Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53:

Hiện đại – Ba tháng trước

La Tử Nguyệt

- Tổng Giám đốc, bản hợp đồng xác nhận tuyển dụng chị cần đây!

Tiểu Mẫn tươi cười, ta không phản ứng biểu cảm gì khác, chỉ gật đầu coi như đã biết mà thôi.

Gần đây tâm sinh lý ta khá bất ổn, đúng hơn là kể từ một tuần trước, ta thường xuyên mơ thấy những thứ kì lạ, kiểu như là: cung điện, quý tộc, võ công.... Đại khái là những thứ thuộc về xa xưa.

Kết thúc mỗi giấc mơ, ta đều nhìn thấy một phụ nữ mặc quần áo cổ trang màu đỏ tươi, lẳng lặng đổ người từ trên vực xuống. Dù cho có không liên quan và ta gần như không nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì nhưng... cái bóng dáng người phụ nữ kia ta như khắc cốt ghi tâm, thậm chí còn bị ám ảnh.

Giấc mơ không lặp lại nhưng dù vậy đến cuối cùng điểm kết thúc đều là một và ta sau khi tỉnh giấc đều phát hiện gối ướt đẫm nước mắt.

Ta đã đếnh bệnh viện, cũng dùng các phương pháp trị liệu tâm lý nhưng đến hôm nay đã là ngày trị liệu thứ ba mà vẫn không có gì thay đổi.

Vốn đã nặng đầu về chuyện này, vậy mà gần đây công việc biến đổi, ta thậm chí phải ra mặt kiểm tra lại toàn bộ số liệu vì sự không trùng khớp lố bịch.

Đến hôm nay ta thực sự không thể chịu được, chính vì vậy mới yêu cầu thư kí riêng mang danh sách nhân viên trực thuộc để kiểm tra lại. Từ lúc một vài người lên chức thì cái sự bất hợp lý trong sổ sách được "trưng" hết ra và ta là người phải sửa lại toàn bộ.

"Trưởng phòng Marketing 1 – Châu Thẩm Yên"

Ta nhăn mày như muốn chúng dính chặt lại với nhau. Cái tên này làm ta muốn phát điên lên bởi lẽ, sổ sách về thống kê sản phẩm là do chính người này kiểm tra và kí xác nhận.

Người này ta có gặp qua một lần, nhưng vì bận bịu nên cũng chẳng nhìn kĩ gương mặt, cũng chỉ lướt qua. Hôm nay sẵn đang ôm một khối tức giận, ta sẽ xuống mắng mỏ cái người "thiếu trách nhiệm" này cho ra nhẽ.

- - -

- Tổng Giám Đốc!!!

Ta gật đầu, liếc nhìn văn phòng Marketing đội 1 một lượt. Rất nhanh, "người đại diện" đã ra mặt.

- Tổng Giám Đốc!?

- Cô là Châu Thẩm Yên sao?

Ta nâng mày, có chút ngạc nhiên. Nhìn cô ta và trong ảnh thấy rõ ràng khác biệt, không phải như này là... quá xinh đẹp sao?

Nhưng cái đẹp này cũng không thể khiến ta nguôi giận nổi. Bao nhiêu sổ sách từ lúc cô ta lên làm Trưởng Phòng đều sai be bét, mà kể cũng lạ, Giám đốc bộ phận Marketing này "chết" hết rồi hay sao? Sao không một ai có trách nhiệm như vậy?

À không, không trách được họ, ta vốn là người yêu cầu họ chuyển giao cho ta kiểm tra kia mà. Đúng là... giận quá mất khôn mất rồi.

- Vâng, là em thưa Tổng Giám đốc!

Ta thở dài, là lần đầu tiên gặp nên sẽ không để cô ta mất mặt. Ta ra dấu, cả hai đều vào phòng làm việc riêng của cô ta.

- Tổng Giám đốc, chị có muốn uống ch...

- Không, tôi sẽ nói luôn!

Ta nâng tay bóp sống mũi, thở dài mệt nhọc.

- Sổ sách cô đều làm sai hết, cô không xem lại sao?

- Dạ? Sai sao? Sao có thể....

Cái vẻ ngu ngốc ngây thơ kia, ta lại càng thêm sôi máu.

- Cô nghĩ tôi lấy cớ để xuống đây gặp cô sao, cô Châu Thẩm Yên?

Ta nhăn nhó đến mức khiến cô ta cả kinh, run lẩy bẩy nhìn ta.

