Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70: Ngủ chỗ nào?

Chớp mắt liền đến bốn rưỡi chiều, Lâm Cẩm Vân bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Tưởng Lan thấy cô ngủ rồi cũng lặng lẽ ngồi dậy.

Không ngờ, cô ấy vừa mới dời chân xuống, Lâm Cẩm Vân liền tỉnh lại.

Một tay duỗi tới túm cánh tay Tưởng Lan, "Chị đi đâu vậy?"

Tưởng Lan không nghĩ tới cô sẽ cảnh giác như thế, đưa tay vuốt mái tóc rối loạn của cô, "Em ngủ tiếp đi, chị phải chuẩn bị cơm tối."

"Vậy em giúp chị."

Lâm Cẩm Vân lập tức bò dậy, gấp chăn xuống giường.

"Em ngủ tiếp một hồi nữa đi, nhìn em rõ ràng còn buồn ngủ, chị một người có thể làm được rồi."

"Em không buồn ngủ, em giúp chị."

Tưởng Lan thấy thái độ cô cương quyết như vậy, cũng không khuyên thêm nữa, hơn nữa, cô muốn làm cái gì đều không thể ngăn cản cô được.

Vì vậy, hai người liền ở trong lều tôn bận rộn.

Điều này phảng phất như trở về lần đầu tiên ở nhà bếp Lâm gia, một người rửa rau một người thái, người nhóm lửa người vo gạo. Thậm chí có đôi khi không cần ngôn ngữ câu thông, chỉ cần một ánh mắt, đối phương liền biết người kia muốn hành hay muốn tỏi, muốn lấy cái muôi hay cái giần.

Ba năm cũng không có ngăn trở sự ăn ý và tín nhiệm giữa hai người, ngược lại tưởng niệm tích lũy và nhiều lần tưởng nhớ càng khiến hai người thêm hiểu rõ lẫn nhau.

Sáu rưỡi tối, công trường tan tầm.

Một đám công nhân ập đến, lều cơm nho nhỏ thoáng chốc trở nên đông đúc náo nhiệt, hai người cũng chính thức bắt đầu bận rộn, bưng đồ ăn bưng cơm, lau bàn rửa chén, một khắc cũng không rảnh tay.

Phong thái nhã nhặn thanh tú của Lâm Cẩm Vân có vẻ như hoàn toàn xa lạ với đám dân công đầy bụi bặm, nên rất nhanh thì đưa tới sự chú ý của đám dân công.

Bọn họ đều là những người đàn ông suốt ngày bán lưng cho trời làm việc chăm chỉ, hiếm khi nhìn thấy nhân sự mới mẻ, vì vậy, liền có người hiếu kỳ chỉ vào Lâm Cẩm Vân hỏi Tưởng Lan thân phận và ý đồ đến của cô.

Tưởng Lan không thể làm gì khác hơn là lấy lý do "Em họ đến hỗ trợ" để đáp lại.

Có dân công thấy người "Em họ" nhãn nhặn lịch sự này cũng không ngại bẩn ngại mệt, còn cướp việc của "Chị họ" làm, lại thấy cô làm việc cũng rất lanh lợi, liền khen vài câu.

Kỳ thực chẳng qua cũng chỉ là những lời khách sáo, nhưng Lâm Cẩm Vân nghe thì thật cao hứng, động tác cũng theo đó mà hăng say lên. Tưởng Lan nhìn thấy bộ dáng ra sức này của cô, trong lòng lại đau lòng xót dạ.

Qua bảy giờ, các công nhân từ từ tản đi.

Bởi vì muốn sau khi ăn xong có thể lưu lại giúp Tưởng Lan quét tước và thu dọn, nhưng lại sợ đến quá sớm, nán lại quá lâu sẽ khiến cho đám công nhân xì xầm, bởi vậy Quách Đức Minh mỗi ngày đều đến ăn cơm trễ nhất.

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, hắn đợi cho đến khi tất cả công nhân giải tán hết mới khoan thai tới, nhưng đáng tiếc phát hiện công việc thường ngày của hắn lại được Lâm Cẩm Vân thay thế.

Điều này làm cho Quách Đức Minh có chút mất hứng, bởi vì như vậy hắn sẽ không có cơ hội cùng một chỗ với Tưởng Lan.

Cho nên, đêm nay sau khi dùng cơm xong hắn cũng không vội rời đi, mà thay vào đó hắn cùng Tưởng Lan nói đông nói tây về chuyện ở công trường.

Vì lịch sự nên Tưởng Lan cũng đáp lại lời hắn, nhưng nhìn thấy Lâm Cẩm Vân bên cạnh với vẻ mặt buồn bực trầm lắng, ngồi ở một cái bàn cầm tăm gảy bùn đen trong các khe nứt trên bàn.

Bộ dáng u oán này của cô khiến Tưởng Lan nổi lên đồng cảm, vội vàng lấy lý do muốn cùng em họ ôn chuyện để đuổi Quách Đức Minh đi.

Lâm Cẩm Vân thấy Quách Đức Minh đi rồi, liền ném cây tăm đi, lau bàn rồi đi tới kéo Tưởng Lan, "Người này nói quá nhiều, lần đầu tiên gặp được nam nhân nói nhiều như vậy đó."

