Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Công chúa buổi sáng tốt lành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


KẾ HOẠCH THEO ĐUỔI PHÒ MÃ CỦA CÔNG CHÚAChương 9: Công chúa buổi sáng tốt lành.

Tác giả: Hoặc Hữu Hứa Nhất Thiên

Chuyển ngữ: Nhất Tiếu Khuynh Ca

Thứ bảy là một ngày đẹp trời, từ lúc sáng sớm khi ánh nắng ấm áp đầu tiên chiếu tỏa, cả thành phố trở nên sáng bừng, báo hiệu một ngày thích hợp để tất cả mọi người có thể ra ngoài.

Ánh nắng mặt trời ôn hòa chiếu qua những khe hở của bức màn rơi rớt vào phòng khách nhà Giang Cửu. Sau đó từ từ chiếu rõ gương mặt của người đang nằm ngủ say sưa, dường như cảm nhận được ánh mặt trời chói mắt, người nọ giật giật mí mắt nhưng cũng không hề mở ra, xoay người vùi đầu vào trong chăn. Bướng bỉnh tiếp tục việc ngủ nướng.

Ngủ trên ghế sô pha liền hai ngày, cảm giác của Giang Cửu cũng không thấy tốt hơn. Tuy rằng cô còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, ngủ vài ngày trên ghế sô pha có lẽ cũng không sao, nhưng mà hôm qua không cẩn thận bị sái cổ rồi, lúc nãy nằm nghiêng người mới cảm nhận được cần cổ rút lại nhói đau. Nhưng mà vẫn rất mịt mờ buồn ngủ cho nên cô cũng không muốn quan tâm đến.

Cho đến khi đồng hồ treo tường chỉ đúng mười giờ, Giang Cửu cuối cùng bị cơn đau cổ cùng dạ dày trống rỗng réo gào đến tỉnh. Sau đó liền ngủ không nổi nữa, tuy rằng mãi mới được một ngày nghỉ, thật sự rất muốn nằm ườn trên giường cả ngày, cho dù cái cổ đau nhức nhắc nhở cô nên nghỉ ngơi thật tốt...

Cuối cùng Giang Cửu mở to mắt, đồng thời nhìn thấy gương mặt tuyệt đẹp của Sở Thiều đang chăm chú lật từ điển đập vào mắt, cô mới nhớ hôm nay phải rời giường ra ngoài. Bởi vì cô cần phải mua nội y mới cho Sở Thiều mặc, cũng bởi vì cô cần đi mua gấp một chiếc giường xếp – mới nằm ngủ sô pha hai ngày đã bị sái cổ rồi, bây giờ cô cần ngay một cái giường tử tế để tự an ủi nha.

Cho dù hiện giờ tâm hồn đều thả trôi vào trong quyển từ điển dày cộp kia, nhưng Sở Thiều vẫn rất nhạy cảm, Giang Cửu nhìn nàng một cái ánh mắt cũng bị nàng nhận ra. Vì vậy Sở Thiều ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc thấy được dáng vẻ lơ mơ vừa mới tỉnh dậy của Giang Cửu.

Đôi mắt mở to mơ màng ngái ngủ, nửa nằm nửa ngồi ôm lấy chăn, khuôn mặt mịt mờ rất vô tội...

Vẻ mặt ngơ ngác của Giang Cửu khi này hoàn toàn không có vẻ tinh anh lúc bình thường. Nhưng lọt vào trong mắt Sở Thiều lại vô cùng thân quen. Thân thuộc đến nỗi Sở Thiều tâm trạng mềm nhũn, nửa chua xót, nửa nhói đau, khiến nàng suýt nữa không kìm được đứng dậy đi qua ôm chầm lấy người nọ.

Nhưng mà Sở Thiều hiểu rõ, bây giờ còn chưa đến lúc. Hai người gặp lại mới hai ngày, mà Giang Cửu đã mất đi tất cả trí nhớ có quan hệ đến nàng và Sở Quốc. Cho dù dựa vào thói quen và tình cảm khắc sâu trong tiềm thức, nàng thành công cùng Giang Cửu chung sống, cũng dần dần nàng có thể ỷ lại vào cô như lúc đầu, nhưng thời gian hiện tại vẫn còn quá sớm.

