Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dụ Ngôn là đang sợ sao?

Sao có thể, cô chưa từng sợ bất cứ điều gì.

Biểu tình cứng đờ, Dụ Ngôn nhìn chằm chằm Khổng Tuyết Nhi đang đến gần, nhưng lại không trốn tránh.

Khi gần đến chỉ còn mấy cm, Khổng Tuyết Nhi dừng lại.

Nàng khẽ cười, hơi thở nóng rực sau khi vận động phả lên làn da của Dụ Ngôn một cách ái muội, "Nếu Thượng Tướng không sợ, cũng không né tránh, vậy thì tôi có thể... hôn cô."

Giọng nói cùng nụ hôn nóng bỏng và mềm mại của nàng rơi xuống. Hai cánh môi kề sát, nóng và lạnh, xúc cảm thấm sâu vào xương tủy.

Dụ Ngôn giật mình, lập tức muốn tránh ra, Khổng Tuyết Nhi nắm lấy vai cô, đuổi theo một đường cường hôn.

Nụ hôn của Khổng Tuyết Nhi thật sự không có quy luật, thậm chí còn mang theo chút thô lỗ, Dụ Ngôn trực tiếp bị nàng đè xuống mặt đất. Khi ngã xuống, hàm răng của Dụ Ngôn đập vào môi của Khổng Tuyết Nhi, mùi máu tươi cùng mùi tin tức tố lập tức tản ra.

Mặt kề mặt, khoảng cách kề cận, tin tức tố mang đến xung động càng mạnh mẽ.

Dụ Ngôn chỉ cảm thấy đại não phảng phất bị thứ gì đó đánh trúng, ý trí ong một tiếng nổ tung, cô nắm chặt eo Khổng Tuyết Nhi, theo bản năng đưa lưỡi liếm vết thương đang chảy máu trên môi nàng.

Nước bọt trao đổi, tin tức tố của Dụ Ngôn rốt cuộc cũng phát ra.

Mùi vị rất đạm, lại mang theo một cỗ lạnh lẽo, như sương, như tuyết.

Tin tức tố của Alpha ngay lập tức khiến đôi chân của Khổng Tuyết Nhi mềm nhũn, nàng chống tay trên vai Dụ Ngôn, gần như gục vào người cô.

Dụ Ngôn nâng cằm Khổng Tuyết Nhi, đẩy nụ hôn càng thêm sâu.

Tin tức tố của Dụ Ngôn nhanh chóng xâm nhập vào máu của nàng, lưu chuyển khắp thân thể, khiến từng mảng da thịt của nàng đều run lên cùng nóng bỏng.

Ngón tay của Dụ Ngôn xoa xoa eo nàng, chỉ những đụng chạm nhẹ nhàng lại kiến toàn thân Khổng Tuyết Nhi run rẩy không ngừng.

Nàng đáp lại cái ôm của Dụ Ngôn, muốn càng thêm dây dưa. Nhưng tuyến thể sau gáy lại đột nhiên đau đớn, cơn đau như bị từng đợt kim châm thật mạnh truyền đến. Máu nóng chảy trong người Khổng Tuyết Nhi lập tức biến thành thống khổ.

Nàng rên lên một tiếng, báu chặt da thịt sau lưng Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn định thần lại, nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Khổng Tuyết Nhi, cô lập tức giãn ra khoảng cách.

Ngoài trời trống trải, mùi tin tức tố cũng tan nhanh. Dụ Ngôn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, nghĩ đến chuyện vừa rồi mất khống chế, cô nhíu mày dùng sức xoa xoa môi.

Khổng Tuyết Nhi cuộn tròn trên mặt đất, quay lưng về phía cô, phía sau lưng căng ra, hơi hơi run rẩy, như thể nàng đang cực lực nhẫn nhịn cơn đau.

Dụ Ngôn mày càng nhíu chặt hơn, "Cô làm sao vậy?"

Khổng Tuyết Nhi co quắp thân thể, không trả lời.

Cơn đau mãnh liệt lan từ tuyến thể ra toàn thân. Trong cơ thể dường như có nguồn lực thủy - hỏa đang va chạm dữ dội, từng mạch máu, cơ bắp bị chúng va chạm đều bùng lên đau nhức.

