Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Hai người đó...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


KẾ HOẠCH THEO ĐUỔI PHÒ MÃ CỦA CÔNG CHÚATác giả: Hoặc Hữu Hứa Nhất ThiênChương 10: Hai người đó...Chuyển ngữ: Nhất Tiếu Khuynh Ca

Tần Di và Sở Thiều chào hỏi nhau xong, rất nhanh tâm đầu ý hợp trò chuyện rất vui vẻ, Giang Cửu đi bên cạnh tròn mắt, thầm nghĩ hai người này nhất định là loại vừa gặp đã thân trong truyền thuyết, đến bây giờ mới gặp nhau tiếc là quá chậm.

Giang Cửu quan sát tình hình trước mắt thấy hai người đối thoại rất trôi chảy. Lúc đầu cô có hơi sợ Sở Thiều sẽ nói lộ ra thân phận đặc biệt của mình, nhưng mà nhìn Sở Thiều hành động từ tốn, cẩn thận, hỏi đáp thoải mái, tự nhiên lại cảm thấy là mình quá lo lắng. Công chúa điện hạ thông minh như thế nào cô đã biết qua không chỉ dưới một lần rồi.

Đúng thật là Tần Di cố ý thăm dò, hết một câu lại hỏi tiếp một câu đều bị Sở Thiều nhanh chóng đối đáp lại không lộ ra một chút sơ hở nào. Cuối cùng xuất ra hết khả năng, Tần Di cũng không cảm thấy được câu nào có vấn đề, ngược lại còn bị lời nói của Sở Thiều chụp mũ biết bao lần. Giang Cửu thấy vậy cũng là thoải mái thả lỏng tâm tình, nhưng mà nhìn thấy hai người này trò chuyện sôi nổi, mình thì bị lờ tịt một bên, cô tự nhiên cảm thấy có chút cảm giác cô độc bị bỏ rơi.

Chờ thêm một lúc lâu hai người kia vẫn là thật sự bơ đẹp bản thân mình, Giang Cửu cuối cùng không nhịn được mở miệng:

-Tôi nói này, hai người cũng mới lần đầu tiên gặp nhau, sao lại nhiều chuyện để nói như vậy chứ? Tôi còn sống sờ sờ đứng ở đây cũng đừng coi tôi như là không khí có được không?

Giọng nói của cô cũng xem như bình thường nhưng mà nhìn hai người kia mắt to trừng mắt nhỏ nhịn không được oán giận thêm một chút.

Tần Di nghe vậy quay đầu nhìn Giang Cửu từ đầu đến chân, lập tức nhướng lông mày, giọng nói mang theo vẻ kì quái hỏi:

-A Cửu giờ mới nói, mới mấy tháng không thấy cậu làm sao phong cách lại thay đổi 180 độ vậy? Mấy cái váy ngắn liền thân của cậu đâu? Áo choàng dài đâu? Giày cao gót mười xăng ti mét đâu? Hôm nay cậu tự nhiên ăn mặc như vậy có biết không, tôi đứng ở đằng xa nhìn một lúc mới dám mở miệng nhận người đó!

Sau khi tốt nghiệp Tần Di vô cùng bận rộn, cho dù hai người cùng sống ở trong một thành phố, số lần gặp nhau lại ít ỏi đến đáng thương. Chín tháng sau khi tựu trường Giang Cửu cũng bận không kém, hơn nữa cô căn bản ỷ vào Tần Di tự liên lạc, cho nên tính ra hai người cũng gần hai tháng không gặp, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi. Cho nên đối với thay đổi trong hai tháng này của Giang Cửu, Tần Di đương nhiên là không biết.

Nhưng mà nói đến vấn đề này Giang Cửu cũng không biết phải trả lời như thế nào. Bởi vì tất cả một loạt thay đổi này chính bởi vì sáng sớm hôm nào đó tự nhiên "lên cơn" mà thôi, chính cô cũng không giải thích được rõ ràng hành động của mình. Vì vậy đối với hai cặp mắt đầy nghi ngờ của Tần Di và Sở Thiều chỉ đành cười khan hai tiếng, vờ vịt trả lời:

-Tự nhiên thấy thích thay đổi phong cách không được sao? Còn nói nhìn cậu thì không thay đổi, tự nhiên mặc nguyên một bộ đen từ đầu đến chân, người không biết còn tưởng cậu là dân anh chị đấy!

Thật may vấn đề này Tần Di cũng không để tâm, chỉ nhún vai coi như cho qua. Ngược lại ánh mắt Sở Thiều nhìn cô có vẻ là lạ, dường như có thâm ý. Nhưng đến khi Giang Cửu muốn nhìn kĩ, Sở Thiều đã thu lại tâm tình, bày ra vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày.

Nói chung, không nên xoắn xuýt về vấn đề này là tốt rồi, Giang Cửu khe khẽ thở phào, nhanh chóng lảng sang chuyện khác:

-Tiểu Di, sao hôm nay đột nhiên cậu lại tới đây?

Tần Di nghe hỏi nhưng mà liếc mắt khinh bỉ một câu:

-Đừng gọi tôi Tiểu Di, cậu không có lớn hơn tôi đâu!

