Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63: Ai?

Lâm Cẩm Vân trở lại cuộc sống sinh hoạt một người.

Cô vẫn một mình mà trải qua như trước, bất đồng duy nhất chính là, thư từ qua lại với Đinh Tuyết.

Đinh Tuyết mỗi tháng sẽ gửi cho Lâm Cẩm Vân hai phong thư, ban đầu nội dung thư đều là ghi lại những chuyện vụn vặt về cuộc sống của cô ấy. Bởi vì thực sự quá vụn vặt, Lâm Cẩm Vân mỗi lần hồi phục lại nội dung cũng chỉ nói dăm ba câu, ngay cả nửa trang cũng viết không hết.

Sau lại, Đinh Tuyết học được nhạy bén, bắt đầu ở trong thư viết những chuyện khác, tỷ như vấn đề khó trong công việc, cùng với tin tức thời sự của xã hội, nói xong còn tỏ ra một bộ nóng lòng thỉnh giảng ý kiến và cái nhìn của cô.

Lâm Cẩm Vân bởi vì đã đáp ứng sẽ hồi âm cho cô ấy, nên cũng không khỏi không nghiêm túc suy nghĩ hồi âm thư, có lúc vì hồi âm lại cho cô ấy nên sẽ đi đọc tin tức báo chí một chút, thậm chí có lần ở căn tin gặp phải Hồ Học Phạm, còn hỏi hắn đầu tư cổ phần là cái gì.

Cuộc sống của cô cuối cùng cũng nổi lên chút điểm gợn sóng, không còn im lặng như vũng nước đọng nữa.

Hôm nay, Lâm Cẩm Vân đang ở trong thư viện chỉnh lý sách cũ, có học sinh đến mượn sách, cô liền ngừng công việc trên tay đi lấy sách cho vị học sinh này.

Bất quá, người học sinh này cầm sách rồi nhưng không chịu đi phòng đọc ngồi đọc, cũng không rời đi, mà vẫn đứng trước tủ tò mò nhìn cô.

Lâm Cẩm Vân còn đang vùi đầu chọn sách, không nhận thấy sự quan sát của người học sinh này, đối phương lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngài là cô giáo Lâm đúng không?"

Cô ngẩng đầu nhìn lại, đối với vị học sinh này một chút ấn tượng cũng không có, nhưng rất hưởng thụ khi vẫn có học sinh nhận thức cô, dù sao đã hai ba năm không dạy học rồi.

"Đúng vậy. Em nhận thức tôi?"

"Vâng." Vị học sinh này bởi vì nhãn lực của mình chính xác nên tập tức vui vẻ nói: "Em đã cảm thất rất giống."

"Xin lỗi, nhưng tôi không quá nhớ rõ em. Tôi đã từng dạy em sao?"

"Không có. Thế nhưng cô từng đến nhà em."

"Tôi từng đến nhà em?"

"Vâng, cô mấy năm trước đến nhà của em, cùng với cô Tưởng."

"Cô Tưởng. . ."

Lâm Cẩm Vân đột nhiên nghĩ đến chuyến thăm nhà mấy năm trước, kinh ngạc nói: "Em là em gái Lâm Mộng Lôi?"

Vị học sinh này thấy cô nhớ ra, vui vẻ nói: "Đúng vậy, em là Lâm Mộng Miêu, Lâm Mộng Lôi là chị gái em."

"Đúng ha, tôi từng đến thăm nhà em rồi. Em đều đã lớn như vậy. Chị em hiện tại tốt chứ?"

"Chị em tốt vô cùng, hiện tại học ở thành phố Nhất Trung "

"Ừ, tôi có nghe nói. Không nghĩ tới em cũng tới huyện Nhất Trung học, thật tốt. Sau này phải cố gắng học tập biết không."

"Vâng."

Lâm Cẩm Vân đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, hỏi: "Đúng rồi, các em. . . Phương diện học phí còn có thể ứng phó được sao?"

"Vâng, có thể." Lâm Mộng Miêu lại cùng Lâm Cẩm Vân nói lời cảm tạ: "Cô Lâm, cám ơn cô, cô và cô Tưởng đều là người tốt."

