Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46 Chị biết tất cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đầu Tề Ngôn lóe lên rất nhiều khả năng, nhưng trong chớp mắt ngắn ngủn, não bộ của cô không thể mau chóng xử lý.

Việc cô có thể xác định, chính là Thẩm Kiến Sơ quen biết bác sĩ Diệp.

Vì sao Thẩm Kiến Sơ lại quen biết bác sĩ Diệp?

Không quá lạc quan, Tề Ngôn nhìn nét mặt bác sĩ Diệp, bắt giữ được biểu hiện bối rối của cô ấy, cho dù chỉ nửa giây nhưng Tề Ngôn vẫn thấy được.

"Mới vừa ăn khuya xong sao?" Bác sĩ Diệp mở miệng trước, thoải mái cười cười.

Thẩm Kiến Sơ tự nhiên trả lời đúng vậy, lại nói: "Chuẩn bị trở về."

Bác sĩ Diệp có bạn đi cùng, Tề Ngôn bên này cũng có Tuệ Tuệ, chỉ là cuộc gặp ngẫu nhiên bình thường, hai bên đều không có ý muốn ở lại lâu, nói dăm ba câu liền tạm biệt.

Trên đường trở về, tâm trạng Tề Ngôn sa sút, cô suy nghĩ rất nhiều việc.

Vì cô và Thẩm Kiến Sơ đều lái xe, Thẩm Kiến Sơ đang lái xe đi theo phía sau, Tuệ Tuệ thật sự không nhìn được kỹ thuật lái xe của Tề Ngôn, nên hiện tại đang làm tài xế.

Vì không để Tuệ Tuệ nhìn ra tâm trạng không tốt của mình, Tề Ngôn giả vờ cầm di động. Cô nhìn màn hình di động, tâm tư lại bay rất xa, thỉnh thoảng Tuệ Tuệ nói gì đó, cô nhắc lên tinh thần đáp lại hai câu, không nói thêm điều gì.

Xe nhanh chóng chạy đến dưới lầu nhà Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ dừng xe lại, hai người cởi dây an toàn xuống xe, Thẩm Kiến Sơ cũng đi tới.

"Cảm ơn hai người vì bữa ăn khuya." Tuệ Tuệ khách sáo nói cảm ơn.

Thẩm Kiến Sơ chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng, sau đó nói với Tuệ Tuệ: "Em lái xe Tề Ngôn đi, chị đưa em ấy về nhà."

Tề Ngôn nghe vậy nhìn Thẩm Kiến Sơ, Tuệ Tuệ cũng nhìn Thẩm Kiến Sơ.

Không chờ Tề Ngôn nói, Tuệ Tuệ đồng ý gật đầu: "Cũng được, khuya rồi, Tề Ngôn vẫn là không nên lái xe đi."

Tề Ngôn cười nhẹ, thoạt nhìn không có dị nghị.

"Hẹn gặp lại, trên đường cẩn thận." Tuệ Tuệ nói.

Tề Ngôn miễn cưỡng cười tươi: "Hẹn gặp lại."

Tạm biệt Tuệ Tuệ xong, cô lên xe Thẩm Kiến Sơ, càng thêm trầm mặc.

Thẩm Kiến Sơ cũng không mở miệng, trong xe không bật nhạc, cửa sổ đóng kín, hiệu quả cách âm tốt khiến trong xe có vẻ áp lực hơn.

Tề Ngôn suy nghĩ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều, cuối cùng, trước một cái đèn đỏ, cô nhịn không được hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Chị đã quen biết bác sĩ Diệp bao lâu?"

Thẩm Kiến Sơ định mở miệng, Tề Ngôn lại bồi thêm một câu: "Không cần nói dối em."

Giọng nói Tề Ngôn rất trầm thấp, bầu không khí hiện tại thật giống như nếu Thẩm Kiến Sơ nói dối cô, cô sẽ lập tức mở cửa xe đi xuống.

Thẩm Kiến Sơ im lặng một lúc, trước khi đèn xanh sáng lên, nói: "Đã hơn một năm."

Sắc mặt Tề Ngôn rất bình tĩnh, cô hỏi tiếp: "Chị biết em chữa bệnh ở chỗ cô ấy sao?"

Thẩm Kiến Sơ vẫn không lập tức trả lời, đúng lúc đèn xanh sáng lên.

Xe chạy qua ngã tư, Thẩm Kiến Sơ mới nói: "Biết."

