Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 58:

- Tổng Giám đốc La, có thể vì tôi mà tươi tỉnh lên một chút không?

Tiểu Nhã nhéo bắp tay ta khiến ta đau mà nhăn nhó mặt mũi. Ít ra thì điều đó đã giúp ta tỉnh hơn, cũng không phải là không tốt đẹp gì.

Ta thở dài thườn thượt, gật gù trong bất lực.

- Từ bao giờ mà cậu có thói quen giấu giếm tôi mọi chuyện thế, Tử Nguyệt?

Giọng điệu này là nghiêm túc, ta không lạ gì. Ta cũng đâu muốn giấu cậu ta nhưng... khổ một nỗi, ta sợ kể ra thì chỉ khiến bản thân bị cười nhạo mà thôi.

Tiểu Nhã đăm chiêu nhìn về phía trước, nhưng vô định, chân cứ vậy mà bước theo quán tính mà thôi.

- Tôi cũng không biết nó có thể gọi là  "chuyện" không nữa!

Ta bất lực, nghĩ đến cảnh tượng trong mơ đêm qua lại càng muốn nổi da gà.

- "Chuyện" từ miệng mà ra. Nếu cậu cho rằng nó không phải là "chuyện" thì biến nó thành "chuyện" chỉ có hai chúng ta biết coi, rất đơn giản mà, đúng không?

Tiểu Nhã khẽ cười. Ta ngẫm một chút rồi cũng hơi cười, gật gù.

- Cậu từ bao giờ lại tò mò như vậy đây, Tiểu Nhã!?

Ta nhướn mày tinh quái nhìn Tiểu Nhã. Cậu ta ngơ ngác nhìn lại ta, rồi cười lớn.

- Cậu 32 tuổi rồi còn không phân biệt được đâu là quan tâm và đâu là tò mò sao?

Dĩ nhiên ta biết Tiểu Nhã là quan tâm. Ta nói như vậy là vì thực sự không muốn kể ra. Tiểu Nhã bình thường thì sẽ "cho qua" nhưng hôm nay lại hỏi lại ta, chắc chắn là buộc ta phải nói ra cặn kẽ rồi.

- ... Hm... được rồi. Tôi hỏi cậu, cậu đã bao giờ rơi vào hoàn cảnh: liên tục hơn một tháng trời, mơ cùng một kiểu giấc mơ chưa?

Ta liếc mắt nhìn Tiểu Nhã, chân cả hai cũng dừng từ bao giờ.

- Hoàn toàn chưa!

Tiểu Nhã khẽ nhăn mày.

- Tôi không đêm nào không mơ thấy những thứ kì quái, chính là tôi không nhớ được những thứ trước đó nhưng tôi lại nhớ duy nhất một cảnh tượng...hm... cuối mỗi giấc mơ, có một phụ nữ tự sát. Nhưng mà... tôi không nhìn ra được gương mặt người đó.

Ta khẽ gãi vành tai, nhăn nhó đối diện với Tiểu Nhã.

- Khi tỉnh dậy, gối tôi lúc nào cũng ướt, phần vì mồ hôi, phần còn lại là do nước mắt.

- Cậu... khóc sao?

Tiểu Nhã kinh ngạc.

- Ừm... nhưng chưa hết, đêm qua giấc mơ của tôi, cuối cùng kết thúc lại khác, mặc dù nó vẫn kì quái như vậy.

Nghĩ đến cảnh tượng trong mơ đêm qua... ta khẽ rùng mình.

- Tôi... thấy mình bị rất nhiều mũi thương đâm xuyên qua cơ thể, quỳ gối và chết ở chiến trường nào đó... Đó chắc chắn là tôi, dù gương mặt lấm lem bùn đất và máu nhưng tôi vẫn nhìn ra. Tiểu Nhã, tôi mơ thấy... tôi chết!

Ta mặt biến sắc, càng lúc càng nặng nề hơn. Tiểu Nhã chăm chăm nhìn ta, nhất thời không hé môi nửa lời.

- Liệu có phải... điềm báo gì không?

Bụp

Ashhhh.......

Ta nhăn nhó vì cái vỗ thật đau của Tiểu Nhã. Chính là, ta đã không giận thì thôi, cậu ta ném cái nhìn cay nghiệt sang ta để làm gì.

- Này La Tử Nguyệt, mồm miệng cậu đừng có nói mấy thứ xui xẻo. Nói cho cậu biết, bạn thân tôi mà có mệnh hệ gì tôi sẽ đánh chết cậu đấy. Mới sáng mà đã ăn nói xui xẻo, thật khiến tôi phát điên mà.

Tiểu Nhã giận bỏ đi trước, ta thậm chí còn hé miệng nhìn theo bóng dáng hậm hực của cậu ta.

