Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Cô đã về rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


KẾ HOẠCH THEO ĐUỔI PHÒ MÃ CỦA CÔNG CHÚAChương 7: Cô đã về rồi.

Tác giả: Hoặc Hữu Hứa Nhất Thiên

Chuyển ngữ: Nhất Tiếu Khuynh Ca

Bởi vì trong lòng có chút nhớ mong cho nên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, Giang Cửu vội vội vàng vàng nhoáng một cái là đã thấy hết buổi sáng rồi.

Thời khóa biểu hôm nay của Giang Cửu buổi sáng dạy một tiết, buổi trưa không có tiết tận đến chiều mới dạy một tiết nữa. Vì vậy tan học chừng mười phút đồng hồ, cô cùng các thầy cô giáo khác từ văn phòng đi ra...

-Cô Tiểu Giang, đối diện trường mới mở một nhà hàng, nghe nói chất lượng đồ ăn ở đó rất không tệ nha, cô có muốn cùng đi ăn thử với chúng tôi không?

Thầy Vương cùng dạy cùng bộ môn cười tủm tỉm nhìn Giang Cửu cất tiếng hỏi, các thầy cô giáo khác cũng gật đầu lên tiếng rủ rê, đương nhiên là đã bàn bạc cùng nhau cả rồi.

Giang Cửu tất nhiên cũng biết rõ, cùng đồng nghiệp hòa đồng giao lưu tăng cường tình cảm là việc tốt nhất không nên từ chối. Nhưng mà nghĩ đến ở nhà còn có một người đang chờ mình, cô cũng không khỏi cảm thấy thật có lỗi, đành cười cười nói:

-Cảm ơn thầy Vương, nhưng mà hôm nay ở nhà em có việc quan trọng, trưa nay cần phải về nhà ngay, hẹn lần sau, lần sau nhất định em sẽ đi cùng mọi người ạ.

Các thầy cũng không làm khó Giang Cửu, cả đoàn người đành tạm biệt cô đi ra phía cổng trường đợi nhau đi ăn, Giang Cửu cũng nhanh chóng đeo túi xách vội vàng chạy đến trạm xe buýt. Mọi người nhìn thấy thế biết là Giang Cửu thật sự có việc bận, tất nhiên càng không có ý trách cứ cô rồi, liền cùng nhau đi vào nhà hàng ở đối diện.

Giang Cửu cũng rất may mắn, chạy đến trạm xe vừa đúng lúc có chuyến xe bus mình cần trờ đến. Vì vậy chạy không ngừng bước, nhanh chóng vừa lúc xe mở cửa liền từ bên dưới phi lên. Chỉ tội xe bus đông người nên là không có ghế trống đành phải cứ thế mà đứng suốt quãng đường. Đến nơi Giang Cửu xuống xe, đồng thời lấy điện thoại di động ra xem, mới có 12 giờ mười phút, có lẽ kịp thời gian mua đồ ăn về nấu cơm cho Sở Thiều.

Vậy nên Giang Cửu quay người vội vã chạy đến chợ, bây giờ nhiều sạp bán buổi sáng đã dọn hàng rồi. Khu vực chợ bán thức ăn trống trải, cho dù là người mua và người bán vẫn còn lác đác một vài sạp đấy, nhưng mà so với buổi sáng thì đã dọn mất hai phần ba. Tuy rằng chỉ còn ít sạp mở nhưng lúc này cũng không cần lo lắng không có đồ để mua.

Tối hôm qua để ý thấy Sở Thiều có thói quen ăn đồ thanh đạm, Giang Cửu trong lòng thầm nghĩ những món cần làm cùng thực phẩm cần thiết, vừa đi vòng vòng cẩn thận lựa đồ ăn ở chợ.

Giữa trưa chợ thức ăn cũng rảnh rang hơn chút, với cả Giang Cửu đang vội về nhà nấu cơm, cho nên cũng không để ý mặc cả. Vì vậy không mất nhiều thời gian, Giang Cửu đã chọn xong nguyên liệu nấu ăn, trên tay xách theo bảy, tám cái túi đi về nhà.

