Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Tần Di

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


KẾ HOẠCH THEO ĐUỔI PHÒ MÃ CỦA CÔNG CHÚAChương 8: Tần Di

Tác giả: Hoặc Hữu Hứa Nhất Thiên

Chuyển ngữ: Nhất Tiếu Khuynh Ca

Đến khi Giang Cửu tất tả chạy đến trường học thì cũng đã hơi trễ giờ một chút. Chân trước còn chưa bước qua cổng, tiếng chuông trường đã réo vào giờ, đằng sau còn có một số sinh viên đi muộn cũng đang vắt giò lên cổ chạy nhanh còn hơn thỏ ùa về phía phòng học.

Đứng lấn bấn ở giữa sân trường, Giang Cửu nhìn về phía phòng học rồi lại nhìn về phía văn phòng, cuối cùng cắn răng quyết định chạy theo những sinh viên đang đeo cặp sách chạy như điên về phía lầu lớp học.

Khóa học chiều hôm nay dạy ở ban ba, vị trí khá gần, ở ngay tòa nhà đầu tiên, tại lầu hai, chạy đến đó cũng không xa lắm. Chỉ có điều không kịp mang sách giáo khoa cùng giáo án nên có chút phiền phức. Cô nhớ rõ ban ba này nghỉ Quốc Khánh nên có chậm trễ thời gian so với ban bảy một ít. Cổ văn thi từ cũng đã xong, bây giờ có lẽ học đến khóa thứ năm rồi, ban bảy hai ngày trước cũng mới học hết khóa này, cô ước chừng... Có thể nhớ rõ nội dung tạm thời đối phó một tiết đi?

Cũng may Giang Cửu trí nhớ không tệ, khóa trước mới lên ấn tượng vẫn còn sâu đấy, vậy nên thong thả chầm chậm dạy, cũng miễn cưỡng đối phó được. Cũng không biết vì sao khi đang giảng, cô nhìn thấy thầy Đinh tổ trưởng bộ môn ở bên ngoài phòng học ban ba, lượn đi lượn lại hai vòng, khiến cho da đầu cô có chút run lên rồi.

Đến khi tiếng chuông giải lao réo vang, Giang Cửu so với một đám sinh viên đang gật gù buồn ngủ phía dưới còn mừng rỡ hơn gấp mười lần. Bởi vậy không chậm trễ thêm một phút, lập tức nói:

-Được rồi, bây giờ tan học, còn lại tiết sau tôi sẽ giảng tiếp.

Các sinh viên hoan hô một tiếng, lập tức ùa ra cửa gần hết một nửa. Giang Cửu thở phào, nhanh chóng nhân lúc nghỉ giữa tiết mười phút chạy lại văn phòng cầm sách giáo khoa cùng giáo án trở lại. Dù sao cô cũng là một giảng viên mới chân ướt chân ráo, đối với sách giáo khoa còn chưa hoàn toàn thuộc lòng, không thể giống với các thầy cô cao thủ lão làng không cần nhìn đến sách giáo khoa cũng có thế mở miệng giảng làu làu hết cả khóa.

Lúc quay lại vừa đến cửa ban ba đụng ngay phải thầy Đinh tổ trưởng. Giang Cửu thoáng cứng người, theo phản xa định đem sách giáo khoa cùng giáo án trên tay giấu đi, nhưng mà hình như cũng không còn kịp rồi. Thầy Đinh đã liếc thấy giáo án trên tay cô mà cười tủm tỉm nói:

-Cô Tiểu Giang nha, lần sau buổi chiều có tiết, buổi trưa cố gắng đi sớm hơn một chút đi.

Giang Cửu cười khan, vội vàng thề thốt lần sau sẽ không đi muộn. Thầy Đinh hình như cũng không định truy cứu, chỉ nhắc nhở hai ba câu rồi đi, chẳng qua là trước khi đi lại quay đầu lại nói:

-Tiết vừa rồi tôi có nghe qua, cũng không tệ lắm. Không có sách giáo khoa cùng giáo án vẫn có thể nói tốt như vậy, đúng là có chuẩn bị trước nha. Giảng viên Tiểu Giang thật không hổ là tuổi trẻ tài cao!

Đây cũng không phải lần đầu tiên thầy Đinh khen ngợi cô, nhưng mà Giang Cửu nghe xong chỉ thấy trong lòng tim đập chân run, vội vã khoát tay nói:

-Không dám, thầy quá khen, em chỉ là hai ngày trước cũng vừa dạy bài này cho ban bảy, cho nên ấn tượng vẫn còn tương đối sâu sắc mà thôi. Lần trước nghe thầy Vương kể, thầy Đinh đối với sáu bản tài liệu bộ môn giảng dạy đều thuộc làu rồi, có thể tùy tiện giảng một chương, không cần sách giáo khoa cũng không cần chuẩn bị giáo án cũng có thể giảng được đặc sắc vô cùng. Đây mới là thật sự khiến chúng em phải noi gương thầy mà học tập đấy.

