Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Giận cá chém thớt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kế hoạch theo đuổi phò mã của công chúa

Tác giả: Hoặc Hữu Hứa Nhất Thiên

Chuyển ngữ: Nhất Tiếu Khuynh Ca

Chương 19: Giận cá chém thớt

-A Cửu, cậu với Sở Thiều quen biết từ lúc nào?

Suốt một đường ngồi trong xe cả hai người đều im lặng, thấy đã sắp đến nơi, Tần Di cuối cùng cũng không nhịn được tò mò, hỏi.

Lúc này Giang Cửu đang mơ màng nhìn ra phía bên ngoài cửa kính xe, nghe thấy vậy ngạc nhiên một chút, sau đó nhíu mày thở dài:

-Cô ấy à, có lẽ chỉ có nửa tháng, cũng có lẽ đã vài chục năm, ai mà biết được?

Câu trả lời này thật sự kỳ cục. Tần Di nghe xong thì rất bất ngờ, cau mày suy nghĩ một lúc, nhưng mà nghĩ mãi cũng không rõ cái ý nửa tháng cùng vài chục năm chênh lệch quá lớn như thế nào lại nói ra. Nhưng mà ngoài hai người trong cuộc, có lẽ cũng không ai có thể hiểu được hai cái từ này thật sự đang ám chỉ điều gì.

Sau khi Giang Cửu nói xong câu này, vẻ mặt trở nên có chút phiền muộn. Tần Di đang lái xe, vô tình nghiêng đầu trông thấy vậy, vẻ mặt cũng không tốt lên được. Qua nhiều năm như vậy, cô đã quen nhìn Giang Cửu đối xử với người ngoài luôn luôn lạnh nhạt, bây giờ bất ngờ xuất hiện một người như vậy, có thể khiến cho Giang Cửu nhíu mày, có thể làm cho Giang Cửu phiền muộn. Có lẽ, cô ấy đối với Giang Cửu mà nói, thật sự là không giống với người bình thường.

Điều này có thể nhận ra rất rõ ràng, nhưng không khiến cho người ta cảm thấy vui mừng. Tần Di mấp máy môi, có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thốt nên lời, đành phải tiếp tục im lặng lái xe, không mất quá nhiều thời gian sau đó, đã đến cư xá nhà Giang Cửu, cuối cùng đỗ xe ở dưới lầu nhà cô.

Hai người xuống xe lên lầu, Giang Cửu cầm chùm chìa khóa mở cửa đi vào.

Nhà Giang Cửu vẫn không có chuẩn bị thêm một đôi dép lê cho khách đi, cô lục lọi trong tủ giày một lúc, cuối cùng vẫn phải moi ra một đôi giày, cười gượng đưa cho Tần Di, nói:

-Cậu đi tạm một chút vậy.

Tần Di gật gật đầu, cũng không nói gì thêm đưa tay nhận lấy.Trong lúc cô cúi đầu tháo đôi giày ướt mưa, cuối cùng cũng vẫn phải nghe thấy giọng nói nhàn nhạt không mong muốn của Sở Thiều vọng đến. Vẫn là câu nói kia:

-Cô đã về rồi.

Động tác trên tay bỗng ngừng một chút, Tần Di ngẩng đầu lên. Đối mặt với cô gái vẫn như lần trước mới gặp, xinh đẹp mĩ miều, cho dù cô ấy chỉ đang mặc một bộ quần áo ở nhà rẻ tiền, dáng vẻ cao quý toát lên từ con người cô ấy vẫn không có chút gì hao hụt. Nét mặt của cô ấy cùng giọng nói giống nhau lạnh nhạt thế, nhưng mà nhìn qua ánh mắt lại rất dịu dàng , tình ý ở trong đó Tần Di tất nhiên hiểu rõ.

