Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38:

Lương Tô Diệp

Mới trở về từ Ải Quan không lâu, hôm nay lại có hệ trọng xảy đến với ta.

Không chỉ ta mà Thế tử đứng chéo ta cũng tối sầm mặt mũi, chưa thể mở lời nói một câu nào hết.

Ngồi trên kia là Hoàng Thượng, bên cạnh là cha của nàng - Kha Vương gia. Xung quanh toàn bộ là văn võ bá quan trong triều.

Mọi người ở đây, ta thực sự không bận tâm. Cái chính là, nàng cũng có mặt ở đây, đó mới là điều ta lo lắng.

Trong cung đêm nay xuất hiện nữ thích khách, may mắn là không ra tay thành công. Nhưng chính vì vậy mà cả Hoàng cung được một phen náo loạn.

Thánh chỉ của Hoàng Thượng, lục soát mọi nơi và chỗ của ta không ngoại lệ.

May mắn Á Viên thông báo kịp, phòng Thế tử đang ngủ cũng không có chút đồ đạc nào cần di chuyển nên dựa vào cánh cửa mật đạo, Người nhanh chóng sang được phòng-vốn-là-của-Người.

Đại khái, tưởng như vô sự nhưng lại thành... vấn đề to.

Ta quên mất một chuyện hệ trọng, nhiều ngày trước có người liên tục để đồ của nữ tử ở nơi ta tắm. Ta vì không biết phải làm sao nên đành cầm về phòng để điều tra thêm, xem ai là người đặt chúng ở đấy. Nhưng chưa kịp điều tra thì ta cũng quên mất, rõ ràng đồ vẫn ở trong phòng ta, lại còn là đồ của nữ tử.

Điều này, chính điều này mà giờ ta phải quỳ ở đây, cổ đeo gông, đối diện với Hoàng Thượng.

"- Lương Tô Diệp, tại sao có đồ của nữ nhân trong phòng ngươi!?"

Một quan sai trực tiếp chất vấn ta. Ta nhăn mày, vốn là định không đáp.

"- Hay ngươi chính là nữ thích khách đây? Hahaha"

Giọng cười đùa ngu ngốc này chỉ có một người ở đây mới có, đó là Tam Hoàng tử - Cao Ngộ Bạch. Bình thường, y cũng nói xêm mấy câu ngốc nghếch vào trong các cuộc bàn luận ở triều, và đáng ra, như mọi khi, chẳng ai bận tâm đến lời y nói vì nó quá đỗi ngu ngốc. Nhưng hôm nay, nhờ có sự việc kia, hoặc có lẽ là nhờ có ta, mà lời nói của y lần đầu mới được... công nhận.

Sau câu nói đó, tất cả đều đổ dồn ánh nhìn về phía ta. Ta cố giữ bình tĩnh, chỉ liếc nhìn về phía nàng mà thôi.

Mặt nàng lạnh cắt, như không còn một giọt máu. Nàng mím chặt môi, lo lắng, bất an, sợ hãi... ta thấy mọi thứ trong mắt nàng.

"- Lương Tô Diệp, định giả câm đến bao giờ?"

Quan sai kia lại lên giọng hách dịch. Tên này, trước đây hắn nhận hối lộ, bị chính tay ta bắt được nên rất căm phẫn ta. May cho hắn có mấy quan chống lưng nhưng lại bị tịch thu một nửa tài sản. Ngày đó mà ta gắt gao hơn, chắc có lẽ hôm nay hắn chẳng còn vênh váo ở đây được rồi!

"- Nam nhân có chút kỉ vật của nữ tử trong phòng, là sai sao?"

Ta lạnh tanh đáp lại. Ta tuy có ít chữ nhưng chỉ là... so với đại sư huynh của ta mà thôi. Mấy tên cẩu quan này, làm sao có thể làm ta cứng họng? Quan trọng là ta có muốn đáp lại hay không!

"- Đúng là không sai, nhưng thứ này, ngươi giải thích sao?"

Ta nhăn mày nhìn sang đám tay sai.

Thực sự là ta có chút kinh hãi.

"- Nữ phục này, không phải ngươi lấy về làm kỉ vật hơi nhiều sao?"

Tổng cộng là ba bộ nữ phục. Nhưng chúng lại không phải của ta, cũng không hề ở trong phòng ta trước đó.

"Âm mưu!"

Ta liếc nhìn Thế tử. Không hẹn, bọn ta đã đụng ánh mắt của nhau. Cả hai đều hiểu rằng, có kẻ đứng sau vụ này và ta chính là mục tiêu hàng đầu của hắn.

