Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Liên Hợp Khu Bắc Bộ ổn định, Lục Kha Nhiên và Phí Thẩm Nguyên tổ chức hôn lễ.

Hôn lễ được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, địa điểm được chọn là lâu đài trên một hòn đảo nhỏ. Chủ đề của hôn lễ là mối tình đầu, vì vậy bắt đầu từ thảm đỏ ở lối vào lâu đài, kéo dài đến bên trong hôn lễ, cho đến địa điểm tổ chức sự kiện ở hoa viên phía sau lâu đài, nơi nơi đều phủ kín hoa tươi, vô cùng lãng mạn.

Khổng Tuyết Nhi và Dụ Ngôn mang theo con gái Dụ Kiều được mời đến tham dự.

Trên đường đến hôn lễ sẽ đi qua một cổng hoa được xây dựng đặc biệt, những cành hoa hồng nhạt được quấn quanh khung bằng kim loại, những đáo hoa và cành lá mềm mại rũ xuống, tựa như mộng cảnh.

Khổng Tuyết Nhi nhìn biển hoa hồng nhạt trước mặt, nhịn không được cảm thán, "Lúc trước khi em và người kết hôn, trong nhà thờ chỉ có mấy chục người. Không có hoa tươi, không có tiếng vỗ tay, thậm chí điện cũng không có."

Dụ Ngôn cúi thấp mặt, không trả lời.

Dụ Kiều bốn tuổi đang được Khổng Tuyết Nhi dắt tay, cô bé nghe vậy liền ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nói ra nghi hoặc của mình, "Có phải vì lúc đó mommy và mẹ rất nghèo không?"

Khổng Tuyết Nhi cúi đầu, ôn nhu đáp, "Không có đâu, mẹ của con vẫn luôn rất có tiền. Chỉ có điều người ta không thích mommy thôi."

Dụ Kiều đảo đôi mắt to, liếc liếc Dụ Ngôn một cái, hừ hừ nói, "Mommy xinh đẹp như vậy, người có mắt đều sẽ thích mommy."

Dụ-không-có-mắt-Ngôn, "..."

Hai mẹ con này, thật là.

Khổng Tuyết Nhi nhìn thấy Dụ Ngôn vẫn không nói gì, nàng tiếp tục, "Sau này, khi mẹ con đưa nhẫn kết hôn cho mommy, liền ở ngay trong phòng ngủ nhỏ hẹp trên căn cứ Sao Hỏa. Mẹ con vừa làm xong việc, lúc trở về thì ném vào tay mommy thứ gì đó, nói rằng đây là nhẫn kết hôn. Lúc đó căn phòng tối đen như mực, không có hoa, không có bầu không khí, không có lời tỏ tình."

Dụ Ngôn rốt cuộc cũng mở miệng, "Không có ném, tôi đã mang nó cho em mà."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Có gì khác nhau sao? Kết hôn nhiều năm như vậy, người thậm chí ngay cả câu tôi yêu em cũng chưa từng nói qua."

Khổng Tuyết Nhi vừa nói vừa cúi thấp mặt, vẻ mặt buồn rầu, "Số em thật khổ. Không có cầu hôn, không có hôn lễ, ngay cả lãng mạn cũng không có."

Dụ Kiều lập tức nắm chặt tay Khổng Tuyết Nhi, "Mommy không khổ, Kiều Kiều yêu mommy, Kiều Kiều yêu mommy nhất."

Khổng Tuyết Nhi khom lưng ôm Dụ Kiều lên, "Vẫn là con gái ngoan, mommy cũng yêu Kiều Kiều. Đi thôi, mommy dẫn con đi ăn bánh kem..."

Khổng Tuyết Nhi bước nhanh hơn, đi về phía trước.

Dụ Ngôn đuổi theo hai bước, mấy giây sau mới nói, "Sau này tôi sẽ bổ sung."

Vẻ mặt Khổng Tuyết Nhi vẫn ảm đạm, "Sau này là khi nào? Mỗi ngày người đều bận rộn như vậy, đến ngày cuối tuần cũng không thể hoàn toàn ở bên em với Kiều Kiều... Đúng không, Kiều Kiều?"