Tất nhiên, lời Giang Cửu vô tình không nhẹ không nặng tâng bốc cực đúng chỗ, nụ cười trên mặt thầy Đinh lập tức chân thành hơn nhiều. Nhưng mà ngoài mặt vẫn khiêm tốn nói:

-Cũng không phải bản lãnh gì, chẳng qua là dạy cũng lâu rồi, vốn trí nhớ cùng lý luận dĩ nhiên là sâu hơn một chút, là giáo viên cũ đều có khả năng này, không đáng nói.

Giang Cửu cũng khách sáo nói vài câu, đến khi chuông vào học vang lên mới thoát nạt vội vàng quay về lớp.

Tuy rằng buổi trưa đến muộn nhưng mà ứng phó hết hai tiết buổi chiều, Giang Cửu trở lại văn phòng vẫn là nhanh chóng thu dọn đồ đạc tan tầm về nhà.

Trường học cũng có quy định bất thành văn, nếu là buổi sáng tất cả các giảng viên đều không được phép về sớm. Cho dù không có khóa cũng phải ở trong văn phòng làm việc linh tinh mất một buổi sáng. Nhưng nếu là buổi chiều vừa dạy xong tiết, lại không có tiết tự học buổi tối cần hướng dẫn, có thể hết tiết ra về. Nhất là hôm nay thứ sáu, càng không có thầy cô nào muốn ở lại lâu trong trường, cho đến lúc Giang Cửu dạy hết tiết trở lại văn phòng, cũng chỉ còn lại một hai người cũng đang thu dọn đồ đạc rồi.

Cất giáo án, nhanh chóng thu dọn một chút, đến lúc đi ra tới cổng trường, điện thoại của Giang Cửu liền vang lên, đã lâu không có người gọi điện, Giang Cửu vội móc ra nhìn, trên màn hình điện thoại hiện tên người gọi đến là Tần Di.

Giang Cửu cầm điện thoại ngẩn người ra hai lần chuông mới nhớ, lúc cô học đại học chỉ có duy nhất một người bạn. Tần Di cùng cô không phải học cùng một bộ môn lại ngoài ý muốn được phân đến ở một phòng ký túc xá trong bốn năm. Chẳng qua là gần đây sau khi hai người tốt nghiệp, cũng có nhiều việc bề bộn sảy ra, suốt hai tháng này đã quên không liên lạc.

Vừa mới bắt máy, di động truyền đến giọng nói vừa quen thuộc vừa có chút lạ lẫm của Tần Di:

-Tôi nói này Giang Cửu, dạo gần đây tại sao cậu lại không liên lạc với tôi, thần thần bí bí định chơi trò mất tích phỏng?

Giang Cửu mở to mắt, đem cảm giác kỳ lạ trong lòng ép xuống trong nháy mắt, như bình thường liếc mắt nói:

-Kẻ ác kiện cáo trước, bảo tôi không liên lạc với cậu đến giờ cậu mới chịu gọi hỏi xem tôi sống hay chết sao?

-Ha ha, dạo gần đây tôi có nhiều công việc bận lắm. Tốt nghiệp rồi trong nhà cũng không để cho tôi nghỉ ngơi, lập tức ném công ty cho tôi. Tôi cái gì cũng không hiểu, những ngày này sứt đầu mẻ trán đấy, cậu cũng không hỏi thăm đến giúp tôi một chút. – Tần Di nửa đùa nửa thật chê trách.

Dù biết Tần Di không nhìn thấy, cách điện thoại Giang Cửu cũng không nhịn được lườm một phát:

-Cậu biết rõ tôi học văn, đến công ty cậu thì có thể làm gì? Giúp cậu làm thư ký ghi văn bản hay là làm trợ lý cho cậu bưng bê trà nước hả?

-Được nha, cũng không tệ nha. Cậu đến đây, tôi đảm bảo cho cậu đãi ngộ so với cái cái trường học nhỏ bé kia tốt hơn nhiều lần đấy.

Tần Di giọng điệu một bộ lời thề son sắt, qua điện thoại cũng có thể tưởng tượng cô lúc này mặt mày hớn hở.

Giang Cửu cũng lười tranh luận với cô rồi. Vừa hay lúc này cũng đã đi tới trạm xe buýt, mắt nhìn thấy chuyến xe buýt quen thuộc đã đến, trên xe ồn ào cô cũng không muốn buôn điện thoại, liền qua loa định nói hai ba câu tranh thủ thời gian rồi cúp máy. Nhưng mà vừa định chào tạm biệt lại đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng hướng điện thoại gọi giật lại một tiếng:

-Tần Di, gượm một chút...!

-Ơi, nói đi, tôi còn chưa có tắt.

Tần Di cũng không có thói quen ngắt điện thoại trước, vì vậy rất nhanh liền trả lời.

Giang Cửu liếc nhìn còn một chỗ ngồi trên xe buýt, do dự một chút lại không có đi lên, quay người tiếp tục nói chuyện điện thoại;

-Tần Di, tôi có nhớ trước đây cậu từng bảo ông của cậu là giáo sư? Ông ấy dạy cái gì đó?

