Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 102 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khổng Tuyết Nhi nhìn lướt qua cái túi, trọng lực trên thiên vệ 5 rất nhỏ khiến chiếc túi trôi nổi, Khổng Tuyết Nhi cũng không thể nhìn ra hình dáng đồ vật bên trong nó, nàng liền hỏi đùa, "Tổng Thống đại nhân lần này mang đến một túi nhẫn kim cương cho em chọn đấy à?"

Dụ Ngôn đến gần, vòng tay ôm lấy eo Khổng Tuyết Nhi, cô đáp, "Không có một túi."

Trong lúc nói, cô mang theo Khổng Tuyết Nhi rồi bất ngờ nhảy xuống vực.

Khổng Tuyết Nhi đột nhiên không kịp phòng bị, nàng theo bản năng ôm chặt lấy Dụ Ngôn, hỏi, "Người làm gì vậy?"

Dụ Ngôn nói, "Đưa em đi nhảy bungee tại vách đá cao nhất Thái Dương Hệ."

Trọng lực rất nhỏ, tốc độ rơi ban đầu của hai người rất chậm, Khổng Tuyết Nhi quay cuồng xoay người, nàng đưa lưng về phía đáy vực, đối mặt với ngôi sao băng khổng lồ màu xanh lam.

Một nửa của Sao Thiên Vương ẩn trong bóng tối, một nửa lộ ra ngoài mặt trời, giống như một mặt trăng màu lam trong suốt và khổng lồ.

Khổng Tuyết Nhi đột nhiên cảm nhận được một chút không khí lãng mạn khác lạ.

Lúc này, Dụ Ngôn mở cái túi trong tay ra, phất xung quanh hai người một cái, vô số quả cầu pha lê tinh xảo tản ra ánh sáng trắng ôn nhuận.

Những quả cầu sáng ngời, giống như những vì tinh tú lộng lẫy, bao quanh hai người rồi cùng nhau rơi xuống.

Khổng Tuyết Nhi có cảm giác như thể mình đang rơi vào một bầu trời đầy sao.

Dụ Ngôn nắm chặt tay Khổng Tuyết Nhi, tay kia cô lấy ra chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ trước đó.

"Tuyết Nhi, em có bằng lòng..."

Cô còn chưa kịp nói hết lời thì đột nhiên cả hai va phải một hòn đá nhô cao, cánh tay Dụ Ngôn nhoáng lên, chiếc nhẫn rời khởi tầm tay, mang theo kim cương lấp lánh rồi biến mất trong vực thẳm.

Dụ Ngôn, "..."

Khổng Tuyết Nhi, "... Thôi, em không muốn. Tổng thống, người buông tay ra đi."

Dụ Ngôn, "Xin lỗi, khi nào trở về tôi sẽ mua lại cho em mà."

Khổng Tuyết Nhi hỏi cô, "Vậy đêm nay người không cầu hôn nữa sao?"

Dụ Ngôn giơ tay lên, bắt lấy một chiếc đèn hình cầu, đưa cho Khổng Tuyết Nhi.

Ánh đèn sáng tỏ ấm áp, phản chiếu khuôn mặt tươi cười của Khổng Tuyết Nhi trong chiếc mũ bảo hộ.

Nhìn thấy nụ cười trên môi nàng, Dụ Ngôn cũng không khỏi cười khẽ, cô nói lại một lần nữa, "Tuyết Nhi, em có bằng lòng gả cho tôi không?"

Khổng Tuyết Nhi có vẻ do dự khó xử, chậm chạp không trả lời.

Dụ Ngôn tăng thêm sức lực nắm chặt cổ tay Khổng Tuyết Nhi, thúc giục nàng trả lời.

Khổng Tuyết Nhi tiếp nhận quả cầu ánh sáng, "Em đồng ý, em đồng ý. Con cũng đã sinh rồi, còn có thể trả hàng được không?"

Dụ Ngôn bật cười, xoay chuyển thân thể, tiếp tục cùng Khổng Tuyết Nhi rơi xuống.

"Em không cần miễn cưỡng, nếu em muốn trả, cũng có thể trả lại đó."

Khổng Tuyết Nhi hỏi, "Làm sao để trả?"

Dụ Ngôn nói, "Ném đứa nhỏ đi."

Khổng Tuyết Nhi nhịn không được đá một cái vào chân Dụ Ngôn, "Đó là con gái ruột của người đó."