Cố dằn xuống tình cảm cuộn trào tận sâu trong đáy lòng. Sở Thiều buông lỏng ngón tay đang nắm chặt quyển từ điển, lại khẽ nở ra một nụ cười nhàn nhạt yếu ớt quyến rũ, khẽ nói:

-Tỉnh rồi?

Ngắn ngủn hai từ, lại dường như cố dấu cũng không thể che được sự cưng chiều ở trong lời nói. Giây phút này Giang Cửu còn đang mơ màng, nghe được giọng nói này theo bản năng híp mắt đáp lại: "Ừm", sau đó ngẩng đầu tìm người.

Sở Thiều nhìn thấy hành động này của Giang Cửu, cuối cùng không nhịn được đứng lên đi tới, bởi vì động tác này của cô thật sự quá quen thuộc!

Lúc trước hai người vợ chồng chung chăn chung gối vài chục năm, nàng có thói quen sáng sớm dậy tập võ, sau đó xử lý công vụ, nhưng Giang Cửu tính tình lười nhác, không có việc gì mỗi ngày liền ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy. Thời gian hai người bắt đầu hoạt động hằng ngày không bao giờ cùng lúc nhưng quan hệ vẫn vô cùng thân mật. Bởi vì Sở Thiều cho dù có bận rộn đến đâu, mỗi ngày đều nhớ rõ tự mình qua gọi cô rời giường.

Lần nào Giang Cửu tỉnh dậy cũng là dáng vẻ mờ mịt, đôi mắt mơ màng vô tội. Nàng sẽ yên lặng đứng ở một bên ngắm nhìn một lúc sau đó nhàn nhạt hỏi một câu: "Tỉnh rồi?". Giang Cửu lần nào cũng mơ màng "Ừm" một tiếng đáp lại, sau đó lại lờ đờ đưa mắt lên tìm người, cho đến khi tìm thấy nàng đứng ở bên giường liền nhào tới ôm lấy eo nàng cọ cọ, lên tiếng chào:

-Công chúa buổi sáng tốt lành!

Vừa không may hôm nay Giang Cửu ngủ bị sái cố rồi, lúc nàng quay đầu tìm người cổ liền bị kéo một phát khiến cô đau muốn nhăn răng méo miệng, tự nhiên tỉnh cả ngủ, lúc định uốn éo cổ đưa tay đến, Giang Cửu đã thực sự tỉnh táo, ý thức liền trở lại, vì vậy tất cả hành động theo bản năng liền không xảy ra.

Nhìn Giang Cửu nhếch miệng xoa cổ, Sở Thiều nếu nói trong lòng không thất vọng thì là nói dối. Thế nhưng nàng chỉ có thể nhắc nhở chính mình, thời cơ chưa tới không thể nóng vội.

Bị sái cổ thật sự không dễ chịu gì, đưa tay bóp càng làm toàn bộ cổ, bả vai, tiếp theo là cả cánh tay đều đau đớn nhức buốt, làm cho người ta vô cùng khó chịu. Thế nhưng không có cách nào xoa nắn, có lẽ cả ngày nay không thể nhúc nhích được cổ rồi. Mà cô còn phải mang Sở Thiều ra phố mua sắm, cũng không thể với tình trạng cái cổ như thế này nha.

Trong lòng nghĩ đến việc tối qua tự dưng bị sái cổ thật xui xẻo, lại nhận thấy trên cổ có cảm giác mát lạnh làm Giang Cửu hơi giật mình, bàn tay đang đặt trên cổ theo phản xạ rụt lại, đồng thời cảm giác mát lạnh kia lại trờ tới.

Đầu ngón tay tinh tế tỉ mỉ, lực nắn dịu dàng, xoa đúng chỗ không sai chút nào. Sở Thiều chỉ nhẹ nhàng vuốt ve một lúc, Giang Cửu liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cô cũng không khách sáo, híp mắt hưởng thụ. Cho đến khi Sở Thiều dừng lại, Giang Cửu thử lắc lắc cổ, tuy rằng còn hơi đau một chút nhưng so với lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều rồi.