Thấy cô hỏi vấn đề này, Tần Di cảm thấy kỳ lạ nhưng mà vẫn trả lời:

-À, ông nội của tôi á? Ông ấy trước ở trường dạy văn học cổ đại đấy. Nhưng mà bây giờ ông lớn tuổi, đã sớm về hưu, ở nhà làm vườn chăm sóc cây cỏ rồi.

Trả lời xong rồi vẫn không nhịn được tò mò hỏi lại một câu:

-Cậu hỏi cái này làm gì? Không lẽ lại muốn học thêm nghiên cứu sinh, trước hỏi thăm một chút à?

Giang Cửu lắc đầu cười nói:

-Hoàn cảnh của tôi như thế nào cậu không phải không rõ, ở đâu còn có thời gian để học nghiên cứu sinh chứ. Tôi chỉ là muốn hỏi ông của cậu có hay không bằng cấp lịch sử hay giáo sư khảo cổ gì đó... À, tốt nhất là giải đồ cổ!

-Hở? Không lẽ cậu từ đâu vác được món đồ cổ về nhà cần xem xét hay sao?

Nghe cô nói như vậy, Tần Di thực sự tò mò rồi.

Giang cửu nghe xong liền híp mắt cười, cô thật sự là có thứ đồ cổ cần xem xét, chỉ có điều đồ cổ này không phải là món đồ mà là một người đang sống sờ sờ thôi.

Đương nhiên lời này không thể nói, vì vậy cười cười nói:

-Không phải tôi, là một người bạn vô tình lấy được, cũng không biết thật giả, cho nên nhờ tôi tìm người hỏi một chút, vừa hay hôm nay cậu gọi tới tôi liền nghĩ ngay đến ông nội của cậu.

Tần Di nghe xong nửa tin nửa ngờ, Giang Cửu này lúc học đại học hầu như đều cống hiến cho học hành, đừng nói là chưa có một mảnh tình vắt vai, trừ cô ra thậm chí còn không có một người nào gọi là bạn bè. Tự nhiên bây giờ thình lình nói đã có một người bạn, hơn nữa lại còn như vậy để tâm hỏi thăm những chuyện này. Tần Di thật sự là thấy không tin nổi.

Nhưng mà nửa tin nửa ngờ, Tần Di vẫn cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó trả lời:

-Cậu hỏi cũng đúng chỗ rồi. Ông nội của tôi có một người bạn đối với chuyện này rất có nghiên cứu, nhưng mà ông ấy không phải là giáo sư trường học mà là chuyên gia ở đội khảo cổ đấy.

Giang Cửu nghe xong mắt sáng ngời, liền nhờ Tần Di giúp cô nhờ người. Tần Di cũng không từ chối, miệng nói đồng ý, hẹn khi nào hỏi tốt được sẽ thông báo lại cho cô.

Tắt điện thoại, Giang Cửu trong lòng cảm thấy an tâm hơn nhiều. Bởi vì ngoài Tần Di ra, hình như cô cũng không tìm được người nào để nhờ giúp đỡ.

Thật sự đêm qua Sở Thiều đã mang bộ váy áo kia đưa cho cô, dặn cô bán đi đổi tiền. Giang Cửu lúc ấy chỉ đến nhìn xem, toàn bộ sự chú ý đều bị Sở Thiều thu hút nên không để ý đến. Hôm nay nhìn kỹ mới thấy cái váy này tuy rằng chói mắt tưởng như bình thường, thật sự đường may chất vải cực kỳ đẹp, có thể gọi là một tuyệt tác nghệ thuật xa xỉ. Cô tuy rằng không có khả năng phân biệt đồ cổ, nhưng mà nhìn qua cũng cảm nhận được giá trị của nó không phải là ít.

Đương nhiên, chưa xác định được kỹ lưỡng, Giang Cửu cũng không tính đem cái váy này bán đi, dù sao cũng là đồ vật cá nhân của Sở Thiều. Nhưng mà tìm người giám định một chút cũng không sao, bởi vì cô muốn xác định xem câu chuyện kia của Sở Thiều cuối cùng là thật hay là giả.

Đã có thể tìm được cao nhân giám định chuyên nghiệp, sự thật như thế nào đã ở trong tầm tay. Tâm tình của Giang Cửu cũng đã rõ ràng thông suốt. Tuy rằng không hiểu vì sao cô lại không lo lắng về kết quả giám định, dường như chính cô đã tin tưởng kết quả kia chắc chắn giống như mình nghĩ vậy.

Cất điện thoại quay đầu lại, vừa lúc thấy một chuyến xe buýt khác về nhà mình trờ tới, Giang Cửu tâm tình rất tốt nhảy lên, phát hiện chiếc xe này rất đông, phải đứng lách vào, ngay cả như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng đang tốt của cô.

Ở nhà, vậy mà còn có một người đang chờ cô trở về đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top