Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18:

Tô Diệp là loại người: nếu không muốn nói ra sẽ tự khắc giấu sâu trong lòng.

Về việc Liệt thanh, ta vốn cũng muốn hỏi thẳng nhưng, điều gì muốn nói Tô Diệp hẳn đã nói hết với ta, cái gì không muốn nói thì ta đừng hòng biết.

Tô Diệp yêu ta nhưng vẫn cứng đầu, ta đương nhiên không thể "buông thả" như vậy. Nếu quá riêng tư, ta hiển nhiên không bao giờ "động chạm", nhưng lần này lại liên quan đến sức khỏe của hắn, việc này khiến ta tâm bất định nhiều đêm.

Liệt thanh, ta vốn đã dò hỏi nhiều ngày nay. Thứ này quả nhiên là độc dược. Không những vậy, thứ độc dược này lại chỉ một người có thể làm ra, cũng chính là "ông tổ" của nó: Lương Minh Tề.

Liệt thanh xem ra không phải vô danh. Tác dụng của nó cũng đơn giản vô cùng, đại khái, nó có thể thay đổi giọng nói của một con người. Không rõ đại phu mà ta "moi" thông tin có khuếch đại thái quá hay không, nhưng như lời ông ta nói, thứ thuốc này lợi hại khôn lường, có thể biến giọng nam nhân thành nữ nhân và ngược lại chỉ là việc đơn giản.

Liệt thanh còn có một tác dụng khác đó là đặc trị ho. Nếu dùng với liều lượng đủ thì cơn ho sẽ biến mất.

Nghe thấy tác dụng thứ hai của nó ta mới thở phào một hơi. Tô Diệp của ta, nếu đích xác thứ thuốc kia chỉ có một công dụng là thay đổi giọng nói, như vậy không phải là... hắn là nữ tử hay sao? Hoang đường, tuyệt đối hoang đường.

Đến tác dụng trị ho, xem ra đúng là Tô Diệp dùng cho căn bệnh này.

Vậy là, bệnh ho của hắn không phải rất nặng hay sao? Dùng thuốc độc để áp chế cơn ho, vậy khác nào nan y khó chữa?

Về tác hại của Liệt thanh, ta cũng nghe từ chính miệng người làm ra nó nói nên không có gì ngạc nhiên lắm.

Chuyện chính lúc này là, ta muốn biết cơn ho của Tô Diệp rốt cục dai dẳng đến nhường nào mà phải dùng độc dược để chữa trị!

.

Hỏi trực tiếp không thể bằng rình mò. Ta hôm nay vẫn nói chuyện với Tô Diệp thoải mái như mọi khi. Và cơ hội hé mở khi ta biết cả ngày hôm nay hắn rảnh.

Ta cố nhẫn nại. Liệt thanh cũng chỉ có tác dụng trong hai canh giờ, là bốn tiếng. Có lẽ Tô Diệp đã uống thuốc từ lúc ở phòng rồi. Vậy thì ta chỉ cần căn cho gần đến bốn tiếng, hắn nhất định sẽ uống viên thuốc tiếp theo.

Vì là vừa nói chuyện vừa mải để ý thời gian cũng như sắc mặt Tô Diệp mà ta hầu như nói chuyện trong vô thức. Đại khái, ta hoàn toàn không nhập tâm vào cuộc đối thoại ngày hôm nay mấy.

Tô Diệp kể mấy chuyện trên chiến trường, hay những lần hắn đột nhập để trộm tin tức. Xem ra chọn đúng chỗ hưng phấn nên hắn rất lưu loát. Gương mặt sáng lạn, tươi tỉnh hơn hẳn. Hắn là đang khoe một tá chiến công đây mà.

"- Ta còn... Khụ khụ khụ khụ...."

Ta mở căng đồng tử vội vã vươn tới chỗ hắn.

Hắn vẫn như thói quen, hễ như vậy liền xoay người đi, lùng xục thuốc ở vạt áo.

Rõ ràng Tô Diệp ho khá nhiều. Ta như vậy càng chắc chắn, hắn đúng là dùng cho "công dụng hai".

Tô Diệp lúng túng, hình như hắn không tìm thấy thuốc.

"- Sao vậy?"

Khụ khụ

Tô Diệp xua xua tay, ý hắn là không sao. Nhưng xem ra là không phải vậy.

Ta nheo mày, sao ta nỡ để hắn như lúc này đây.

"- Ta sẽ đi tìm Lương đại phu"

Hắn đương nhiên gật đầu rất nhanh, hoàn toàn là tán thành. Hắn hành động cứ như là, chỉ chờ ta nói câu đó vậy.

Ta cũng không dám nán lại thêm, gấp gáp đi tìm Lương Minh Tề.

