Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Tạm thời cô cứ ở lại đây.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế hoạch theo đuổi phò mã của công chúa

Chương 3: Tạm thời cô cứ ở lại đây.

Tác giả: Hoặc Hữu Hứa Nhất Thiên

Chuyển ngữ: Nhất Tiếu Khuynh Ca

-Ha ha, Sở tiểu thư, cô đang kể chuyện trêu tôi à?

Sau khi nghe hết câu chuyện của Sở Thiều vừa kể. Phản ứng ban đầu của Giang Cửu là co rút khóe miệng, giễu cợt một câu.

Sở Thiều cũng đoán trước được phản ứng của Giang Cửu, bởi vậy nàng vẫn rất bình tĩnh. Ánh mắt nghiêm túc nhìn Giang Cửu, đôi môi đỏ mọng hé mở, nói:

– Tất cả những điều tôi nói đều là sự thật. Chỉ có điều là bây giờ cô hình như đã mất đi ký ức, cho nên mới không nhớ ra tôi mà thôi.

Mất trí nhớ ư? Nghĩ lại chuyện lúc trước không hiểu vì sao xuất hiện vết sẹo. Giang Cửu cẩn thận đem những việc đã xảy ra từ nhỏ đến lớn cẩn thận nhớ lại một lần. Phát hiện trí nhớ của mình chưa từng bị mất đi một ngày nào. Cho nên mới chắc chắn bản thân mình chưa từng bị mất trí nhớ. Vì vậy lắc đầu quầy quậy, vẻ mặt kiên định, nói:

– Không có, tôi nhớ rất rõ những chuyện sảy ra trước đây, chưa từng bị mất trí nhớ một ngày nào cả. Cho dù tôi cũng không thể giải thích vì sao trên lưng có sẹo, nhưng mà chuyện xưa mà cô kể thật quá không bình thường rồi. Tôi không thể nào mà tin cho nổi!

Sở Thiều im lặng nhìn Giang Cửu thật sâu. Nàng cũng nghĩ Giang Cửu không dễ dàng mà tin lời nàng. Chẳng qua những gì cần nói đã nói hết. Dựa vào mấy lời nói có cơ sở lúc trước, có lẽ Giang Cửu sẽ suy nghĩ cẩn thận. Nàng có thể thấy Giang Cửu ngoài mặt thì kiên định đấy, nhưng sâu trong ánh mắt cũng đã có phần do dự. Điều này có lẽ bản thân Giang Cửu cũng không nhận ra.

Thấy Sở Thiều không nói lời nào, Giang Cửu cũng cảm thấy có chút lúng túng. Không khí trong phòng khách trở nên nặng nề, cuộc trò chuyện bây giờ rơi vào tình huống hoàn toàn bế tắc.

Giang Cửu trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện câu chuyện Sở Thiều kể thật dài, rõ ràng mới nãy vừa ăn cơm trưa xong rồi ngồi nói chuyện. Thế mà bây giờ sắc trời đã ngả về chiều, hoàng hôn nặng nề buông xuống phía bên ngoài cửa sổ.

Giang Cửu đứng dậy bật đèn, suy nghĩ có nên mời người kia đi về rồi? Đã giữ người ta ở lại ăn trưa, không lẽ còn giữ người lại ăn tối? Bây giờ lại còn mời người ta cùng mình ăn mì nữa, trong lòng lại cảm thấy áy náy. Với cả bây giờ cũng đã muộn, cô gái kia cũng là nên đem câu chuyện tưởng tượng hết sức phong phú kia mang về nhà mà ghi chép đi.

Giang Cửu mở miệng định nói. Nhưng rồi lại ngậm miệng.

Nếu như lời Sở Thiều nói là sự thật, cô ấy đúng là Sở Quốc công chúa này nọ, đuổi theo phò mã của nàng đến thế giới kỳ lạ này. Không quen biết cuộc sống ở đây, bây giờ cô đuổi cô ấy ra ngoài. Trời tối thế này cô ấy biết phải làm sao đây?