Dụ Kiều rất hợp tác mà gật đầu thật mạnh, "Vâng!"

Dụ Ngôn bất đắc dĩ, cô nắm lấy cổ tay của Khổng Tuyết Nhi, muốn giải thích vài câu, nhưng lại phát hiện không có cách nào phản bác. Cô thực sự bận rộn mỗi ngày, thậm chí có lúc còn phải đi công tác ba, bốn ngày đến tận một tuần.

Cô thực sự dành quá ít thời gian cho vợ và con gái của mình.

Khổng Tuyết Nhi nhìn chằm chằm tay của Dụ Ngôn, "Làm phiền Dụ Tổng Thống nói chuyện thôi là được rồi, không cần động tay động chân với người ta như vậy nha."

Dụ Ngôn nói, "Em đừng vậy mà."

Ngay khi Khổng Tuyết Nhi vừa muốn nói tiếp, bên cạnh đột nhiên có người nhiệt tình gọi một tiếng, "Ôi, Dụ Tổng Thống!"

Người đến là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, bên cạnh còn có Bộ trưởng Bộ Tài chính và một số nghị viên khác.

Dụ Ngôn không thể không đáp lại lời tiếp đón của bọn họ.

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười và đứng cùng cô một lúc, sau đó nàng lấy cớ đứa nhỏ đang đói để thoát ra khỏi vòng giao thiệp.

Nàng từng là khách quen trong vòng giao thiệp, đặc biệt là khi Liên Hợp Khu Bắc Bộ mới thành lập, nàng đã cùng Dụ Ngôn tham dự nhiều bữa tiệc dạ hội khác nhau, thâm nhập vào nhiều vòng xã hội, thu hút người từ mọi tầng lớp.

Mấy năm nay cục diện đã ổn định, hơn nữa con gái đang dần dần lớn lên, cần thêm nhiều sự bầu bạn của bậc phụ huynh, Khổng Tuyết Nhi cũng từ từ không lui tới những nơi này nữa. Chỉ là Dụ Ngôn càng ngày càng bận rộn hơn, hận không thể tự tay làm hết mọi việc.

Khổng Tuyết Nhi mang theo Dụ Kiều đi ăn, trên đường gặp mấy phu nhân cũng mang theo con, đối phương chủ động hàn huyên trò chuyện, Khổng Tuyết Nhi đành phải đáp lại mấy chuyện về quần áo, trang sức, cũng như kinh nghiệm nuôi dạy con cái.

Lễ cưới bắt đầu vào lúc 11:13:14, ví von một đời một kiếp, mặc dù lỗi thời nhưng vẫn là có tâm.

Mười một giờ, Khổng Tuyết Nhi bước vào sảnh hôn lễ.

Chỗ ngồi của họ ở bên trái sân khấu hôn lễ, Khổng Tuyết Nhi và Dụ Kiều ngồi đợi một lúc mới thấy Dụ Ngôn đến đây.

Khổng Tuyết Nhi nhìn cô một cái, nhưng không nói gì. Đôi vợ vợ già, thật ra cũng không có gì để nói, nhưng Dụ Ngôn lại hiểu lầm rằng Khổng Tuyết Nhi vẫn còn tức giận.

Sau vài giây, cô chủ động nói, "Tôi đã nói với thư ký, lịch trình tháng sau đã để trống rồi."

Khổng Tuyết Nhi biết rõ còn cố ý hỏi, "Dụ Tổng Thống chừa thời gian ra để làm gì vậy? Rốt cuộc cũng cho phép bản thân nghỉ ngơi rồi sao?"

Dụ Ngôn nghĩ thầm quả nhiên vợ mình vẫn còn đang tức giận vì chuyện này, vì vậy cô giữ chặt tay Khổng Tuyết Nhi và nói, "Tụi mình bổ sung một cái hôn lễ đi."

Khổng Tuyết Nhi hỏi, "Chỉ có hôn lễ thôi à?"

Dụ Ngôn nhớ lại những gì Khổng Tuyết Nhi đã nói lúc ở cổng vào, vì vậy cô nói thêm, "Còn có cầu hôn."