Im lặng cúi đầu thay nốt đôi giầy, Tần Di vừa ngồi thẳng lên, đã nhìn thấy Giang Cửu ở bên cạnh vừa xỏ xong dép lê, đang hướng về phía Sở Thiều cười nhẹ:

-Sở Thiều, tôi đã về rồi. Hôm nay trời đang có mưa nên về hơi trễ một chút, vừa hay Tần Di có việc muốn tìm tôi nên tôi nhờ cậu ấy đến đón về, nhân tiện mời cậu ấy ở lại ăn cùng chúng ta một bữa cơm.


Tần Di nghe thấy vậy nhìn về phía Sở Thiều cười cười, lại chào hỏi một chút, sau đó đôi mắt khẽ rũ xuống. Trong lòng của cô không hiểu sao cảm thấy hơi khó chịu, chuyện lúc nãy nhìn thấy, giống như thể vợ chồng đang nói chuyện, làm cho cô có cảm giác mình trở nên thừa thãi.

Giờ phút này, bầu không khí hòa hợp giữa hai người kia khiến cho người ngoài có cảm giác chen vào không lọt.


Thật sự, Sở Thiều giống như nữ chủ nhà, rất tự nhiên mời Tần Di đến phòng khách ngồi, Giang Cửu để cho cô ấy rót nước. Sau đó dường như cùng cảm thấy Tần Di có quan hệ không tệ, tùy ý nói chuyện một hai câu, sau đó cả hai người đều vô cùng ăn ý cùng nhau đi vào phòng bếp.


Tần Di ngồi trên ghế sa lon chỉ được hai phút đã cảm thấy không yên. Cô thả cốc giấy xuống bàn, cố ý làm như không có chuyện gì đi nhẹ nhàng đến cửa phòng bếp nhìn vào bên trong.


Giang Cửu đang mở tủ lạnh, lấy ra vài món thực phẩm, dường như đang cùng Sở Thiều lựa chọn nguyên liệu nấu ăn. Sở Thiều gật đầu, cô liền cười ha ha đem đồ ăn ném đến bên cạnh bồn rửa chén, Sở Thiều lắc đầu, cô lại ngoan ngoãn đem đồ cất vào trong tủ lạnh, một câu hỏi lại cũng không có.


Sau đó, rửa rau, thái thịt, xào rau, Tần Di cũng không biết mình đứng bên ngoài nhìn đã bao lâu, chỉ là nhìn hai người kia phối hợp ăn ý, tự dưng có chút không bước đi nổi. Vì vậy vẫn đứng ở bên ngoài phòng bếp, thật lâu vẫn chưa rời đi, cho đến lúc Giang Cửu xào xong món thứ nhất, quay người bưng dĩa lại định để lên mặt bàn, lúc này mới nhìn thấy cô.


-Ôi, Tần Di, cậu đứng ở đấy làm gì? Vào phòng khách xem TV đi, đợi lát nữa là có cơm ăn rồi.

Giang Cửu nhìn thấy Tần Di đứng ở bên ngoài phòng bếp, có chút ngạc nhiên, lập tức nói như vậy.

Tần Di mở miệng, cuối cùng đành đem câu "Có cần giúp gì không" nuốt trở lại trong lòng. Cô im lặng gật đầu, xoay người trở lại phòng khách, trong lòng bắt đầu cảm thấy mình tìm tới nhà Giang Cửu chính là tìm đến phiền muộn.


Giang Cửu cùng Sở Thiều phối hợp, tốc độ đúng là rất nhanh, không đến nửa tiếng đồng hồ, đã làm xong ba món ăn một tô canh nóng, mời Tần Di vào ăn cơm rồi. Tuy rằng đồ ăn hương vị rất thanh đạm, trên cơ bản cũng đều rất hợp khẩu vị của Tần Di, nhưng nhìn thấy hai người kia ở trên bàn cơm bộ dạng thân mật người ngoài chen vào không lọt, tự nhiên cũng không còn cảm thấy ngon miệng.


