Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Có thêm một người thực sự rất tốt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế hoạch theo đuổi phò mã của công chúa

Chương 6: Có thêm một người thực sự rất tốt.

Tác giả: Hoặc Hữu Hứa Nhất Thiên

Chuyển ngữ: Nhất Tiếu Khuynh Ca

Giữa người và người kể ra là cũng có sự chênh lệch đấy, không chỉ về xuất thân cho đến tài năng, sự từng trải, tính cách, sự cố gắng… tất cả yếu tố trước sau đều mang đến sự khác biệt cho mỗi người. Sự chênh lệch này có thể theo thời gian trưởng thành mà rút ngắn lại, nhưng cũng có khả năng vượt qua càng lúc càng xa, cho đến khi người kia đã đứng tại đỉnh cao. Những kẻ còn lại chỉ có thể ngước nhìn mà ngưỡng mộ.

Lúc này Giang Cửu quan sát Sở Thiều, mơ hồ cảm giác được thần thái của kẻ đứng trên tất cả. Cho dù bây giờ nàng ấy đã không còn là công chúa, cho dù hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng chỉ cần đến lúc nàng thích ứng với tất cả hoàn cảnh xung quanh, khi đó khoảnh khắc nàng ấy tung cánh bay cao cũng không còn xa nữa. Con người của Sở Thiều này, nhất định sẽ không phải kẻ tầm thường.

Một phút này khiến cho kẻ bình thường như Giang Cửu không thể tránh khỏi trong thâm tâm nhen nhóm một loại cảm giác hâm mộ xen lẫn thầm ghen tỵ với nàng. Cô đứng bên ngoài phòng tắm chờ Sở Thiều thay đồ ngủ, trong lúc này thế nhưng trong lòng lại không nghĩ đến việc phải đi ngủ sớm. Cô cảm thấy cần làm tất cả những việc có thể khiến cho cái bản mặt luôn luôn bình tĩnh tựa như tảng băng kia phải sụp đổ.

Được rồi, đến lúc này tất cả các hành động của Giang Cửu có thể gọi là: “Tự nhiên đã nghĩ ra trò đùa dai rồi” . Tóm lại cho đến khi Sở Thiều thay xong quần áo đi ra, Giang Cửu tự nhiên cao hứng bừng bừng chạy ra phòng khách cầm lấy điều khiển mở TV lên, sau đó lập tức âm thanh nổi lên, cả căn phòng ồn ào náo động…

“…” Sở Thiều nhìn nhìn TV, lại quay qua nhìn Giang Cửu, trên mặt vẫn như trước tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, trong mắt chỉ có chút ý hỏi, kiểu như không rõ đối phương vì cái gì đột ngột vội vã mở TV lên.

“…” Nàng ấy không phải là sẽ bị hình ảnh chuyển động cùng âm thanh trên TV làm cho giật mình, sau đó kinh hoàng chỉ vào TV nói có người đang đi đến hay sao? Tại sao trong tiểu thuyết viết một chút cũng không giống thực tại nha?

Dường như là đoán được vẻ ngán ngẩm tràn đầy trên mặt Giang Cửu biểu thị cho điều gì. Sở Thiều nhếch môi nhịn không được lộ ra nụ cười. Nàng mở miệng nhẹ nhàng giải thích:

-Vừa nãy đi trên đường, tôi đã thấy qua cái đó rồi.

Đến lượt Giang Cửu sững sờ, bây giờ mới nhớ lúc nãy đi ngang qua ngã tư đường, phố bên cạnh ở trên có một cái màn hình led rất lớn. Hình như đang quảng cáo dầu gội đầu, có một người mẫu nổi tiếng rất xinh đẹp đang khoe tóc, Sở Thiều đã gặp cái đó lại thấy TV, tự nhiên sẽ không cảm thấy bất ngờ. Chẳng qua là lúc đó nàng ấy trông thấy cái màn hình lớn, tại sao lại cũng không có phản ứng gì nha?