Một tay xách mấy túi thức ăn, một tay cầm chìa khóa mở cửa, còn chưa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng TV phát ra bên trong. Cho đến khi đổi giày xong thì mới nghe thủng, hình như là đang chiếu phim thần tượng máu chó đang nổi nhất hiện nay?!

Không đợi Giang Cửu lên tiếng, Sở Thiều đang ngồi trong phòng khách nghe tiếng cửa mở liền lập tức chạy ra. Vừa nhìn thấy Giang Cửu, trong mắt liền hiện lên tia vui mừng, chạy đến đỡ lấy mấy cái túi trong tay Giang Cửu:

-Cô đã về rồi.

Chỉ có bốn từ, thế nhưng lọt vào tai Giang Cửu vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng, cả người liền thả lỏng ôn hòa – cô đã không còn nhớ rõ trước kia còn nhỏ mỗi khi về nhà, có người cũng nói với cô bốn từ này đã là chuyện xảy ra từ lúc nào rồi.

-Ừm, đã trưa rồi, cô cũng đói bụng đúng không? Đợi một lát tôi đi nấu cơm.

Giang Cửu tâm trạng rất tốt cười với Sở Thiều, lúc đi ngang qua phòng khách liếc nhìn TV, đúng thật là đang chiếu phim thần tượng máu chó, trong lòng không tốt có cảm giác khinh thường.

Nói không ngoa, các loại phim thần tượng máu chó đều là cho các cô nhóc mười lăm mười sáu tuổi xem thôi nha?! Cái gì mà Vương tử vườn trường đẹp trai dân đại ca con nhà giàu tưng tửng điên khùng hoặc là tổng giám đốc lạnh lùng kiêu ngạo bản mặt nước đá đụng một chút lại dễ dàng chơi cho người ta phá sản, không phải đều là lừa gạt mấy cô nhóc đấy sao? Người này Công chúa điện hạ nhìn trông ít nhất cũng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi nha, thế mà lại giống mấy cô nhóc kia có cùng một sở thích?

Sở Thiều cầm mấy túi đồ ăn thả xuống bàn bếp, chờ một lúc vẫn không thấy Giang Cửu đi vào, vì vậy liền tự mình đi ra xem xem, vừa hay nhìn thấy Giang Cửu đang nhìn chằm chằm vào phim truyền hình, vẻ mặt hiện lên đầy loại biểu cảm phong phú.

-Tiểu Cửu, không phải cô vừa nói muốn nấu cơm sao?

Sở Thiều khẽ hỏi, cũng không nghĩ nhiều.

Nàng đương nhiên hiểu rõ cái loại phim truyền hình này khoa trương làm lố đến mức nào, cho dù thời đại khác nhau, nhưng có nhiều thứ cũng tương đồng đấy. Từ những cái người gọi là "Vương tử" với "Tổng giám đốc" kia, nàng hoàn toàn không thấy những ưu điểm, phong độ, bản lĩnh, sức thu hút như bọn họ được ca tụng, nàng xem TV chẳng qua là vì muốn dựa vào cái này tìm hiểu một chút về xã hội này mà thôi.

Giang Cửu nghe gọi mới tỉnh ra, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, đã mười hai giờ bốn mươi rồi, vì vậy lập tức lên tiếng:

-A, tôi tới ngay!

Rồi vội vàng đi vào trong bếp, cũng không có tiếp tục theo dõi tiếp diễn biến phim thần tượng.

Sở Thiều gọi Giang Cửu vào nấu cơm, bản thân mình cũng không định rời đi, ngược lại cố ý muốn ở lại phụ giúp.

Giang Cửu thấy vậy cũng hơi có chút bận tâm, bởi vì không phải ai cũng thích hợp ở nhà bếp đâu, cô đã từng có một người bạn quan hệ khá tốt, bình thường mà nói nhìn cô ấy trông có vẻ cái gì cũng tốt, nhưng một khi tiến vào nhà bếp chính là một mối tai họa. Mà cái người này Công chúa điện hạ, chắc là trước kia chưa từng vào bếp bao giờ nha?

Nhưng thực tế, bữa cơm này hai người cùng làm, bầu không khí thực sự rất hài hòa.

Sở Thiều tuy rằng chưa từng tự tay nấu ăn, thậm chí cũng không mấy lần đi qua phòng bếp, nhưng cũng không thể dựa vào điều này nói nàng không giúp được việc gì. Ngược lại hai người cùng nấu bữa cơm này đều coi như hợp tác rất vui vẻ.

