Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Vết sẹo ở đằng sau lưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế hoạch theo đuổi phò mã của công chúa

Chương 2: Vết sẹo ở đằng sau lưng

Tác giả: Hoặc Hữu Hứa Nhất Thiên

Chuyển ngữ: Nhất Tiếu Khuynh Ca

Vì Sở Thiều nhất định không chịu đi ra ngoài ăn, vậy nên cuối cùng hai người vẫn ở trong nhà. Giang Cửu đành nấu hai bát mì ăn tạm cho qua bữa.

Thế nhưng Giang Cửu cũng nhờ vậy mà thở phào, hiện tại mới là đầu tháng, còn lâu lắm mới đến ngày lãnh lương. Nếu như thật sự phải ra ngoài ăn thì với số tiền ít ỏi này sẽ chỉ còn dư lại một chút tiền lẻ, trang trải từ nay đến hết tháng nhất định là không sống nổi!

Vậy mà Giang Cửu khi đó lại không hề nghĩ đến, bao lâu nay mình vẫn một thân một mình sống rất yên ổn, tại sao lại có suy nghĩ phải mời một người xa lạ ra ngoài ăn cơm? Lại còn không nỡ nhìn người ta ăn mì đã đành, cũng không muốn dẫn người đó đi ăn ở một quán bình dân tầm thường. Bản thân cô trước nay cũng không hề hào phóng như vậy.

Giang Cửu rùng mình, đem ý nghĩ mơ hồ này gạt bỏ. Tiếp tục cắm đầu vào húp mì.

Sau khi ăn xong, Giang Cửu mang bát đũa đi rửa. Sở Thiều cũng đi theo sau, nhưng không phụ cô cùng rửa bát mà chỉ lẳng lặng đứng đó, chăm chú nhìn mình. Ánh mắt sâu lắng, tràn ngập dịu dàng, chan chứa yêu thương khiến cho Giang Cửu giật mình luống cuống. Mặt đỏ tim đập, nhưng chỉ đành coi như không biết, tập trung vào rửa bát. Môi mím chặt, mặt mày nghiêm túc. Căng thẳng đến nỗi không dám quay đầu lại liếc nhìn Sở Thiều lấy một lần.

Rửa bát xong sạch sẽ, cả hai người lúc này mới đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế salon. Không khí có chút không được tự nhiên. Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Giang Cửu quyết định mở lời trước:

”Tiểu thư này…cô…”

Cô chưa nói xong, đã thấy Sở Thiều nhướn mày liếc mắt nhìn mình. Vội vã nuốt nước bọt sửa lời:

“Sở… Sở tiểu thư, tôi muốn hỏi… Có phải là cô đã nhận nhầm người rồi hay không?

Giang Cửu rụt rè hỏi, cẩn thận quan sát sắc mặt của Sở Thiều. Cô ấy lại không vội trả lời, vẻ mặt không có gì thay đổi, chỉ là im lặng nhìn Giang Cửu còn chăm chú hơn trước.

Bị Sở Thiều nhìn như vậy, tim Giang Cửu cũng đập mạnh. Nhưng mà dựa vào câu nói vừa nãy, tâm tình cũng có chút thả lỏng, được đà nói tiếp:

– Như vậy… Sở tiểu thư, tôi nghĩ là cô đã nhận nhầm người rồi. Tôi cũng là nữ, không thể nào mà lại có vợ được!

Giang Cửu vừa nói, vừa thẳng lưng ưỡn ngực về phía trước, như thể muốn dùng hành động để chứng minh cho lời nói của mình.

Sở Thiều nghe được câu nói này, trong mắt hiện lên một chút lo lắng phức tạp. Nhưng cũng vì hành động này của Giang Cửu làm cho phì cười. Phò mã của nàng năm xưa thành công cải trang nam nhi mà không bị ai nhận ra bởi vì bản thân sở hữu hai cái ”bánh bao” thực nhỏ. Bây giờ xem ra so với bức tường thành năm xưa vẫn là không có gì thay đổi.