Dụ Ngôn yên lặng dịch cái chân ra xa, đáp lại nàng, "Đùa thôi mà."

Khổng Tuyết Nhi hừ một tiếng.

Vách núi cao nhất trong lịch sử, phải mất 12 phút mới có thể rơi xuống đến đáy, bây giờ hai người mới đi được hơn một nửa chặng đường, vẫn còn 6 phút nữa.

Xung quanh tối đen như mực, nơi được chiếu sáng bởi những ngọn đèn hình cầu ngoài những mỏm đá lởm chởm kỳ lạ, cũng không có thứ gì khác.

Vì thế sau một lúc im lặng, Dụ Ngôn chủ động nói, "Tụi mình sinh thêm một đứa nữa đi."

Khổng Tuyết Nhi không chút do dự, "Được."

Dụ Ngôn lập tức nói tiếp, "Vậy thì tụi mình trở về liền bắt đầu sinh luôn."

Khổng Tuyết Nhi nhìn nhìn cô, cười nói, "Được."

**

Cuối cùng hành trình nhảy bungee tình nhân của Khổng Tuyết Nhi và Dụ Ngôn cũng không diễn ra suôn sẻ.

Sau khi cả hai giảm tốc độ rơi xuống, Dụ Ngôn đã điều khiển tàu vũ trụ từ xa để hạ cánh. Kết quả đại khái là vì tín hiệu không ổn định, tàu vũ trụ va vào một tảng đá và rơi xuống mất kiểm soát. Ngay cả bông hồng pha lê vừa được Dụ Ngôn mang đến cũng bị đập vỡ thành nhiều mảnh.

Thiết bị liên lạc của hai người đều không thể liên lạc trực tiếp với phi thuyền, chỉ có thể đợi người bên trên phát hiện có sai sót, liền phái người xuống kiểm tra.

Vì vậy, Khổng Tuyết Nhi và Dụ Ngôn đã bị mắc kẹt dưới đáy vách đá suốt ba giờ, cuối cùng mới được giải cứu.

Lần cầu hôn này, có thể nói là một chuyến vô ích.

Nhẫn kim cương bị mất, tàu vũ trụ bị phá hủy, ngay cả hoa hồng cũng vỡ tan.

Khổng Tuyết Nhi vừa lên phi thuyền liền trở về phòng, Dụ Ngôn cũng lẳng lặng đứng trước cửa sổ, ngẫm nghĩ một mình hồi lâu.

Lưu Lệnh Tư cẩn thận quan sát biểu tình của Dụ Ngôn, cô mạnh dạn đưa ra đề xuất, "Thưa Tổng Thống, chúng ta có thể nghĩ đến Sao Hải Vương lần nữa không? Thử một lần xem, nếu thành công thì sao?"

Do áp suất cao bên trong Sao Hải Vương, các nguyên tử cacbon trong không khí bị ép trực tiếp thành kim cương, sau khi đạt đến trọng lượng nhất định, những viên kim cương này sẽ rơi xuống như mưa. Vì vậy, chỉ cần đi qua bầu khí quyển của Sao Hải Vương, liền có thể nhìn thấy một trận mưa kim cương ngoạn mục.

Có điều chỉ mới có một tàu vũ trụ thăm dò đã từng đi vào, không có con người nào dám lái tàu vũ trụ để tiến vào thế giới áp suất cao, tràn đầy bão táp và mưa kim cương cứng nhất thế giới.

Rất nguy hiểm, nhưng nhất định cũng vô cùng tráng lệ.

Dụ Ngôn có đủ can đảm để đi, nhưng cô không muốn lại làm xáo trộn một màn cầu hôn khác.

Rốt cuộc vẫn không muốn đi, lỡ đâu trên đường xảy ra sự cố gì, đến lúc đó lại chọc vợ mình tức giận.

Dụ Ngôn từ chối đề nghị này.

Dụ Ngôn đã chuẩn bị một màn cầu hôn mới, sẽ diễn ra vào đêm hai người họ trở về Trái Đất.

Sau khi hạ cánh, Dụ Kiều liền mệt mỏi ngủ thiếp đi, vừa hay lại đúng ý của Dụ Ngôn, cô cho người ôm con bé về nhà, chính mình mang Khổng Tuyết Nhi đi chèo thuyền.

