Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30:

Ta có nghe lỏm được cuộc trò chuyện của Thế tử và đại sư huynh. Họ đang tiến cử người đi điều tra lại tình hình ngày bị tập kích hôm đó.

Đại sư huynh hiển nhiên không nên lộ mặt, Thế tử lại càng không. Trong phủ, ngoại trừ ta ra thì không ai có khả năng.

Sức khỏe ta đã bình phục kha khá, có thể tiếp nhận nhiệm vụ này dù cho... chẳng ai muốn ta đi cả.

Bằng mấy lời chắc chắn, ta hoàn toàn thông qua cửa ải hai cái người kia dù ta biết họ cắn răng cắn lợi mà đồng ý. Nhất là đại sư huynh.

Còn một người nữa, dù người này, chắc chắn sẽ không đồng ý nhưng ta không thể thuận theo ý đó của nàng ... trước khi đi phải thông báo với nàng một câu. Không phải ta không coi trọng nàng, chỉ là... đây là vấn đề bắt buộc mà ta không thể làm khác. Ta không được phép làm hỏng đại sự!

...

Không ngoài dự đoán, nàng mang bộ mặt lạnh tanh đáp trả ta.

"- Hảo, vậy theo ý ngươi! Ta sẽ không lo lắng!"

Ta biết ta sai trong câu từ trước đó, nhưng khi nàng nói nàng sẽ không lo lắng cho ta, ta đột nhiên bất động, không biết nên làm gì nữa. Kể cả khi nàng bỏ đi, ta cũng không đuổi theo. Là ta không dám chứ không phải ta không muốn.

Về phòng, đêm nay, ta không thể chợp mắt.

*

Cổ họng ta gần đây không được tốt, thỉnh thoảng còn ho vô cớ, lại còn cảm thấy nóng nóng. Ngẫm lại, nếu như không có gì thay đổi, có lẽ là do Liệt thanh mà ra.

Ta là nữ tử, vì vậy giọng nói đương nhiên là của một nữ nhân. Khác với nam nhân, yết hầu của ta không lộ rõ như bọn họ, nếu kèm theo giọng nói và miếng vải trắng cuốn quanh cổ, không khỏi khiến người khác để ý.

Vì lý do đó, ta đã nhờ đại sư huynh bằng mọi giá phải tìm cách khắc phục. Sau nhiều tháng, cuối cùng đại sư huynh cũng tạo ra được Liệt thanh¸ một đơn dược mà có thể giúp ta thoát khỏi ngờ vực của mọi người.

Liệt thanh vốn là độc dược, nhưng lại vô hại nếu dùng ít. Mỗi ngày ta dùng hai viên, sau đó đến cuối ngày vận công để đào thải chất độc trong người, như vậy nó vô hại.

Nhưng đó là chuyện của trước kia, khi mà ta ít nói. Giờ, thường xuyên nói chuyện với Ánh Cẩm, nếu chỉ hai viên như vậy, là không đủ. Do vậy ta đã dùng nhiều hơn trước, là bốn viên, có ngày còn hơn.

Ta cũng nhận ra cổ họng mỗi ngày như vậy lại một khó chịu, nhưng nếu không thể nói chuyện với nàng, ta càng tức tối trong người hơn. Độc có thể đào thải, không nói chuyện với nàng, khó khăn trong lòng sao rũ bỏ nổi?

Nhưng, tại sao đào thải được độc tố, mà ta vẫn cảm thấy cô họng không khỏe được? Hay có nguyên nhân khác?

*

"- Thí chủ, cứ nghỉ ngơi ổn thỏa mai hẵng lên đường!"

Lão hòa thượng nhân hậu tiếp đón, ta cũng mệt nên... mạn phép vậy.

"- Đa tạ đại sư! Vậy Tô Diệp xin ngủ nhờ một đêm!"

Nói là ngủ, nhưng ta lại không ngủ được. Ta vẫn còn bứt rứt vì chưa nói lời tạm biệt nàng đã rời đi, cũng không xin lỗi nàng thỏa đáng. Ta thật đáng trách.

Chuyện của nàng, lại thêm chuyện không điều tra được chút tin tức quan trọng nào khiến ta càng cảm giác mình thật vô dụng.

Không ngủ được, quyết định đi dạo một chút. Ta không ngờ, bước đến điện chính lại thấy đại sư đang ngồi thiền ở đó.

"- Thí chủ, không ngủ được sao?"

Người này khá "tỉnh". Ta khẽ ừm nhẹ rồi cả gan ngồi phía bên cạnh đại sư.