Giang Cửu chắc là hiểu được ý nghĩa của nụ cười kia. Lập tức đỏ mặt, ỉu xìu ngậm miệng. Có chút giận, lén liếc nhanh ngực lớn của Sở Thiều. Lặng lẽ khom lưng cúi đầu, đem ngực mình hạ xuống thấp, hận không thể lập tức nhét thêm bông vào.

Cười xong rồi, câu chuyện vẫn cần phải nói tiếp. Sở Thiều im lặng suy nghĩ một chút, hiện giờ Giang Cửu đã quên mất những việc trước kia. Nhưng mà bây giờ nàng quyết định phải kể hết sự tình cho Giang Cửu. Trước tiên cần thiết nói một số việc chỉ có hai người biết khiến cho Giang Cửu tin tưởng lời nàng.

– Trên xương quai xanh của cô có một cái nốt ruồi, bụng dưới có một vết sẹo sáng màu, trên đùi có một cái bớt màu xanh lớn bằng đồng xu…

Sở Thiều dựa vào những dấu hiệu cũ trên người Giang Cửu mà tả, trong lòng cũng lo lắng liệu bây giờ trên người Giang Cửu có còn những dấu hiệu giống như vậy. Nhưng rồi nhìn mặt mũi Giang Cửu ngày càng đỏ, không có phản đối. Nàng đoán được là mình nói trúng rồi. Còn một điều quan trọng nữa, Sở Thiều hơi do dự nhưng vẫn quyết định nói ra:

– Ở sau lưng của cô, còn có một chỗ bị trúng tên.

“Hở?” – Trước đó nghe Sở Thiều mô tả, vị trí càng ngày càng hiểm làm mặt Giang Cửu đỏ như tôm luộc, giống như trên ti vi mẹ con thất lạc nhau khi gặp lại cũng dựa vào ký hiệu trên người mà nhận ra, hơn nữa Sở Thiều nói đều đúng, Giang Cửu cũng đang bất ngờ do dự.

Sở Thiều nhận ra Giang Cửu nghi ngờ, nàng vẫn nhìn chằm chằm Giang Cửu, kiên định nói:

– Cái lần tôi gặp chuyện vào mùa đông, đó là do cô liều mình che chở cho tôi mà lưu lại đấy!

Giang Cửu đang sững sờ vì số lượng thông tin trên xác thực đa phần đều đúng, nhưng mà ngoài những điều đó, cô nhớ rõ trên lưng mình hình như chưa có bao giờ bị trúng tên hết. Thế nên vội vàng lắc đầu phản đối:

– Mấy điều cô nói lúc đầu không có gì sai, nhưng mà cái này thì tôi chưa từng bị trúng tên sau lưng bao giờ cả!

Sở Thiều trong lòng có chút không chắc chắn nhưng ngoài mặt vẫn một mực khẳng định nói:

– Không thể nào! Lúc đó cô bị thương rất sâu, vết sẹo lưu lại vẫn luôn ở đấy!

Khi trước không rõ Sở Thiều suy nghĩ thế nào lại không lấy thuốc bí truyền của hoàng cung đem cho Giang Cửu dùng để xóa bỏ hoàn toàn vết sẹo. Thế nên vài chục năm qua vết sẹo trên lưng rất rõ ràng, hoàn toàn có thể nhìn thấy được.

“Trên lưng mình có từng bị thương hay không chẳng lẽ mình còn không biết?” – Giang Cửu thầm nghĩ, nhìn vẻ mặt chắc chắn của người kia cô đành lắc đầu, nói:

– Trên lưng tôi thật sự không có cái sẹo nào cả.

Sở Thiều trong mắt lóe sáng, nhất quyết nói:

– Vết sẹo sau lưng không dễ nhìn, cô đã chắc chắn như vậy thì hãy cho tôi xem thử một chút để chứng minh được chứ?

