyển, quả nhiên, điện thoại của Ninh Thanh Uyển lập tức reo lên. 

Mặc dù sớm biết số điện thoại của Ninh Thanh Uyển, nhưng Phạm Ngọc Dao chưa bao giờ gọi cho cô.

Do dự một lúc, mãi đến khi Mạnh Hạ đẩy cô, ra hiệu cô nhận điện thoại, Ninh Thanh Uyển mới trượt màn hình. 

Khi kết nối, Ninh Thanh Uyển bật loa ngoài, ban đầu cô còn nghĩ nên nói gì, nhưng phát hiện mình nghĩ quá nhiều. 

Qua điện thoại, Hạ Niệm và Phạm Ngọc Dao lại cãi nhau.

Mạnh Hạ tưởng tượng cảnh hai người mẹ, cùng nhau làm móng, cãi nhau qua điện thoại một cách trẻ con, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Ninh Thanh Uyển xoa xoa trán, "Là chúng con kết hôn, chứ không phải hai người kết hôn.......''

Hai bà mẹ đồng thanh. "Chúng ta cũng phải có mặt mà!"

Mạnh Hạ chớp mắt, khẽ nói với Ninh Thanh Uyển, "Thực ra là một người muốn xem biển, một người muốn xem tuyết?"

Hai bà mẹ tai thính như mắt mèo, "Không phải!"

"Chúng ta chỉ muốn tốt cho các con thôi!''

"Được rồi, được rồi, đám cưới của các con, nói đi, các con muốn tổ chức ở đâu?''

Cả hai gợi ý đều rất hay, nhưng chọn một cái chắc chắn sẽ làm phật lòng người kia. Mạnh Hạ lo lắng đến vò đầu bức tai, đôi mắt long lanh cầu cứu nhìn Ninh Thanh Uyển.

Ninh Thanh Uyển xoa đầu cô, nói vào điện thoại. "Vậy thì cả hai. MV bài hát mới của con chưa quay, đúng lúc có thể lấy cảnh cho MV."

Đầu dây bên kia hai bà mẹ bắt đầu trò chuyện, có vẻ rất hài lòng, bắt đầu bàn luận xem mặc gì vào lúc đó.

Thanh Uyển và Hạ Hạ: "...''

Cuối cùng cũng giải quyết xong hai vị thái hậu, sau khi kết thúc cuộc gọi, Mạnh Hạ đặt điện thoại lên đầu giường, cả người rũ xuống nằm trong vòng tay Ninh Thanh Uyển, thở dài, "Kết hôn thật là khó khăn."

Ninh Thanh Uyển nhướn mày, "Không muốn kết hôn?''

"Không phải, không phải." Mạnh Hạ lập tức phủ nhận, nhăn mặt giải thích. "Em đoán sau này họ sẽ thường xuyên cãi nhau về váy cưới và trang trí lễ cưới."

"Có lẽ sẽ không đâu. Váy cưới là do Thẩm Lan phụ trách, trang trí thì để họ lo, ai chọn địa điểm người đó chịu trách nhiệm." Ninh Thanh Uyển vuốt ve trán Mạnh Hạ, "Đó là chuyện sau này, em nên nghĩ về chuyện hiện tại trước."

Giọng cô nghiêm túc, Mạnh Hạ khẽ rung mi, cũng nghiêm túc lại, thắc mắc hỏi, "Chuyện hiện tại gì?''

Ninh Thanh Uyển ánh mắt sâu hơn, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, "Dẫn em đi quen thuộc với mọi ngóc ngách trong nhà."

Mạnh Hạ đột nhiên nhớ ra, vì nhà Ninh Thanh Uyển quá lớn, cô thường để quên điện thoại một chỗ và tìm mãi không thấy. Đôi khi còn đi nhầm phòng.

Nhưng mà, cô đã thường xuyên kiểm tra các phòng, thậm chí còn treo bảng tên lên cửa, nhưng đồ vật để đâu vẫn không nhớ nổi. Mạnh Hạ gãi gãi mặt, "Làm sao để quen thuộc được đây?''

Ninh Thanh Uyển véo má cô, "Trước hết dậy ăn sáng, bụng đói rồi."

"Trong tủ lạnh còn có sủi cảo đông lạnh." Mạnh Hạ ngồi dậy khỏi lòng Ninh Thanh Uyển, kéo chăn xuống giường trong cái lạnh, "Chiều mình đi siêu thị nhé.''

