Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22. Đàn cho tôi nghe một khúc được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22. Đàn cho tôi nghe một khúc được không?

Phố đồ cổ chẳng qua cũng chỉ là chỗ bán đồ cổ mà thôi, ở nơi đây có bán rất nhiều đồ vật củangày xưa, cả con đường không có lấy một cửa hàng mang hơi hướng hiện đại, tất cả đều mang không khí xưa cũ. Đứng ở nơi đường phố cổ kính như thế này, nhìn người đi đường xung quanh ăn mặc quần áo thời trang hiện đại, khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác đến nhầm thời đại.

Giang Cửu dẫn theo Sở Thiều xem vài cửa hàng nhỏ có thể gởi bán tranh chữ, cuối cùng cũng tìm được một nhà tạm làm cho Công chúa điện hạ hài lòng, lập tức đưa toàn bộ tranh chữ ôm trong tay gửi lại rồi. Chỉ là cái phần nọ... tiền phí, khiến cho cô giáo Giang vốn xuất thân người nghèo khó một hồi cắn răng, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt đưa tay quẹt thẻ.

Khi từ cửa hàng gửi tranh đi ra, thời gian vẫn còn sớm. Giang Cửu nắm tay Sở Thiều đi trên đoạn đường cổ kính này, không biết vì sao, trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, dường như cô đã không chỉ một lần nắm tay Sở Thiều chầm chậm đi trên đoạn đường phố giống như thế này rồi...

Sở Thiều nhìn ra Giang Cửu vẻ hoảng hốt trong ánh mắt Giang Cửu lóe lên trong phút chốc, nhưng lại không nói thêm gì. Bởi vì thời gian vẫn còn sớm, cả hai người cũng không vội vàng chia tay, lại cùng ở trong phố đồ cổ không có mục đích từ từ đi dạo ... Chợt nghĩ đến có lẽ đi lang thang ngắm nghía, biết đâu lại nhìn thấy món hàng gì đó vừa ý, cho quán tranh chữ còn chưa có khai trương của Sở Thiều thêm mấy thứ đồ vật để trang trí chẳng hạn.

Đáng tiếc, Công chúa điện hạ ánh mắt rất cao, lại giữ khăng khăng nguyên tắc thà không có còn hơn chọn ẩu, cùng nhau đi xem đúng là thứ gì cũng không thấy tốt. Cho đến hai người đi đến bên ngoài một cửa hàng bán nhạc cụ cổ điển, Sở Thiều mới nhẹ kéo tay Giang Cửu, gọi cô một tiếng: "Tiểu Cửu."

Giang Cửu chớp chớp mắt, quay đầu lại, thoáng nhìn về phía cửa hàng nhạc cụ, lập tức đã hiểu được vì sao Sở Thiều gọi cô lại. Ở chung đã hơn một tháng nay, Sở Thiều có nói qua mình hơi thông hiểu cầm kỳ thi họa, chắc hẳn đánh đàn cũng là một trong những thú vui tiêu khiển ngày thường, chẳng qua là nhà cô cũng không có đàn cổ cho Sở Thiều đàn, bây giờ nhìn thấy, tám phần là cảm thấy ngứa tay rồi.

Giang Cửu suy đoán như vậy, nói chung cũng xác thực được vài phần đúng, nhưng nếu nói không đúng cũng là thật sự là không đúng. Sở Thiều thấy cái cửa hàng nhạc cụ kia cũng đúng là muốn mua đàn, thế nên mới chủ động mở miệng gọi Giang Cửu lại. Chỉ có điều là đàn này mua về không chỉ để một mình nàng đánh, cũng không phải mua về để tiêu khiển, mà là muốn cho người nào đó thử một chút mà thôi.

- Chúng ta vào xem xem liệu có cái đàn nào lọt vào mắt xanh của Công chúa điện hạ nào.

Giang Cửu quay đầu, nhìn về phía Sở Thiều cười nói, sau đó liền nắm tay người, dắt vào trong cửa hàng nhạc cụ kia.

