Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16. Ái muội [nhất] - Chuyện tình cà phê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tử cùng Quan Lan có một luật bất thành văn, một tuần cùng nhau lựa chọn ra một đoạn thời gian tụ hội với nhau, lấy thân phận bằng hữu gặp nhau, quan tâm lẫn nhau.

Nàng cùng Quan Lan từ lâu đã không có bí mật, Quan Lan là trượng phu của nàng, lại là tri kỷ của nàng. Nhân sinh trên đời tri kỷ khó tìm, huống chi thân thiết như thế này cũng sẽ không phản bội lẫn nhau.

Bình thường bọn họ hội lựa chọn một không gian kín đáo, do Vương Tử quyết định ở nơi nào gặp mặt, có đôi khi Quan Lan hội mang Tống Khải theo, Tống Khải cũng chính là người yêu Quan Lan, hai người cùng một chỗ đã nhiều năm, từ quen biết đến yêu nhau cũng là trải qua một đoạn thời gian rất dài, đi qua những mưa gió mới yên ổn xuống dưới.

Quan Lan kết hôn cũng là vì Tống Khải, vì tương lai hai người.

Vương Tử cùng Tống Khải quen biết là sau khi cùng Quan Lan thương định kết hôn, Vương Tử hâm mộ một đôi này, hâm mộ bọn họ có thể hai tâm tương thông.

Trên thế giới sự tình tốt đẹp nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, yêu lẫn nhau, không cần ai yêu ai hơn một chút, cũng không để ý cùng một chỗ có phải hay không đáng giá, nếu lựa chọn đi trên cùng một đường, sẽ dũng cảm bước tiếp.

Lúc này địa điểm gặp mặt do Tống Khải quyết định, hắn đính hảo vị trí, sau đó nói cho hai người bọn họ.

Vương Tử sau khi tan tầm dựa theo thời gian ước định đi tới địa điểm ước định, Quan Lan cùng Tống Khải đợi muộn nửa giờ mới đến.

Địa điểm hẹn gặp là ở một nhà riêng, trước từng là một biệt thự oai phong lẫm liệt, mà nay bị cải tạo thành nhà hàng, đồng thời giữ lại nguyên lai đặc sắc, khắp nơi đều là kỉ vật Thượng Hải xa hoa, giống một lọ rượu lâu năm, được ủ tốt nhất trong năm đầu, lại như trước tản ra dư hương.

Nhà ăn giấu ở góc người ngoài không nhìn vào được, hảo thủ nghệ đã làm cho Tống Khải khen ngợi không thôi, cho nên hắn mới chủ động đem địa điểm hẹn ước ở trong này, làm cho hai người lại đây.

Đây là Tống Khải lần đầu tiên làm chủ, Quan Lan cùng Vương Tử đúng hẹn tới.

Lần trước Quan Lan lén tới gặp Vương Tử, cũng không có nói cho Tống Khải, nhưng là sau đó Vương Tử vẫn là nói cho Tống Khải, khi là khúc mắc của Quan Lan đã được giải khai, Vương Tử cũng là tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn*, chuyển đạt Quan Lan phiền não.

* đã biết thì không có chuyện không nói, đã nói là nói hết = biết gì nói hết

Quan Lan không thể đối người ngoài nói hắn lo lắng phiền não cho mình là không thể thỏa mãn Tống Khải dục vọng. Tống Khải dù sao đúng là thời điểm tuổi trẻ khí thịnh tốt nhất, mà hắn lại lớn hơn Tống Khải thiệt nhiều tuổi, tuổi này nằm trên là không chiếm ưu thế.

Ở giường sự xuất hiện một hai thứ vấn đề, Quan Lan liền lo lắng không thôi, nhưng là lấy tính cách hắn tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, ngược lại là sẽ ở chính mình trong lòng miên man suy nghĩ, đành phải thỉnh giáo Vương Tử.

Vương Tử không biết chính mình khi nào thành 'Tỷ muội đào' với Quan Lan, chẳng qua nàng cảm thấy chính mình có nghĩa vụ làm một việc là làm cho hai người mặt đối mặt nói chuyện.

Sau đêm đó, Quan Lan nói cho Vương Tử hết thảy vấn đề đều giải quyết. Chẳng qua cụ thể là như thế nào giải quyết, Quan Lan lại ngậm miệng không nói chuyện, đây là thuộc loại tiểu bí mật bọn họ.