Tốt rồi, tất cả nghi ngờ trong lòng Giang Cửu đều thể hiện trên mặt, Sở Thiều cùng cô vợ chồng nhiều năm, đương nhiên liếc qua đã hiểu rõ. Bởi vậy mỉm cười nói:

-Cái đó mặt người quá lớn, tuy rằng thấy rất rõ ràng nhưng nhìn qua biết ngay là giả.

Được rồi chỉ số thông minh của công chúa điện hạ thật sự người bình thường không thể so sánh được. Những nhân vật được tả nhìn thấy người trong TV tiến đến đều cho là thật hóa ra đều là dạng ngu ngốc à? Dù sao TV nhà ai cũng không có lớn đến nỗi để cho nhân vật ở bên trong to bằng người thật bên ngoài, trên thực tế cũng không có người có khả năng chui được vào rồi đi ra nha.

Trò đùa dai hoàn toàn thất bại thảm hại! Giang Cửu đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng, phát hiện nơi đây có rất nhiều thứ đối với người cổ đại mà nói nhất định là mới trông thấy lần đầu. Thế mà lại bị vị công chúa này thản nhiên lập tức chấp nhận. Trò đùa kia chấm dứt đã không còn là vấn đề, mà là công chúa điện hạ tố chất cá nhân thật sự quá đỉnh rồi sao?

Nhận ra mình so với người cổ đại tìm một chút cảm giác về sự ưu việt đều tìm không thấy, Giang Cửu hơi có chút thất bại trong lòng. Nhưng mà nghĩ đến ngày mai cô muốn lên trường đi dạy, cuối cùng vẫn không có yên tâm để Sở Thiều một mình lạ lẫm ở trong nhà. Vì vậy suy nghĩ một chút, quyết định hay là trước tiên mang Sở Thiều theo để chỉ dẫn nàng làm quen với những đồ vật hiện đại.

Thật ra đã hơn nửa ngày trôi qua, trong thâm tâm Giang Cửu đã chấp nhận Sở Thiều là người từ cổ đại xuyên đến, vì vậy bắt đầu cẩn thận hướng dẫn nàng. Chẳng qua là lúc này cô còn chưa nhận thấy được, chỉ cần một chứng cứ xác thực có thể giúp cô xác nhận ý nghĩ này.

-Đây là công tắc bật tắt điện, cái phía trên đỉnh đầu kia chính là bóng đèn, không cần dầu không cần sáp cũng không cần lửa, phát sáng nhờ dòng điện… – Giang Cửu bắt đầu lôi kéo Sở Thiều đứng lên giới thiệu mọi thứ trong phòng.

Chẳng qua là không chờ cô nói xong, công chúa điện hạ đã đưa tay nhấn công tắc:

-Ấn vào, sẽ dập tắt, lại ấn vào, sẽ thắp sáng. Có đúng không?

Nói xong dừng một chút, nhìn về phía Giang Cửu cười dịu dàng:

-Lúc trước thấy cô dùng qua, còn nữa, cô nói nó dùng điện, là lôi điện trên trời sao?

“…” Công chúa điện hạ, cô sao lại thông minh như vậy nha?! Giang Cửu nghẹn họng hơi choáng một chút, thật thà khẽ gật đầu:

-Nói là lôi điện cũng gần đúng. Nhưng mà chúng ta dùng điện, không phải đến từ lôi điện, mà là lợi dụng năng lượng gió, năng lượng nước, năng lượng mặt trời chuyển hóa từ một số công cụ, máy móc mà ra, cái này bây giờ mà nói quá phức tạp, đợi sau này tôi sẽ giải thích…

Sở Thiều gật đầu, thật sự cũng không tra hỏi ngọn ngành, Giang Cửu lại tiếp tục dẫn nàng đi vào bếp. Bắt đầu từ vòi nước đến bếp gas, lò vi sóng, tủ lạnh, máy lọc nước,… Giang Cửu đều hướng dẫn qua cách sử dụng một lần…

Bây giờ Sở Thiều lại im lặng chăm chú lắng nghe không tỏ ra chính mình thông minh tài trí, bởi vì đồ vật trong phòng bếp, tuy nàng là công chúa thế nhưng chưa từng được thấy. Nơi đây tất cả đối với nàng mà nói đều rất mới lạ.