.

"- Lương đại phu, thế nào?"

Ta sốt sắng hỏi khi ngón tay Minh Tề ngừng đặt trên cổ Tô Diệp.

Minh Tề liếc nhìn Tô Diệp, tỏ rõ ý tứ không hài lòng nhưng vẫn một mực nở nụ cười với ta.

"- Kha cô nương, chớ lo lắng. Diệp nhi hảo ổn định, chỉ là ho hơi nhiều. Dùng chút thuốc là đỡ"

Thuốc gì kia chứ? Ngươi lại định cho sư đệ mình dùng thuốc độc sao?

Ta nuốt câu đó ở trong không nói ra, nhưng ánh mắt ta nhìn Minh Tề có phần nặng nề. Hắn biết hắn mới nói láo nên dường như ngại ngùng.

Hắn dùng ánh mắt, ra ám hiệu gì đó với Tô Diệp rồi quay sang, vẫn là cười nói với ta.

"- Huynh đệ ta có chút chuyện liên quan đến sư phụ cần bàn bạc, nếu Kha cô nương không còn chuyện gì, xin phép Kha cô nương cho ta mượn tiểu đệ một chút"

Ta còn có thể mặt dày đứng đó hay sao?

Ta bức xúc. Đã bị "đuổi" thì thôi, liếc mắt nhìn Tô Diệp, mong hắn sẽ nói đỡ gì đó thì chỉ thấy hắn gật nhẹ tán thành với sư huynh của mình.

Ôm một bụng tức đi ra ngoài.

Sau nửa canh giờ, có người phải rối rít xin lỗi ta.

"- Cẩm nhi, bọn ta đúng là có chuyện cần bàn bạc"

Ta vẫn ôm cục tức vì bị "đuổi" ban nãy, đương nhiên sẽ mỉa hắn cho bõ ghét mới thôi.

"- Lương thị vệ còn nhiều chuyện phải bàn hơn kìa. Ánh Cẩm không dám quấy rối."

"- Cẩm nhi, tha lỗi cho ta, được chứ!?"

"- Lương thị vệ chớ lo lắng. Ngươi trăm công nghìn việc để ý đến Ánh Cẩm nhỏ bé làm gì? Chi bằng bây giờ gặp Thế tử bàn việc lớn có khi tốt hơn là nói chuyện với Ánh Cẩm ấy chứ!"

Một lời giễu cợt, một lời mỉa mai. Ta thấy Tô Diệp tím tái mặt mũi. Hắn đúng là biểu hiện đang: không biết nói gì. Ta thì chỉ thầm nghĩ đáng đời rồi bỏ vào phòng.

.

Á Viên không sớm thì muộn cũng biết mọi chuyện nên ta đã thành thật nói với nàng rằng, có sự việc là hai căn phòng thông nhau như vậy. Nàng đương nhiên hiểu ý tứ, thậm chí còn cười sảng khoái và ủng hộ kịch liệt khiến ta bớt lo lắng.

Nhưng ta cũng chỉ dừng lại ở việc: kể về hai căn phòng, còn chuyện tình cảm của ta và Tô Diệp, ta nghĩ giờ không phải là lúc. Mặc dù, gần đây ta nhận thấy, Á Viên cũng chẳng còn "nhiệt huyết" với Tô Diệp như thuở ban đầu. Vậy cũng đỡ lo.

Á Viên gõ cửa sau, bưng trà đến cho ta. Ta nhìn nàng một hồi lâu. Nhất thời không giữ im lặng được nữa bèn lên tiếng.

"- Em và Tô Diệp... ừm... ra sao rồi?"

Á Viên tròn xoe mắt nhìn ta. Nàng thế nào lại cười đến ngoác cả miệng.

"- Tiểu thư là đang ghen?"

Phụtttttt

Là do ta uống vội trà nóng hay quá sốc đây?

Ta kinh hãi nhìn Á Viên, chỉ thấy nàng cười ngập mặt mà thôi.

"- Em... nói gì vậy?"

Á Viên mau lẹ lấy khăn tay giúp ta lau miệng. Ta không bận tâm, ta muốn nghe câu trả lời.

"- Tiểu thư, xem ra tiểu thư không biết là luôn có người quan tâm tiểu thư sao?"

Dừng một chút.

"- Đương nhiên em không nói là em. Hiển nhiên em quan tâm người. Em đang nói đến người khác kìa"

Ta mắt mờ mịt.

"- Hắn... từ bao giờ?"

Á Viên vẫn tươi cười, thậm chí còn tỏ ra có chút tinh quái.