"Đừng có... ngược đời như vậy chứ???"

Ta khó hiểu, cũng chạy theo Tiểu Nhã ngay sau đó.

* * *

- Thẩm Yên, cưới anh nhé!

- ....

Rầm

Di thái dương, mạnh dần, rồi mạnh dần.

"Thật phiền phức!"

- TIỂU MẪN!

Cộp cộp cộp....

Cạch

- Tổng Giám đốc!?

Tiểu Mẫn mang vẻ sợ hãi hướng đến ta. Đương nhiên rồi, giờ nếu có gọi ta là sát nhân máu lạnh khéo ai cũng tin mất.

- Viết giúp tôi đơn xin nghỉ phép gửi Chủ tịch!

- D..dạ!??

- Cô có điếc không? Khả năng nghe có vấn đề sao?

Ta trừng mắt, Tiểu Mẫn hiện lên tia kinh ngạc trước lời nói vừa rồi của ta.

Phải, là lần đầu tiên ta giận mà mất khôn như này.

- V...vâng, em sẽ viết ngay. Tổng Giám đốc, chị nghỉ ngơi ạ!

Cạch

Ta ngồi thêm một phút sau khi Tiểu Mẫn ra khỏi phòng rồi cũng đứng lên, bỏ về trước.

. . .

"Nhật Bản, Trung Quốc, Anh...!???"

Ta suy nghĩ một chút rồi quyết định đặt vé máy bay sang Anh Quốc, ta sẽ xin nghỉ phép một tuần, nơi này quá ngột ngạt với ta rồi.

Cái thứ chết tiệt đó, sao hắn dám cầu hôn Thẩm Yên ngay trong Công ty chứ, lại còn trong tầm nhìn của ta. Vậy là hắn muốn cười vào mặt ta, muốn nói với ta rằng "Thẩm Yên đã có chủ rồi" hay sao?

Dù ta với hắn chẳng quen biết, cũng không một ai biết ta thích Thẩm Yên nhưng... tự ta cảm thấy, mình như bị cười nhạo vậy.

Vì lẽ đó mà ta mang gương mặt muốn ăn tươi nuốt sống tất thảy mọi người trong phạm vi gần ta. Rồi ta nhận ra, từ yêu đến chán ghét sao lại nhanh đến như vậy.

*Tiếng chuông điện thoại*

Vốn định nổ máy để lập tức về nhà chuẩn bị đồ ra sân bay thì ta liền nhận được cuộc gọi từ Công ty.

"Chuyện quái gì đây?"

Tít

- Alo, tôi La Tử Nguyệt đây!

Khó chịu bắt máy, ta tâm trạng lúc này thực sự chẳng muốn nghe cái gì hết.

- Tổng...Tổng Giám đốc La... có chuyện... không hay rồi!

- ...!!!????

. . .

Ta kinh hãi nhìn vào File dữ liệu. Cố banh mắt để tìm bất kì một con số nào trong đó nhưng chúng... đều biến mất.

- Thống kê...hoạch toán...của tháng này... mất sạch rồi thưa Tổng Giám đốc...!

Tiểu Mẫn run run liếc sang ta, ta giận đến đỏ bừng mặt mũi, trừng mắt nhìn đám người sau lưng.

- GIÁM ĐỐC ÂN!!!

- D...dạ...!?

Ân Tuệ sợ hãi bước lên, ta nghiến răng nghiến lợi, cố nuốt trôi cơn tức để không xảy ra "án mạng" nào trong Công ty.

- Tại sao văn phòng các cậu luôn gây ra lỗi? Nói cho tôi biết, TẠI SAO???

- D...dạ...dạ... em....

- Thưa... thưa Tổng Giám đốc La, không phải do lỗi Giám đốc Ân đâu ạ. Dữ liệu này, Trưởng phòng Châu là người cuối cùng động đến, File khi gửi sang bên Giám đốc Ân vốn đã thành File rỗng từ trước rồi.

Một nhân viên lên tiếng, sau đó, xôn xao nổi lên, tất cả đều là đồng ý với nữ nhân viên này.

Thẩm Yên cũng đã đứng lên trước, cúi đầu, không nói một câu nào.

Ta ném ánh nhìn cay nghiệt nhất có thể sang Thẩm Yên, tất thảy cảm xúc lúc này chỉ gói gọn trong hai từ "tức giận" mà thôi.

- Trưởng phòng Châu. Miệng cô còn có thể cử động chứ? MAU NÓI RÕ NGUYÊN NHÂN!

Ta như hét vào mặt Thẩm Yên. Mọi người xung quanh nhìn hình ảnh ta lúc này đều sợ hãi, lùi xa khỏi ta thêm mỗi người chừng hai bước chân. Họ là sợ bị vạ lây.