Khổng Tuyết Nhi nhìn Dụ Ngôn rồi mỉm cười, lại đột nhiên biểu lộ vẻ hiểu rõ lòng người, "Sẽ không làm Tổng Thống đại nhân đây phải miễn cưỡng đấy chứ? Dù sao thì người cũng rất bận."

"Sẽ không." Dụ Ngôn siết chặt tay Khổng Tuyết Nhi, im lặng một lúc rồi nói thêm một câu, "Gần đây em càng ngày càng thất thường."

Làm cho Khổng Tuyết Nhi tức giận véo một cái vào lòng bàn tay của Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn nhịn không được phải bật cười, cô gắt gao nắm lấy tay Khổng Tuyết Nhi.

"Con cũng muốn được nắm tay!" Dụ Kiều ở một bên duỗi hai tay ra gọi, "Con cũng muốn được mẹ nắm tay."

Dụ Ngôn nhéo nhéo má Dụ Kiều, trực tiếp ôm cô bé ngồi ở trên đùi, một tay ôm Dụ Kiều, tay kia nắm tay Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi kéo chiếc váy nhỏ lộn xộn của Dụ Kiều lại cho gọn gàng, trong lúc đó nàng ngước mắt liếc nhìn Dụ Ngôn, phát hiện người kia cũng đang nhìn mình, vì thế liền nhịn không được mà cong cong khóe môi.

Dụ Ngôn cũng cười cười theo nàng, nhẹ nhàng lắc lư đôi tay đang nắm chặt của mình và Khổng Tuyết Nhi.

**

Một buổi tối sau đó vài ngày.

Sau khi Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi hoàn thành công việc, cô cất tiếng hòi, "Về hôn lễ, em muốn như thế nào?"

Khổng Tuyết Nhi không chút nghĩ ngợi liền đáp lại, "Xa hoa, xa xỉ, làm cho cả thế giới phải hâm mộ."

Nàng quay đầu nhìn Dụ Ngôn đang nằm ở một bên, vô cùng nghiêm túc hỏi, "Không biết Tổng Thống đại nhân có sẵn lòng chi tiền hay không, nếu như Tổng Thống đại nhân không sẵn lòng thì cũng không sao. Dù sao chúng ta cũng là vợ vợ già, tình cảm cũng không còn mãnh liệt..."

Dụ Ngôn quay lại và nhìn Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi chớp mắt, còn chưa kịp giả vờ ngây thơ, Dụ Ngôn đột nhiên xoay người đè lên người nàng, cô cúi mặt đến gần đáp, "Tôi quả thật không sẵn lòng, nhưng em có thể mang thứ khác đến để trao đổi."

Khổng Tuyết Nhi đặt tay lên vai Dụ Ngôn, vuốt ve dọc theo đường vai đến xương quai xanh, "Trao đổi? Dùng cái gì để đổi?"

Dụ Ngôn nhìn chằm chằm Khổng Tuyết Nhi, không nói lời nào, cô trực tiếp thò tay vào chăn bông, nắm lấy đùi Khổng Tuyết Nhi, nhấc lên rồi tách ra...

Đêm nay đôi vợ vợ già tình cảm mãnh liệt rồi mặn nồng một phen. Ngày hôm sau Dụ tổng Thống liền bắt tay chuẩn bị cho một hôn lễ xa hoa bậc nhất.

Về hôn lễ này, Dụ Ngôn đã giữ bí mật suốt quá trình, Khổng Tuyết Nhi cái gì cũng không rõ ràng lắm, nàng cũng cố tình không hỏi han gì, chờ thêm một tháng nữa để thu hoạch bất ngờ.

Kỷ nghỉ của Dụ Ngôn, cuối cùng cũng đến như dự kiến.

Sau ngày làm việc cuối cùng, cô trở về cùng Khổng Tuyết Nhi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị lên đường vào sáng sớm mai.

Thật ra Khổng Tuyết Nhi đã thu thập xong một vài thứ, nhưng vẫn chưa chuẩn bị quần áo và những thứ khác liên quan đến thời tiết, vì vậy nàng mới hỏi Dụ Ngôn họ sẽ đi đâu.