Tề Ngôn lại hỏi: "Chị biết em bị bệnh gì sao?"

Thẩm Kiến Sơ nói: "Biết."

Tề Ngôn không hỏi nữa, quay đầu về phía ngoài cửa sổ.

Con đường phía trước là đi về Khúc Hương Uyển của Tề Ngôn, nhưng Thẩm Kiến Sơ thay đổi ý định, tại một giao lộ có thể quay đầu, cô ấy quay xe lại.

Tề Ngôn không hỏi vì sao cô ấy lại quay xe, cũng không hỏi đã muộn như vậy còn đưa cô đến nhà cô ấy làm gì, khoảng thời gian tiếp theo, Tề Ngôn chỉ ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ.

Xe dừng lại ở tầng hầm, Thẩm Kiến Sơ tắt máy, cởi đai an toàn, vòng qua bên kia xe, phát hiện Tề Ngôn đã mở cửa.

Động tác Tề Ngôn thong thả, cô mở cửa muốn xuống xe, mới phát hiện chưa cởi đai an toàn, vì vậy cô quay lại cởi đai an toàn, toàn bộ quá trình, Thẩm Kiến Sơ đều đứng bên cạnh chờ cô.

Xuống xe đóng cửa lại, Thẩm Kiến Sơ nắm lấy tay cô, cô quay đầu nhìn Thẩm Kiến Sơ, Thẩm Kiến Sơ cũng nhìn cô.

Hai người tựa hồ đều có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nên mở miệng thế nào, cũng không biết câu đầu tiên phải nói là gì. Ngay lúc này ở cách vách có một chiếc xe khác ngừng lại, bọn họ đi đến thang máy hướng của hai người.

"Đi thôi." Thẩm Kiến Sơ nói.

Hai người đi theo qua, vào thang máy với hai người kia, Tề Ngôn ngẩng đầu nhìn con số, Thẩm Kiến Sơ nhìn Tề Ngôn, sau đó cũng nhìn con số.

Người đi chung thang máy ở tầng thấp hơn, chờ bọn họ ra ngoài, thang máy chỉ còn lại Tề Ngôn và Thẩm Kiến Sơ. Tề Ngôn rốt cuộc mở miệng.

Tề Ngôn hỏi: "Đưa em về đây làm gì?"

Thẩm Kiến Sơ có vẻ không biết trả lời thế nào, ngay lúc thang máy tới, cô ấy kéo Tề Ngôn ra ngoài.

Từ hành lang đến phòng khách, Tề Ngôn đều im lặng. Thẩm Kiến Sơ nắm tay, cô để cho cô ấy nắm. Thẩm Kiến Sơ không nắm, tay cô liền buông xuống. Chờ đổi giày xong, Thẩm Kiến Sơ lại nắm tay cô, cô tiếp tục mặc cho cô ấy dắt, hai người đi đến trước sô pha, Thẩm Kiến Sơ để cô ngồi xuống, cô liền ngồi xuống.

Thẩm Kiến Sơ không buông tay ra, cô ấy chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Tề Ngôn, sau đó nắm lấy hai tay cô, ngẩng đầu nhìn cô.

Tề Ngôn nhíu nhíu mày, đối diện ánh mắt của Thẩm Kiến Sơ, nhỏ giọng nói: "Em suy nghĩ thật lâu, em có một suy đoán, không biết có phải là sự thật hay không."

Trong giọng nói của Tề Ngôn có chút hoảng loạn, Thẩm Kiến Sơ nghe ra được.

Thẩm Kiến Sơ nắm tay thật chặt: "Em nói đi."

Tề Ngôn rút một bàn tay của mình ra, nắm lấy tay Thẩm Kiến Sơ, cô cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cô ấy: "Có phải là, em đã bị bệnh trước khi ly hôn?"

Trong nhận thức của Tề Ngôn, Thẩm Kiến Sơ không biết chuyện này, nhưng cô ấy lại nói: "Đúng vậy."

Nước mắt của Tề Ngôn lập tức rơi xuống, Thẩm Kiến Sơ trả lời, trực tiếp xác nhận suy đoán của cô, cô nắm tay Thẩm Kiến Sơ chặt hơn, nức nở nói: "chị giấu giếm em bao nhiêu chuyện?"

Thẩm Kiến Sơ giấu giếm Tề Ngôn bao nhiêu chuyện, chính cô ấy cũng không đếm được.