"- Để xem nào... Có lẽ là từ sau đêm người được tiếp đón khi đến Nam Tống. Sáng sớm hôm sau, Lương đại ca mang đến hàng đống thang thuốc, bảo em sắc giúp tiểu thư. Hỏi là thuốc gì thì chỉ nói là thuốc bổ"

Ta nghĩ lại. Đúng là từ sau ngày đó, kể cả đến tận bây giờ thì Á Viên sáng nào cũng sắc thuốc mang đến phòng ta.

Thuốc này ta không hề chán ghét, trái lại còn thấy ngon ngọt nữa nên dĩ nhiên sẽ không phụ công nàng sắc mà bỏ đi.

Ta gật nhẹ, coi như rõ ngọn ngành một chuyện.

"- Ngày đó tỳ nữ ở cung động chạm làm vỡ trâm ngọc người yêu thích, Lương đại ca biết chuyện không những không truy cứu còn nói để cho huynh ấy xử lý, còn dặn em là không được nói cho người, sẽ nghĩ cách sau khi trở về. Dù cách của Lương đại ca có chút ngốc nghếch nhưng khi nhìn người yêu thích chiếc trâm đó, thậm chí còn có phần hơn chiếc cũ nên em cũng yên lòng. Chính là nhiều ngày sau đó, Lương đại ca nhờ em dọn phòng vì phòng huynh ấy đột nhiên có..."

Nói đến đây Á Viên đột nhiên phì cười. Nàng thậm chí là đã cố nhịn rồi mà không được. Thấy vậy ta càng tò mò hơn.

Ta hối hả bằng ánh mắt, Á Viên xoa xoa ngực rồi lại hùng hồn kể lể.

"- Lương Tô Diệp bá đạo Nam Tống lại... sợ gián. Tiểu thư có tin nổi không?"

Ta hé miệng kinh ngạc rồi cũng phụt cười.

Gì chứ? Đường đường là nam nhi đại trượng phu, võ công siêu phàm, danh tiếng lừng lẫy lại ủy khuất trước một con gián sao?

Nghĩ đến đây ta lại càng thêm hả dạ. Cứ ngẫm cái vẻ mặt của Tô Diệp khi nhìn thấy gián, ta suy diễn một lúc lại càng thêm đau bụng và tức ngực.

"- Hôm đó em là đi xin thêm thuốc bổ cho tiểu thư nên mới có cơ may chứng kiến được cảnh độc nhất vô nhị. Lương đại ca leo lên đỉnh núi giả, liên tục hô đốt nhà, đốt nhà làm em chỉ biết dở khóc dở cười"

Ta đỏ bừng mặt. Ta cũng muốn được "diện kiến" một Lương Tô Diệp nhát gan quá!

"- Vào chuyện chính... E hèm... Khi dọn phòng mới biết Lương đại ca hóa ra là vẫn giữ trâm ngọc của người từ đợt đó. Thậm chí còn cất cẩn thận trong hộp gỗ để ở góc tủ!"

À

Ta có chút xấu hổ và ngượng ngùng. Ta cũng vui sướng nữa. Hóa ra Tô Diệp có tình ý với ta kể cả là từ lúc đó rồi sao?

"- Chuyện này quan trọng hơn!"

Á Viên lấy trong vạt áo ra một chiếc khăn tay. Ta kinh ngạc, đây chẳng phải là khăn tay Á Viên thức cả đêm để thêu tặng Tô Diệp hay sao?

"- Lương đại ca đã trả vật này cho em ngay hôm sau, có lẽ vì biết được đồ của mình đã bị em phát hiện nên huynh ấy cũng không có ý định che giấu. Huynh ấy nói trong lòng vốn đã có người khác nên không thể nhận đồ của bất kì ai. Thậm chí còn xin lỗi khi trả khăn cho em và mong em giữ kín chuyện này."

Á Viên mỉm cười nhìn ta. Ta thì không dám đối diện với nàng. Ta như này không phải là cướp "tình đầu" của nàng hay sao?

Dường như biết ta khó xử, Á Viên vội vã.

"- Tiểu thư, từ đầu em vốn đã biết mình không có khả năng theo đuổi Lương đại ca nên nản lòng từ sớm. Chỉ đơn thuần là coi huynh ấy như đại ca mà thôi, vì em rất ngưỡng mộ người như huynh ấy. Khi biết huynh ấy và tiểu thư có quan hệ như vậy, em chẳng những không có chút buồn, trái lại còn rất vui. Hai người em yêu quý, tôn trọng cuối cùng đã tìm được người tốt để dựa vào và bảo vệ. Tiểu thư, kì thực người phải thật hạnh phúc. Hạnh phúc của người chính là hạnh phúc của Á Viên. Người chớ nghĩ hồ đồ, người hiểu chứ!?"

"- ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tm