-Không còn đau nữa, cô thật lợi hại, cảm ơn nha!

Giang Cửu vui mừng cười ha ha, dáng vẻ ngốc nghếch lúc trước cũng không còn nữa.

Sở Thiều hơi cụp mi mắt, giọng nói thản nhiên:

-Không cần cảm ơn.

Nói rồi lại quay người ngồi xuống tiếp tục lật từ điển xem chữ.

Giang Cửu nhìn gương mặt điềm tĩnh tuyệt đẹp của Sở Thiều, đột nhiên cảm thấy ảo giác dường như lúc nãy khi cô ấy đứng đó có chút buồn bã.

Đợi Giang Cửu sắp xếp xong, vừa chuẩn bị tốt bữa sáng, đồng hồ treo tường đã chỉ hướng mười một giờ. Nói một cách khác, bữa sáng này kỳ thực có thể gọi là bữa trưa luôn rồi.

Giang Cửu thật ra là một người rất lười, mọi khi đến chủ nhật toàn ngủ nướng bỏ ăn hai bữa là việc quá bình thường. Nhưng mà hôm nay cô quên mất trong nhà còn có Sở Thiều, mà Sở Thiều ngoại trừ thái thịt cắt rau củ thì hoàn toàn không biết nấu nướng gì, cho nên chỉ có thể nhịn đói chờ cô tỉnh dậy.

Đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, Giang Cửu rất chi là áy náy, tâm tình không biết vì sao lại cảm thấy một chút đau lòng. Vì vậy liền làm một bữa sáng rất phong phú, còn bảo với Sở Thiều lần sau cô mà còn ngủ quên có thể gọi cô dậy sớm.

Khi ấy Sở Thiều lại chỉ cười khẽ, cũng không nói gì, cũng không đồng ý, dáng vẻ như trước thưởng thức Giang Cửu đang tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng. Dường như đói bụng một chút đối với nàng mà nói cũng không ảnh hưởng gì. Vì vậy Giang Cửu thầm nghĩ đối với vị trí công chúa điện hạ như Sở Thiều mà nói, nàng kia nhất định phải là rất nóng giận rồi.

Sau khi ăn xong vẫn là Giang Cửu dọn rửa bát đũa. Sau đó hai người thay quần áo, trước khi đi ra ngoài nhìn thời gian cũng đã gần mười hai giờ rồi. Đồ đạc hôm nay cần mua có lẽ không tốn quá nhiều thời gian, thuận tiện mua thêm đồ ăn về làm cơm tối là vừa.

Cả ngày hôm qua giữa trưa và buổi tối, Giang Cửu cùng Sở Thiều đã hợp tác nấu tất cả hai bữa cơm. Giang Cửu dường như có chút lưu luyến loại cảm giác này rồi, so với mọi khi trong nhà vắng tanh chỉ có mỗi một mình bây giờ không cần lo lắng nấu nhiều đồ ăn không hết. Lúc nấu cơm có người ở bên cạnh phụ giúp, lúc đang tập trung bận rộn vô tình còn có thể phát hiện người kia đang ôn nhu ngắm nhìn mình chăm chú. Cái loại cảm giác nhẹ nhàng, dịu dàng ấm áp này lại để cho Giang Cửu luôn cô đơn không có người thân này không thể không lưu luyến.

Khoảnh khắc nắm tay Sở Thiều đi ra ngoài này, Giang Cửu tự nhiên cảm giác, nếu như có một ngày Sở Thiều lại biến mất khỏi bên cạnh cô, có lẽ cô sẽ rất không quen nha. Cho dù người này cũng mới ở bên cạnh cô hai ngày nay mà thôi, thế nhưng dường như cô cảm thấy hiện hữu thói quen ở bên cạnh cô ấy, Cô đối với Sở Thiều, đã sinh ra nhung nhớ.