Giang Cửu lập tức đỏ mặt, tuy rằng hai người đều là nữ, chỉ nhìn sau lưng có lẽ không có vấn đề gì. Nhưng là không rõ vì sao lúc đối mặt với cô ấy, cô liền cảm thấy ngại ngùng. Hơn nữa sáng sớm nay đột nhiên bị một nữ sinh trong trường tỏ tình với mình còn chưa kịp hoàn hồn. Thế nên mới nói ở cạnh phụ nữ bây giờ thật sự cũng không có thấy an toàn chút nào.

Thấy Giang Cửu cứ thế thất thần nửa ngày cũng không có phản ứng. Sở Thiều liền đưa một tay ra trước mặt cô huơ huơ.

Giang Cửu đang chìm trong suy nghĩ, lại mơ hồ thấy có cái gì lắc lư ở trước mặt, theo phản xạ đưa tay lên chụp được. Đến lúc cảm thấy mềm mềm mới giật mình thức tỉnh, nhận ra mình đang cầm chắc cổ tay trắng nõn của người kia. Sau đó lại bị loại cảm giác mềm mại tựa không xương kia hấp dẫn, cứ như vậy nắm lấy không muốn buông.

Bị Giang Cửu nắm tay Sở Thiều lại không có gỡ ra, chỉ rời mắt khỏi cổ tay đang bị nắm chắc, liếc nhìn Giang Cửu, nhẹ nhàng lặp lại lời vừa nãy:

– Nếu như cô đã khẳng định trên lưng mình không có vết thương, vậy có thể cho tôi nhìn qua một chút được chứ?

Sở Thiều dùng giọng nói ôn nhu hết sức êm tai, nếu là bình thường Giang Cửu nghe được âm thanh này đều không nhịn được ưa thích mà dễ dàng bị nàng khống chế. Nhưng mà lúc này Giang Cửu nghe được giọng nói của Sở Thiều lại giật mình ổn định lại tinh thần. Phút chốc bàn tay buông lỏng thả ra, lại nhìn thấy trên cổ tay trắng ngần của người kia hằn lên dấu đỏ. Cô lúng túng nhìn Sở Thiều, bởi vì cảm xúc ban nãy của mình mà xấu hổ, vội vàng từ chối:

– Không cần, nếu như cô đã chắc chắn như vậy, tôi sẽ vào phòng tắm soi gương lại, nếu như có sẹo thật thì tôi nhất định sẽ không chối!

Thấy Giang Cửu không biết vì sao lại bối rối, Sở Thiều im lặng một chút rồi gật đầu đồng ý.

Giang Cửu như được giải thoát, vội vàng từ ghế salon nhảy ra tông cửa phòng tắm chạy vào. Đến khi soi được chính mình trong gương dáng vẻ hốt hoảng có chút khổ sở liền lắc đầu. Cảm thấy mọi việc trở nên quá sức vớ vẩn.

Ở trong nhà của mình mà cô đối với cô gái xa lạ kia lại sợ hãi, chỉ vì mấy câu nói của người ta mà dọa sợ chính mình. Lúc này đây còn nghi ngờ trên lưng mình không lẽ thật sự có sẹo, còn chạy vô phòng tắm để kiểm tra thì đúng là quá vô lý.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Giang Cửu vẫn thành thật cởi áo, đem áo khoác và áo sơ mi cởi ra, có chút nôn nóng. Đến lúc đưa lưng về phía gương, quay đầu lại. Trong lòng liền nổi lên gió bão, hai mắt trợn tròn, sắc mặt tái nhợt như nhìn thấy quỷ.

Bởi vì mấy năm nay sống một mình vất vả, dáng người Giang Cửu tương đối gầy gò, nước da trắng nõn láng mịn, hai khối xương sau bả vai nhô lên cân xứng, lộ ra khiến người ta hay thường chú ý. Nhưng mà lúc này ở bên cạnh xương bả vai bên trái thực sự xuất hiện một vết sẹo lớn bằng đồng xu.