"Khổng Tuyết Nhi?" Dụ Ngôn chạm vào lưng nàng.

Nơi cô vừa chạm đến lập tức càng đau nhức dữ dội hơn.

Khổng Tuyết Nhi co người lại, "Đừng, đừng chạm vào tôi..."

Dụ Ngôn thu tay về, "Cô làm sao vậy?"

Khổng Tuyết Nhi nhắm mắt lại, lắc đầu, cắn răng nói, "Tôi nghỉ một chút... là được..."

Dụ Ngôn nhìn nàng chăm chú, trầm mặc.

Vài phút sau, cơn đau dữ dội cuối cùng cũng dịu đi. Khổng Tuyết Nhi nhắm mắt thở dốc, mặt đầy mồ hôi lạnh.

Nghe thấy tiếng thở của nàng dần ổn định, Dụ Ngôn hỏi, "Không có việc gì chứ?"

Khổng Tuyết Nhi ngồi dậy, mắt vẫn nhắm, nàng quay đầu nhìn Dụ Ngôn, khóe môi giương lên nụ cười. Trên mặt rõ ràng vẫn còn lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng nàng vẫn cười rạng rỡ, minh diễm động lòng người, "Ổn."

Dụ Ngôn cau mày nhìn nàng, "Cô còn cười."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Nếu tôi khóc, Thượng Tướng sẽ đau lòng sao?"

Dụ Ngôn như thường lệ sẽ không đáp lại mấy lời này của nàng.

Khổng Tuyết Nhi cúi đầu, vỗ vỗ bùn đất trên quần, "Nếu đã không có ai đau lòng, hà cớ gì phải lãng phí sức lực để khóc chứ?"

Dụ Ngôn mím môi, trong miệng vẫn còn lưu lại mùi máu của Khổng Tuyết Nhi, cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết giờ phút này mình nên nói gì cho phải.

Khổng Tuyết Nhi cũng không đợi cô nói chuyện, liền giơ tay cởi áo.

"Thượng Tướng thay áo đi, sau đó chúng ta sẽ xuất phát đi tầng ngầm."

Dụ Ngôn nhìn nàng, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

Cô cởi bỏ áo trên, cùng Khổng Tuyết Nhi trao đổi.

Khác với nội y của Khổng Tuyết Nhi, Dụ Ngôn bên trong là một kiện áo ngực màu đen.

Cô cùng Khổng Tuyết Nhi đều có dáng người mảnh khảnh, vai thon, xương quai xanh rõ ràng, đường cơ săn chắc mà đẹp đẽ. Mảnh mai, tinh tế, lại rất khỏe khoắn.

Áo của Khổng Tuyết Nhi là ren trắng, đường may tinh xảo, còn có một chiếc nơ bướm ở cổ. Dụ Ngôn đời này chưa bao giờ mặc loại đồ ren như vậy.

Cô đấu tranh tâm lý một hồi mới đem áo mặc vào.

Áo ren phối hợp với quần quân đội, thoạt nhìn rất kỳ quái. Cho dù Dụ Ngôn không có tiêu chuẩn thẩm mỹ cao, cũng không thể không đặt câu hỏi, "Như vậy không phải càng lộ hơn?"

Khổng Tuyết Nhi vươn tay, giúp cô thắt lại chiếc nơ.

Dụ Ngôn thực ghét bỏ nó, nhưng vẫn vô thức nâng cằm lên tạo điều kiện cho động tác của Khổng Tuyết Nhi.

Chiếc áo ren của thục nữ đoan trang này còn chưa tăng thêm chút nữ tính nào cho Dụ Ngôn, ngược lại còn bị sự bất hòa đánh sâu vào cảm giác. Dụ Ngôn khí tràng đã ăn nhập vào máu, cô vẫn thích hợp làm một một thanh trường đao lãnh kiếm hơn.

Hiện tại phải mặc một chiếc áo ren cùng một chiếc nơ, vừa buồn cười, lại đáng yêu.

Khổng Tuyết Nhi nhịn không được mỉm cười nói, "Sẽ không bị lộ, chỉ là có chút kỳ quái."

Chiếc nơ được thắt xong, Khổng Tuyết Nhi kéo kéo cổ áo của Dụ Ngôn, hảo hảo thưởng thức một phen.