Sau khi ăn xong, vẫn như thường lệ là Giang Cửu thu dọn tàn cuộc, Tần Di cùng Sở Thiều đã ngồi trên ghế salon ở phòng khách, để khỏi lúng túng, tự nhiên cũng sẽ trò chuyện vài câu. Lần nói chuyện này, Tần Di lại phát hiện Sở Thiều có sự thay đổi, tuy rằng hai lần nói chuyện Sở Thiều đều đối đáp thỏa đáng, thế nhưng so với lần trước, sau khi nói xong cô còn mơ hồ cảm thấy có cảm giác là lạ, tuy rằng nói không ra là chỗ nào quái dị. Hôm nay gặp lại, cái cảm giác quái lạ này không hiểu sao cũng đã biến mất không tăm tích rồi.

Tần Di nhìn chằm chằm vào Sở Thiều hồi lâu, cô lúc trước cũng không có quá để ý những chi tiết kia, nhưng mà bây giờ ngược lại là có hứng thú, rất muốn từ trên người Sở Thiều tìm một chút, cái tia mơ hồ quái dị trước kia đến cùng xuất phát từ nơi nào.

Sở Thiều rất tự nhiên không sợ người khác quan sát, bình tĩnh bưng chén trà như có như không hớp một ngụm. Tần Di muốn nói chuyện phiếm, nàng cũng theo tiếp vài câu, Tần Di muốn đánh giá nàng, nàng cũng vẫn như cũ bình thản chịu đựng gian khổ, thật sự là đem cái từ bình tĩnh này phát huy tới cực hạn.

Vì vậy, lúc Giang Cửu dọn rửa xong bát đũa đi ra, trông thấy rõ ràng Tần Di ánh mắt thâm trầm, không hề chớp mắt nhìn Sở Thiều chằm chằm liên tục dò hỏi.

Trong lòng không hiểu sao có một loại tâm tình không tốt cuồn cuộn nổi lên, Giang Cửu khẽ nhíu mày, nhịn xuống những cảm giác không nên có kia, mở miệng phá vỡ bầu không khí kỳ quái giữa hai người nọ:

-Tần Di, lúc trước cậu bảo tìm tôi có việc, cuối cùng là chuyện gì thế?

Tần Di trợn tròn hai mắt, lúc này mới hoàn hồn, tiếp theo đã nhìn thấy Giang Cửu lướt qua cô, đi đến bên cạnh Sở Thiều ngồi xuống ở ngay trước mắt. Vì vậy cảm giác tò mò muốn tìm hiểu lúc trước liền biến mất, bởi vì hành động này của Giang Cửu vô tình như cố ý khiến cô cảm thấy bức bách, cũng không muốn ở lâu trong nhà Giang Cửu thêm nữa, liền nói thẳng:

-A Cửu, tôi đến đây là vì chuyện cái váy lần trước.

Lời nói vừa thốt ra, sắc mặt Giang Cửu lập tức thay đổi. Không cần Tần Di phải nói rõ thêm, cô cũng đã đoán được bảy tám phần rồi, bởi vì từ lúc cô cùng Sở Thiều rời khỏi nhà họ Tần ngày đó, Sở Thiều cũng đã nói đấy, cái váy kia, cô không bảo vệ được!

-Tần Di, không cần phải nói nữa. Về việc cái váy kia, tôi sẽ không thương lượng bất cứ điều gì.

Khi nói xong lời này, sắc mặt Giang Cửu hiếm thấy trở nên khó coi.

Tần Di nghe cô nói như vậy, không khỏi liếc mắt nhìn Sở Thiều. Quan hệ nhiều năm, cô đương nhiên biết rõ về mặt này Giang Cửu không mấy khi nhạy cảm như vậy, có thể đem lời nói từ miệng cô mà đoán ra bảy tám phần. Hơn nữa cái váy kia nói đến cùng thật ra là đồ vật của Sở Thiều, cô ấy lại kiên quyết như vậy tỏ vẻ không muốn nhượng bộ, coi như là từ một mặt khác biểu hiện ra quan hệ của hai người đó không phải là hời hợt.

