Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63:

"Dê xồm" đích xác không lẫn vào đâu được.

Ta không bận tâm, thản nhiên leo lên giường, đắp chăn, nhắm mắt.

- Ngủ! Mệt rồi!

Ta nghe rõ có tiếng thở dài nhưng một lúc sau cái người đang bất mãn kia cũng phải "mò" lên giường theo.

Đương nhiên là phải ôm ta ngủ, xem ra cũng rất biết cư xử ngọt ngào nga!

- Thẩm Yên ~~~!

"Lại nữa rồi!"

Ta cười thầm. Giả bộ lạnh nhạt.

- Sao vậy Tổng Giám đốc La?

- À thì... tối nay... tôi sang phòng em ha ~!

Cái người không biết tốt xấu. Sao ban ngày ban mặt có thể nói mấy câu "đưa đẩy" như vậy kia chứ?

- Không! Ngủ riêng!

- Tại sao vậy?

Giọng bất mãn. Ta vẫn hơi tủm tỉm.

- Em sợ ngủ trễ, sớm mai còn leo núi!

- Nhưng tôi.... tôi thề không làm gì, chỉ ngủ thôi!

Cái thề từ miệng người "dê xồm" như Tổng Giám đốc thì ai dám tin đây!? Ta nhún vai, hàm ý gì thì cả hai đều hiểu, khỏi phải nhiều lời.

- Ngủ thôi mà, tôi chắc chắn!

- Ngủ thôi thì sang chỗ em làm gì? Mỗi người một phòng không phải thoải mái hơn sao?

Ta rõ ràng là đang cố tình hỏi vặn chị ấy. Giọng phụng phịu khẽ khẽ bên tai thực sự làm ta yêu thích mà.

- Kh...không! Tôi thích ngủ với em hơn!

- 33 năm không sao, sao giờ lại muốn vậy kia chứ?

Nếu trả lời "êm tai" ta, ta sẽ cho "đậu", không vừa tai thì xác định sẽ ngủ riêng, không khoan nhượng.

- Tại giờ mới gặp được em, không phải sao?

"Miệng lưỡi lúc nào cũng trơn tru!"

Ta cười. Không đáp lại. Như vậy tức là ngầm đồng ý.

Tổng Giám đốc đương nhiên phải hiểu ý tứ này rồi. Hết bất mãn, ôm ta chặt hơn.

Trước khi đi vào giấc ngủ, ta kịp nghe thấy một câu nói ngọt ngào từ phía sau lưng.

- Châu Thẩm Yên, tôi yêu em!!!

"Em cũng vậy, đồ Tổng Giám đốc ngốc nghếch!"

- - -

Ta không có ý gì nhưng đến bảo tàng ta gần như là chỉ chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của "người ấy". Chị ấy đúng là hiểu biết, mấy mốc thời gian quan trọng đều được chị ấy nói qua một cách trôi chảy. Ta ngoài cảm phục ra còn rất... tự hào nữa. Trong đầu ta không biết xuất hiện bao nhiêu câu "sao chị ấy nhớ được?" nữa rồi. Bảo sao không cần phải thuê hướng dẫn viên du lịch, có một hướng dẫn viên lù lù trước mắt ta rồi chứ đâu nữa.

"Chị... chẳng khác gì trong giấc mơ của em...."

Ta cười. Không biết ta có nên kể cho Tổng Giám đốc nghe về giấc mơ kì lạ của mình không. Kể rằng ta đã gặp hai người, một người thì giống y hệt ta mang tên Kha Ánh Cẩm, một người thì y hệt chị ấy tên là... Lương Tô Diệp. Và quan trọng là cả hai người đó đều là phụ nữ và họ...rất rất yêu thương nhau.

Lương Tô Diệp... cái tên không khó nhớ, gương mặt cũng là của chị ấy nhưng cuối giấc mơ, ta lại không thể nhớ ra. Ta lại tơ tưởng đến mấy câu chuyện cổ tích, một nụ hôn của Hoàng tử, nàng Công chúa nhớ ra mọi chuyện... chỉ khác một chút là, Hoàng tử của ta là một phụ nữ, là một phụ nữ đầy uy quyền ha~!

Phụ nữ... thì đâu có sao?... ít ra ta cũng đã gặp được "Hoàng tử" của đời ta, như vậy ta đã quá vui rồi. Ta giờ cũng nghĩ đến mấy tên đàn ông trước kia hẹn hò, nụ hôn... Ta thật muốn tự vả vào mặt, "so với chị ấy các người chẳng bằng cái móng tay". Chỉ biết tự trách cứ bản thân, sao lại ngu ngốc hẹn hò với họ làm gì...

- Em không khỏe sao?

Ta giật mình. Tổng Giám đốc mang bộ mặt tỉnh bơ, không cả nhìn ta.