Khổng Tuyết Nhi muốn phàn nàn, ai đời hơn nửa đêm còn đi chèo thuyền, nhưng khi nhìn vào đôi mắt cố gắng che giấu sự háo hức muốn thử của Dụ Ngôn, nàng quyết định nhịn lại.

Có thể đoán được, có lẽ Dụ Ngôn lại chuẩn bị vui vẻ bất ngờ gì đó.

Được, nàng sẽ đi nhìn xem, lần này là "niềm vui" gì.

Địa điểm chèo thuyền là trong một cái vịnh.

Khổng Tuyết Nhi và Dụ Ngôn ngồi trên một chiếc thuyền gỗ nhỏ có gắn đèn ở đuôi, phát ra ánh sáng màu vàng nhạt nhẹ nhàng.

Hai người cầm mái chèo, từ từ chèo thuyền về phía trung tâm vịnh.

Màn đêm u tối, chung quanh vắng lặng yên tĩnh, vầng trăng sáng treo cao, ánh trăng lặng lẽ tràn trên mặt biển lung linh huyền ảo, sóng nước nhẹ nhàng cuồn cuộn, âm thanh tiếng sóng đều đặn nhẹ nhàng, khiến tâm tình người nghe cũng thả lỏng.

Khổng Tuyết Nhi cúi đầu, nhìn những bọt nước đang bị khuấy động bởi mái chèo, lúc này cuối cùng nàng cũng đã cảm nhận được sự thoải mái và vui vẻ trong kỳ nghỉ.

Nàng mở miệng nói, "Về sau tụi mình thường xuyên đến đây chèo thuyền đi, buổi tối cũng được, có thể nhìn ngắm các vì sao."

Nói xong, Khổng Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn lên biển trời.

Trời cao xanh thẫm, tinh tú sáng ngời, vô cùng mỹ lệ.

"Được." Dụ Ngôn đồng ý, cô cúi đầu nhìn mặt biển.

Chờ đến khi ánh sáng rực rỡ dưới đáy biển từ từ nhô lên, cô nhẹ nhàng gọi, "Tuyết Nhi, nhìn kìa."

"Cái gì?" Khổng Tuyết Nhi cúi đầu xuống, nhìn thấy những đốm huỳnh quang trong nước biển tối đen, giống như những con đom đóm ẩn dưới đáy biển, từng chút từng chút nổi lên từ chỗ sâu nhất.

Khi độ cao tăng lên, điểm sáng dần trở nên sáng ngời và rõ ràng hơn, hiện ra hình dạng của một bông hoa, ở giữa kẹp lấy một vài quả cầu phát sáng.

Khổng Tuyết Nhi đưa mắt nhìn xung quanh, toàn bộ bề mặt vịnh được lấp đầy bởi những đốm sáng như vậy, giống như đáy biển ẩn giấu một bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, mà thuyền của Khổng Tuyết Nhi và Dụ Ngôn lại như phiêu du trên các vì sao.

Ầm ----- Cái gì đó dưới đáy biển cuối cùng cũng nổi lên, hóa ra là một ngọn đèn hoa sen và ngọn đèn hình cầu.

Những ngọn đèn này lơ lửng xung quanh thuyền, đốm sáng nhấp nhô, mộng ảo và duy mỹ.

Dụ Ngôn nắm lấy tay Khổng Tuyết Nhi.

"Về chuyện vệ tinh, tôi thực sự xin lỗi." Dụ Ngôn nói, "Đã để em thất vọng rồi."

Khổng Tuyết Nhi gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Dụ Ngôn, "Cho nên bây giờ là đang bồi thường cho em à?"

Dụ Ngôn cười, "Ừm."

Cô nâng tay Khổng Tuyết Nhi lên, tay kia lấy ra chiếc nhẫn, cũng là một chiếc nhẫn kim cương, kim cương rất lớn nhưng hình thức lại bình thường. Chiếc nhẫn được chuẩn bị tỉ mỉ trước đó đã rơi xuống đáy vách đá, chỉ có thể gấp rút tìm một chiếc ít nhất đủ lớn để bù lại.

May mắn thay, chiếc nhẫn này mặc dù không tinh xảo nhưng công nghệ cắt kim cương rất tuyệt vời, tỏa sáng lộng lẫy, vô cùng hoa lệ.