"- Nếu có gì băn khoăn, thí chủ có thể nói với bần tăng, bần tăng sẽ lắng nghe!"

Ta ngồi cạnh đại sư cũng khá lâu rồi, mãi đến giờ đại sư mới mở lời. Ta hơi ngạc nhiên, nghĩ một lúc liền thở dài trong lòng.

Có người nghe... cũng tốt!

"- Đại sư, người nghĩ sao về tình cảm không có khả năng?"

Ta không đầu không đuôi, hỏi xong mới nghĩ lại thấy đúng là đang làm khó vị lão hòa thượng này. Thầm trách cứ bản thân ngu ngốc, ta lại hé miệng, định "bào chữa" gì đó.

"- Ý ta l..."

"- Có thứ gọi là tình cảm không có khả năng sao?"

Ngắt ngang lời ta. Thanh âm điềm đạm của lão hòa thượng vang lên. Ta hơi bất ngờ.

"- À... ta nghĩ... là có!"

"- Thí chủ thử nói xem, thứ nào là tình cảm không có khả năng?"

"- Thì... chẳng hạn như... dân đen thích người hoàng tộc, không phải không khả năng sao?"

Ta cố bịa ra một dẫn chứng. Lão hòa thượng vẫn điềm đạm, nụ cười trên môi chưa bao giờ có ý định tắt thì phải.

"- Như vậy đúng là có khó khăn!"

"- Thì đấy!"

Ta vỗ nhẹ hai tay vào nhau, ý là ta nói đúng rồi.

"- Nhưng là khó khăn, sao lại không có khả năng được?"

Ta là một người thích lý lẽ, mặc dù ít nói nhưng trước kia ở cùng sư phụ và đại sư huynh, ta lúc nào cũng ra điều người lớn. Kể cả với Ánh Cẩm, ta trước đó cũng "cả gan" chọc ghẹo. Dường như ta nói gì đều rất đúng đắn và đối phương thường á khẩu. Nhưng hôm nay, lời hỏi ngược lại của vị đại sư này làm ta có chút "đề phòng".

"- Coi như có khả năng. Vậy nếu một nam nhân si tình đúng vợ của huynh đệ ruột thịt?"

"- Như vậy đúng là phức tạp!"

"- Thì đấy!"

Một cái vỗ tay nhẹ nữa. Từ bao giờ ưu phiền của ta bỗng dưng trở thành muốn tranh luận thắng vị đại sư này mất rồi!

"- Thí chủ, vẫn câu hỏi đấy! Tại sao lại không có khả năng kia chứ?"

Ta hơi nhăn mày. Nếu như vậy, không phải là thứ tình cảm không có khả năng thì là gì? Hay đại sư này không "cãi" được nên "hỏi cùn" lại chăng?

"- Đại sư, người đừng nói người cũng bế tắc đấy!?"

Ta nâng mày, giọng hơi khiêu khích. Là bản tính của ta thôi, nhưng khổ một nỗi, vì dùng Liệt thanh nên tông giọng giờ chỉ ở mức trầm ổn, nếu người nghe sẽ nghĩ là lạnh lùng, không gì khác.

"- Cuộc sống vốn là một vòng luẩn quẩn, đâu có lối ra kia chứ? Bế tắc chỉ là lẽ thường mà thôi!"

Người này so với ta còn điềm tĩnh gấp vạn lần. Ta vẫn chăm chăm nhìn đại sư, còn đại sư vẫn nhắm mắt, nhưng có lẽ là đang suy nghĩ, chứ làm gì có chuyện còn tĩnh tâm ngồi thiền được nữa?

"- Thí chủ, không có gì là không có khả năng, cũng chưa chắc tồn tại đúng sai, chỉ tồn tại nên và không nên mà thôi!"

Người này giờ đã mở mắt. Ta giật mình, cả kinh lại nhìn vị đại sư.

"- Khả năng nằm trong tiềm thức, một lời nói hay hành động, đều tạo ra khả năng. Tình cảm không có khả năng, thí chủ, mạn phép cho bần tăng hỏi, khi có tình cảm với một ai, thứ đó nằm trong lòng, thí chủ có thể kiểm soát được?"

"- Đúng là... không thể. Nhưng ý ta là... tình cảm này... khô..."

"- Là không được công nhận, đúng chứ?"

"- Phải! Chính là ý đó!"

Ta tự nhiên đỏ bừng mặt, tim cũng đập loạn lên. Không biết, vị đại sư này sẽ nói gì tiếp đây.