Rõ ràng chị ấy đi trước ta, giờ cố tình đi chậm lại chỉ để hỏi han ta sao?

Nhìn bộ dạng giả ngốc của chị ấy, ta bật cười.

- Không có, em rất khỏe!

- Phải rồi, tốt nhất em nên khỏe. Em mà ốm thì tối nay tôi không dám sang đâu, sợ lây lắm!

Nói xong liền bước nhanh, trở về đúng chỗ của mình.

- Chị....

Ta giận đỏ bừng mặt. Người ban nãy còn năn nỉ ta đủ kiểu chỉ vì muốn ngủ chung, giờ có thể lật mặt nhanh vậy sao.

"Chị được lắm, Tổng Giám đốc La! "Thù" này em quyết sẽ trả!"

- Ể, Trưởng Phòng Châu, nóng lắm sao, sao mặt cô đỏ vậy!?

Cái quan tâm...không đúng lúc này của Giám đốc Ân đúng là sai lầm lớn của anh ta rồi.

- KHÔNG! CÓ! GÌ! THƯA! GIÁM! ĐỐC! ÂN!

Ta gằn từng từ rồi bước lên trước, kệ cái người được gọi là "Sếp" kia vẫn ngơ ngác ở sau.

. . .

- Mọi người, nâng cốc nào! VÌ TỔNG GIÁM ĐỐC LA CỦA CHÚNG TA!!!

- CỤNG!!!

Tiếng hô lớn của Giám đốc Ân. Không khí này thực sự vui vẻ quá mà. Ta cười tủm tỉm, cũng nâng cốc bia lên theo.

- Sao lại vì tôi chứ! Nên đổi lại thành "vì văn phòng Marketing 3" mới đúng!

Tổng Giám đốc điềm đạm đứng lên. Tất cả mọi người sau câu nói này liền thêm một lần tung hô nữa.

- VÌ VĂN PHÒNG MARKETING 3!

- CỤNGGGGGG!!!!!

"Nhiệt" chỗ bọn ta như muốn "đốt cháy" cả nhà hàng.

- Tổng Giám đốc, chị phải uống hết đấy nhé!

- HẾT ĐI! HẾT ĐI! HẾT ĐI!

Ta ngước lên nhìn người "to" nhất ở đây.

Chị ấy cười, xua tay ý nói "mọi người đừng làm ồn nữa!" rồi nâng cốc, một hơi hết sạch.

- HOAN HÔ TỔNG GIÁM ĐỐC!

Tràng pháo tay giòn tan nổi lên. Ta cười thành tiếng, cũng nhấp chút bia cho gọi là có lễ.

Bữa ăn chính thức bắt đầu.

- Mời Tổng Giám đốc của chúng ta phát biểu một chút ạ!

Ta khẽ lườm Giám đốc Ân. "Người yêu tôi bị anh bắt uống nãy giờ, mới ăn được một chút, giờ lại bắt đứng lên phát biểu cái gì đây!?"

- Tôi sao? Chà... vậy tôi xin phép!

Tổng Giám đốc đứng lên, đăm chiêu một chút rồi lại tươi cười.

"Chưa say sao?"

Rõ ràng là uống nãy giờ, một chút chòng chành cũng không xuất hiện, tửu lượng đừng nói là rất tốt đấy nhé!?

- Đầu tiên, tôi xin cảm ơn mọi người ở Văn phòng Marketing 3 đã có mặt đầy đủ ở đây! Tôi rất cảm kích!

*Tiếng vỗ tay*

- Ngoài biết ơn những đóng góp của mọi người cho Công ty, buổi liên hoan này tôi thực ra còn có một mục đích khác! Ngày hôm đó mọi người đều thấy tôi cư xử không ra gì với Trưởng phòng Châu, tôi thực sự rất hối hận, thậm chí còn tự trách cứ mình suốt một khoảng thời gian dài vì đã không tin tưởng đồng nghiệp. Trưởng phòng Châu, cô sẽ chấp nhận lời xin lỗi của một Tổng Giám đốc ngu ngốc là tôi trước toàn thể mọi người trong văn phòng Marketing 3 chứ!?

"HẢ?"

Ta sai rồi, sao lại nghĩ uống ngần nấy bia mà không say kia chứ!?

Gương mặt đỏ bừng của chị ấy hướng đến ta, mí mắt hơi sụp là đủ hiểu rồi. Nếu có thể còn giữ thăng bằng thì chắc là do... sĩ diện mà thôi.

- À...Vâng... vâng...Tất nhiên rồi ạ!

*Tiếng vỗ tay*

- Cảm ơn cô, Trưởng phòng Châu!

Tổng Giám đốc hơi cười, sau đó thả người ngồi phịch xuống ghế.