Dụ Ngôn không hài lòng nới cổ áo ra, "Đổi lại đi."

"Không có thời gian đổi lại." Khổng Tuyết Nhi nhét chiếc áo sơ mi quân phục vào trong váy, quay lưng ngồi xổm xuống, chuẩn bị cõng Dụ Ngôn, "Lên đi, tôi cõng cô."

Vì động tác ngồi xổm, áo của Khổng Tuyết Nhi bị siết chặt, làm lộ rõ ​​phần xương sống mảnh mai của nàng. Nàng là một Omega, trời sinh khung sương tinh tế, là món đồ dễ vỡ nên được bảo vệ cẩn thận.

Dụ Ngôn sững người nhìn bóng lưng đơn bạc của nàng.

Sau khi không thể đi lại, cô đã được người khác cõng trên lưng nhiều lần, ngoại trừ lần đầu tiên áp lực tâm lý có chút khó chịu, về sau cô đều thực bình thản mà đối mặt.

Đối với tình trạng tàn tật tạm thời của mình, Dụ Ngôn tiếp nhận nó mà không có chút áp lực nào.

Nhưng lần này, cô phát hiện chính mình thực kháng cự.

Kháng cự bị Khổng Tuyết Nhi cõng.

Dường như trong một khắc nào đó, tất cả những bất kham, chật vật mà cô phải nhận khi bị tàn tật đều được tô đậm.

Không chờ được động tác của Dụ Ngôn, Khổng Tuyết Nhi nói, "Như thế nào, ghét bỏ tôi sao?"

"Không." Dụ Ngôn do dự đặt tay lên vai Khổng Tuyết Nhi, nhưng vẫn không có biện pháp leo lên.

"Nhanh lên nào." Khổng Tuyết Nhi nắm lấy tay cô trên vai, "Đi thôi."

Dụ Ngôn hít một hơi thật sâu rồi dựa vào lưng Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi vững vàng đứng dậy, cõng theo Dụ Ngôn tiến về phía trước.

Dụ Ngôn hai tay giữ vai Khổng Tuyết Nhi, mặc dù rất lúng túng, cô vẫn tận lực thẳng người hết mức có thể, giữ khoảng cách để không quá thân mật.

Nhưng chỉ cần cô khẽ rũ mắt xuống, liền có thể nhìn thấy sau gáy của Khổng Tuyết Nhi, những vết sẹo dữ tợn ẩn hiện dưới mái tóc ướt đẫm mồ hôi.

Hình dạng ngôi sao sáu cánh tựa hồ như được đánh dấu, những vết sẹo ở giữa được rạch bằng dao. Dụ Ngôn đếm, tổng cộng có 13 đường.

Bụi cây nơi họ vừa dừng chân cách lối vào tầng ngầm tầm 1 km, đi bộ đến đó phải mất hơn mười phút. Thời gian còn rất nhiều.

Dụ Ngôn nhịn được vài phút, rốt cuộc vẫn hỏi, "Vết sẹo như thế nào lại có?"

Khổng Tuyết Nhi, "Hả? Sẹo gì?"

Dụ Ngôn, "Trên cổ."

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, "Đoán đi."

Dụ Ngôn đương nhiên không thể đoán được.

Khổng Tuyết Nhi nói, "Tôi có thể nói với cô, nhưng đổi lại, cô cũng phải nói cho tôi một bí mật."

Dụ Ngôn nói, "Tôi không có bí mật."

Cô cả đời bằng phẳng, quang minh lỗi lạc.

Khổng Tuyết Nhi ngẫm lại cũng đúng, liền nói, "Hoặc là kể chuyện giữa cô và Hứa Giai Kỳ đi."

Dụ Ngôn hỏi lại nàng, "Còn cô và cô ấy thì sao?"

Khổng Tuyết Nhi giả ngu, "Cái gì mà tôi và cô ấy."

Dụ Ngôn, "Hứa Giai Kỳ."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Tôi và Hứa Giai Kỳ không phải rõ ràng sao? Tôi thích cô ấy, cô ấy thích cô, và cô... cũng thích cô ấy."

Dụ Ngôn im lặng.

Khổng Tuyết Nhi cũng trầm mặc một lát, liền hỏi, "Thế nào, được không? Kể một chút chuyện xưa."