Dụ Ngôn nói, "Tôi vẫn chưa thể nói cho em biết được."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Nhưng em muốn chuẩn bị quần áo, người phải nói cho em biết ở đó là mùa đông hay hè chứ?"

Dụ Ngôn nghĩ nghĩ rồi đáp lại, "Mùa hè nhưng không quá nóng, có thể mặc váy."

Khổng Tuyết Nhi gật đầu, sau đó quay sang nói với Dụ Kiều, "Kiều Kiều, đi nào, lấy chiếc váy xinh đẹp nhất của con lại đây."

"Vâng ạ!" Dụ Kiều vui vẻ đáp , xoay người chạy lên lầu.

"Chờ đã." Dụ Ngôn ngăn cô bé lại, vẻ mặt do dự, "Ở đó có chút nguy hiểm, Kiều Kiều, con..."

Dụ Kiều lập tức đáp lại, "Kiều Kiều không sợ nguy hiểm. Kiều Kiều muốn tham dự hôn lễ quý giá nhất của mẹ và mommy."

Dụ Ngôn mấp máy môi, có chút khó nói không thể mở miệng.

Khổng Tuyết Nhi kéo kéo cổ tay cô, nhỏ giọng hỏi, "Đi đâu lại nguy hiểm như vậy, Kiều Kiều không thể đi cùng sao?"

Dụ Ngôn im lặng hai giây rồi đáp, "Vũ trụ."

Khổng Tuyết Nhi sửng sốt. Tổ chức hôn lễ ngoài vũ trụ cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ. Muốn tổ chức một hôn lễ ngoài Trái Đất không phải quá khó khăn, nhưng dù sao làm bất cứ thứ gì ở vũ trụ cũng đều cần đốt tiền, chỉ là rất khó để thực hiện hôn lễ một cách đẹp mắt.

"Vũ trụ cũng không tính là nguy hiểm," Khổng Tuyết Nhi lấy lại tinh thần liền hỏi, "Tại sao người không để Kiều Kiều đi?"

Dụ Ngôn rất chuyên nghiệp mà duy trì cảm giác bí ẩn, cô nói, "Một nơi nguy hiểm ngoài không gian."

Khổng Tuyết Nhi, "... Nhưng nếu người không để Kiều Kiều đi, con bé sẽ rất buồn. Cùng lắm thì lúc đó để con bé ở lại phi thuyền là được, chỉ hai tụi mình ra ngoài thôi."

Dụ Ngôn im lặng.

Khổng Tuyết Nhi ngạc nhiên, "Không phải là trên đường đi cũng rất nguy hiểm đấy chứ?"

Dụ Ngôn lắc đầu, cô dời tầm mắt sang chỗ khác, "Tôi chỉ tính toán đi cùng em."

Ý là, cô định bỏ lại con gái mình, cùng Khổng Tuyết Nhi hai người một thế giới.

Khổng Tuyết Nhi vừa cảm động vừa buồn cười, "Người muốn bỏ mặc con gái mình sao?"

Dụ Ngôn đáp, "Một tháng thôi mà."

Khổng Tuyết Nhi không thể nhịn được cười, "Nhưng bóng ma tâm lý mà người để lại cho con sẽ kéo dài cả đời. Con bé sau này có lớn lên, nó cũng sẽ không quên việc người đã bỏ lại nó mà ra ngoài chơi đâu."

Dụ Ngôn phản bác lại, "Thì cũng đâu có sao, con bé sau này cũng phải kết hôn rồi rời đi mà."

Khổng Tuyết Nhi dừng lại, nàng còn không có nghĩ xa đến thế.

"Như vậy cũng không được. Không thể để Kiều Kiều ở nhà một mình."

Dụ Ngôn không nói gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ rằng xem ra đã đến lúc phải sinh em gái rồi. Nếu vậy, lần sau khi cô và Khổng Tuyết Nhi muốn ra ngoài, sẽ không phải để con gái ở nhà một mình, mà là ở nhà hai mình.

Kiều Kiều cuối cùng cũng được lên phi thuyền dưới sự kiên trì của Khổng Tuyết Nhi.