Việc rửa rau tuy rằng đơn giản nhưng cũng là Giang Cửu tự mình làm hết, Sở Thiều giúp được một việc khá tốt đấy, đó chính là thái thịt. Thao tác đưa dao của nàng vô cùng tốt, khiến cho người ta có loại cảm giác muống hoa mắt, hơn nữa cho dù là rau củ hay là thịt, đều cắt được rất mỏng vô cùng xinh đẹp.

Giang Cửu thấy vậy có hơi ngạc nhiên, hỏi qua một chút, lại nhận được câu trả lời là:

-Trước kia thường dùng cho nên quen tay.

Lúc nghe được đáp án này Giang Cửu thầm liếc mắt- Đường đường công chúa điện hạ quen sống an nhàn sung sướng thì có lúc nào phải cầm đến dao nha?! Cho dù là dao phay hay là đao giết người, đều sẽ có người thay cô ấy cầm, cô ấy nói với mình như vậy thật sự chính là nói giỡn với mình nha.

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy, cuối cùng Giang Cửu cũng không hỏi thêm điều gì, cúi đầu chuyên tâm nấu cơm tiếp.

Có người giúp đỡ, tốc độ tất nhiên nhanh hơn nhiều, với cả nhìn thấy kỹ thuật xắt đồ ăn tuyệt đẹp kia của Sở Thiều tâm trạng Giang Cửu cũng tự nhiên rất tốt, quyết định xuất ra chút ít bản lĩnh thật sự, cùng với Sở Thiều nấu một bàn đồ ăn màu sắc hương vị đều đủ cả.

Một giờ hai mươi phút, ba món đồ ăn một bát canh cuối cùng cũng dọn lên bàn rồi, tất cả màu sắc hương vị đều có, chỉ nhìn bên ngoài cùng mùi thơm hấp dẫn bốc lên đã rõ, những món ăn ở quán bên ngoài không thể so bì được.

Giang Cửu bưng bát cơm đi ra, trông thấy Sở Thiều vẻ mặt hài lòng nhìn mấy món đồ ăn trên bàn. Bởi vậy cười nói:

-Tay nghề cắt rau của cô cũng không tệ, so với đầu bếp chuyên nghiệp đều đẹp như nhau. Nhưng mà tay nghề nấu ăn của tôi với kỹ thuật xắt rau của cô cũng rất xứng với nhau nha?

Rồi vừa cầm bát đũa, vừa cười nói:

Nào, lại đây cùng thưởng thức thành quả lao động của chúng ta!

Sở Thiều cũng cười nhận lấy bát đũa, nhìn mấy món ăn trên bàn trong lòng cũng tràn ngập vui vẻ. Không chỉ bởi vì đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau làm đồ ăn, càng bởi vì nàng để ý thấy trên bàn cơm hôm nay ba món ăn một bát canh đều là những món thanh đạm, rất hợp khẩu vị của nàng. Hiển nhiên là Giang Cửu cố tình làm rồi, nếu không với khẩu vị không ăn thịt là không vui của người này làm sao có thể ở nhà nấu thức ăn như vậy?

Liệu có phải là trùng hợp hay không, những món ăn này Giang Cửu làm thật sự chính là những món Sở Thiều thích nhất. Bởi vậy tâm trạng nàng rất tốt, trong lòng tràn ngập cảm động, hai người so với bình thường ăn nhiều hơn không ít, cuối cùng hầu như đem cả mâm đả hết, không hề lãng phí cũng không còn thừa miếng nào.

Chờ đến lúc ăn xong, Giang Cửu rửa hết bát đũa đi ra thì đồng hồ treo tường đã chỉ đúng mười bốn giờ mười phút.

Giờ học ở trường hai giờ rưỡi là chuẩn bị đi học, từ nhà Giang Cửu qua trường ít nhất cần nửa tiếng đồng hồ, với lại còn phải đi đến văn phòng cầm sách và giáo án theo, hiện tại đã cực kỳ chậm trễ.