"- Tình cảm phát sinh là lẽ tự nhiên, không thể gọi là không có khả năng. Còn như bần tăng đã nói, chưa chắc đã tồn tại đúng-sai, chỉ tồn tại nên-không nên mà thôi!"

"- Đại sư, nếu nói vậy, việc ta có tình cảm với ai là không sai, phải chứ!?"

Đồng tử ta càng lúc càng mở to, ta đang chờ đợi một lời nào đó cho vơi ưu phiền.

"- Chỉ là không sai, nhưng cũng không phải là đúng. Thí chủ hãy suy nghĩ rằng, bản thân có nên hoặc không nên duy trì thứ tình cảm này. Việc không được công nhận, rất đáng để truy xét lại."

"- Ta... dường như là không nên!"

Tĩnh lặng một lúc lâu.

Ta thở dài trong lòng. Bản thân đúng là hết cách, tại sao lại yêu một nữ tử kia chứ!?

"- Thí chủ, bần tăng nói là có nên-không nên duy trì, chứ chưa từng nói là có nên-không nên có tình cảm. Tình cảm phát sinh vốn không có lỗi, quyết định tiếp tục hay không nằm ở thí chủ. Bần tăng cũng chỉ nói vậy, thí chủ hãy tự tìm ra câu trả lời thì tốt hơn!"

Người này nói vậy liền đứng lên, chậm rãi bước, dường như là về phòng mình. Ta vẫn ngồi đó đăm chiêu, cái gì mà nên với không nên kia chứ? Thật rắc rối! Cuối cùng, ta cũng chỉ muốn biết, tình cảm của ta dành cho nàng... thực ra là sẽ đi về đâu?

Không ai có thể đoán được tương lai, ngộ nhỡ, thân phận nữ nhi của ta nàng bất ngờ biết, ta phải làm sao?

Miệng nói là sẽ che đậy suốt đời để được ở bên nàng, nhưng, gần nhau như vậy, chẳng lẽ nàng không ngờ vực dù một khắc sao?

Còn nữa, không thể tránh né Thế tử và đại sư huynh mãi, nếu hai người họ biết thì ta phải như nào?

Như nào mới tốt đây?

"Thí chủ tự tìm ra câu trả lời thì tốt hơn!"

Đúng là phải vậy thật rồi...

*

Ta mệt mỏi, phần vì đường đi quá vất vả, phần vì ta cũng chẳng ngủ được mấy. Ta là đang "tìm câu trả lời" theo đúng nghĩa đen.

Còn câu hỏi ta muốn trả lời chính là "có nên nói rõ cho nàng biết mình là nữ tử hay không?".

Dù thế nào, dù câu trả lời có ra sao thì ta biết, người chịu đả kích lớn nhất vẫn là nàng. Bị ta lừa dối, không rõ nàng sẽ thấy tổn thương đến mức nào.

Giá như, ta là nam nhân....

Không, giá như, nàng không gặp phải người như ta thì đúng hơn.

.

Ngay cả khi đã nằm ngay ngắn trên đùi nàng, rõ ràng vô cùng bình yên nhưng ta lại có cảm giác khó khăn rất nhiều. Cứ yên bình, nhiều tình cảm như này, ta lại càng lo thêm. Trong đầu ta mang một loạt ước nguyện, một loạt cái "giá như" và một loạt hố đen bế tắc.

Ác mộng mất nàng ập đến ta, ngay cả khi nàng đang ở sát cạnh bên ta, vỗ về ta yên giấc...

*

"- Lương đại phu, thế nào?"

Nàng hoàn toàn lo lắng nhìn đại sư huynh ta mà hỏi. Ta khẽ thở dài, chuyện này... xem ra càng lúc càng khó khăn. Có lẽ, không thể giấu nàng mãi rồi.

Nếu ban nãy trong người ta còn Liệt thanh thì may rồi, nhưng chính là đã hết sạch từ lúc nào, mà đại sư huynh cũng chưa chuẩn bị thêm cho ta đợt thuốc mới.

Kết quả là ta giả vờ ho loạn lên để nàng không ngờ vực, dùng ánh mắt biểu đạt cầu cứu, may mà nàng hiểu nên vội vã chạy đi tìm đại sư huynh ta.

Coi như là tâm ý tương thông, nhưng mà...

"- Huynh đệ ta có chút chuyện liên quan đến sư phụ cần bàn bạc, nếu Kha cô nương không còn chuyện gì, xin phép Kha cô nương cho ta mượn tiểu đệ một chút"

Thở dài...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tm