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Giang Cửu chưa đến hai phút liền bị cô đè xuống. Việc xuyên không quái dị như vậy cho tới giờ chỉ có trên ti vi và tiểu thuyết hư cấu. Làm gì có khả năng là sự thật?

Nghĩ vậy cho nên Giang Cửu âm thầm lắc đầu, đem suy nghĩ kì dị kia giấu ở trong lòng. Nhưng mà đến lúc mở miệng nói, vẫn là không giống với ý định ban đầu:

– Bây giờ cũng đã muộn rồi, Sở tiểu thư… Cô có nơi nào để đi hay không?

Sở Thiều nhìn ra được Giang Cửu vừa rồi có chút lo lắng quan tâm đến nàng, vì vậy trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên ý cười một lần nữa. Cho dù bây giờ có mất đi ký ức, phò mã nhà nàng vẫn là trước sau như một, vừa đáng yêu lại dễ mềm lòng.

Tất nhiên, Sở Thiều không thể và cũng không muốn rời đi. Vì vậy nhân lúc Giang Cửu không chú ý, tinh thần còn đang đắm chìm rối rắm, thu lại ánh mắt vui vẻ, thay vào ánh mắt dịu dàng nhìn Giang Cửu:

– Tôi vừa mới đến, không có chỗ nào để đi.

Quả nhiên là như vậy! Nghe được đáp án Giang Cửu thiếu chút nữa vỗ tay. Cô cũng không ngốc, kết hợp với câu chuyện Sở Thiều kể, cô cũng biết người này nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho mình. Thế mà chính mình còn ấm đầu, vẽ đường cho hươu chạy!

Nhưng mà bây giờ trực tiếp từ chối, Giang Cửu lại cảm thấy không làm nổi. Không phải vì sĩ diện, mà bởi vì không cách nào trở mặt. Hiện giờ tuy Sở Thiều chỉ dịu dàng nhìn mình, cũng không cố làm ra dáng vẻ đáng thương khiến cô đồng cảm. Nhưng mà chỉ cần cái ánh mắt như vậy, thâm tâm Giang Cửu cũng tự giác mềm lòng.

A, thật sự đúng là quá mắc cười. Giang Cửu trước nay lớn lên một thân một mình, từ lâu đã không còn như những kẻ vừa rời khỏi sự bảo hộ của trường học, chân ướt chân ráo lơ ngơ bước vào xã hội. Cái từ mềm lòng này, chắc đã bị cô ném đi cho chó ăn từ lâu rồi. Chỉ là hôm nay gặp phải cái người xa lạ này, tại sao cô lại xuất hiện loại tâm trạng vốn không nên có này đây?

Giang Cửu nhận ra từ khi gặp được Sở Thiều. Đầu óc của mình trở nên hỏng bét, chưa lúc nào bình tĩnh nổi. Cô thật sự muốn đuổi cô ấy đi, khôi phục lại sinh hoạt bình thường của mình. Nhưng mà chính là nói không nên lời, thậm chí chỉ cần có ý định, trong lòng liền có một loại trực giác ngăn lại vô cùng khó chịu.

Giang Cửu vô thức ôm lấy vị trí trái tim mình, cuối cùng vẫn ngoài ý muốn hòa hảo. Không phải với Sở Thiều, mà là với cảm xúc khó hiểu đang giằng co ở trong lòng.

“Nếu đã như vậy, tạm thời cô cứ ở lại đây đi”

*************************************************************************

Thế là công chúa điện hạ từ trên trời rớt xuống thuận lợi đặt chân đến nhà của giảng viên Tiểu Giang. Sự việc xảy ra tốt đẹp hơn những gì Sở Thiều dự đoán, nhưng mà nghĩ kỹ lại, nàng cảm thấy cũng hợp tình hợp lý rồi.