Dĩ nhiên, công chúa điện hạ sẽ không nói cho cô giáo Tiểu Giang, vòi nước trong phòng tắm nàng đã học được cách dùng như thế nào rồi, tủ lạnh chỉ cần mở cửa lấy thực phẩm, máy lọc nước cũng đã thấy Giang Cửu dùng qua ở tiệm cơm, còn những thứ khác… Ha ha, công chúa điện hạ tỏ vẻ, phòng bếp tất cả cùng nàng không có quan hệ! Để cho nàng ra tay, cô giáo phòng bếp Tiểu Giang nói không chừng cũng không cần phải tồn tại.

Im lặng đi theo sau lưng Giang Cửu, nghe cô không nói rõ chi tiết, Sở Thiều một phần cố gắng nhớ kĩ, một phần trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Nàng không nói cho Giang Cửu biết, lý do nàng bình tĩnh như vậy chỉ vì đã có cô ở bên cạnh mà thôi.

Ở đây hoàn toàn là một nơi xa lạ, nàng trông thấy cái gì cũng đều thấy lạ lẫm. Thế nhưng mà trong cái nơi xa lạ này có một người rất thân thương, chỉ như vậy liền thấy không có điều gì đáng để e sợ cả rồi.

Thời điểm luồng ánh nắng mặt trời đầu tiên của buổi sáng sớm rơi vãi chiếu đến phòng khách, dáng người nằm trên ghế salon kia đã bị tiếng chuông đồng hồ báo thức chói tai đánh tỉnh. Chẳng qua là thân thể mỏi mệt làm cô cũng không tình nguyện lập tức nhỏm dậy, vậy nên cứ thế nhắm mắt lại, ý định ngủ nướng thêm vài phút.

Tối hôm qua giới thiệu hết cách sử dụng đồ vật trong nhà cho Sở Thiều thì cũng đã hơi trễ rồi, bây giờ tất nhiên là ngủ không đủ. Nhà Giang Cửu tuy không lớn, nhưng nội thất đều đầy đủ, những đồ điện gia dụng thường dùng trông giống nhau cũng không ít. Sở Thiều mới đến cho nên toàn bộ đều cần phải học tập hết, vì vậy đi một vòng hướng dẫn cũng đã đến nửa đêm.

Khoảng thời gian đó, Giang Cửu trong lòng cảm thấy may mắn, may mắn vì nàng gặp phải công chúa Sở Thiều thông minh tuyệt đỉnh. Cho dù nói cái gì cũng chỉ cần một lần là hiểu, thường hay có thể suy một ra ba, nói ít hiểu nhiều. Nếu đổi lại một người đần hơn một chút, chỉ sợ qua loa dạy những thứ bình thường này đều có thể làm cho cô đau đầu gần chết.

Giày vò đến nửa đêm, cuối cùng Giang Cửu lại sắp xếp cho Sở Thiều ở lại phòng ngủ, bản thân lại chạy ra ngủ ở ghế sô pha. Tuy rằng Sở Thiều nói hai người là vợ chồng thế nhưng cô hoàn toàn không nhớ được. Hơn nữa nếu là vợ chồng mới thực sự phiền phức, nếu ngủ cùng một chỗ nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì làm thế nào bây giờ?! Một phút này Giang Cửu rất sáng suốt từ bỏ ý nghĩ đơn giản: “Hai cô gái ngủ chung thì còn có thể làm cái gì?” trước kia.

Thói quen nằm ỳ lúc sáng sớm của Giang Cửu đến khi chuông đồng hồ vang lên lần thứ ba rốt cuộc vẫn phải từ trên ghế salon bò dậy. Thân thể cô không kém, chỉ là chưa bao giờ ngủ cả đêm trên ghế sô pha, liền xuất hiện tình trạng đau lưng. Lúc này đôi mắt mông lung ngái ngủ, đưa tay gãi gãi mái tóc rối lộn xộn của mình.

“Cọt kẹt” một tiếng vọng đến, cánh cửa phòng ngủ từ từ mở ra. Giang Cửu híp mắt theo bản năng nhìn đến, chỉ thấy Sở Thiều đã mặc quần áo bình thường ngày hôm qua đi ra, tinh thần vô cùng phấn chấn.