Ánh mắt Ninh Thanh Uyển lướt qua đôi chân dài thẳng của cô, "Ừ... tối đi."

"Chiều chị bận à?" Mạnh Hạ lục tủ lấy quần áo, cúi xuống mặc.

Ngón tay Ninh Thanh Uyển khẽ co lại, "Có việc, việc rất quan trọng."

"Được thôi."

Mạnh Hạ mặc xong quần áo, quay lại thấy Ninh Thanh Uyển đang nằm dài, mặt đỏ lên, cô kéo chăn đắp kín người cô ấy, "Đừng để cảm lạnh."

Ninh Thanh Uyển nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ai đó, cong môi, "Được."

Mạnh Hạ rửa mặt xong liền vào bếp luộc sủi cảo.

Sủi cảo nóng hổi vừa chín tới, Ninh Thanh Uyển mới từ từ đi xuống lầu.Mạnh Hạ nghĩ cô ngủ thêm một lát, không hỏi nhiều.

Trong lúc ăn, Ninh Thanh Uyển hỏi, "Em muốn làm quen phòng nào trước?

Mạnh Hạ nghĩ một lúc, phòng quá nhiều, trong phút chốc không nhớ hết, "Tùy chị, chị báo chiều có việc quan trọng mà."

Dù sao cũng chỉ là nhìn thêm vài lần.

Ninh Thanh Uyển nhướn mày, "Do chị quyết định?"

Sao chỉ nhìn phòng mà lại trịnh trọng như vậy? Mạnh Hạ không nghĩ nhiều, gật đầu.

Sau bữa ăn, khi Ninh Thanh Uyển rửa bát nhất định kéo Mạnh Hạ đứng cạnh, Mạnh Hạ trêu, "Chị à, chị bám người vậy, fan của chị biết không?''

Ninh Thanh Uyển chăm chú rửa tay, lau khô, "Fan của chị không phải đang ở đây sao." Cô bước đến trước mặt Mạnh Hạ, "Em hỏi cô ấy, xem cô ấy có biết chị bám người đến mức nào không?"

Cuối câu, Ninh Thanh Uyển liếm môi đỏ gần kề.

Mạnh Hạ ngây ra, sau đó vòng tay ôm eo Ninh Thanh Uyển, cười rực rỡ, "Biết chứ, và rất thích."

"Thích thế nào?''

"Thích cực kỳ."

Mạnh Hạ ngẩng đầu hôn lên môi đỏ của Ninh Thanh Uyển, chỉ là một cái chạm nhẹ, cô vừa định rời đi thì bị Ninh Thanh Uyển giữ chặt gáy và làm sâu thêm nụ hôn.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ tràn vào căn phòng, làm mọi thứ trở nên ấm áp, nhiệt độ xung quanh dần tăng lên, hai người càng hôn càng nồng nhiệt.

Trán hai người chạm vào nhau, Mạnh Hạ âu yếm cọ mũi mình vào mũi cô, khẽ nói, "Đừng ở đây."

Ninh Thanh Uyển làm như không nghe thấy, hơi nâng đầu lên, tiếp tục ngậm lấy đôi môi mềm mại, nhịp nhàng mơn trớn.

Sự nóng bỏng và rực rỡ như ánh nắng gay gắt nhất của mùa hè bao trùm lấy hai người. Những đốm lửa bùng lên, lan tỏa trên chiếc xương đòn như đôi cánh bướm mở ra.

Trong tiếng cọ xát xì xào, quần áo như những bông hoa nở rộ từ từ rơi xuống, rơi rải rác trên mặt đất.

Mạnh Hạ không tự chủ mà ngửa đầu lên, đường cong cổ tuyệt đẹp, mắt nhắm nghiền, hàng mi dài khẽ run, môi đỏ hồng hé mở để hít thở không khí. Đầu óc cô trống rỗng, khi mở mắt ra đã thấy mình bị bế ngồi trên bàn bếp, Ninh Thanh Uyên chu đáo lót áo cho cô bên dưới để không bị lạnh.

Lưng tựa vào tường, cảm giác lạnh buốt, Mạnh Hạ không nhịn được mà run lên, bản năng nghiêng người về phía trước, lại thuận tiện cho ai đó.