Vương Tử cũng đem chính mình tình huống nói cho Quan Lan, nàng cùng Hứa Như Tư đem năm năm tình yêu chấm dứt chỉ trong một đêm, nói bỏ được là không có khả năng.

Quan Lan nói: "Biện pháp lấp lại miệng vết thương là một lần nữa nhập vào tình yêu, làm cho chính mình quên đau xót.".

Tống Khải cũng giúp nàng nghĩ chủ ý: "Lúc này nhất định phải tìm một trăm phần trăm người yêu của ngươi, làm cho nàng đối với ngươi mê không thôi, ngươi chỉ cần cấp nàng một phần mười tình yêu có thể được thập bội hồi báo.".

"Như vậy thực không công bình." Quan Lan đối Tống Khải nói.

"Làm người hẳn là vì chính mình suy nghĩ." Tống Khải lấy diên mạo khiêm tốn nói ra những lời tương phản diện mạo của hắn.

Vương Tử hưởng dụng mỹ thực của nàng, lưu ra không gian làm cho hai vị tiên sinh này đi khắc khẩu, hai người đều là ôn hòa tính tình, cho dù là quấy động trời đất cũng như là thân sĩ Anh quốc đang nói chuyện.

"Ta còn không có gặp người thích hợp, không có tâm động, nào có tình yêu." Vương Tử ăn đủ, mới bắt đầu vì chính mình nói.

"Ngươi đã muốn năm năm không có yêu một người, ngươi còn biết tâm động là cái gì cảm giác sao?".

Này năm năm thanh xuân đều như múc nước đi tạt, ngay cả bọt nước đều không có nhìn đến, nếu đổi làm hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cam tâm.

Cố tình Vương Tử có thể tâm bình khí hòa nhận, làm hắn không thể lý giải.

Nữ nhân không phải đều là để ý tỉ lệ giữa trả giá cùng hồi báo sao?

Vương Tử nói: "Ta nghĩ, ta đại khái là thật quên.".

Lúc trước tìm được Hứa Như Tư, đại khái cũng là bởi vì nàng cảm thấy Hứa Như Tư là nàng muốn phân yên ổn, thời điểm mới đầu có lẽ thật sự tâm động, nhưng là đi qua lâu như vậy, cái gì vậy đều đã bị thời gian mài mòn, bao gồm một viên thiệt tình.

Lòng người là thịt, không phải kim cương, chỉ có nó là vĩnh cửu.

"Nếu ngươi nhìn trúng ai, liền nhất định phải đem nàng bắt lấy. Lúc này, ngươi muốn tìm một người yêu ngươi còn hơn ngươi yêu nàng." Quan Lan tin tưởng mỗi một lần chịu đựng bi thương mọi người hẳn là học được bảo hộ chính mình.

Vương Tử lắc đầu, nói: "Ta không nghĩ đem tình yêu biến thành thuần túy chữa thương, nếu tình yêu đã đến, ta hy vọng ta là bằng trạng thái tốt đi nghênh đón nàng.".

"Ngươi là người tốt." Tống Khải hạ định luận, người tốt thường thường dễ dàng chịu thiệt.

Tình yêu giống như là sao băng lướt qua đêm tối, có người đau khổ chờ đợi lại đợi không được, có người lơ đãng ngẩng đầu có thể nhìn thấy, nhưng là có vô số người cúi đầu bỏ qua nó.

Vương Tử không nghĩ vĩnh viễn nâng đầu nhìn lên tìm sao bang của mình, cũng không nguyện ý mất đi cơ hội tình yêu.

Giản Bạch lần đầu tiên thấy Vương Tử thất thần, khuôn mặt tự tin bị mê mang bao phủ, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, nhíu mày.

Giản Bạch đoán không ra rốt cuộc là cái gì có thể làm cho Vương Tử nghĩ đến thất thần, có thể làm cho Vương Tử đều muốn không thông chuyện tình nhất định không đơn giản.

Vương Tử nghĩ kỳ thật là một vấn đề đơn giản nhất, tình yêu.

Sau khi rời xa cuốc sống ấy, nàng về lại nhà mình, phát hiện sau khi Hứa Như Tư rời đi, thay đổi lớn nhất vẫn là nàng.