So với những cửa hàng khác trên dãy phố này, cửa hàng nhạc cụ này càng mang không khí cổ xưa chân thật hơn nhiều . Từ khi bắt đầu bước vào cửa, sẽ không nhìn thấy bất kỳ đồ vật nào mang theo dáng vẻ hiện đại, đến ngay cả những thứ trên quầy cũng không giống những nhà khác để máy tính hay gì đó, mà là hai quyển sách đóng thủ công buộc chỉ đỏ. Mà cô chủ tiệm đứng sau cái quầy hàng đấy còn ăn mặc một bộ váy ngắn kiểu cổ, lúc này đang đưa bút luyện chữ, dáng vẻ rất tỉ mỉ cẩn thận, nhìn qua thật là có cảm giác giống như cung nữ cổ đại.

Khi cánh cửa tiệm bị đẩy ra, một chuỗi chuông đồng treo cạnh cửa đã vang lên đinh đinh đang đang rồi, cô chủ tiệm có lẽ cũng đã nghe thấy, nhưng vẫn bình thản cầm bút trong tay, đưa nốt nét chữ còn dang dở, đến khi viết xong, lúc này mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười nhẹ nhàng đón khách.

Lúc Giang Cửu vào cửa, nhìn lướt qua phía trong cửa tiệm, phát hiện tiệm này bên ngoài cửa nhìn thấy có vẻ bình thường, bên trong ngược lại thật sự là không nhỏ, các loại nhạc cụ được phân loại bày đặt, có không ít thứ Giang Cửu thậm chí cũng không nhận ra là món gì.

Sở Thiều cũng nhìn lướt qua cửa tiệm, cho ra kết luận tương tự như Giang Cửu -- cái cửa tiệm này xác thực đầy đủ hết các loại nhạc cụ. Cho dù là bản thổ nhạc khí truyền thống : Huân, phữu, trúc, tiêu, đàn không, đàn tranh, đàn cổ, sắt, hay những loại từ nước ngoài du nhập vào, cây sáo, tất lật, Tỳ Bà, hồ cầm..., nhạc khí, đều tìm được ở đây, trong cái cửa tiệm nho nhỏ này. Thậm chí ngay cả chuông nhạc cũng có, chẳng qua là nhìn kích thước lớn nhỏ, ước chừng có quá nhiều nhạc khí mang tác dụng trang trí rồi.

Chờ Sở Thiều cùng Giang Cửu đếm thầm trong lòng, cô chủ tiệm cuối cùng cũng đi tới trước mặt hai người, vẻ mặt tươi cười hỏi:

-Hai cô muốn tìm thứ gì đó?

Giang Cửu không hiểu nhạc cụ, tất nhiên sáng suốt ngậm miệng đứng ở sau lưng Sở Thiều. Sở Thiều nhẹ nhàng cong môi cười một cái, dáng vẻ mỹ nhân, thần thái cổ điển tỏa ra càng hơn chủ tiệm đang mặc váy ngắn, làm cho người ta vừa nhìn thấy lập tức không dời được mắt:

-Tôi đang nghĩ muốn tìm một cây đàn tốt.

Cô chủ tiệm còn đang ngẩn người nhìn chằm chằm Sở Thiều đến thất thần, lúc nghe được lời nói cũng là mất gần hai phút mới kịp phản ứng lại. Trên mặt cô ta hơi có chút lúng túng, vẻ mặt tươi cười không được tự nhiên, ngửa tay hướng về phía dãy bày đàn, nói:

-Tất cả đàn cổ đều đặt ở bên cạnh đây, cô thử nhìn xem có hợp ý hay không...

Sau nửa ngày toàn bị người lạ nhìn chăm chú, bản thân Sở Thiều lại không cảm thấy có cái gì không ổn. Nàng rất tự nhiên hào sảng gật đầu một cái, lập tức đi tới tới chỗ đặt đàn kia, chỉ có Giang Cửu đi theo sau lưng có chút không vui khẽ nhếch miệng, nhưng mà người ta cũng chỉ là hai mắt nhìn chằm chằm vào Công chúa điện hạ mà thôi, cô đương nhiên cũng không thể nói gì, đành phải giữ ý nghĩ buồn bực trong đầu đi qua theo.