Căn hộ Giang Cửu ở cũng xây dựng được mười mấy năm rồi, bước theo bậc thang các lầu, tổng cộng có mười tầng, nhà Giang Cửu ở lầu ba. Hai người nắm tay nhau đi xuống dưới lầu cũng mất hết hai phút. Còn chưa ra tới cổng chính đã có thể thấy ánh nắng tươi sáng ở bên ngoài, thời tiết cực kỳ tốt, bởi vậy tâm trạng cũng tự giác tốt hơn.

-Hôm nay chúng ta định đi đâu?

Ra đến cửa Sở Thiều mới mở miệng hỏi.

Giang Cửu giật giật mắt, đột nhiên nở nụ cười xấu xa:

-Hôm nay á? Chúng ta đi ra ngoài đương nhiên là muốn mua nội y cho cô đó, hôm nọ không phải chưa chọn được sao?

Nghe Giang Cửu nói đến đây, Sở Thiều trên mặt không giấu được thoáng hiện lên vẻ bối rối, nhưng mà hiện giờ nàng đã điều chỉnh tâm trạng ngay ngắn, không giống lần trước kìm không được xấu hổ đỏ mặt, vẻ bối rối kia cũng chỉ trong thoáng chốc. Sau đó rất nhanh, cô khôi phục được dáng vẻ lạnh nhạt ngày thường, chỉ là không tiếp tục hỏi nữa.

Trêu ghẹo thất bại! Giang Cửu không thể trông thấy lại vẻ ngượng ngùng hiện lên trên mặt Sở Thiều liền tỏ ra rất thất vọng. Đang định cố gắng nghĩ xem nên nói cái gì thì chợt nghe thấy phía bên trái không xa vọng đến tiếng gọi:

-A Cửu!

Giọng nói có chút quen thuộc, xưng hô cũng rất thân quen. Giang Cửu vì vậy tròn mắt nhìn về phía cất tiếng gọi, vừa trông thất một người mặc áo sơ mi, quần âu đen, đi giày đen, đeo kính râm cũng màu đen, đang hướng về phía mình đi tới.

Nhận ra người nọ, Giang Cửu nhịn không được nhếch miệng cười, mở miệng ra chính là lời trêu đùa:

-Tần Di, nhà của cậu đưa công ty cho cậu tàn phá rốt cuộc không chống nổi cho nên cậu đổi qua gia nhập xã hội đen hả?

Tần Di đi thêm hai ba bước đến, tháo kính râm xuống toét miệng cười:

-A Cửu cậu thấy thế nào? Trông tôi có phải rất đẹp trai hay không?

-Tôi chỉ cảm thấy cậu rất hai phai.

Giang Cửu làm động tác buồn nôn.

Tần Di lườm một phát, giương một tay lên làm động tác:

-Cắt! Cậu là đồ không biết thưởng thức sắc đẹp!

Nói xong liếc nhìn Sở Thiều đang đứng ở bên cạnh, vì vậy lại hỏi:

-A Cửu, người đẹp này chính là người bạn mà cậu nói?

Quay qua nhìn Sở Thiều, Giang Cửu cũng không biết ánh mắt mình dịu dàng hơn rất nhiều, cô cười nói:

-Đúng vậy nha, cô ấy là Sở Thiều.

Nói xong lại giới thiệu với Sở Thiều:

-Com mụ dở hơi này tên gọi là Tần Di.

Thấy biểu hiện của Giang Cửu như vậy, ánh mắt của Tần Di lập tức lóe lên, nhanh chóng vừa cười vừa hướng Sở Thiều đưa tay ra:

-Người đẹp cô mạnh khỏe, tôi là Tần Di, đừng nghe đứa tự kỷ này nói xấu tôi, tôi đây rất là đứng đắn đàng hoàng.

Sở Thiều cũng không nhận ra lúc nãy người trước mặt có thái độ không đúng, nàng khẽ mỉm cười, cả người tỏa ra vẻ dịu dàng, nhìn TV nàng đã biết bắt tay là lễ nghi ở nơi này, thế nên cũng duỗi ra bàn tay nhẹ nhàng nắm lại tay Tần Di, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe:

-Xin chào, Tần Di.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top