Trước khi mở miệng nói chuyện, Dụ Ngôn nhịn không được cười một tiếng, "Tuyết Nhi, gả cho tôi, được không?"

Khổng Tuyết Nhi ngay lập tức hiểu được cô vừa cười cái gì, nàng giơ ngón tay lên, để cho Dụ Ngôn đeo nhẫn cho mình, đồng thời đáp lại, "Những lời này người đã nói đến lần thứ ba rồi."

Dụ Ngôn cúi đầu, nghiêm túc đeo nhẫn cho nàng.

"Ừm, thật may là lần này không thất bại."

Khổng Tuyết Nhi hừ một tiếng, đeo nhẫn xong, nàng đưa tay lên, nhìn thật kỹ viên kim cương lớn dưới ánh trăng cùng những ánh đèn sáng ngời.

Mặc dù nó lớn và đơn giản, nhưng cũng không có gì để chê.

Khổng Tuyết Nhi thu tay về, đút vào trong túi, "Thật ra em cũng đã chuẩn bị một món quà để đáp lại."

Nàng lại lấy tay từ trong túi ra, nắm chặt rồi đưa đến giữa hai người, "Người lại đây nhìn xem."

Dụ Ngôn ngoan ngoãn tiến lại gần, Khổng Tuyết Nhi lập tức nắm lấy vai Dụ Ngôn, nhào tới đem người áp đảo.

Chiếc thuyền nhỏ rung chuyển trên mặt biển theo chuyển động của hai người, sóng nước lan tràn, ngọn đèn trên mặt nước cũng lên xuống từng đợt.

Khổng Tuyết Nhi cúi người rồi hôn lên đôi môi của Dụ Ngôn.

"Tặng người một nụ hôn của vị hôn thê."

Dụ Ngôn đặt tay lên eo Khổng Tuyết Nhi, "Chỉ một nụ hôn thôi sao?"

Khổng Tuyết Nhi vẻ mặt ngây thơ, "Nếu không, người còn muốn gì nữa? Người ta rất thuần khiết nha, còn chưa có nắm tay với ai khác đâu."

Dụ Ngôn cười một tiếng, tay di chuyển dọc theo eo của Khổng Tuyết Nhi, đi xuống một chút...

"Vậy nơi này của em, cũng chưa từng có ai chạm qua sao?"

"Chà... Cái này thì để em ngẫm lại." Khổng Tuyết Nhi nghiêm túc suy tư một lúc rồi nói, "Em cũng không biết có được tính không. Mấy năm trước em vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy có một nữ nhân gọi là Dụ Thượng Tướng, đêm nào cô ấy cũng đến để phi lễ em."

Khổng Tuyết Nhi châm rãi nhìn vào mắt Dụ Ngôn, ngữ điệu câu lấy tim người khác, "Người có muốn biết cô ấy đã phi lễ em như thế nào không?"

Ánh mắt Dụ Ngôn mờ mịt, "Cô ấy làm như thế nào?"

Khổng Tuyết Nhi nằm phục người xuống, dán sát vào tai Dụ Ngôn.

"Cô ấy mỗi lần đều ở giữa đêm, đem em..."

Nàng dùng thanh âm hơi trầm, giọng điệu thong thả, lúc dừng lúc ngưng, cẩn thận miêu tả... Vẫn là Dụ Ngôn không nghe được nữa, xoay người ngăn Khổng Tuyết Nhi lại.

Làm theo đúng như những gì nàng đã miêu tả trước đó... Con thuyền dập dềnh, lúc nhanh lúc chậm trên biển.

**

Sau khi cầu hôn, tiếp đến là hôn lễ.

Khổng Tuyết Nhi kỳ thật cũng không nghĩ phải tổ chức hôn lễ gì cả. Địa vị của Dụ Ngôn không giống lúc trước, hôn lễ cũng sẽ rất phiền toái, quá trình lại diễn ra rườm rà. Cuối cùng, sẽ chỉ có mệt mỏi và những cuộc xã giao không dứt, tuyệt đối sẽ không phải là lãng mạn thư thái gì.

Nhưng Dụ Ngôn dường như lại rất quan tâm đến vấn đề này, ngay cả khi Khổng Tuyết Nhi nói không cần, cô chỉ coi như Khổng Tuyết Nhi khẩu thị tâm phi, bí mật lên kế hoạch cho hôn lễ long trọng một cách rất nghiêm túc.