Hiện tại người học những thứ nhạc cụ cổ điển này càng ngày càng ít, cửa tiệm nhạc cụ này tuy nhiều thứ giống như có đủ, nhưng số lượng cũng không quá nhiều. Các loại nhạc cụ thông thường như đàn tranh, cây sáo bày nhiều, đàn cổ thì hơi ít, những thứ nhạc cụ khác thì càng hiếm hoi.

Công việc chọn đàn tất nhiên vẫn là Sở Thiều tự chọn, Giang Cửu đứng ở một bên nhìn xem lần lượt từng loại Thất Huyền Cầm không màu nâu thì là màu đen, cảm thấy trừ màu sắc bên ngoài cũng không có gì khác nhau, cũng không hiểu trước mặt Sở Thiều có thể nhìn ra điểm gì khác.

Bàn tay Sở Thiều thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, đặt ở trên thân đàn màu đen lại càng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp. Chỉ nhìn cái gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia của nàng mà thường xem nhẹ những chỗ khác, giờ đây một đôi tay đưa ra, cũng đủ khiến cho người ta nhìn cũng thấy tâm thần mê mẩn. Mà giờ phút này, bàn tay này đang không vội không chậm lướt qua từ phía trên dây đàn, một đoạn tiếng đàn thanh thúy du dương lập tức vang vọng cả gian phòng.

Cẩn thận nghe ngóng âm sắc, Sở Thiều nhưng lại âm thầm lắc đầu, lập tức liền đem ánh mắt chuyển qua những thứ khác trên đàn -- đàn này nhìn qua cũng xem là không tệ, nhưng mà tiếng đàn lại không bằng cây đàn năm xưa nàng sử dụng.

Đương nhiên, Sở Thiều trong lòng thật sự cũng hiểu rõ, năm đó tất cả đàn nàng dùng đều là đồ tiến cung, tất nhiên là thứ tốt nhất trong Sở quốc dâng lên. Hiện nay cùng lúc trước không thể nào bì được, cũng chỉ có thể tìm một cây đàn có vẻ kha khá, chấp nhận lấy về dùng tạm rồi.

Ở tại đây, thử qua đến ba cây đàn, tuy nhiên cũng không có cái nào làm nàng hài lòng, Sở Thiều hơi khẽ lắc đầu, đúng là có chút thất vọng.

Cô chủ tiệm cũng nhìn ra Sở Thiều thật sự am hiểu, cũng biết rõ những cây đàn bình thường này chỉ dùng cho người mới học luyện tập, vì vậy chỉ một cái hộp gỗ dài mảnh phía sau hai người, nói:

-Xem ra những cây đàn tầm thường này khiến cho quý khách chướng mắt rồi, tôi chỗ này vẫn còn có hai cây đàn không tồi đấy.

Đang vừa nói, cô chủ tiệm đã đi qua mở hai cái hộp gỗ kia ra. Cất giữ trong hộp gỗ, tất nhiên là đàn cổ, nhưng mà dùng ánh mắt Giang Cửu xem xét, hai cây đàn này ngoại trừ là đựng ở trong hộp đấy, nhìn xem có tinh xảo hơn chút ít, ngược lại cũng nhìn không ra cái gì khác nữa.

Chọn đàn tất nhiên là cũng không thể chỉ cần nhìn thấy, còn phải đánh thử. Ngón tay nhẹ lướt qua, tiếng đàn lại vang lên, Giang Cửu nghe âm sắc hơi có chút khác biệt, bất quá cảm giác cũng được không rõ ràng, cô tự nhiên cũng không có nghe ra cái gì hơn. Ngược lại là Sở Thiều thử qua rõ ràng cảm giác rất được, đàn này nếu so với những cây đàn lúc trước thử thì tốt hơn rất nhiều, chỉ là vẫn như cũ chẳng khiến cho nàng thoả mãn.