Đây là lần đầu tiên cô bé được ra ngoài không gian, trên đường vô cùng mới mẻ, cô bé nhìn thấy cái gì cũng đều tò mò, lôi kéo Khổng Tuyết Nhi để hỏi han, luôn miệng không ngừng.

Mà Khổng Tuyết Nhi bận rộn trả lời cô bé, trên đường cũng không nhìn đến Dụ Ngôn lần nào.

Lần này ra ngoài, Dụ Ngôn hoàn toàn gác lại công việc, ngay cả liên lạc cũng tạm thời bị gián đoạn, chỉ để lại số điện thoại liên lạc khẩn cấp. Cô không có công việc trong tay, lại chỉ có thể nhìn Khổng Tuyết Nhi và Dụ Kiều nói chuyện vụn vặt với nhau, hoàn toàn không ai để ý đến cô.

Trong lòng Dụ Ngôn rất khó chịu, nhưng cô không nói gì, trầm mặc lại càng quyết tâm muốn sinh một đứa em gái.

Lần này phi thuyền bay suốt một tuần, cuối cùng dừng lại tại Sao Thiên Vương.

Khổng Tuyết Nhi nhìn ngôi sao băng khổng lồ màu xanh lam qua cửa sổ, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.

Hành tinh này to lớn và lạnh lẽo, còn có từ trường kỳ lạ, là nơi mà con người chưa thể đặt chân đến trong lúc này, không chỉ thực sự hoang vắng mà còn vô cùng nguy hiểm.

Dụ Ngôn lại đưa nàng đến đây để tổ chức hôn lễ, độc đáo thì độc đáo, nhưng nơi này cũng không có gì lãng mạn. Chỉ có hoang vắng vô hạn vô biên và giá lạnh rét buốt.

Dụ Ngôn để Dụ Kiều ở lại phi thuyền, cùng Khổng Tuyết Nhi hai người dùng tàu vũ trụ rời khỏi phi thuyền, lái về phía Sao Thiên Vương.

Cho đến hiện tại, Khổng Tuyết Nhi vô cùng vô cùng bình tĩnh, thậm chí không hề mong đợi điều "bất ngờ" gì sẽ xảy ra, để bản thân đến lúc đó sẽ không thất vọng quá độ.

Khổng Tuyết Nhi liền hỏi Dụ Ngôn một câu, "Người đã chuẩn bị nhẫn kim cương chưa?"

Dụ Ngôn do dự một chút, sau đó mới gật đầu, "Ừm."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Tại sao người lại do dự trước khi trả lời? Chẳng lẽ người không định chuẩn bị sao?"

Dụ Ngôn nói, "Không phải, thứ ban đầu mà tôi chuẩn bị quả thực không giống."

Khổng Tuyết Nhi nhìn hành tinh to lớn và băng giá trước mặt, đột nhiên nghĩ đến, "Không phải là người vốn dĩ muốn đến Sao Hải Vương đấy chứ, đúng không?"

Nghe nói có rất nhiều kim cương tự nhiên trên Sao Hải Vương, chỉ là áp suất bên trong quá lớn, hiện tại không có vật liệu nào trên Trái đất có thể chịu được áp suất cao đó.

Dụ Ngôn bất ngờ liếc nhìn Khổng Tuyết Nhi, coi như thừa nhận.

Khổng Tuyết Nhi bất lực ngã người vào ghế dựa, vừa buồn cười vừa có chút tức giận, "Bây giờ em đã biết người muốn mang em đến đâu rồi."

Dụ Ngôn trộm nhìn nhìn nàng, dừng một chút, sau đó nói, "Em có vẻ... không thích."

Khổng Tuyết Nhi lắc đầu, "Cũng không phải không thích, chỉ là..."

Nó hoàn toàn khác với những gì nàng mong đợi. Tất cả những gì nàng muốn chỉ là một hôn lễ lộng lẫy, hoành tráng, sang trọng với vô số hoa tươi, đầy ắp khách mời và những tràng pháo tay vang dội.

Không phải như thế này... Một bất ngờ có một không hai, trên một hành tinh hoang vắng.