Như vậy, thân phận ta là nữ tử có lẽ cũng bị bại lộ... hoặc là, mới bị nghi ngờ.

"- Ta chính là người như vậy, ngủ với nữ tử nào sẽ mang y phục của nữ tử đó về. Đại nhân, liệu có gì bất ổn không?"

Còn có nàng ở đó...

Ta biết chứ, nhưng không chứng tỏ ta là một kẻ trăng hoa thì làm sao mới thoát khỏi nạn này đây. Nếu tiếp tục để bị nghi ngờ, điều không hay nhất trong đêm nay sẽ ập đến mất.

"- Ta cũng biết ngươi sẽ nói vậy mà! Vậy còn thứ này!?"

Hắn vẫy tay, đám người kia mang vào một túi nhỏ.

Ta chẳng cần nhìn cũng biết đó là gì. Nếu là âm mưu thì có lẽ đã tìm hiểu ta từ trước đó. Việc ta dùng Liệt thanh nghĩ lại cũng có chút bất cẩn nên giờ lộ ra cũng là lẽ dĩ nhiên.

"- Thưa Hoàng thượng, thưa Kha Vương gia, hai vị Hoàng tử, Thế tử phi cùng toàn thể văn võ bá quan trong điện lúc này. Thứ tiểu nhân đang cầm trên tay là Liệt thanh, thứ độc dược có thể thay đổi giọng nói! Và thứ này được tìm thấy ở phòng Lương thị vệ!"

Tiếng xì xào. Ta không biểu cảm, vẫn đứng để đợi "trận cuồng phong" kế tiếp.

Sau đó hắn cho một tên tay chân dùng thử Liệt thanh, chỉ một lúc sau, tên kia đã the thé giọng của một nữ tử rồi.

Mọi con mắt đều đổ dồn về phía ta.

"- Ai cũng biết Liệt thanh rồi, nhưng không phải ai cũng biết người làm ra nó trừ các đại phu lâu năm! Mọi người, mọi người thử đoán xem, ai là người đã chế tạo đơn dược này?"

Còn có thể là ai được nữa....

Ta hơi trùng xuống, mày khẽ nhăn lại.

Lại là tiếng xì xào, bàn tán.

"- Chính là đại sư huynh của Lương thị vệ, Lương Minh Tề!"

Ta thở dài trong lòng.

"- Nghe nói Phủ Thế tử có một thầy thuốc cũng họ Lương, không rõ tên gì, dường như là...."

"- Là Lương Khai"

Thế tử điện hạ giờ mới mở lời.

Hiển nhiên trong Phủ Thế tử, ngoại trừ có thêm nàng là biết thân phận của đại sư huynh ra thì không ai biết hết. Cái tên Lương Khai là tên của đại sư huynh ở trong Phủ, nhưng cũng rất ít dùng đến vì mọi người chỉ gọi họ của huynh ấy mà thôi.

"- Thế tử điện hạ, mạn phép cho hạ quan hỏi, liệu Lương đại phu ở Phủ của Người có đúng là tục danh Lương Khai không?"

"- Chính là tục danh!"

Thế tử quả quyết.

"- Hạ quan hiểu rồi, lời Thế tử đã khẳng định, hạ quan không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ có điều..."

Y lại nhìn ta.

"- Dù thế nào Lương Minh Tề cũng là đại sư huynh của Lương thị vệ đây, Liệt thanh lại ở trong phòng của Lương thị vệ. Mọi người, chẳng lẽ mọi người không thắc mắc!?"

Tiếng xì xào.

"- Như vậy... Hoàng thượng, dựa vào những thứ này, xin Hoàng thượng hãy ban thánh chỉ khám xét thân thể Lương thị vệ!"

Đấy chính là thứ không hay ta muốn nói đến.

Nhưng mà... chỉ bấy nhiêu thôi sao có thể dễ dàng quy phục ta đây!?

­"- Vậy..."

"- Thưa Hoàng thượng, có thể tháo gông cho thần được không?"

Ta đối diện với ánh mắt của Hoàng thượng không chút run sợ. Thậm chí còn cả gan cắt ngang lời Người.

"- Bẩm Hoàng thượng, không thể được!"

Tên cẩu quan kia quỳ xuống. Hoàng thượng khẽ nhăn mày nhìn ta nhưng sau đó liền gật đầu.

Đám lính chạy đến, xếp một hàng dài trước mặt Hoàng thượng, đao kiếm đã sẵn sàng. Một kẻ chạy đến mở gông cho ta, tay thậm chí còn run rẩy.

Hoàng thượng thực ra khá trọng dụng ta, ta biết điều đó nên mới làm càn như này.

"- Đa tạ Hoàng thượng!"