Sau đó mới trả lời:

-Không phải cậu hôm qua gọi cho tôi hỏi nhờ người giúp sao? Tôi đã hẹn được rồi.

Năng lực xử lý công việc của Tần Di hiệu suất rất cao, cho dù mới chiều hôm qua Giang Cửu vừa gọi nhờ cậy, cô cũng hết tâm hết sức trong một ngày đã làm tốt. Vừa trùng hợp vị chuyên gia đội khảo cổ kia cũng đang định hôm nay đến thăm ông nội của cô, vì vậy Tần Di nói với ông nội Tần một tiếng, cứ như vậy đến đây tìm Giang Cửu.

-Ngay hôm nay sao? Nhanh như vậy cơ á?

Giang Cửu há hốc mồm nhảy lên. Cô cảm thấy những vị giáo sư, chuyên gia gì gì đó kia đều phải là người bận rộn mới đúng. Ngày hôm qua cô mới nhờ người hẹn gặp, ít nhiều bình thường cũng phải đợi mười ngày nửa tháng.

-Hở? Hôm qua lúc nói cậu không phải là rất vội sao? Sao bây giờ lại bảo quá nhanh?

Tần Di có chút ngạc nhiên, trong lúc này không hiểu Giang Cửu kinh ngạc như vậy là có ý tứ gì, chẳng lẽ cô làm việc nhanh gọn như vậy lại có gì sai?

Nhìn Tần Di tròn mắt ngơ ngác dáng vẻ, Giang Cửu cũng biết đối phương hiểu sai rồi, vì vậy vội vàng khoát tay nói:

-Không có gì, tôi chỉ thấy là quá nhanh không kịp chuẩn bị thôi, không phải có rắc rối gì.

Nghe Giang Cửu nói vậy, Tần Di vẻ mặt như "à" ra một tiếng. Cô nhướng mày, nói:

-Thì cùng tôi đi về nhà gặp hai ông cụ thôi, còn cần chuẩn bị cái gì nữa? Nếu bây giờ cậu không cầm cái đồ đó thì để tôi lái xe tới chở bạn của cậu đến chỗ nó cầm đi là được rồi, vừa thuận tiện mang người kia đi cùng càng tốt.

Dù là Tần Di nói như vậy nhưng Giang Cửu vẫn cảm thấy áy náy, lần đầu tiên đến nhà bạn gái gặp phụ huynh, lại là có việc nhờ người, vẫn nên chuẩn bị một ít quà cáp mới phải. Chẳng qua bây giờ quá vội rồi, có lẽ không kịp. Hơn nữa bây giờ nếu cô bảo Tần Di đợi cô đi mua quà cho ông nội Tần, Tần Di nhất định là "Ôi dào" không nghe theo liền kéo cô đi luôn đấy.

Không còn cách nào khác, Giang Cửu chỉ đành lắc đầu đáp;

-Không cần thiết, đồ đó chính là của Sở Thiều đấy, để ở nhà tôi lâu rồi. Cậu theo tôi lên lầu một lát lấy đi là được rồi.

Nói xong Giang Cửu cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng mà Tần Di nghe vậy lại lén liếc nhìn Sở Thiều, trong mắt như có điều suy nghĩ.

Nói vài câu, Giang Cửu cùng Sở Thiều vừa mới ra cửa lại phải quay lại dắt Tần Di lên lầu về nhà.

Lúc trước cũng từng nói, Giang Cửu thật ra lại là người rất thận trọng, sống đề phòng người khác, không muốn người khác bước vào nơi ở của mình. Căn phòng này đối với Giang Cửu có lẽ hoàn toàn không tính là nhà, nhưng thật sự là nơi cư trú cá nhân của cô, không muốn cho người khác xâm phạm riêng tư. Cho nên dù Tần Di là người duy nhất có quan hệ bạn thân rất tốt với cô, suốt bốn năm cũng chỉ mới đến nhà Giang Cửu một lần.

Nhà Giang Cửu cũng không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, bày trí đơn giản, ấm áp. Đã lâu không trở lại, căn phòng này làm cho Tần Di cảm giác vẫn như thế, nhưng từ khi Giang Cửu mở cửa bước vào, Tần Di liền phát hiện căn phòng này cùng với năm đó có khác nhau.

Thứ nhất, cửa lớn bày hai cặp dép lê – Lúc đến nhà Giang Cửu lần trước, cô ấy cũng không chuẩn bị cho khách thêm một đôi dép lê, Tần Di phải trực tiếp cởi giày đi chân không vào.

Thứ hai, trên bàn trà ở phòng khách Tần Di nhìn thấy có hai cái ly – Lần trước đến nhà Giang Cửu, cô lật khắp cũng không tìm được ngoại trừ ly súc miệng có thêm cái thứ ba, ngay cả loại dùng một lần cũng không có. Hại cô đến nhà Giang Cửu một chuyến miệng khô đến nước miếng cũng không có mà uống!