"Chỉ là em không nghĩ tới người sẽ chuẩn bị như vậy." Khổng Tuyết Nhi không nói thật.

Dụ Ngôn nói, "Tôi muốn cho em khác biệt."

Trong lòng Khổng Tuyết Nhi thầm mắng quả thực là xưa nay chưa từng có, nhưng nàng vẫn đưa tay ra, nắm lấy ngón tay của Dụ Ngôn.

Thất vọng thì thất vọng, Dụ Ngôn một chuyến đến Sao Thiên Vương này, e rằng đã đốt không ít tiền.

Chi phí nhiên liệu, bảo trì, nhân sự... cần thiết cho phi thuyền là một cái giá cao ngất trời.

Tàu vũ trụ cuối cùng đã đáp xuống Miranda, vệ tinh thứ 5 của Sao Thiên Vương.

Địa hình của thiên vệ 5 cực kỳ phức tạp, bề mặt rất dốc và bị phá vỡ, có các miệng núi lửa, núi và thung lũng ở khắp mọi nơi. Phi thuyền bay quanh vệ tinh nửa vòng, cuối cùng dừng lại phía trên vách đá khổng lồ và sâu hút.

Đây là nơi Dụ Ngôn chuẩn bị để cầu hôn, vách đá cao nhất trong toàn bộ Hệ Mặt Trời - Vách đá Verona.

Tàu vũ trụ dừng lại, Khổng Tuyết Nhi cầm lấy mũ bảo hộ và chuẩn bị đội lên.

"Tuyết Nhi." Dụ Ngôn đột nhiên gọi nàng lại.

Khổng Tuyết Nhi sửa sang lại bên trong mũ bảo hộ, thuận miệng đáp, "Làm sao vậy?"

Dụ Ngôn lấy ra một cái hộp hình chữ nhật từ ghế sau của tàu vũ trụ, đưa nó đến trước mặt Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi sửng sốt.

Dụ Ngôn chậm rãi mở nắp hộp, để lộ bông hồng được chạm khắc bằng pha lê bên trong. Dụ Ngôn rũ mắt nhìn bông hoa một lúc, sau đó từ từ nâng mắt lên nhìn thẳng vào Khổng Tuyết Nhi.

"Gả cho tôi nhé."

Khổng Tuyết Nhi đặt mũ bảo hộ xuống, chạm tay vào những cánh hoa hồng trong hộp.

Từng cánh hoa được chạm khắc từ một khối pha lê hoàn chỉnh, sau đó được ghép lại một cách tinh xảo, thành một bông hồng hoàn mỹ. Thủ công cực kỳ tinh vi, hoa lệ lộng lẫy, phi thường xinh đẹp.

"Không có nhẫn cầu hôn à?" Khổng Tuyết Nhi nói, "Không có nhẫn, em sẽ không đồng ý lời cầu hôn này đâu."

"Có." Dụ Ngôn nói, "Đưa tay cho tôi."

Khổng Tuyết Nhi nghĩ nghĩ, nàng đội mũ bảo hiểm lên, "Đi ra ngoài rồi hẵn đưa nhẫn cho em."

Nàng cẩn thận cất hộp hoa hồng đi, giúp Dụ Ngôn đội mũ bảo hộ, "Lần này, người phải quỳ một chân xuống rồi tỏ tình với em."

Nói xong, Khổng Tuyết Nhi mở cửa rồi đi ra ngoài trước.

Dụ Ngôn đi theo sau nàng.

Khổng Tuyết Nhi đứng trên rìa của một vách đá cao 20 000 mét và nhìn xuống.

Trên vệ tinh không đủ ánh sáng, tầm nhìn hẹp, chỉ có thể nhìn rõ ở khoảng cách chừng mười mét, nhìn xuống chút nữa chỉ thấy một mảnh đen nhánh.

Dụ Ngôn nửa phút sau mới ra khỏi phi thuyền, trên tay còn mang theo một túi đồ.

_____

TBC.

Phu nhân không thích thì có tui thích nè, ai mang ra ngoài vũ trụ để tỏ tình là đồng ý liền =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top