Ta nghiêng đầu cung kính. Một khắc sau liền nhìn vào mắt tên cẩu quan kia.

"- Đại nhân, muốn buộc tội ai thì nên tìm hiểu kĩ một chút! Đại nhân không rõ, Liệt thanh vốn còn có một công dụng khác sao?"

Y nhăn nhó.

"- Ta đương nhiên biết, nhưng ai có thể chứng minh, ngươi dùng vì công dụng gì?"

Ta hơi nhếch môi cười.

"- Ngài như vậy là chưa tìm hiểu kĩ rồi. Liệt thanh nếu nhai cùng lá đào, sẽ không làm biến đổi giọng nói, trái lại còn đặc trị ho"

"- Hồng Ngôn, có chuyện đó sao?"

Tiếng Hoàng thượng rọi xuống. Cẩu quan giật mình liền quỳ rạp.

"- Dạ bẩm, đúng là.... Dường như có chuyện đó...!"

"- Sao lại dường như chứ? Hồng đại nhân, nếu ngài không tin, tiểu nhân có thể kiểm chứng giúp ngài"

Ta đưa tay vào vạt áo, lấy ra một nhánh đào nhỏ.

"- Ngươi, lại đây!"

Ta hô một tên tay sai gần đó.

"- Đại nhân, có thể đưa cho tiểu nhân Liệt thanh?"

Cẩu quan run run, đương nhiên không dám chối từ.

Ta lấy cánh hoa đào, gói gọn với Liệt thanh rồi cho nam nhân kia dùng.

"- Ngươi, nói đi!"

Tên tay sai lắp bắt.

"- Thưa... thưa Hoàng thượng!"

Tiếng xì xào lại truyền ra.

Ta đương nhiên không có nói láo, công dụng thứ hai của Liệt thanh chính là dùng như vậy. Còn nhành đào nhỏ kia, lý do có trong người ta thì chỉ có ta và Cẩm nhi mới biết.

Ta liếc nhìn nàng một chút, biết nàng cũng đang nhìn ta thì hơi gật nhẹ đầu.

"- Thưa Hoàng thượng, vẫn giữ được giọng, Người có thể kiểm chứng lần nữa!"

Gương mặt tái mét của cẩu quan làm ta hài lòng. Nếu chỉ có một mình ta ở đây, khéo ta đã cười lớn cảm phục sự cẩn thận của mình rồi.

"- Hoàn thượng, tiểu nhân từ nhỏ đã mắc bệnh ho trường kì, vì vậy đại sư huynh mới nghĩ ra phương thuốc cứu giúp. Không ngờ là ngoài công dụng trị ho ra còn có thể đổi giọng nói. Chính vì vậy đã khiến mọi người hiểu lầm, tiểu nhân thật sự đáng trách!"

"Khôn ngoan chính là... kể lể một loạt những thứ không phải lỗi của mình rồi cuối cùng nhận trách nhiệm về mình". Lời đại sư huynh dạy luôn luôn đúng đắn.

Nếu không có gì thay đổi thì... mọi thứ coi như đã xong.

"- Được rồi! Lương Tô Diệp, ngươi đứng lê..."

"- Khoan đã Phụ Vương!"

Chính là khi nghĩ đã ổn thỏa thì lại có kẻ ngăn cản. Tam Hoàng tử - Cao Ngộ Bạch lại lần nữa lên tiếng.

"- Sao vậy Ngộ Bạch!?"

"- Phụ Vương, con nông cạn không nghĩ được nhiều. Thứ gọi là Liệt thanh kia kể cả có hai công dụng, như vậy thì đã sao? Bấy nhiêu thôi đã khẳng định Lương thị vệ không phải nữ tử?"

"- Hoàng đệ..."

"- Thiên Huấn!"

Hoàng thượng ngăn không cho Thế tử mở lời.

"- Ngộ Bạch, con nói tiếp đi!"

"- Thưa Phụ Vương, đào trong Cung không hề thiếu, trên đường chạy trốn hoàn toàn có thể ngụy tạo, còn chưa kể Lương thị vệ vốn là người trí dũng song toàn, việc này đâu có khó nghĩ!?"

Tam thái tử nở nụ cười về phía ta.

"-... Hm... cũng hợp lý lẽ. Vậy, ý con thế nào?"

"- Chi bằng tìm người đã từng nhìn thấy thân thể của Lương thị vệ trong Cung làm chứng, rằng Lương thị vệ chính xác là nam nhân. Như vậy, vừa không mất thể diện người của Phủ Hoàng huynh, cũng vừa không vô lễ với tất cả mọi người. Phụ Vương, vậy có được không?"

"-..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tm