"Hắn tương đối hay nói." Tưởng Lan nhìn sắc trời, nghĩ tới đây là vùng ngoại thành không tốt bắt xe, liền hỏi cô: "Em tới Thâm Quyến nghỉ ngơi ở đâu?"

"Em đêm nay muốn ngủ chỗ của chị."

"Như vậy sao được, giường nhỏ như vậy, sao ngủ được hai người?"

"Có thể ngủ, thêm mấy cái ghế là được, giống như buổi trưa vậy. Em nằm bên ngoài, chị nằm bên trong. Không được nữa thì dời cái bàn qua chắp vá là được."

"Trước em ngủ ở đâu?"

"Ở một khách sạn bên Bảo An." Lâm Cẩm Vân suy nghĩ một chút, lại lập tức thêm một câu: "Cách nơi này rất xa."

"Vậy cũng phải đi về, ngủ ở đây nhất định không được. Cùng lắm thì ngồi taxi trở về."

Tưởng Lan nói rồi đẩy cô đi, Lâm Cẩm Vân lại không chịu đi, kiên trì nói: "Tại sao không được? Buổi trưa đều được đấy."

"Buổi trưa như vậy nào gọi là ngủ, hơn nữa chỉ một cái chăn, không lạnh mới là lạ."

"Sẽ không, em thấy nơi này khí trời cũng không quá lạnh, em mặc áo quần ngủ, bọc kín chút liền không sao."

"Không được, phải trở về."

Lâm Cẩm Vân lại nói: "Vậy em ngày mai còn có thể tới bên này không? Nếu không em sẽ không về khách sạn."

Tưởng Lan không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng cô: "Được rồi. Chị đưa em đi trạm xe."

"Ừ."

Hai ngươi cứ như vậy cùng nhau rời khỏi công trường.

Ban đêm vùng ngoại ô gió thổi tới lạnh đến thấu xương, mỗi khi cơn gió thổi qua, lo lắng trong lòng Lâm Cẩm Vân lại tăng thêm một phần.

Một cái lều nhỏ hẹp như vậy, lạnh buốt lại hở hốc, trong đêm rét lạnh này có thể cung cấp một ít ấm áp sao?

Cô càng nghĩ càng không yên lòng, quay đầu hỏi Tưởng Lan: "Ngoại trừ cơm trưa và cơm tối, chị cũng phải làm bữa sáng sao?"

"Ừ."

"Sáng sớm mấy giờ làm cơm?"

"Bữa sáng cũng đơn giản, sáu giờ rưỡi dậy nấu nồi cơm là được, dưa muối, trứng muối, những thứ này đều đã làm sẵn trước rồi."

"Ừm."

Lâm Cẩm Vân suy nghĩ, đi theo Tưởng Lan từ đường đất đến đường đá, từ đường nhỏ ra đường lớn, đi khoảng chừng ba mươi phút mới đến một ngã tư. Giao lộ có trạm xe buýt, có cửa hàng, có nhà cửa, so với công trường thì sầm uất không ít.

Lâm Cẩm Vân đứng ở trạm xe nhìn xung quanh, Tưởng Lan thấy cô một mực nhìn đông nhìn tây liền hỏi cô đang nhìn cái gì, cô chỉ nói là nhìn mới mẻ.

Lại đợi một lúc, có chiếc xe buýt lóe đèn lái tới, hai người cùng nhau nhìn sang, đúng là xe hai người đang đợi.

Lâm Cẩm Vân thấy xe càng đến gần, quay đầu nói với Tưởng Lan: "Em phải đi rồi."

"Ừ, nhớ đắp kín chăn, buổi tối trời sẽ chuyển lạnh."

"Ngoài cái này ra không có cái khác nữa sao?"

"Cái khác gì?"

"Hôn em."

". . . "

Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan không phản ứng, liền đem mặt xê dịch tới gần cô ấy, trong miệng nói: "Đây là hôn ngủ ngon, trước đây đều nghiêm túc chấp hành."

Tưởng Lan nhích người sang một bên, nói: "Xe sắp đến, đừng làm rộn."

"Vậy càng phải nhanh một chút, miễn cho người khác nhìn thấy." Lâm Cẩm Vân bước tới, thấy Tưởng Lan đang muốn xê dịch người liền vội vàng lôi kéo cô ấy đến gần mình, còn không quên đưa mặt tới gần thúc giục: "Nhanh một chút, xe sẽ vào trạm."

Tưởng Lan lo lắng liếc mắt nhìn, xe cách trạm dừng bất quá chừng mười mét, tim cô ấy đập dữ dội, nhưng Lâm Cẩm Vân đang nắm chặt tay cô ấy như muốn tra tấn không cho cô ấy chạy trốn, cũng không ngừng thúc giục.

"Nhanh lên, nhanh hôn một cái."

"Chúng ta như vậy sẽ rất kỳ quái."

"Nhanh nhanh nhanh, xe liền tới. Nhanh a!"