Nhà Giang Cửu có hai phòng ngủ, một phòng khách lớn ở giữa. Tuy phòng ở không lớn nhưng nếu một người sống thì quá đủ rồi. Trước kia cũng không nghĩ đến việc có thêm người ở cùng cho nên một gian phòng ngủ đã bị Giang Cửu đổi thành phòng đọc sách. Hôm nay đột nhiên có người ở lại, cô cũng không biết phải sắp xếp như thế nào.

Suy nghĩ cả buổi, cuối cùng Giang Cửu đáy lòng vẫn không nỡ để Sở Thiều chịu thiệt. Bởi vậy đành chính mình ôm chăn xách gối ra ngủ ở ngoài sô-pha.

Sở Thiều vậy nhưng rất thoải mái, bảo Giang Cửu cứ ngủ chung giường với mình. Nhưng mà giảng viên Tiểu Giang vẫn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, cho nên nhất quyết từ chối. May là Sở Thiều cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ là vẫn ôn nhu nhìn cô như vậy, nhàn nhạt nở nụ cười.

Cười, cười, cười. Có gì vui lắm hay sao mà cười. Cười khiến cho cô trong lòng đều rối loạn. Giang Cửu sa sầm sắc mặt, oán thầm trong lòng.

Sắp xếp xong xuôi thì bên ngoài trời đã tối đen. Buổi trưa đã ăn mì rồi, Giang Cửu lại thật không muốn nhìn người này phải chiụ khổ, mặc dù cô cũng không hiểu tại sao mình đối với việc này lại cố chấp đến như vậy.

Cho nên suy nghĩ một chút, Giang Cửu quyết định dẫn người ra ngoài đi ăn chút gì. Thật sự thì bình thường Giang Cửu cũng hay đi ăn ở một quán ăn bình dân bên kia phố. Cơm ngon mà cửa tiệm cũng tiện nghi sạch sẽ, chẳng qua nhình người kia cả người toát lên khí chất cao quý cổ điển, dường như không thích hợp ở chỗ kia dùng cơm.

Nhìn tâm tình trong mắt Giang Cửu luôn luôn biến đổi, cho đến bây giờ đều không che giấu được Sở Thiều. Cho dù bây giờ không giống trước đây, người kia có quên mất nàng thì Sở Thiều vẫn như cũ đoán được tâm tư của đối phương. Bởi vậy nhân lúc Giang Cửu còn đang thất thần do dự, nàng đột nhiên mở miệng hỏi:

-Tiểu Cửu đang suy nghĩ gì vậy?

Dường như là trong tiềm thức đối với cô ấy không hề đề phòng, Sở Thiều vừa hỏi, Giang Cửu đang thẫn thờ theo bản năng trả lời:

– Phố bên kia có quán cơm bình dân ăn cũng ngon, nhưng mà hình như không thích hợp dẫn cô đi…

Lời vừa thốt ra, Giang Cửu lập tức đỏ mặt, vừa mới quen một ngày lại để lộ ra bản chất keo kiệt của mình liệu có nên không?

Sở Thiều lại giống như không hề suy nghĩ nhiều, nghe vậy liền cười nói:

– Nếu như Tiểu Cửu đã nói là ngon, hai chúng ta liền đi ăn nha!

Rồi vừa nói vừa chủ động kéo tay Giang Cửu.

Cảm giác mềm mại một lần nữa lại làm Giang Cửu động lòng, nhưng mà cô cũng không cứ như vậy liền bị Sở Thiều lôi đi mà vẫn đứng nguyên tại chỗ. Sở Thiều quay đầu lại nhìn, Giang Cửu liếc nhìn váy áo trên người cô, ấp úng nói:

– Cái này… Sở tiểu thư. Cô vẫn là nên thay quần áo đi. Đêm hôm khuya khoắt mặc như vầy ra ngoài không tốt lắm đâu.