Trong nháy mắt, trong đầu Tần Di có rất nhiều ý niệm lướt qua, nhưng mà từ sau khi tốt nghiệp ra đời làm việc đến nay, tính tình cô đã càng ngày càng trầm ổn, những suy nghĩ này tự nhiên sẽ không tỏ ra trên mặt. Cô chỉ là thoáng hạ mắt nhìn xuống, liền mở miệng lần nữa, nói:

-A Cửu, đừng vội từ chối, cậu trước hết nghe tôi nói đã...

Giang Cửu lại lắc đầu, rất hiếm khi thất lễ ngắt lời người khác:

-Không cần phải nói nữa. Tần Di, chúng ta là bạn bè, tôi tin tưởng cậu nên mới mời cậu giúp, nếu như biết trước hậu quả sẽ như thế này thì có lẽ lúc trước tôi đã sai rồi.

Tần Di nghe vậy trợn to mắt nhìn Giang Cửu, trong ánh mắt thậm chí có vẻ không thể tin được. Hai người thân thiết bốn năm, cô đã từng móc tim móc phổi đối tốt với cô ấy, kết quả đối phương lại nói không nên tin mình?! Lời nói kia cùng với dao găm giống nhau, đâm vào trong lòng Tần Di nhỏ máu, nhìn chằm chằm Giang Cửu  không muốn tin rằng cái người này cùng với người bạn thân thiết suốt bốn năm qua là cùng một người.

Sở Thiều ở bên cạnh cũng nghe ra có điểm không ổn, không chỉ bởi vì lời này của Giang Cửu quá tổn thương người, càng bởi vì thái độ này của Giang Cửu rõ ràng rất khác thường. Nàng quay đầu cẩn thận nhìn Giang Cửu đánh giá một hồi, mặc dù gương mặt người nọ trở nên cứng nhắc, dường như không có chút tình cảm gì, nhưng nàng vẫn phát hiện trong mắt đối phương xuất hiện một tia lửa. Giang Cửu, không hiểu tại sao có chút tức giận.

Giang Cửu tại sao lại tức giận? Tất nhiên là bởi vì sự vô dụng của mình. Từ lúc Sở Thiều nói nàng không bảo vệ được cái váy kia, kỳ thật trong lòng cô cũng đã âm thầm chôn xuống một hạt mầm. Những ngày này cô nhìn thấy Sở Thiều nhanh chóng tiến bộ, trở nên càng ngày càng ưu tú, cảm giác khó chịu trong lòng này có thể gọi là "Tự ti" có lẽ đã ở trong lòng mình mọc rễ nảy mầm.

Cô cảm thấy, cô không xứng với Sở Thiều ưu tú như vậy – cái tâm trạng đột ngột xuất hiện như vậy cũng là có lý, có lẽ khi Sở Thiều vẻ mặt thành thật nói cho cô biết, cô đã từng là "Trượng phu" của nàng, trong tiềm thức của cô cũng đã đem Sở Thiều coi như là một nửa khác của mình. Mà bây giờ cái loại cảm giác không xứng với đối phương này, cái cảm giác mình thật vô dụng, lại khiến cho Giang Cửu cảm thấy không thể làm gì khác hơn, trong lòng cũng mơ hồ nổi lên tức giận.

Mà bây giờ, cô không chỉ có "Không xứng với" Sở Thiều, thậm chí ngay cả một cái váy của Sở Thiều cũng không giữ được rồi sao?! Nhớ tới lúc trước Sở Thiều bình tĩnh nói với cô về vấn đề này rồi, nhưng bây giờ cô lại không có cách nào tỉnh táo mà đối mặt.

Cho nên lúc trước nói ra những lời đó với Tần Di, thật ra là cô giận cá chém thớt mà thôi. Tuy rằng sau khi lời ra khỏi miệng, Giang Cửu cũng đã có chút hối hận, nhất là lúc nhìn đến dáng vẻ bị tổn thương của Tần Di, trong lòng rất hối hận nhưng không kịp. Nhưng mà hiện giờ cô lại quật cường không muốn xin lỗi, vì vậy đành phải im lặng từ từ ổn định lại vẻ mặt, mắt không nhìn đến đối phương.