Về bệnh tình của Tề Ngôn, Thẩm Kiến Sơ vẫn luôn tự trách mình. Sau đó cô không ngừng hồi tưởng lại mọi việc với Tề Ngôn lúc trước, cô phát hiện cũng không phải không có dấu vết để tìm. Cô hẳn nên phát hiện sớm hơn, chứ không phải chờ đến khi Tề Ngôn bị nghiêm trọng như vậy mới hiểu ra tất cả, mới quan tâm Tề Ngôn.

Rối loạn lo âu, từ ngữ này cách Thẩm Kiến Sơ có bao nhiêu xa, cho nên khi cô biết Tề Ngôn khả năng bị rối loạn lo âu, cô không thể tin được, cô thậm chí cảm thấy không có khả năng.

Khi nào cô phát hiện Tề Ngôn không thích hợp, đại khái là vào một ngày kia, cô tỉnh lại lúc nửa đêm, phát hiện Tề Ngôn không ở bên cạnh, cô bật đèn lên đi tìm, tìm một vòng trong nhà mới tìm thấy Tề Ngôn ở phòng vẽ tranh.

Tề Ngôn ăn mặc phong phanh, dựa vào tường ngồi xổm xuống đất, ngẩng đầu nhìn bức tranh đã từng được khen thưởng, nhíu mày, nước mắt đầy mặt.

Thẩm Kiến Sơ nhanh chóng đi qua, nhưng nháy mắt Tề Ngôn phát hiện cô tiến vào, Tề Ngôn phảng phất như chim sợ cành cong, bị dọa hoảng hốt. Tề Ngôn không cho cô chạm vào, cũng vội vàng lau nước mắt trên mặt rồi lập tức đứng lên.

Tề Ngôn làm như không có việc gì mà hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Sao chị lại tỉnh dậy?"

Thẩm Kiến Sơ cũng hỏi Tề Ngôn: "Sao em lại ngồi một mình ở chỗ này?"

Ánh mắt Tề Ngôn lại xuất hiện hoảng loạn, ngó trái ngó phải không dám nhìn vào mắt Thẩm Kiến Sơ: "Trở về ngủ đi."

Thân thể Tề Ngôn rất lạnh, nhưng dường như cô ấy không cảm nhận được, trở lại trên giường, Thẩm Kiến Sơ mới duỗi tay qua, định ôm Tề Ngôn vào lòng. Tề Ngôn liền dùng sức lực lớn hơn nữa ôm lấy cô, ôm chặt đến mức Thẩm Kiến Sơ không thể động đậy.

Ngày hôm sau, Thẩm Kiến Sơ muốn vào xem phòng vẽ tranh có manh mối gì không, lại phát hiện phòng vẽ tranh đã bị Tề Ngôn khóa.

Thẩm Kiến Sơ càng nghĩ càng thấy không thích hợp, cô xin nghỉ một ngày, nhờ người tìm bác sĩ tâm lý đáng tin cậy, rồi dẫn bác sĩ tâm lý đó về nhà.

Vì không để Tề Ngôn nghi ngờ, cô không giới thiệu thân phận của bác sĩ tâm lý, chỉ nói là một người bạn của mình.

Bác sĩ tâm lý nói chuyện với Tề Ngôn ở trong phòng làm việc chưa đến 20 phút đã đi ra, sau đó bác sĩ tâm lý nói với Thẩm Kiến Sơ, khả năng Tề Ngôn bị trầm cảm rối loạn lo âu.

Lúc ấy Thẩm Kiến Sơ không tin, sao có thể vậy được.

Khi đó Tề Ngôn đã nghỉ việc ở phòng tranh, mỗi ngày đều ở nhà, đôi khi rảnh rỗi Thẩm Kiến Sơ sẽ gọi điện thoại cho cô ấy, trong mắt Thẩm Kiến Sơ, cho dù là nhìn vào ngôn ngữ, hay là nhìn vào hành vi, Tề Ngôn đều không có một chút vấn đề nào.

"Người kia là bác sĩ Diệp sao?" Tề Ngôn hỏi Thẩm Kiến Sơ.

Thẩm Kiến Sơ gật đầu: "Đúng vậy."

Tề Ngôn lắc đầu nói: "Em không nhớ cái gì hết."

Thẩm Kiến Sơ: "Chị biết."

Bệnh của Tề Ngôn giống như đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nhưng Thẩm Kiến Sơ biết, sự thật khẳng định không phải như vậy, chỉ là do cô không phát hiện ra sớm hơn.