*Khẩu thị tâm phi: nghĩ một đằng nói một nẻo.

Cũng may mà trước khi Dụ Ngôn ấn định ngày cưới, Khổng Tuyết Nhi mang thai, để tránh làm cho nàng vất vả, Dụ Ngôn cuối cùng cũng đặt vấn đề hôn lễ sang một bên.

Theo thời gian thai nghén, đứa nhỏ này có lúc hai người ở trên thuyền.

Vì vậy, trước khi đứa trẻ được sinh ra, Dụ Ngôn đã nghĩ xong tên. Rất đơn giản mạnh mẽ, là Dụ Châu.

*舟 (Châu/Chu): cái thuyền.

Hơn một năm sau, Dụ Châu chào đời, cũng là một bé gái xinh đẹp.

Hơn nữa không giống như Dụ Kiều ngây thơ và hiếu động, Dụ Châu từ nhỏ đã trầm tĩnh ít nói, vô cùng hiểu chuyện.

Dụ Ngôn rất hài lòng với điều này, bất cứ khi nào có cơ hội, cô đều để Dụ Kiều mang Dụ Châu đi tham gia trại hè, sau đó cô nghỉ phép rồi xuất ngoại cùng Khổng Tuyết Nhi, sống thế giới riêng của hai người.

Sau khi hai đứa nhỏ lớn lên, Dụ Ngôn từ chức rồi rời đi, mang theo Khổng Tuyết Nhi gia nhập đoàn người di cư đến Sao Hỏa trong lần di dân thứ 32, cùng nhau định cư trên căn cứ Sao Hỏa.

Cũng tại Sao Hỏa, Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi cuối cùng cũng làm một hôn lễ nho nhỏ đơn giản.

Không có nhiều khách mời, chỉ có vài người bạn tốt, hai cô con gái và một vị linh mục.

Sau khi nói lời thề, Khổng Tuyết Nhi hỏi Dụ Ngôn, "Người có yêu em không?"

Dụ Ngôn không nói ra được nên chỉ hàm hồ ừ một cái.

Khổng Tuyết Nhi giả vờ không hiểu, "Có ý gì?"

Dụ Ngôn nhìn nàng, không nói lời nào.

Khổng Tuyết Nhi khoa trương làm vẻ thất vọng, "Quên đi, không yêu thì hôn lễ này em cũng không cần."

Dụ Ngôn giữ chặt lấy nàng, "Con cũng đã sinh rồi, em còn hỏi tôi cái này."

Khổng Tuyết Nhi hỏi ngược lại cô, "Con cũng đã sinh rồi, người còn không thể nói yêu em sao?"

Dụ Ngôn đánh chết cũng không mở miệng.

Khổng Tuyết Nhi nâng vạt váy cưới lên, "Không kết không hôn gì nữa."

"Yêu." Rốt cuộc Dụ Ngôn cũng thốt ra một chữ.

Khổng Tuyết Nhi quay lại nhìn cô, "Yêu ai?"

Dụ Ngôn đáp, "Em."

Khổng Tuyết Nhi, "Em làm sao?"

Dụ Ngôn kéo nàng lại, nhỏ giọng thương lượng, "Để tối rồi nói có được không? Nhiều người như vậy..."

Khổng Tuyết Nhi nhìn những người quen đó vài lần, sau cùng, vẫn cho Dụ Ngôn mặt mũi mà buông tha.

Kết quả là tối đó khi trở về, Dụ Ngôn liền đè nàng xuống làm những chuyện đứng đắn, cuối cùng cũng không thể nói rõ ràng ba từ đó với Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi rất để ý chuyện này, nhưng còn có thể làm gì được đây, đứa nhỏ cũng đã sinh rồi, đành chấp nhận thôi.

_____

END.

Thế là đã chính thức khép lại câu chuyện về thượng tướng và phu nhân rồi. Cũng có giai đoạn bận rộn và lười quá mà bỏ bê, nhưng thật may mình vẫn hoàn thành được T^T. Rất cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ dù mình có lười biếng, ẩu tả, còn sai sót tùm lum. Mình sẽ tranh thủ sửa lại khi có thời gian nha. Hi vọng câu chuyện này có thể mang đến những cảm xúc vui vẻ cho mọi người. Cùng vượt quá dịch bệnh nhé. Hẹn gặp lại (vào một ngày nào đó).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top