Cái tâm trạng gọi là"Tự ti" hay là "Không xứng với", Giang Cửu thế nhưng là chưa từng trải qua bao giờ. Trước đó cô cũng không phải là hết sức ưu tú, ít nhất so với một người gần như hoàn mỹ là Sở Thiều mà nói thì cũng không phải. Nhưng mà chưa có chuyện gì to tát, cô ngoài có chút cảm giác mơ hồ thì vẫn còn như lọt vào trong sương mù, căn bản không có nghĩ đến việc cái gì xứng hay không mà vượt qua vấn đề.

Những năm xưa từ khi bắt đầu tiến triển, tình cảm của hai người đều là nước chảy thành sông, có chỗ nào cần phải đắn đo nhiều như vậy? Vì vậy Sở Thiều chưa từng trải qua việc tương tự như thế này cho nên bây giờ cũng không biết Giang Cửu thật ra là đang bị làm sao, chỉ có thể mở miệng nói một hai câu hoà giải, vẻ mặt không thay đổi an ủi Tần Di sắc mặt đang trở nên trắng bệch, nhân tiện cũng nhắc nhở Giang Cửu không nên quá đáng.

Sở Thiều làm người cho tới bây giờ vốn rất khéo léo, cho dù là thân phận tình địch, chỉ bằng Tần Di cũng rất khó làm cho Sở Thiều sinh ra ác cảm quá lớn. Hôm nay lại bị cô an ủi một lúc, trong lòng cũng không biết là không được tự nhiên hay vì cái gì, nói chung là hôm nay có quá nhiều loại cảm xúc xen lẫn rồi.

Giang Cửu dáng vẻ không được tự nhiên như thế, cô nhíu mày, cuối cùng vẫn thấp giọng nói:

-Xin lỗi, tôi hơi nóng nảy, lời vừa rồi có chút quá đáng, tiểu Di cậu đừng để trong lòng. Nhưng mà cái váy kia tôi thật sự không có ý định thương lượng. Vật đó, rất quan trọng.

Nghe được Giang Cửu mềm giọng nói xin lỗi , Tần Di cuối cũng chỉ có thể hít một hơi sâu rồi thở dài, trong lòng thầm nghĩ "Thật sự là mắc nợ cô ấy mà", sau đó liền đem chuyện này buông xuống. Cô có chút ngoài ý muốn giải thích thêm:

-A Cửu, chuyện này có lẽ thật ra là do tôi suy nghĩ không cẩn thận. Tôi chỉ nghĩ đến việc ông Tôn về mặt này rất có uy quyền, lại sơ ý quên mất ông ta đối với khảo cổ vô cùng nhiệt tình và cố chấp. Ông nội tôi nói, cái váy kia ông ta bắt buộc phải có, cậu nếu như đồng ý bán cho ông ta thì tốt, nếu như không bán mà nói...

Giang Cửu nhíu mày, đã lấy lại bình tĩnh, cô thật sự cũng biết chuyện này không thể trách được Tần Di. Đừng nói đến Tần Di, ngay cả chính cô cũng không nghĩ đến cái váy kia lại đặc biệt quý giá như vậy, có thể khiến cho Tôn lão nhìn thấy liền nảy lòng tham không muốn buông tay. Lúc đầu, hai người chỉ nghĩ rằng nếu như muốn xem xét đồ cổ, tất nhiên là sẽ tìm đến người tài có danh tiếng tốt, căn bản sẽ không nghĩ tới còn có vấn đề như thế này.