Bắt đầu từ ngày đó, cô nghe bác sĩ Diệp nói, thường xuyên về nhà ở cạnh Tề Ngôn, không thể ở bên cạnh thì cũng cố gắng dẫn Tề Ngôn theo bên người. Sau đó vài lần, cô phát hiện Tề Ngôn trở nên vô cùng dính người, không chỉ đi công tác, cho dù Thẩm Kiến Sơ đi đến công ty, Tề Ngôn cũng phải đi theo cô.

Ban ngày thoạt nhìn Tề Ngôn vẫn giống lúc trước, thỉnh thoảng còn sẽ nói đùa với người khác, nhưng một khi tới buổi tối, Tề Ngôn lại trở nên khác thường.

Trở nên thích khóc, cũng thường xuyên không ngủ được, mỗi ngày đều tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói với Thẩm Kiến Sơ, nhưng cuối cùng cũng không nói ra điều gì cả, chỉ trốn ở trong chăn khóc. Tề Ngôn không ngủ được, Thẩm Kiến Sơ cũng mất ngủ.

Bác sĩ Diệp nói với Thẩm Kiến Sơ về nguyên nhân gây ra bệnh của Tề Ngôn, và Thẩm Kiến Sơ muốn nói chuyện với Tề Ngôn về điều đó.

"Em thực mâu thuẫn," Tề Ngôn nhíu mày nhìn Thẩm Kiến Sơ, hỏi: "Có phải hay không?"

Thẩm Kiến Sơ gật đầu: "Ừm."

Tựa như ký ức bị đánh thức, Tề Ngôn có thể nhớ ra một chút.

Khi đó cô suy nghĩ quá nhiều, mỗi lần Thẩm Kiến Sơ làm việc gì đó khác với mọi khi, cô đều sợ hãi, Thẩm Kiến Sơ bận rộn cô sợ hãi, Thẩm Kiến Sơ rảnh rỗi cô sợ hãi, Thẩm Kiến Sơ muốn đi công tác cô sợ hãi, Thẩm Kiến Sơ ở nhà cô cũng sợ hãi.

Ban đêm lén khóc, còn sợ bị Thẩm Kiến Sơ phát hiện, cho nên thường xuyên chờ Thẩm Kiến Sơ ngủ rồi mới lặng lẽ khóc. Cô sợ Thẩm Kiến Sơ quan tâm cô, sợ chính mình xảy ra vấn đề, cho nên mỗi ngày đều cố gắng biểu hiện như bình thường.

Cô cũng sợ Thẩm Kiến Sơ phát hiện ra sự tầm thường của cô, thấy cô không có gì đặc biệt, hay cảm thấy Tề Ngôn chỉ có như vậy, vì sao lại muốn kết hôn với cô.

Cô căn bản không dám nói chuyện với Thẩm Kiến Sơ, mỗi khi thấy Thẩm Kiến Sơ nghiêm túc, cô liền vô cùng nhạy cảm mà tìm việc gì đó để làm. Cô nghĩ Thẩm Kiến Sơ một khi mở miệng, chính là nói, Tề Ngôn, chúng ta ly hôn đi.

"Em không biết." Tề Ngôn khóc đến tầm mắt mơ hồ, mảng lớn nước mắt rơi trên bàn tay giao nắm của hai người.

Thẩm Kiến Sơ cũng dừng lại, cô ấy lẳng lặng ngồi xổm, cúi đầu, cái trán chống vào đầu gối Tề Ngôn.

Tề Ngôn dường như đã nhớ, khi đó Thẩm Kiến Sơ có dẫn cô đi gặp một người, người kia có lẽ chính là bác sĩ Diệp, nhưng Tề Ngôn sợ hãi vô cùng, cô mâu thuẫn với mỗi người khác phái hay cùng phái ở bên cạnh Thẩm Kiến Sơ, cũng không muốn gặp người lạ.

Tề Ngôn càng ngày càng nghiêm trọng, lúc chỉ ở một mình thậm chí sẽ lầm bầm lầu bầu, Thẩm Kiến Sơ tìm tới bác sĩ Diệp lần nữa, bác sĩ Diệp kiến nghị là hai người tách ra một đoạn thời gian.

Sao Tề Ngôn có thể rời khỏi Thẩm Kiến Sơ, còn Thẩm Kiến Sơ lại có lý do gì mà rời khỏi Tề Ngôn. Khi đó, nửa ngày không thấy được Thẩm Kiến Sơ thì Tề Ngôn sẽ rất lo âu, thậm chí sẽ khóc.