Chân mày Sở Thiều cau lại, Giang Cửu liền biết rõ không có chọn được cái đúng ý nàng, vì vậy bước lên một bước, nói:

-Không chọn được hàng tốt thì thôi, lần sau lại đi cửa hàng khác nhìn xem là được. Trên con đường này không phải chỉ có mỗi một cửa hàng bán nhạc cụ, đừng mất hứng.

Mua đàn cũng chỉ là việc nhỏ, Sở Thiều tự nhiên sẽ không bởi vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng tới tâm tình. Nhưng mà nàng nhìn đàn cổ bày đặt, trầm ngâm một chút, đột nhiên nói:

"Tiểu Cửu, cô đàn cho tôi nghe một khúc có được không?"

Nghe được yêu cầu này Giang Cửu ngây ngẩn cả người. Có trời mới biết cuộc sống của cô những năm trước trôi qua có bao nhiêu vất vả, bình thường ngoại trừ đọc sách chính là làm việc rồi, ở đâu còn có lúc nhàn rỗi đến học cái gì nhạc cụ? Nhất là những thứ này đàn cổ đàn tranh các loại cổ điển nhạc khí, đều ít thấy qua, cô đã từng đàn qua lúc nào?! Trong lúc bất ngờ, cả gương mặt Giang Cửu đỏ lên.

Chẳng qua là lúng túng qua đi, Giang Cửu lại cảm thấy có chút kỳ quái. Sở Thiều từ trước đến nay đều dịu dàng săn sóc lại khéo hiểu lòng người đấy, ngày bình thường cũng sẽ không để cho cô khó xử, chẳng qua là hôm nay vô duyên vô cớ, vì sao lại nói đến điều khiến cho cô lúng túng như vậy?

Nghĩ như vậy, Giang Cửu lại ngẩng đầu nhìn Sở Thiều, lại ngoài ý muốn phát hiện vẻ mặt đối phương kiên trì cùng tin tưởng. Về phần trong lòng âm thầm muốn thăm dò, Sở Thiều không muốn khiến cho Giang Cửu trông thấy, cô tự nhiên cũng liền nhìn không thấy rồi.

Thất huyền cầm thời cổ là một loại nhạc khí đa phần được văn nhân nhã sĩ yêu thích. Tuy rằng Sở quốc cũng không phải cùng tồn tại ở nơi đây trong lịch sử, nhưng song song hai thế giới cũng nhiều có chỗ giống nhau, ví dụ như cái này, Thất huyền cầm đối với văn nhân lưu hành phổ biến ngay tại Sở quốc. Lúc đó Sở quốc cao thấp, văn nhân gặp nhau, muốn thử so qua một khúc, nếu như nói một câu không, đây chính là muốn mất mặt đấy.

Giang Cửu lúc trước là thám hoa, sau lại tiến vào Hàn Lâm Viện chốn đắt tiền, chính là tự động vào vòng tròn kinh sở luẩn quẩn của văn nhân. Khi đó cô mới vì ăn no mặc ấm mà giãy giụa tới đây, cầm kỳ thư họa, những thứ này cao nhã đồ vật, cô ngoại trừ thư pháp vì khoa khảo thi có luyện qua thật giỏi ở bên ngoài, có thể nói là mấy thứ khác đều không được. Mấy lần tụ hội, không ít lần mất mặt, về sau chính cô đều không thích đi.

Học đánh cờ, luyện cầm, học họa, những thứ này đều là lập gia đình về sau, Sở Thiều tay bắt tay chỉ dạy cho Giang Cửu đấy. Sở Thiều thủy chung tin tưởng, coi như là Giang Cửu đã không phải là Giang Cửu lúc trước rồi, nhưng có nhiều thứ thủy chung chưa từng thay đổi. Đàn này, Giang Cửu có lẽ đã đã quên như thế nào đàn, nhưng nàng hay vẫn là muốn thử một lần, cô là đã quên chính mình đã , hay là đã quên đàn như thế nào.