Cuộc sống của nàng bị bóc ra chỉ còn một nửa ban đầu, có đôi khi chân tay luống cuống, không biết nên đi nơi nào đi.

Nàng cần một cuộc sống mới cùng ngôi nhà mới, chính yếu vẫn là làm mới chính mình.

Vương Tử làm cho Giản Bạch nhìn đến chính mình một mặt thất thần, chỉ trong chớp mắt khôi phục bản sắc của nàng, Giản Bạch vì riêng nàng chạy ra mua cà phê đã muốn đem tới trên bàn.

Vương Tử thưởng một ngụm, độ ấm vừa miệng, không bỏng miệng cũng sẽ không nguội đến mất đi hương vị cà phê, đầu lưỡi chỉ có thuần hương cà phê, Vương Tử nhớ lại, đây là loại cà phê mấy ngày hôm trước nàng mới uống một ngụm đã thật sự thích. Mà mấy ngày nay Giản Bạch vì nàng mua đều là loại này.

Từ sau khi Giản Bạch đến, nhiệm vụ mua cà phê này để lại trên người nàng, Giản Bạch, trước một đoạn thời gian Giản Bạch luôn luôn đổi cà phê, từ ngày hôm qua nói hương vị rất tốt, liền hương vị được giữ nguyên.

"Ngươi mua cà phê hương rất đặc biệt, ta chưa bao giờ biết nơi này có nơi nào có thể bán cà phê tốt như vậy, lần tới nhớ rõ đem địa chỉgiới thiệu cho ta.".

Giản Bạch nói: "Cà phê làm sao đều có thể nấu, chẳng qua hạt cà phê là ta chính mình mang đi.".

Vương Tử nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ buổi sáng chén cà phê kia cũng là chính ngươi mang hạt cà phê đến nấu?".

"Ân." Giản Bạch nhẹ giọng đáp.

"Vì cái gì lại hao tổn tâm tư như vậy?" Vương Tử cúi người đến trước mặt nàng.

Quả nhiên, thời điểm chính mình lần nữa tới gần của nàng, Giản Bạch càng lẫn mất, giống một Tiểu Bạch thỏ bị kinh động, suýt nữa là muốn đem lỗ tai thu hồi lui thành một đoàn chỉ lộ ra nhất chích cái đuôi lông xù.

Vương Tử hỏi lại: "Vì cái gì vất vả như vậy, tùy tiện chạy đi đâu mua một ly cà phê đều có thể ứng phó ta, không phải sao?".

"Không phải." Giản Bạch phát hiện chính mình nói một câu đều khó khăn, ngẩng đầu lơ đãng đã bị ánh mắt Vương Tử ôm mất hồn phách, ngay cả hô hấp đều bắt đầu mất đi thong thả, tư duy trong đầu bởi vậy mà rối loạn, "Ta nghĩ như vậy ngươi hội vui vẻ.".

"Đúng vậy. Ta thật sự vui vẻ, phi thường thích ngươi đặc biệt nấu cà phê cho ta.".

Giản Bạch bả đầu thấp đến trước ngực.

Có mấy lời, nàng sợ là đời này đều không có biện pháp nói ra miệng, đơn giản là Vương Tử đối cà phê khắt khe, thành ra thật sự uống ít cà phê, nàng nơi nơi đi tìm tư liệu, tìm loại cà phê hương vị hảo, còn đến hỏi chuyên gia địa phương nào có thể mua được chân chính hảo cà phê.

Đổi quá vài lần cà phê, nàng thử nấu hạt cà phê chính mình mua đến, may mắn là Vương Tử ngay từ đầu liền thích thượng, làm cho nàng lâm vào cao hứng. Mỗi ngày cầm hạt cà phê đến quán cà phê dưới lầu thỉnh bọn họ cho nấu, mang đến trước mặt Vương Tử.

Giản Bạch làm việc này, cũng không có mục đích, từ nội tâm xúc động cơ hồ là vô ý thức đi làm.

Chỉ cần Vương Tử thích là tốt rồi, nàng không phải là nghĩ như thế này sao.

"Ngươi còn vì người khác nấu qua sao?".

"Không có." Giản Bạch lắc đầu.

Vương Tử một tay nâng má, mỉm cười nói: "Cám ơn ngươi.".

"Tạ...... Không phải, là không cần cảm tạ." Lúc này Giản Bạch khẩn trương đến nói năng lộn xộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top