Giang Cửu có chút quyến luyến liếc nhìn Sở Thiều, không biết có phải nguyên do vì tự nhiên trong nhà có thêm một người, cô mới ra ngoài lên lớp có một buổi sáng mà thôi, rõ ràng đã cảm giác được sự lưu luyến gia đình rồi.

-Lại muốn đi sao?

Sở Thiều đứng trước mặt Giang Cửu, lại rất tự nhiên đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của cô, còn giúp nàng đem một chút tóc mai rơi xuống vén gọn ra sau tai.

Nhìn Sở Thiều ngoài mặt lạnh nhạt, trong mắt lại có như quyến luyến, Giang Cửu đột nhiên đỏ mặt, cô vội vàng quay đầu đi, bối rối "Cảm ơn" một tiếng, nói:

-Buổi chiều tôi còn có một tiết, có lẽ khoảng... có lẽ có thể về sớm.

-Được, tôi chờ cô.

Sở Thiều vẫn như vậy giọng điệu nhàn nhạt đáp.

-Bây giờ không còn sớm, tôi phải đi đây.

Giang Cửu nói xong, ánh mắt tự nhiên lại nhìn qua TV, cho dù cô cũng không rõ Sở Thiều có hay không mê phim thần tượng, nhưng là trong lòng vẫn lo Công chúa điện hạ mới đến, bị những thứ phim thần tượng máu chó này làm cho tư duy lệch lạc. Vì vậy lại mở miệng nói:

-Chuyện này... Cái loại phim truyền hình lúc trước cô xem không tốt, cô đừng xem, đến tối về tôi tìm cho cô xem cái khác...

Sở Thiều ngẩng đầu, giống như đang cười mà như không cười nhìn cô một chút, nhưng vẫn gật đầu lên tiếng đồng ý:

-Được.

-Ừ, vậy là tốt rồi.

Giang Cửu sợ nhất nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, thấy vậy nhanh chóng vội vàng quay người đi ra cửa, lúc thay giày tự nhiên nghĩ đến Sở Thiều buổi chiều ở nhà không xem TV nhất định sẽ rất buồn chán, vậy nên lại quay đầu nói:

-Nếu như lát nữa thấy chán, có thể vào phòng đọc sách của tôi tìm chút sách đọc đi.

Sở Thiều vẫn như vậy đáp "Được", nhưng mà Giang Cửu lại lo nàng xem không hiểu chữ giản thể, lại lạch bạch chạy vô phòng lật ra quyển từ điển mang cho Sở Thiều, cho nàng có thể dùng để tra từ, tuy rằng đó vốn là từ điển chữ giản thể, nhưng phía trên có kèm chữ phồn thể.

Hướng dẫn cho Sở Thiều dùng từ điển xong, Giang Cửu nhìn đồng hồ treo tường, đã ba giờ rồi, vì vậy lập tức xỏ giầy nói: "Chiều gặp lại", cũng không kịp nói câu gì nữa vội vã đóng cửa chạy đi.

Sở Thiều cầm theo quyển từ điển đi đến cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy Giang Cửu vội vàng chạy ra khỏi lầu, hướng về cổng khu cư xá cách đó không xa chạy tới. Tốc độ kia so với bình thường cực kỳ nhanh, không đầy một chốc liền biến mất khỏi tầm mắt của Sở Thiều.

Thu lại nụ cười nhẹ cùng ánh mắt, Sở Thiều cũng không vội đi vào phòng đọc sách. Nàng ôm từ điển lại ngồi ở ghế salon, chọn một tư thế thoải mái, bắt đầu lật từ điển bắt đầu nghiên cứu.

Đến nơi địa phương xa lạ này mặc dù mới có một ngày, nhưng mà nàng đã hiểu được nơi này và Sở Quốc không giống nhau. Không chỉ vì phong tục tập quán, cũng không chỉ là trình độ "khoa học kỹ thuật", kể cả chữ viết nơi đây cùng Sở Quốc của nàng có hơi khác biệt.

Kiêu ngạo như Sở Thiều làm sao có thể chấp nhận sự thật chính mình trở thành người "nửa mù chữ?" Hơn nữa, phải biết một điều sách vở chính là một điều rất trọng yếu với bản thân.

Cho nên bây giờ, nàng trước hết cần đem chữ viết nơi này học tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top