Thứ ba, lúc vờ lơ đãng đi qua cửa phòng ngủ, Tần Di nhìn qua khe cửa khép hờ, phát hiện trên giường có hai bộ áo ngủ vừa thay- cái này không cần giải thích, không ai cùng lúc mặc hai bộ áo ngủ cả.

Nguyên một đống phát hiện động trời, lại để Tần Di trong lòng có chút trầm xuống. Giang Cửu lại không phát hiện Tần Di sắc mặt không tốt, vẫn tự nhiên ha ha mời cô đến ngồi, sau đó đi vào phòng ngủ tìm bộ váy kia của Sở Thiều.

Tần Di lúc này đã ngồi trên ghế sa lon được hai phút, Sở Thiều ngồi đối diện cô, vẫn bình thường dịu dàng uyển chuyển, lại rất tự nhiên hỏi cô có muốn uống chút gì không, nghiễm nhiên rất giống dáng vẻ của chủ nhà.

Tần Di miễn cưỡng cười, nhã nhặn từ chối lời Sở Thiều. Sau đó cúi đầu suy nghĩ một chút liền nói:

-Hôm nay tôi đi ra ngoài có hơi lâu rồi, tôi nghĩ muốn nhờ phòng vệ sinh một chút.

Sở Thiều gật đầu, chuẩn bị đứng dậy dẫn cô đi phòng vệ sinh, lại bị Tần Di ngăn lại:

-Không cần phiền cô, tôi đã từng đến đây rồi, phòng vệ sinh ở đằng kia tôi nhớ rõ.

Giọng nói của cô hơi nhanh cũng hơi nặng. Nhưng mà Sở Thiều cũng không so đo, vẫn như trước mỉm cười:

-Được rồi, Tần tiểu thư tự mình đi đi. Lát nữa Tiểu Cửu ra tìm cô tôi sẽ bảo với cô ấy.

Sở Thiều thái độ thong dong bình tĩnh khiến cho Tần Di khẽ giật mình, tâm tình có chút phiền muộn lúc nãy chính mình thất lễ. Cô cố gắng bình tâm, lại hết sức bình tĩnh nói cảm ơn, lúc này mới quay người đi vào phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh nhà Giang Cửu không lớn, nhưng mà bày biện rất gọn gàng sạch sẽ. Một cánh cửa thủy tinh ngăn cách giữa bồn cầu cùng khu vực vòi tắm hoa sen ở trong, bên ngoài là bồn rửa mặt, rửa tay.

Tần Di đóng cửa phòng vệ sinh, đưa mắt nhìn quanh liền phát hiện không cần đi thêm nữa đã xác định rồi. Cho dù là trên bồn rửa mặt để hai cái ly súc miệng, hai cái bàn chải đánh răng hay là trên kệ có bày hai chiếc khăn mặt cùng khăn lông mới đều rõ ràng nói cho cô biết, trong căn phòng này hiện có hai người ở.

Tần Di không ngốc cũng không phải đoán mò, từ khi bắt đầu vào cửa, có rất nhiều dấu vết cho thấy sinh hoạt tại phòng này từ một chủ nhân đã thành hai người. Thế nhưng là Tần Di không thể tin được, Giang Cửu sẽ thật sự dễ dàng như vậy để cho một người bước vào cuộc sống của cô.

Thời gian bốn năm, không phải quá dài cũng không quá ngắn, nhưng đã đủ để cho người ta có thể hiểu được một người khác rồi. Tần Di nhìn ra được, Giang Cửu thật sự bên trong rất cô độc, nếu không suốt bốn năm cô sẽ không có một người bạn nào ngoài mình ra, cũng không có một lần yêu đương lưu luyến. Bản thân Giang Cửu lớn lên lông mày thanh đôi mắt đẹp, bình thường nhìn qua cũng rất vừa mắt, nam sinh trong đại học thích cô không phải là không có, thế nhưng khó tin được rằng cô giữ vững được bốn năm độc thân như vậy.

Để cùng Giang Cửu trở thành bạn bè, Tần Di đã từng tốn không ít công sức. Giang Cửu tuy rằng đề phòng người ngoài so với người bình thường nghiêm trọng hơn một chút, nhưng thật sự rất đơn thuần, vì vậy sau này trở thành bạn bè Tần Di cùng Giang Cửu quan hệ thật sự là rất tốt rồi.

Từ lúc tốt nghiệp lần trước, Giang Cửu ngoài Tần Di không hề có một người bạn nào khác, càng không có người thầm thích. Về sau khi tốt nghiệp... hay là nói trước tháng chín, Giang Cửu cũng chưa bao giờ nhắc tới kết giao với bạn mới hay là yêu thích người nào.

Nếu như vậy, Sở Thiều này là xuất hiện từ khi nào? Hay là chỉ gần hai tháng cô ấy có thể tiến dần từng bước đến bên cạnh Giang Cửu không nói, còn tiến vào nhà của cô?!

Thấy từng sự việc, "chứng cứ" giống nhau, Tần Di có chút không thể tin nổi, lại có chút nhịn không được khổ sở như vậy, bốn năm vừa rồi cô cố gắng cố thủ vững vàng thì tính là cái gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top