Sở Thiều một mực kiên trì, Giang Cửu liền không biết nên như thế nào từ chối. Ấp úng há to miệng, cuối cùng nhưng vẫn như cũ nói không nên lời từ chối. Không trâu bắt chó đi cày, ngồi xuống cái án đằng kia, nhìn xem trước mặt cái kia căn bản bảy dây đàn, Giang Cửu chỉ cảm thấy đau cả đầu.

Người chủ tiệm ngược lại không hề nóng nảy, Hiện tại bây giờ cũng không có phản đối cho hai người thử cầm, liền như vậy yên lặng đứng ở một bên nhìn xem. Lúc này Giang Cửu ngược lại là hy vọng cô ta đứng ra nói một câu "Không thể tự tiện thử" cũng miễn cho chính mình mất mặt trong phút chốc.

Khi hai tay đặt lên dây đàn, bàn tay Giang Cửu tự nhiên mà bầy đặt đã thành tư thế chính xác nhất. Chính cô không biết cũng không nhận ra được, còn làm ra ánh mắt tội nghiệp nhìn xem Sở Thiều, hy vọng nàng nước đến chân có thể tha mình một lần, miễn cho mất mặt. Bên cạnh nữ chủ tiệm thấy thế nhưng là thả tâm, càng sẽ không ngăn cản khách thử đàn.

Được rồi, sự thật chứng minh, giả bộ đáng thương là không có hiệu quả , Công chúa điện hạ căn bản là không để mình bị đẩy vòng vòng. Ánh mắt của nàng chẳng qua là nhìn thoáng qua hai bàn tay Giang Cửu nhẹ đặt lên dây đàn, vẫn như cũ là như vậy dịu dàng mỉm cười, có chút tia sáng trong đôi mắt xinh đẹp, ánh sáng tin tưởng làm cho người ta không đành lòng từ chối nữa. Giang Cửu thấy vậy cũng liền giả bộ không được nữa rồi, chỉ cảm thấy trong lòng cũng muốn gảy.

Rũ xụp xuống hai bả vai thở dài, Giang Cửu cuối cùng vẫn phải cam chịu số phận đưa tay sờ chút...mà bắt đầu.

Mới đầu điệu nhạc thịnh hành không thành nhạc, lại để cô chủ tiệm đứng bên cạnh cho là mắt mình nhìn lầm rồi, hơi nhíu lấy lông mày, trong lòng bắt đầu lo lắng đau lòng lên đàn cổ của mình rồi. Nhưng thời gian dần qua, hai bàn tay đặt trên dây đàn kia dường như đã có ý thức của mình, nhấn một cái nhất câu nhảy lên, thậm chí không có trải qua sự chỉ huy của đại não Giang Cửu, liền tự động tự giác đã hoàn thành.

Một khúc giống như quen thuộc, giống như lạ lẫm, thời gian dần qua từ Giang Cửu hạ tay thành điệu. Người đánh đàn tâm thần hoảng hốt, nghe tay đàn vô thức, tâm thần không thể điều khiển, phiêu phiêu tựa như lay động cả các loại nhạc khí trong tiệm cùng du dương tiếng đàn, ngược lại chỉ có người nữ chủ tiệm thả mềm mặt mày ở một bên kỹ càng mà lắng nghe thưởng thức.

Rất nhanh, một khúc kết thúc, nhạc khí trong tiệm lần nữa khôi phục sự yên lặng lúc trước.

Giang Cửu giơ tay trừng mắt, vẻ mặt kinh ngạc ngây thơ, dường như còn nghĩ mãi mà không rõ tại sao mình sẽ đàn được cái đàn cổ này rồi. Sau đó, nàng tự động ngẩng đầu nhìn Sở Thiều, lại đúng lúc đối mặt đối phương ánh mắt phức tạp, giống như đau buồn giống như vui mừng.

"Đúng là, cô còn không có quên."

Sở Thiều ánh mắt sáng rực nhìn Giang Cửu, thật lâu, cuối cùng nhếch lên khóe môi nở ra một nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top