- Dạ... em...không phải...!

- Tôi đã sửa chữa đến hôm nay là lần thứ tư. Tôi nghĩ những thứ này vốn không-thể-sai được, cô lên đến chức Trưởng phòng, sao có thể nhầm một cách vô lý đến như vậy?

- Em.... em sẽ kiểm tra lại ngay ạ!

Cô ta lúng túng chạy đến bàn máy tính, ta thở dài liên tục nhìn theo.

"Khoan, cái cô này... sao quen mắt thế!?"

Tất nhiên không phải do ta trước đó từng gặp rồi mà thấy quen mắt... Có một cái gì đó rất lạ từ cô gái này... cứ như ta đã gặp ở một nơi nào khác vậy.

Ta rơi vào đăm chiêu, thực sự là có gặp rồi, lại còn khá gần đây chứ không phải lễ nhận chức đợt đó. Xinh đẹp như vậy nếu ta có gặp sau đó cũng nên có ấn tượng nhưng... không hề có ấn tượng, hôm nay lại thấy quen mắt... kì lạ.

- Tổng...Giám đốc...!

"Giật mình"

Ta thót tim, đưa ánh nhìn về phía cô ta. Cô ta bộ dạng lúc này... thật khó coi mà.

Rõ ràng là mếu máo, mắt thì đỏ ngàu... đừng nói là cô ta khóc nhé!? Ta thậm chí còn không nói gì nặng lời quá,... cũng chỉ "nhắc nhở" một chút thôi mà...!?

Ta trong lòng đột nhiên lúng túng.

- Sao?

- Mấy... số liệu này... đúng là không khớp...!

"Trời ạ!"

Ta thực sự là muốn "giết người" mà. "Nếu khớp thì tôi xuống chỗ cô làm cái gì đây, cô Trưởng phòng ngốc nghếch?"

Ta ôm mặt, trong đầu vốn đang tìm từ mắng chửi nào "có văn hóa" nhất để "vứt" cho cái cô gái bã đậu này.

- Nhưng mà... rõ ràng em ghi số liệu khác... không rõ vì sao....

Ta bỏ tay, trừng mắt nhìn cô ta.

- Cái gì?

- V...vâng... mấy số liệu này... trước đó em nhập khác... em...

Ta đưa tay ám hiệu "ngừng nói". Cô ta im bặt.

Ta lẳng lặng đứng lên, tiến càng lúc càng sát cô gái này.

Mặt đối mặt.

- Cô Châu Thẩm Yên, tôi nói cho cô biết, trên đời này có ba loại người tôi vô cùng ghét.

Thẩm Yên mặt biến sắc, mắt vẫn còn đỏ hoe, nhưng cô ta không có khóc lóc.

- Thứ nhất: dối trá; thứ hai: kiêu ngạo, khinh người; thứ ba: không chung thủy. Có một trường hợp đặc biệt: dám làm không dám nhận, không biết nhận sai mà còn chối cãi. Loại này, tôi cũng gộp chung với loại thứ nhất.

Ta nâng đầu ngón tay, chạm đến giữa trán người trước mặt, hơi dùng lực nhấn vào.

- Tôi không ghét người vô dụng, vô dụng mấy cũng có thể trở nên hữu dụng nhưng nếu là ba cái loại người kia, cả một đời cũng không thể thay đổi.

Ta nhấn đầu ngón tay mỗi lúc một mạnh hơn, Thẩm Yên hơi cử động, đổ một chút về phía sau.

- Cô Châu Thẩm Yên, cô có thể vô dụng nhưng đừng có vì vậy mà biến thành loại người thứ nhất. Đừng khiến tôi trở nên chán ghét cô, cô sẽ không xong đâu.

Ta buông tay. Ta rõ ràng nghe hô hấp của Thẩm Yên rất gấp gáp, cứ như đang "hiếm khí" vậy.

- Cô liệu mà làm cho tốt công việc của mình. Tôi không muốn đuổi cô đâu vì tôi chính là người kí xác nhận việc thăng chức cho mấy người các cô. Tôi không muốn "tự vả" mình một cái nào hết.

Ta lạnh tanh, không quên trừng mắt lần nữa với cô ta rồi bước ra ngoài.

Rầm

. . .

Ta thẫn thờ ngồi xuống ghế, cũng không quên chốt cửa phòng làm việc lại.