Dụ Ngôn trực tiếp mà thẳng thắn, "Tôi không thích Hứa Giai Kỳ, tôi chỉ coi trọng cô ấy."

Bước chân của Khổng Tuyết Nhi khựng lại nửa giây, sau đó lại bật cười, nhỏ giọng hừ nói, "Tôi không tin. Mọi người đều biết cô và Hứa Giai Kỳ có quan hệ không bình thường."

Dụ Ngôn hỏi, "Mọi người là ai?"

Khổng Tuyết Nhi vô tình lỡ miệng, dừng một giây rồi nói, "Người trong quân đội của cô, tôi hỏi thăm một chút thì biết được."

Dụ Ngôn "Hỏi thăm Hứa Giai Kỳ?"

Khổng Tuyết Nhi quay lưng về phía Dụ Ngôn, thầm đảo mắt rồi trả lời: "Đúng vậy, cô cũng biết rằng tôi luôn muốn cô ấy, mỗi năm đều hỏi thăm. Nhưng mỗi năm..."

Đều nghe nói rằng quan hệ giữa người và chị ấy rất tốt. Một năm lại một năm càng tốt hơn.

"Đều là kết quả giống nhau, nói quan hệ giữa hai người không bình thường."

Dụ Ngôn một lần nữa thật hiếm thấy mà giải thích, "Cô ấy là một nữ nhân rất đặc biệt, hơn nữa còn thông minh. Tôi chưa bao giờ gặp qua một Beta có thiên phú như vậy, cho nên muốn đào tạo cô ấy. Không hơn."

Khổng Tuyết Nhi hỏi, "Vậy ngày cô xảy ra chuyện là như thế nào?"

Dụ Ngôn lảng tránh vấn đề này, cô nói, "Tới phiên cô."

Khổng Tuyết Nhi nhìn bãi đất hoang trên mặt đất, giọng điệu thản nhiên túy ý, "Vết sẹo trên cổ là tự tôi tạo nên. Rạch thành sao sáu cánh vì tôi nghĩ như vậy sẽ rất ngầu."

Dụ Ngôn nhìn chằm chằm vào vết sẹo dữ tợn, hoàn toàn không đồng ý với lời giải thích của Khổng Tuyết Nhi.

Tuyến thể là địa phương nhạy cảm nhất của Omega, nhẹ nhàng chạm một chút cũng đủ gây rùng mình. Vết thương nghiêm trọng như vậy nhất định sẽ gây đau đớn, còn là đau đến chết đi sống lại.

Không ai sẽ nguyện ý trải qua đau đớn như vậy.

"Vết dao thì sao?" Dụ Ngôn hỏi.

Khổng Tuyết Nhi chơi xấu nói, "Đó là một bí mật khác."

Dụ Ngôn ngữ khí nghiêm túc, "Cô gạt tôi."

Khổng Tuyết Nhi nhất thời nở nụ cười, "Đúng vậy, ta gạt cô đó, cô tính làm gì?"

Dụ Ngôn hừ một tiếng, phi thường cao lãnh ngạo kiều.

Khổng Tuyết Nhi thật sự rất muốn nhìn biểu tình của Dụ Ngôn, nhưng đáng tiếc là nàng đang cõng người trên lưng, không có biện pháp quay đầu lại.

Tiếc quá!

Lần đầu tiên, nàng trêu chọc làm cho Dụ Ngôn để lộ một mặt không ai biết được!

Hơn mười phút đi đường, trong phút chốc đã ngắn lại.

Khổng Tuyết Nhi nhìn thấy nông trại đổ nát ở rìa khu 3.

Đây là khu bán hoang, trang trại đổ nát, nhưng vẫn duy trì bố trí thẳng tắp như cũ, dọc theo cánh đồng hoang vu, tiến sâu vào khu 3. Đi dọc theo nông trại, lại băng qua vài km, mới là cánh đồng xanh mướt.

Ở trang trại đổ nát nằm cuối cùng, có một gian nhà bằng kim loại đã bị sập một nửa, cùng một chiếc thang máy lồng sắt gỉ sét khổng lồ ở giữa.

Đây chính là lối vào tầng ngầm, cũng là duy nhất.

_____

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top