Ý thức bị cơn lạnh làm tỉnh táo lại đôi chút, cảm giác trong hoàn cảnh đặc biệt này trở nên mạnh mẽ hơn, tim Mạnh Hạ đập nhanh hơn bình thường, gần như không thể thờ nổi.

Mạnh Hạ nhìn thấy Ninh Thanh Uyển hơi cúi người, nhìn thấy có dần cúi đầu xuống, trong tầm nhìn chỉ còn lại mái tóc đen nhánh.

"Chị." Mạnh Hạ nhẹ nhàng đẩy cô, nhích người dựa vào tường, lưng lại bị lạnh buốt làm cô run rẩy.

"Ngay tại đây." Ninh Thanh Uyển không ngẩng đầu lên, lập tức từ chối.

Mạnh Hạ nhẹ cắn môi dưới, tay vuốt lên tóc Ninh Thanh Uyển, ngón tay đan vào mái tóc mượt mà, ngón tay trắng nõn kéo nhẹ sợi tóc, lúc mạnh lúc nhẹ.

Nhiều lớp sương mù bao phủ đôi mắt Mạnh Hạ, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng dường như còn nặng hơn lúc trước.

Dù là nụ hôn hay lực vuốt ve.

"Chị —'' Mạnh Hạ một chân đặt lên vai Ninh Thanh Uyển, cô giơ tay che mắt, chặn lại ánh sáng và hình ảnh chói mắt

.Ý thức dần mờ đi.

Ninh Thanh Uyển kéo tay cô ra.

Cô gần như không ngồi vững, ngón tay bấu chặt vào mép bàn, kêu lên.

Ninh Thanh Uyển một tay ôm eo cô, một tay an ủi, bóp nhẹ lòng bàn tay cô.

Đứa trẻ dưới ánh nắng gay gắt ôm lấy cây kem yêu thích, không nỡ ăn, từ tổn liền từng chút một, liền tan chảy, nhìn thấy em gái trước mặt, liền hào phóng chia sẻ niềm yêu thích của mình.

Ninh Thanh Uyển kề đôi môi đỏ tươi vào môi Mạnh Hạ, hơi thờ quấn quít giữa môi răng.

Đứa trẻ chia sẻ cây kem chớp mắt, háo hức hỏi em gái, "Ngon không?"

Dưới ánh nắng gay gắt, mặt em gái đỏ bừng, quay đi không trả lời.

Ngón tay của nhạc sĩ khéo léo và quen thuộc, gảy lên dây đàn yêu thích, tạo ra âm thanh êm tại nhất.

Cô nghe thấy tiếng mình, nghe thấy những lời phàn nàn của Ninh Thanh Uyển, mọi thứ khiến cô gần như sụp đổ, không kiểm chế được mà bật khóc.

Ánh nắng chiếu xiên vào nhà, chùm sáng rơi trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, hàng mi dài râm đọng giọt nước mắt phản chiếu ánh sáng lung linh.

Như chìm trong biển cả, tay người phụ nữ lướt trong làn nước. Mạnh Hạ bị kéo vào giữa biển khơi vô tận, sóng nước dập dềnh tạo nên những gợn sóng lăn tăn, cô trôi nổi trong sóng biển, một làn sóng nghẹt thở lại ập đến, khi bị sóng cuốn lên bờ, cảm giác ấy xộc thẳng vào đầu.

Mới vào đầu xuân, trời vẫn còn lạnh, nhưng cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi, ngay cả mặt bàn bếp lạnh lẽo cũng bị hâm nóng.

Ninh Thanh Uyển vén tóc ướt mồ hôi của cô, hơi thở không ổn định, "Cảm giác thế nào?" Cô xoa vành tai Mạnh Hạ giọng mang theo ý cười. "Đã quen với nhà bếp chưa?''

Mạnh Hạ thở hổn hển, trái tim đập mạnh vẫn chưa bình ổn, tay cô buông mép bàn, áp lên khuôn mặt nóng bừng.

Ninh Thanh Uyển khẽ cười, bế cô lên, "Vậy nơi tiếp theo cần làm quen cũng để chị quyết định nhé."

''....." Mạnh Hạ vùi mặt vào lòng cô, mặt đỏ bừng, không muốn nói gì.

Làm quen nhà kiểu gì thế này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top