Lâm Cẩm Vân chỉ nhàn nhạt cười, trong lòng lại nghĩ, nếu như Tưởng Lan cũng có thể nhìn thấy Lâm Mộng Miêu, nhìn thấy tiểu cô nương nhút nhát cắn ngụm lớn miếng trứng năm đó hôm nay đã lớn lên nhu thuận hiểu chuyện như vậy, thật là tốt biết bao.

Lâm Mộng Miêu xuất hiện khiến Lâm Cẩm Vân vui vẻ không ít, cô lại nghĩ đến Đinh Tuyết hiện đang ở thành phố Nhất Trung dạy học, vì vậy lần hồi âm này cư nhiên phá lệ hướng Đinh Tuyết hỏi một chuyện mà bản thân cảm thấy hứng thú -- cô thông qua Đinh Tuyết hỏi thăm tình hình gần đây của Lâm Mộng Lôi.

Nhưng kỳ quái là, Đinh Tuyết chậm chạp không có hồi âm lại.

Đã hơn một tháng kể từ lúc bức thư được gửi đến Đinh Tuyết, Lâm Cẩm Vân cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Đinh Tuyết đang bận rộn công tác nên không rảnh viết thư.

Đảo mắt đến trước tết âm lịch một ngày, Lâm Cẩm Vân vừa làm xong kiểm kê cuối năm, đang mệt mỏi nằm ở ký túc xá không muốn động đậy, đột nhiên nghe Trương Đại Gia dưới lầu kêu cô đi nghe điện thoại.

Cô khoác cái áo gió chạy xuống lầu, cầm lấy ống nghe thì biết là Đinh Tuyết đánh tới.

Lâm Cẩm Vân nhớ kỹ cô không có nói qua là cho Đinh Tuyết gọi điện cho cô, nhưng dù sao đã sắp gần hai tháng không có nhận thư của cô ấy, cũng không tiện trách cứ, vì vậy liền hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Đâu bên kia điện thoại lại trầm mặc không nói lời nào.

Lâm Cẩm Vân có chút bực mình, lúc này đã gần đến rét đậm, trên người cô mặc dù mặc cái áo len cũ màu đỏ kia, nhưng cũng không thể nào giữ ấm đủ, bên ngoài lại chỉ thêm một cái áo khoác gió, nói không lạnh là giả, vì vậy thúc dục một câu: "Có việc gì liền nói, không có thì tôi treo."

Đinh Tuyết lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Cô sáng ngày mai tám giờ rưỡi có thể tới trường học của tôi được không?"

"Chuyện gì?"

"Tôi dẫn cô đi gặp một người."

"Gặp ai? Cô trực tiếp nói thẳng với tôi, đừng dông dài, có chuyện cứ việc nói thẳng."

Đinh Tuyết nghe cô thúc giục mình, lập tức liền cáu kỉnh nói: "Cô ngày mai đến một chuyến sẽ biết!"

"Cô cũng không nói sẽ gặp ai tôi đi để làm gì? Ngày mai là tết âm lịch, tôi dự định về nhà."

"Gặp người cô muốn tìm! Cô muốn tới hay không!"

Đinh Tuyết nói xong phẫn nộ cúp điện thoại.

Lâm Cẩm Vân ở đầu bên kia thù lại đứng ngẩn ngơ hồi lâu, thẳng đến khi Trương Đại Gia gọi cô cô mới hồi phục tinh thần lại.

Hôm sau là Tết âm lịch, Lâm Cẩm Vân hơn sáu giờ liền rời giường sửa soạn bản thân, chưa bao giờ cô tốn gần một tiếng đồng hồ để lựa chọn áo quần. Cô không biết hiện nay lưu hành kiểu thời trang gì, chỉ nhớ rõ Tưởng Lan từng nói cô mặc áo sơ mi đẹp, cuối cùng chọn áo sơ mi bên một ngoài một cái áo len mới, bên ngoài áo len lại thêm một cái áo khoác sậm màu, ăn mặc như một học giả về nước vậy.

Cô đi xuống lầu vừa định đi nhà xe lấy xe, đột nhiên lại nhớ tới Tưởng Lan từng nói cố gắng đừng kỵ xe đó vào ban ngày, cô sợ chọc Tưởng Lan mất hứng vì vậy liền lựa chọn đi nhờ xe vào thành phố.