Ta tim đập dữ dội, ngửa bàn tay phải lên, chăm chăm nhìn vào ngón tay mới "thô bạo" "đủn" trán Thẩm Yên.

Khi đó như có dòng điện chạy qua vậy, ta thấy đầu ngón tay hơi tê tái nhưng vì giữ thể diện mà không bộc lộ ra.

Khi buông xuống thì sự việc kì lạ này cũng kết thúc.

Hôm nay đúng là rất lạ, mà mấy chuyện kì lạ này... không phải liên quan đến cô gái kia hơi nhiều sao? Thấy cô ta thuận mắt, rồi như bị "giật điện" khi chạm vào người cô ta... chưa kể, ta rõ ràng biết bản thân đang lo lắng khi nghĩ cô gái kia sắp khóc... chẳng giống ta chút nào.

Ting

Đang mải nghĩ thì có tin nhắn, chuyện này khiến ta giật mình.

"Số lạ?"

Cũng không phải quá bận, ta liền mở điện thoại lên kiểm tra.

"Tổng Giám đốc, là em Châu Thẩm Yên ở văn phòng Marketing 1. Chuyện ban nãy thực sự xin lỗi chị, em sẽ cẩn thận hơn. Cảm ơn chị đã nhắc nhở!"

Ta thở dài khóa màn hình điện thoại sau khi đã đọc xong.

Ta nở nụ cười, lắc nhẹ đầu.

"Mấy số liệu này, có lẽ phải chuyển giao lại hết cho các Giám đốc thôi...!"

Ta thở dài, ta cũng chỉ mới lên nhận chức được một tháng mà thôi. Vì không yên tâm giao cho Giám đốc mới khác trong khoảng thời gian khá nhạy cảm này nên ta ôm việc vào người. Giờ mới rõ công việc của Tổng Giám đốc rất quá tải... thôi thì... "buông bỏ" một vài thứ cũng có cái tốt, ít nhất thì ta cũng không phải xuống tận phòng mắng mỏ nhân viên. Có gì cứ truy cứu trách nhiệm từ người hướng dẫn của họ là được rồi.

Cộc cộc cộc

- Ai vậy?

- Em đây Tổng Giám đốc!

"Chẹp"

Tạch

- Tiểu Mẫn, sẵn tiện chuyển mấy tài liệu này trả cho các Giám đốc, bảo họ giờ tự thống kê số liệu doanh thu định kì, tôi không làm nữa.

- Ơ...vâng...!

- Mai có gì đột xuất sao?

- À không, em vào để nhắc Tổng Giám đốc là sắp tới giờ đón Bảo Bảo!

Ta cả kinh, liếc nhìn đồng hồ.

- ĐÃ TAN RỒI SAO?

- Vâng... hôm nay theo thời khóa biểu thì chỉ có 4 tiết...!

Ta thở dài nhăn nhó, vớ tạm áo khoác lao nhanh ra khỏi phòng làm việc.

. . .

Buổi trưa nóng đổ mỡ, ta phát điên liền ném cái áo khoác vào xe thô bạo, sẵn tiện tháo thêm một cúc áo nữa.

Cái trường chết tiệt, sao nhiều người đến đón con cái giờ này vậy kia chứ? Xe xếp một hàng dài đến mức ta phải xuống xe để đi bộ tới cổng trường đợi Bảo Bảo nhà ta. Cũng may Tiểu Mẫn sáng suốt đưa ta một cái ô, không thì ta sẽ chết héo ở đây mất.

Mà sao... kêu "sắp tan" mà vẫn chưa thấy bóng dáng Bảo Bảo đâu?

Ta càng lúc càng sốt ruột, trán đầm đìa mồ hôi. Ta cũng cảm nhận được lưng áo sơ mi đã ướt sũng từ lúc nào.

Cộp cộp cộp...

Giày cao gót của ta liên tục nâng lên hạ xuống, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.

- Alo, Tiểu Khương, con tan chưa vậy?

"Hả?"

Giọng quá quen khiến ta mở to mắt mà tìm kiếm. Sự thực là... hôm nay quá là nhiều cái trùng hợp.

Trước mắt ta là Châu Thẩm Yên với gương mặt đỏ ửng, nhễ nhại mồ hôi, đang nhăn nhó gọi điện thoại.

"Cô ta... làm cái gì ở đây vậy???"

Cộp cộp cộp...

- Này cô Châu Thẩm Yên, cô không biết nắng là cái gì đúng không?

- ....!???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tm