Tần Di lườm Giang Cửu một cái, thấy cô tuy rằng đang chau mày, nhưng vẫn còn bình tĩnh, liền nói tiếp câu sau:

"A Cửu, tôi cũng từng nói qua với cậu đấy, Tôn lão trước kia là người của đội khảo cổ, tuy rằng hiện tại đã về hưu rồi, nhưng mà địa vị vẫn còn đó. Cậu không nói được xuất xứ phù hợp của cái váy đó, không có giữ trong tay căn cứ chính đáng để xác minh, ông ta lại là đi đường chính, đến lúc đó tìm lí do bắt ép, đưa cho cậu tầm năm trăm một nghìn vạn, lấy mất cái váy của cậu, nói là cậu vô tình phát hiện sau đó hiến tặng cho nhà nước, cậu cũng không có cách nào chống lại."

Lời nói này, đúng là lời từ tận đáy lòng rồi. Giang Cửu nghe ra, Sở Thiều cũng nghe ra, tin tức như vậy hai người cũng nghe được không ít. Bla bla bla, tại nơi nào đó có một người đã tìm ra một món đồ cổ có từ thời Chiến quốc Xuân Thu, hiến tặng cho quốc gia, chính phủ trao tặng phần thưởng năm trăm nghìn vạn gì gì đó. Chuyện như vậy vô tình xảy ra một lần hai lần có lẽ là đáng khen, nói đó là người nọ yêu nước. Nhưng thấy cũng nhiều rồi thì về sau ai ai cũng hiểu rõ, tư tâm mỗi người đều có, ở đâu có nhiều người như vậy nguyện ý đem món đồ cổ có giá trị hàng ngàn vạn hiến tặng cho nhà nước, đổi lấy năm trăm nghìn vạn tiền thưởng đây? Chẳng qua chính là một cái lí do che đậy mà thôi.

Mà bây giờ, Giang Cửu sắp gặp phải chính là một cái lí do mập mờ như vậy.

Giang Cửu cắn răng, tức giận đến nỗi đôi con mắt đều muốn phiếm hồng rồi, thế nhưng là lúc trước đối với Tần Di giận cá chém thớt, đối phương còn có thể móc tim móc phổi nói với cô như vậy, lúc này cô thật đúng là không có tư cách nổi giận với đối phương. Vì vậy chỉ có thể cúi đầu, cắn răng cam chịu tự trách chính mình, hối hận khi trước đã quá sơ ý.

Ngay tại lúc này, Giang Cửu cũng cảm giác được bỗng nhiên có một bàn tay đặt trên lưng mình nhẹ nhàng mà vuốt ve, giống như đang trấn an. Giang Cửu quay đầu lại, trông thấy đúng là gương mặt của Sở Thiều vẫn như vậy bình tĩnh thong dong, nàng khẽ vuốt sau lưng Giang Cửu một lúc, giọng nói nhàn nhạt:

-Tần tiểu thư, tôi muốn hỏi một chút, nếu mà chúng tôi đồng ý nhường lại cái váy này, Tôn lão có thể đưa ra bao nhiêu tiền?"

Ánh mắt Tần Di thoáng lóe lên, lập tức dứt khoát dựng thẳng lên một ngón tay:

-Một nghìn vạn.


Sở Thiều nghe vậy cười cười, trong lòng đã hiểu rõ. Cái giá một nghìn vạn này đối với cái váy của nàng mà nói, tất nhiên là không phải giá cao, nhưng mà cũng nằm trong phạm vi có thể chấp nhận, coi như là tránh cho hai người nàng được ăn cả ngã về không, dứt khoát thừa dịp bọn hắn còn chưa có hành động sẽ đem cái váy này bán cho. Phải biết rằng, chính phủ cũng không phải là toàn năng, xã hội này từ xưa đến nay đều có thế lực xã hội đen ở trong bóng tối.


Trên chiến trường hay trong triều đình đều có thể sát phạt quả quyết, loại chuyện nhỏ nhặt này đối với Sở Thiều mà nói tự nhiên sẽ không do dự, nàng nhẹ nhàng cười cười:

-Được rồi, ngày mai cô hãy báo cho Tôn lão tới đây, cái váy này, chúng tôi sẽ tặng cho ông ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top