- E...Em... thực sự... em cũng không biết nguyên nhân...

Ta nghe thấy tiếng sụt sịt.

"Cô... lại định dùng trò này với tôi sao?"

Ta nhếch mép mỉa mai. Dung túng sai người, ta dung túng sai người rồi.

- Cô năm lần bảy lượt đều làm hỏng việc, năm lần bảy lượt đều không nói được nguyên nhân. Thậm chí cô còn nói cô làm đúng, không biết tại sao lại thành ra như vậy. Cô... người như cô tại sao lại lên được cái ghế Trưởng phòng? Cô dựa vào đâu mà lên được đến đây?

Thẩm Yên khẽ run người, mắt đỏ ngàu nhìn lên ta.

- Tổng Giám đốc, thực sự em không gây ra những chuyện như vậy. Chính bản thân em cũng không biết cớ gì mấy thứ đen đủi đó đều ập đến em. E...em...thực sự là nhờ vào năng lực để lên được đến đây, không phải nhờ vào mấy thứ quan hệ như chị đang nghĩ.

Thẩm Yên nghiến răng nhìn ta. Có sao đâu, chỉ càng thêm chọc tức ta mà thôi.

- Cô nói cái gì? Cô đang ngầm ám chỉ có người hãm hại cô hay sao?

Ta siết chặt tay, nói người ta đang bốc hỏa chắc ai cũng tin mất. Mọi người lại bước xa khỏi ta thêm một bước nữa.

- VÂNG, em đã nghĩ rất nhiều, không thể nào...vô...vô lí như vậy. CHẮC CHẮN CÓ NGƯỜI HÃM HẠI EM, THƯA TỔNG GIÁM ĐỐC!

"Chết tiệt!"

Thẩm Yên cúi người như là muốn xin ở ta một thứ gì đó... muốn ta điều tra giúp...

Ta nghiến răng, vớ ngay tệp giấy A4 ở trên bàn, trực tiếp ném thẳng vào người Thẩm Yên trước con mắt kinh hãi của toàn bộ mọi người đang có mặt trong phòng làm việc này.

Roạt.....t....t...

- Cái thứ bất tài như cô.... tốt nhất đừng bao giờ lảng vảng ở Công ty này nữa. Tôi chưa bao giờ thấy ai mặt dày như cô, trơ tráo chối bay tội lỗi... kí xác nhận yêu cầu thăng chức cho cô quả là sự sỉ nhục lớn nhất đời tôi.

Thẩm Yên lã chã nước mắt, run rẩy nhìn về ta.

Không được động lòng, không được yếu mềm vì người phụ nư này...Lần này... chính xác là không đáng.

Ta nghiến răng nghiến lợi.

- Cô thật bất tài! BIẾN KHỎI ĐÂY CHO TÔI!

Thẩm Yên buông cái nhìn trĩu nặng đến ta lần nữa rồi xoay người, chạy một mạch ra ngoài.

Ta nhìn đống lộn xộn ngổn ngang rồi nhìn gương mặt tái mét của nhân viên xung quanh. Thở dài, phất nhẹ tay.

- Dọn dẹp đi, mai tìm lại những thứ đã mất!

- RÕ!!!

. . .

Trở về phòng làm việc, ta lập tức ôm chặt ngực trái.

Khi ta buông lời nặng nề với Thẩm Yên ban nãy, ta thực sự rất đau. Cảm giác như ta sắp đột quỵ đến nơi vậy, cơ hồ là khá mất phương hướng, ngoài tim ra thì đầu cũng đau đến mức khó tỉnh táo cho nổi.

Nặng lời đến vậy, dù là đúng... trách cứ em ấy vì lỗi sai lần này là đúng nhưng ta lại khốn khổ khốn nạn biết nhường nào.

Cuối cùng ta cũng nhận ra, ta vốn không thể chán ghét em ấy, hết thảy mọi chuyện đến bây giờ cũng chỉ vì một chữ "ghen" mà thôi.

"Yêu... thật là rắc rối".

"Công việc... cũng thật rắc rối".

Thở dài nhìn đống công việc mà em ấy... không rõ vì lý do gì mà làm mất sạch, ta lại càng muốn lập tức nghỉ việc.

Cộc cộc cộc

Nhăn nhó ngẩng mặt lên.

- Vào đ...

Cạch

Tiểu Mẫn hốt hoảng đẩy cửa vào, trước cả khi ta cho phép.

Nếu không phải vì vẻ mặt trắng bệch kia thì ta đã không tha thứ cho sự vô phép tắc này rồi.

- Có ch...

- T...Tổng Giám đốc, T...Trưởng phòng Châu....bị tai nạn....tai nạn rồi...!

- ....!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tm