Vết sẹo kia nhìn cũng không xấu, trông qua có lẽ là từ rất lâu rồi, màu sắc chỉ hơi sáng hơn một chút so với nước da. Nếu cẩn thận nhìn kỹ có thể thấy rõ sự tồn tại của nó, nhưng nếu chỉ nhìn thoáng qua, thật sự không gây chú ý. Hơn nữa nó nằm ở vị trí khuất tầm mắt, lúc bình thường tắm rửa cũng không mấy khi chạm được, nên cô cũng hoàn toàn không để ý.

Giang Cửu nhìn chằm chằm vào vết sẹo phản chiếu trong gương, ánh mắt hình viên đạn âm trầm không thể tin, tựa như có thể đục thủng một lỗ trên mặt gương vậy. Nhưng mà cho dù cô có suy nghĩ nát óc vẫn không thể nhớ nổi vì sao mình lại có vết sẹo này. Vết sẹo chắc chắn là có lâu rồi, nhưng mà cô từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thương trên lưng bao giờ, làm sao có thể xuất hiện một vết sẹo to như vậy mà bản thân không hề hay biết???

Bên trong phòng tắm Giang Cửu hiện giờ tinh thần đang bị đả kích nặng nề, đầu óc hỗn loạn. Ở ngoài Sở Thiều đợi đã lâu cũng không thấy người đi ra, có lẽ đoán được tình trạng, trong lòng khấp khởi mừng thầm, liền tự mình đi tới gõ cửa.

“Cốc! Cốc! Cốc!” – Tiếng gõ cửa vang lên khiến cho Giang Cửu còn đang mải đấu mắt với tấm gương bên trong thức tỉnh. Nhớ tới người bên ngoài vẫn còn đang chờ mình. Vội vàng mặc áo lại rồi mở cửa đi ra.

Nhìn thấy dáng vẻ như người mất hồn của Giang Cửu, Sở Thiều cuối cùng khẽ thở phào. Nàng đã đoán đúng rồi. Người này, gương mặt này, chính xác là phò mã của nàng không sai. Cho dù bây giờ không phải là ở thế giới kia, Giang Cửu vẫn là Giang Cửu!

Giang Cửu cũng không phải là người ngốc, tuy rằng những việc xảy ra hôm nay đều có chút không thể tin được. Nhưng chỉ vì vậy mà vội vã kết luận thì có phần quá sớm. Cho nên cô trầm mặc suy nghĩ một lát, rồi chỉ đành ngoài ý muốn thừa nhận:

– Cô nói đúng, tuy là tôi không nhớ vì sao phía sau lưng lại có một vết sẹo. Vậy tiếp theo cô còn có gì muốn nói nữa không?

Thấy sắc mặt đành phải chịu của Giang Cửu, trong lòng Sở Thiều mơ hồ có chút lo sợ. Nhưng mà rất nhanh đem suy nghĩ của mình giấu dưới vẻ mặt bình tĩnh. Vậy nên Giang Cửu ở trước mặt nàng hoàn toàn không phát hiện ra tâm trạng của Sở Thiều đang không hề tốt.

Hiện giờ đã khiến cho Giang Cửu có đủ cơ sở để tin lời mình nói. Cho nên kế tiếp Sở Thiều quyết định nói đến chủ đề chính. Nàng nở nụ cười nhạt, nói:

– Cô đã xác nhận trên lưng thật sự có vết sẹo, như vậy chứng minh là tôi không có nhận nhầm người đúng không?

Giang Cửu lại một lần nữa gật đầu cam chịu. Sở Thiều lại tiếp tục:

– Như vậy bây giờ, Tiểu Cửu có bằng lòng nghe ta kể một câu chuyện…?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top