Tưởng Lan bị Lâm Cẩm Vân thúc giục đến tâm hoảng, không kịp nghĩ cái khác, nghiêng đầu nhanh chóng ở trên mặt cô chụp một cái.

Chụp -- --

Xe chậm rãi lái vào trạm với tiếng còi kéo thật dài. . . Đây là chuyến xe buýt cuối cùng, một tiểu cô nương đang ngồi bên cửa lau sương trên kính. Ngồi bên cạnh tiểu cô nương là bà ngoại đã ngủ thiếp đi, không ai bồi cô bé nói chuyện nên cô bé chỉ đành nhìn chằm chằm phong cảnh mới lạ ngoài cửa sổ xe.

Nhưng ngoài cửa sổ cũng không có gì mới lạ, chẳng qua là vài hành khách đang xếp hàng chờ lên xe.

Dưới ánh đèn đường, phía trước là một bà lão dắt theo một cậu bé, phía sau là một ông chú mang theo túi xách, tiếp theo chính là một dì mập mạp, cuối cùng là một đôi chị gái lớn tuổi, một trước một sau theo sát nhau đi về phía trước. Chị gái tóc ngắn mỗi lần đi được hai bước đều quay đầu lại nhìn chị gái tóc dài sau lưng, mà chị gái tóc dài lại chỉ lo cúi đầu bước đi không nhìn chị gái tóc ngắn.

Tiểu cô nương không thấy được chuyện mới lạ liền quay đầu nhàm chán nhìn buồng xe phía trước.

Rất nhanh, cô bé nhìn thấy chị gái tóc ngắn lên xe, nhưng chị gái tóc dài lại không có lên theo.

Sau khi chị gâi tóc ngắn lên xe liền hướng về phía trạm xe vẫy tay, vì vậy cô bé cũng theo ánh mắt của chị gái mà nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy chị gái tóc dài cũng đang đứng ở trạm xe hướng bên này vẫy tay.

Chị gái tóc dài lần này thì ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười, đôi mắt cong cong phát sáng. Chị gái này thật quá xinh đẹp.

Tiểu cô nương cảm thán trong lòng, không khỏi nhìn chị gái tóc dài mấy lần.

Xe khởi động, đang từ từ lái về phía trước, thân ảnh chị gái tóc dài dần dần biến mất trong tầm mắt, tiểu cô nương lúc này mới thu hồi ánh mắt, phát hiện chị gái tóc ngắn còn đang đứng bên cạnh cửa xe nhìn chằm chằm bên ngoài.

Rõ ràng vẫn còn ghế trống, chị gái vì sao không ngồi a?

Tiểu cô nương nghĩ như vậy, liền đánh bạo đưa tay tới kéo nhẹ góc áo của chị gái tóc ngắn, mềm mại kêu một tiếng "Chị"

"Hử?"

Cô bé thấy chị gái xoay lại, vội vàng chỉ chỉ ghế ngồi bên cạnh đối diện mình, "Chỗ đó còn trống."

Chị gái tóc ngắn cười cười với cô bé, sau đó lại đưa tay sờ sờ gương mặt cô bé, "Thật ngoan, chị trạm sau liền xuống xe, không cần ngồi."

"A? Chị liền đứng như vậy sao?"

"Ừ."

Chỉ chốc lát sau, xe lái đến trạm kế tiếp.

Cửa mở, chị gái tóc ngắn xoay người lại cười với cô bé chào hỏi: "Em gái, chị đến rồi. Em phải nhớ kỹ đến trạm liền xuống xe a, tạm biệt."

Tiểu cô nương cũng cười ngọt ngào đáp lại cô: "Vâng, tạm biệt chị."

Chị gái tóc ngắn xuống xe, tiểu cô nương vội vàng tiến đến bên cửa sổ nhìn cô.

Cô bé nhìn thấy chị gái sau khi xuống xe cũng không có đi về phía trước xe mà là đi về phía sau xe, trong lòng cảm thấy quá kỳ quái: Chị gái tại sao lại đi trở lại? Lần này người lên xe tương đối nhiều, thời gian xe dừng lại cũng lâu một chút, điều này làm cho tiểu cô nương có đủ thời gian quan sát người chị gái này.

Chỉ thấy, chị gái đi tới một tòa nhà sáng đèn bên đường, cùng với dì ngồi ở sau cái bàn trước cửa nói gì đó, rồi lại gật đầu, tiếp theo liền theo dì lên lầu.

Chị gái lên lầu, tiểu cô nương không thấy chị gái nữa, cũng chỉ có thể đi quan sát cái tòa nhà này.

Cô bé nhìn thấy một tấm biển phát sáng được treo dưới mái hiên tòa nhà, trên đó có viết mấy chữ. Cô bé mới học lớp hai, rất nhiều chữ còn chưa nhận biết, nhìn hồi lâu chỉ nhận thức được một chữ "Ở", một chữ "Phòng", một chữ "Người".

"Thì ra là người địa phương, chị ấy về nhà ngủ."

Vừa nghĩ tới ngủ, tiểu cô nương không khỏi ngáp một cái thật to, tiếp theo liền dựa vào đầu vai bà ngoại chậm rãi khép mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top