Cô lên đường sớm, lúc tới Nhất Trung thì chưa tới tám giờ, nhưng cô một khắc cũng không muốn chờ, trực tiếp vào trường học đi hỏi thăm ký túc xá giáo viên ở đâu.

Lâm Cẩm Vân mất một phen công phu mới tìm được chỗ ký túc xá của Đinh Tuyết, rốt cục đi tới trước phòng 401 lầu ký túc xá gõ cửa một cái.

"Tới đây."

Một trận bước chân nhẹ nhàng truyền đến. Tiếp theo, mở cửa, phía sau cửa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc của Đinh Tuyết.

"Không phải đã nói tám rưỡi sao, thế nào đến sớm như vậy?" Nói xong lại nhìn đến trang phục của Lâm Cẩm Vân, không khỏi cười nói: "Cô thế nào ăn mặc giống như đi nước ngoài du lịch thế này?"

". . ."

"Vào đi, tham quan ký túc xá tôi một chút đi."

"Được."

Lâm Cẩm Vân đi vào, nhìn bốn phía ký túc xá một chút, đơn giản đánh giá: "Rất tốt."

Đinh Tuyết thấy cô đánh giá có lệ như vậy, liền khinh thường cô: "Chỉ một mình tôi ở, không có bạn cùng phòng kén chọn hay khó chung đụng đương nhiên tốt rồi."

"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Nhưng nghĩ tới mục đích đến đây hôm nay của mình, Lâm Cẩm Vân lập tức sửa lại: "Tôi là nói, một mình cô ở tốt vô cùng."

Đinh Tuyết trừng mắt liếc cô, "Hừ, may cô còn biết sửa lại. Cô ngồi đi, đừng đứng như vậy. Chờ ta một chút, tôi đi rửa mặt."

Cô ấy nói xong liền chạy đi WC đánh răng rửa mặt.

Lâm Cẩm Vân không thể làm gì khác hơn là ngồi trên giường sốt ruột mà chờ đợi.

Nhưng Đinh Tuyết tựa hồ không sốt ruột chút nào, chậm rãi sửa soạn bản thân, sau khi đánh răng rửa mặt xong lại bắt đầu loay hoay chải tóc chọn áo quần.

Lâm Cẩm Vân giơ tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện đã tám rưỡi, mở miệng thúc giục cô ấy: "Cô xong chưa? Đã tám rưỡi rồi."

Đinh Tuyết vừa nghe xong rất không cao hứng, nói: "Gấp cái gì? Chỉ cô có thể cho phép mình ăn mặc như nữ giáo sư, còn tôi thì không thể ăn mặc chỉnh tề?"

Lâm Cẩm Vân kiên nhẫn đáp lại với cô ấy: "Không thì cô nói cho tôi biết địa điểm đi, tôi trực tiếp đi tìm,  không làm phiền cô."

"Thế nào, cô bắt đầu chê tôi vướng bận phải không?"

"Không phải, tôi. . . Rất muốn được nhìn thấy chị ấy nhanh một chút."

"Tôi đã hẹn gặp mặt ở ký túc xá, cô chờ ở đây đi."

"Phải không?" Lâm Cẩm Vân nghe xong, cao hứng bật người đứng lên, đi tới ban công hỏi Đinh Tuyết: "Các người hẹn mấy giờ? Đúng rồi, cô làm sao tìm được chị ấy?"

Đinh Tuyết thấy cô hưng phấn như thế, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nổi giận nói: "Không biết, không biết, không nói, cô chờ tôi là được rồi."

Lâm Cẩm Vân thấy cô ấy đang mất kiên nhẫn, cũng không dám hỏi tiếp, chỉ đành ngồi trở lại trên giường tiếp tục chờ, mắt nhìn chằm chằm cửa, lỗ tai mỗi giờ mỗi khắc lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.

Mười lăm phút trôi qua, vẫn không có người đến, Lâm Câm Vân ngồi không yên, đứng lên muốn đi bên ngoài chờ.

Ai biết, cô vừa mới đứng dậy, chợt nghe đến một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top