-Thật vậy à? – Sở Thiều nháy mắt mấy cái, lại nhìn quần áo của Giang Cửu, nhớ đến quần áo lúc trước của những người gặp trên đường. Vì vậy khẽ gật đầu nói:

-Đúng là nhập gia thì phải tùy tục. Chỉ là tôi không có quần áo như vậy để thay.

Đối với vấn đề này, Giang Cửu suy nghĩ một chút, liền dẫn Sở Thiều vào phòng ngủ của mình mở tủ tìm hai bộ quần áo bình thường đưa cho cô:

– Hai chúng ta chiều cao không khác biệt mấy, cô mặc tạm đồ của tôi. Sau này sẽ mua cái khác.

Sở Thiều nhận lấy quần áo cũng không khách sáo nói lời cảm ơn. Liếc nhìn người Giang Cửu, nửa cười nửa không trả lời:

– Như vậy cũng tốt. Nhưng mà Tiểu Cửu có thể đi ra ngoài một lát không?

Giang Cửu nghe xong cũng không có ở lại, vội vàng đi ra ngoài, còn tiện tay đóng lại cửa. Chẳng qua là vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ không cười mà giống như cười của Sở Thiều thì cảm thấy khó hiểu. Không rõ cô ấy có hàm ý gì?

Một lát sau Sở Thiều đi ra, kéo kéo quần áo đang mặc trên người;

– Tiểu Cửu, quần áo của cô có vẻ nhỏ hơn so với tôi rồi.

Giang Cửu nhìn lại, nhất thời đỏ bừng cả mặt. Bộ đồ kia ở trên người cô thì rộng rãi, lụng thụng. Sở Thiều mặc vào thì có chút chật căng. Không phải vì Sở Thiều trông có vẻ béo hơn Giang Cửu, mà chẳng qua người ta hai vòng đều căng đầy, lộ ra dáng người đồng hồ cát vô cùng chuẩn.

Lần này Giang Cửu rốt cuộc hiểu ra cái nhìn nửa cười nửa không lúc trước biểu lộ ra ý gì rồi. Cô vừa tức vừa thẹn đỏ bừng mặt. Hết lần này đến lần khác tức mà không làm gì được Sở Thiều, cuối cùng cũng chỉ có thể nén giận, vứt lại sau lưng một câu, quay đầu đi trước:

– Như vậy là tốt rồi, chúng ta mau đi thôi.

Nhìn thấy Giang Cửu giống như lúc trước, mỗi lần xấu hổ là nhanh chóng chạy trốn không thấy bóng dáng. Sở Thiều mấp máy môi, khóe miệng cong lên lộ ra vẻ mặt sung sướng. Nhưng rất nhanh liền vui vẻ thu lại, bước nhanh vài bước đuổi kịp Giang Cửu, sau đó ôn hoàn đưa tay nắm lấy bàn tay của đối phương:

– Đừng đi nhanh như vậy, tôi không biết đường đâu. Cô dẫn tôi ra ngoài còn phải dẫn tôi trở về nha.

Nghe vậy, Giang Cửu thật sự bước chân giảm tốc độ một chút. Tiếp tục đi về phía trước. Hai người cùng nhau ra cửa, Giang Cửu nắm tay Sở Thiều, dẫn nàng đi xuống lầu, hướng về bên phố bên cạnh mà đi.

Trên đường đi, cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn ấm áp mình đang nắm lấy, Giang Cửu len lén quay đầu, nhìn nhìn nụ cười yếu ớt trên mặt Sở Thiều. Không rõ vì sao trong lòng lại cảm thấy tràn đầy thoải mái.

Rõ ràng mới quen biết một người chưa đến một ngày. Sự xuất hiện của cô ấy có thể đoán được sẽ mang đến cho mình nhiều phiền phức. Thế nhưng vì cái gì lại khiến cho cô cảm thấy thoải mái, thậm chí còn có chút lưu luyến nữa! Giang Cửu nghĩ mãi vẫn không hiểu, nhưng cũng rất rõ ràng. Chính mình dường như bắt đầu thích cái loại cảm giác này rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top