Tách ra một đoạn thời gian mà bác sĩ Diệp nói, còn có thể là cái gì.

"Thực xin lỗi." Tề Ngôn chậm rãi nói, cô từ từ rút tay ra, lau nước mắt ở trên tay vào quần, ôm đầu Thẩm Kiến Sơ, lặp lại: "Thực xin lỗi."

Thẩm Kiến Sơ nhắm hai mắt, nắm tay Tề Ngôn thật chặt: "Là chị rất xin lỗi em."

Khi bác sĩ Diệp mới vừa đưa ra kiến nghị kia, Thẩm Kiến Sơ cũng không áp dụng. Cô còn cho rằng bác sĩ Diệp lừa người, hiện tại bác sĩ tâm lý lừa gạt rất nhiều, sao cô có thể tin tưởng tất cả được.

Cô lại tìm bác sĩ khác, cũng âm thầm điều tra tư liệu, khi đó Tề Ngôn không chịu nổi bất kỳ kích thích nào, lúc Thẩm Kiến Sơ có ý định muốn nói chuyện với cô ấy, hoặc khi có ý muốn dỗ cô ấy uống thuốc, Tề Ngôn liền bắt đầu khóc.

Tề Ngôn bằng mặt không bằng lòng, cũng trở nên dễ quên, uống thuốc vào lại nhả ra, việc Thẩm Kiến Sơ giao cũng quên.

Dần dần, Thẩm Kiến Sơ phát hiện, sự tình phát triển theo hướng cô không dám tưởng tượng. Tề Ngôn càng thêm nghiêm trọng, không muốn ăn uống, thỉnh thoảng còn trốn ở trong phòng vệ sinh nôn mửa, nhưng có lẽ vì không để cô phát hiện, cưỡng chế bản thân biểu hiện rất tốt ở trước mặt cô.

Tất cả mọi người đều không có cách nào, Thẩm Kiến Sơ cũng không có cách nào, cuối cùng, cô vẫn là gọi điện thoại cho bác sĩ Diệp.

Ngày Thẩm Kiến Sơ đem giấy thỏa thuận ly hôn về nhà, Hải Thành đã bắt đầu vào mùa đông, sắp đến chạng vạng, người đi đường nhiều hơn, thành phố cũng trở nên náo nhiệt lên.

Khi Thẩm Kiến Sơ mở cửa ra, Tề Ngôn mau chóng đứng lên từ trên sô pha, cô thay đổi giày đi vào nhà, mỗi một bước tựa như nặng ngàn cân, mỗi một bước cô đều không muốn.

Rất nhanh, Tề Ngôn đã nhìn thấy đồ vật trên tay cô, mấy tờ giấy A4 màu trắng, rõ ràng chưa thấy được nội dung, nhưng vẻ tươi cười trên mặt Tề Ngôn phút chốc biến mất không còn.

Thẩm Kiến Sơ đứng đối diện với Tề Ngôn, thoạt nhìn Tề Ngôn rất sợ hãi, nhưng lại giống như đã biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, một cử động nhỏ cũng không dám, cũng không dám nhìn Thẩm Kiến Sơ.

Thật lâu, thật lâu thật lâu, Thẩm Kiến Sơ mới nói: "Tề Ngôn, chúng ta ly hôn đi."

Nước mắt của Tề Ngôn lập tức rơi xuống, cô ấy tựa hồ không suy nghĩ bao lâu, liền nói: "Được."

Tề Ngôn như vậy làm Thẩm Kiến Sơ có một ảo giác, cô cảm thấy dường như Tề Ngôn đã mong đợi lâu rồi, không hỏi vì sao, cũng chẳng từ chối hay nói không cần, mà rất bình tĩnh tiếp nhận giấy thỏa thuận ly hôn, im lặng ghi tên của mình vào.

Hoàng hôn đổ bóng xuống mỗi một góc của thành phố.

Thẩm Kiến Sơ nhìn ngoài cửa sổ, một mảnh nhỏ màu cam nằm trên cái cây nhỏ mà hai người cùng nhau trồng.

Một lát nữa thôi, hoàng hôn trên bầu trời sẽ buông xuống từ phía tây.

Một lát nữa thôi, mặt trời lặn của cô cũng sẽ biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Ngày mai mặt trời vẫn sẽ dâng lên, nhưng Tề Ngôn của cô đã không còn nữa.

----------------------------------------------

Editor: Cảm thấy chương này là ngược nhất của bộ này :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top