-Thế nào mà sớm như vậy đã dậy rồi?

Sở Thiều đột nhiên lên tiếng hỏi. Nàng có thói quen mỗi sáng dậy sớm luyện võ, nhưng mà Giang Cửu lại là cái người ưa thích nằm lười, còn nhớ rõ hai nàng năm đó ẩn cư, người hầu chưa từng nhìn thấy người tỉnh dậy trước giờ Tỵ. Mà bây giờ… Nhìn xem sắc trời có vẻ là giờ Mão, có thể so với lúc đó sớm hơn rất nhiều.

Giang Cửu còn có chút mơ màng, nghe Sở Thiều hỏi cũng không suy nghĩ nhiều, liền như vậy híp mắt, đưa cái đầu tóc tai rối bời như ổ gà hướng tới đáp:

-Hôm nay tôi có tiết, thật phiền, còn muốn đi sớm tự học.

Sở Thiều nghe xong cũng không hiểu, nhưng mà nhìn cái trạng thái này của Giang Cửu cũng biết hỏi không ra cái gì, bởi vậy lắc đầu cười, nói:

-Đã có việc thì nên dậy sớm, đừng chậm chạp kẻo trễ.

-A!

Giang Cửu mơ mơ màng màng lên tiếng, sau đó giống như mộng du từ ghế salon đứng dậy, lảo đảo đi vào phòng tắm. Sở Thiều nhìn theo vừa định nhắc nhở đã thấy người kia mơ hồ đâm đầu vào khung cửa đánh “cốp” rồi. Sau đó “Ái da” hét thảm một tiếng, nhưng mà không đợi nàng lo lắng đi qua xem xét thương thế, người nọ lại lảo đảo ôm đầu đi vô.

Mười lăm phút sau, Giang Cửu nhanh chóng chỉnh đốn lại chính mình đi ra. Dưới mặc quần Jeans màu lam, trên mặt T-shirt màu trắng, khoác áo khoác vàng nhạt. Cả người nhìn qua sạch sẽ nhẹ nhàng mà thư thái. Nhất là tinh thần tỉnh táo hoàn khác với lúc mơ màng ngái ngủ thật sự là ngày đêm khác biệt.

Nhìn đồng hồ rồi nhận ra nhờ Sở Thiều nhắc nhở nên vẫn còn sớm. Giang Cửu vội vàng chạy vào phòng bếp ốp la hai quả trứng đi ra:

-Sở Thiều, cái này là đồ ăn sáng làm cho cô, trong tủ lạnh còn có sữa bò, nếu cô uống được thì lát vô lấy uống đi, tôi phải đi đây!

Sở Thiều nhìn thoáng qua hai quả trứng gà trong dĩa, nhận ra dù trong lòng vội vàng, Giang Cửu cũng tráng trứng được thật xinh đẹp. Cái màu sắc ánh vàng rực rỡ kia trông thật muốn ăn. Nhưng mà Sở Thiều nhìn qua Giang Cửu, có chút nhíu mày:

-Vậy còn cô?

Chính bởi vì Sở Thiều nhíu mày mà trong lòng tràn đầy quan tâm lo lắng. Giang Cửu nghe vậy lập tức vừa cười vừa nói:

-Cô yên tâm tôi sẽ không để chính mình chịu đói đâu. Lát nữa xuống dưới lầu mua cái bánh bao ăn là tốt rồi. Đến trưa tôi sẽ cố gắng nhanh chóng trở về, nếu mà không kịp… Được rồi tôi nhất định sẽ nhanh trở về.

Vội vàng nói rõ hết những điều này, Giang Cửu đã thay xong giày chuẩn bị ra cửa. Chẳng qua là trước khi đi, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn… Sở Thiều đang lẳng lặng mà đứng trong phòng khách nhìn cô, thấy cô quay đầu lại, liền cười nói: “Tôi chờ cô trở lại.”

Giây phút này, trong nội tâm dịu dàng lại khiến cho Giang Cửu cảm thấy, kỳ thật trong nhà có thêm một người thực sự rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top