"Say chắc luôn, đồ kiêu căng đáng ghét!"

. . .

Cuối cùng là người yêu dấu của ta phải nhờ hai người dìu lên phòng. Không hẳn là quá "bi đát" nhưng dáng đi loạng choạng của chị ấy... khiến tất cả những người vẫn tỉnh táo đều không an tâm.

Cạch

Ta đóng cửa, nhanh chân chạy vào phòng vệ sinh, kiếm khăn mặt.

- Thẩm Yên!

- Em đây!

Ta giúp Tổng Giám đốc lau mặt. Người này thực sự... ta không còn biết là đang say hay đang tỉnh nữa.

- Sao lại ở đây? Tôi muốn ngủ với em, sang phòng em thôi!

"Ngốc...ngốc thật sao?"

Ta tròn mắt, tay cũng dừng chuyển động.

- Đi! Sang phòng emmmm!

Lại còn muốn đứng lên nữa. Ta thực sự là "vã mồ hôi" với người này rồi. Ta thở dài, vỗ nhẹ một cái vào trán Tổng Giám đốc.

- Khỏi sang, em ở đây, được chưa Tổng Giám đốc La!??

Tổng Giám đốc nghĩ gì đó rồi lắc đầu.

- Nhỡ lúc tôi ngủ em bỏ về phòng thì sao? Không được, tôi sang chỗ em, để đến lúc tôi ngủ rồi em vẫn không đi đâu được!

"Sao lại có cái người... 33 tuổi rồi vẫn trẻ con vậy chứ!?"

Ta bất lực đến bật cười thành tiếng.

- Tổng Giám đốc của em, cuối cùng là chị đang say hay đang tỉnh!?

- Tôi kể cả say rượu đầu óc vẫn minh mẫn, em yên tâm, tôi tự sang phòng em được!

Vẫn cố "vớt vát" cái chủ đề "nhảm nhí" ban nãy.

Ta thở dài, nhéo nhẹ cánh mũi người khôn lỏi kia.

- Đã nói là em sẽ ở đây mà! Với cả tỉnh táo thì tốt rồi, hi vọng chị không bỏ xót "chuyện" gì!

Ta cười tinh quái, đứng dậy, đưa tay lên,

Pặc...pặc...pặc...

Ta nhịn cười để chiêm ngưỡng trọn vẹn cái nhìn thèm thuồng của Tổng Giám đốc. Chị ấy mắt sáng bừng như là không muốn bỏ sót thứ gì trên da thịt ta vậy.

Ta thản nhiên cởi bỏ chiếc áo sơ mi, khiêu khích ném về phía chị ấy.

Đương nhiên chưa thể dừng lại được, ta cởi bỏ nốt chiếc quần Jean, lần nữa ném nốt về phía chị ấy cho "đủ bộ".

Trên người ta giờ chỉ mặc bộ nội y đen tuyền có điểm ren gợi cảm. Tổng Giám đốc trố mắt nhìn, miệng cũng hé ra mỗi lúc một thêm.

- Tổng Giám đốc La, em bị ỐM rồi, không biết là... chị có "dám" ngủ chung không nhỉ!?

Ta đã nói là "thù" này sẽ trả mà.

Tổng Giám đốc giật bắn. Khổ sở nhìn ta rồi gật đầu lia lịa.

- Đương...đương nhiên rồi! Chắc chắn là ngủ cùng... CHẮC CHẮN ĐẤY!!!

Ta nâng mày, giả bộ hồn nhiên.

- Vậy lúc ở bảo tàng, không phải chị nói là....

- Không...không...! Tôi không có nói gì hết, không có, k...không hề nói gì hết!

Lập tức chối bay.

"Này này, chị là Tổng Giám đốc đấy, sao có thể "ăn có nói không" như vậy chứ!?"

- Vậy là em nghe nhầm sao!?

- Phải phải! Em nghe nhầm rồi,...nhầm rồi!

Ta bĩu môi, giả bộ khinh bỉ cái người dẻo miệng này.

- Em để đồ ngủ ở phòng, khóa phòng ở trong túi xách cạnh chị đó, chị còn đi nổi chứ, Tổng Giám đốc La?

Ta cố đề cao âm lượng. Tổng Giám đốc nghe xong liền hiểu chuyện, lập tức bật dậy, cầm túi xách của ta lao thật nhanh ra ngoài.

Ta bật cười, nghiêng người cố nhìn theo cái bóng lưng hối hả của "ai kia".

"Tổng Giám đốc của em, chuyện chưa có xong đâu! Nói sao nhỉ... không có cái khốn khổ nào bằng: chỉ được "nhìn thèm thuồng" mà không được "ăn" ha!?"

Ta nở nụ cười tâm đắc rồi bước vào nhà tắm....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tm