Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dụ Ngôn hỏi, "Vậy tại sao cô lại mất tích?"

Khổng Tuyết Nhi nắm tay Dụ Ngôn đung đưa làm nũng, theo thói quen nói đùa, "Tôi đã nói cha nuôi cầm thú suốt ngày tính kế tôi đó thôi, cô nói xem tôi còn vì cái gì mà biến mất?"

Dụ Ngôn nắm lại tay Khổng Tuyết Nhi ý bảo nàng đừng lộn xộn, thái độ đứng đắn, vẻ mặt nghiêm túc nói chính sự, "Tôi đã điều tra qua, có thông tin nói cô biến mất tại lễ tốt nghiệp ở trường lễ nghi."

Khổng Tuyết Nhi còn muốn đùa giỡn giả bộ tức giận vì Dụ Ngôn điều tra nàng, nhưng nhìn đến ánh mắt nghiêm túc của cô, nàng vẫn không khỏi lúng túng.

Nàng nghiêm túc nói, "Tôi đã thu thập rất nhiều bằng chứng dâm loạn cùng cưỡng chế đánh dấu Omega của Khổng Thượng Từ, chuẩn bị vạch mặt ông ta trong buổi phát sóng trực tiếp tại lễ tốt nghiệp. Ông ta biết được..."

Dụ Ngôn, "Muốn giết người diệt khẩu?"

Khổng Tuyết Nhi lắc đầu, "Khổng Thượng Từ có một phòng thí nghiệm tư nhân, chuyên nghiên cứu cách cải thiện GEN Omega, để họ càng trở nên đẹp mắt, tính cách cũng ngoan ngoãn hơn, lại càng dễ phát tình, chính là kiểu những kẻ có tiền yêu thích. Khổng Thượng Từ liền đem tôi đến phòng thí nghiệm của ông ta, và sau đó tuyên bố với bên ngoài rằng tôi đã mất tích."

Dụ Ngôn nói, "Vậy là cô bị giam trong phòng thí nghiệm ba năm?"

"Không." Khổng Tuyết Nhi cúi đầu, mái tóc mềm mại xõa xuống, lộ ra vết sẹo dữ tợn trên tuyến thể sau gáy, "Hứa Giai Kỳ đã cứu tôi, cô ấy đem tôi ném đến Liên Hợp Khu thứ năm, cùng một nhóm người khác ngày ngày được huấn luyện. Tôi ở đó ba năm, buộc phải học rất nhiều kỹ năng."

Có lẽ nhắc đến tên của Hứa Giai Kỳ quá đột ngột, Dụ Ngôn trở nên trầm mặc.

Khổng Tuyết Nhi nắm chặt tay Dụ Ngôn, chống cằm, thực nhẹ mà nói, "Thật ra... mấy năm này tôi chưa từng bị ai đánh dấu, Khổng Thượng Từ cũng không một lần thực hiện được."

"Tôi biết." Dụ Ngôn nói.

Khổng Tuyết Nhi cười một chút, ý cười không chạm vào đáy mắt, "Sao cô biết được?"

Dụ Ngôn nói, "Cảm giác. Cô sẽ không dễ dàng thần phục như vậy."

Khổng Tuyết Nhi cong môi, dùng đầu ngón tay ái muội cọ vào cổ tay Dụ Ngôn, "Cũng không phải a, tôi cả ngày đều mơ tưởng có thể thần phục dưới thân Dụ Thượng Tướng đó."

Dụ Ngôn như cũ không đáp lại, hơn nũa còn mạnh mẽ đem đề tài quay lại.

"Vậy còn tin tức tố Alpha trên người cô thì sao?"

Khổng Tuyết Nhi lắc đầu, nhắm mắt lại, "Tôi cũng không rõ lắm. Khi tôi ở trong phòng thí nghiệm của Khổng Thượng Từ, ông ta luôn dùng tôi để thử những loại thuốc mới cực mạnh của họ. Trong thời gian đó, tôi vẫn luôn mơ hồ mờ mịt. Chờ đến khi tôi có lại ý thức thì đã ở Liên Hợp Khu thứ năm, tuyến thể cũng đã bị phá hủy, trong thân thể lại có tin tức tố Alpha xa lạ."

Dụ Ngôn nheo mắt suy nghĩ, nhất thời không nói gì.

Khổng Tuyết Nhi hỏi, "Còn cô, ngày tàu vũ trụ xảy ra chuyện, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?"

Dụ Ngôn lắc đầu, "Tôi không biết. Trước khi xảy ra vụ tai nạn, Húa Giai Kỳ kêu tôi đi nghỉ ngơi. Tôi chợp mắt một chút, khi mở mắt ra thì tôi đã đứng trước tòa án xét xử rồi. Tôi không có biện pháp giải thích rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Vì thế đã bị buộc tội phản quốc và hạn chế tự do, cho đến khi sự kiện biến mất của hạm đội được điều tra rõ ràng mới thôi."

Khổng Tuyết Nhi, "Vì vậy, chân của cô căn bản không phải bị thương khi hạm đội mất tích."

Dụ Ngôn, "Đó là điều kiện của ông ngoại, đổi lấy hoạt động tự do của tôi."

Khổng Tuyết Nhi kéo Dụ Ngôn lại gần, ôm eo cô, áp mặt vào bụng cô, "Chúng ta thật là một đôi uyên ương khổ mệnh."

Dụ Ngôn cụp mắt xuống, nhìn đến mái tóc mềm mại của Khổng Tuyết Nhi, trong lòng bỗng nhiên dịu đi trong chớp mắt, cô tiếp một câu, "Cô càng khổ hơn."

Khổng Tuyết Nhi ôm chặt eo Dụ Ngôn, "Về sau sẽ ngọt."

Dụ Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve vai sườn gần tuyến thể của Khổng Tuyết Nhi, cô nhẹ giọng, "Tắm rửa đi, xong thì nghỉ ngơi."

Khổng Tuyết Nhi ôm người không buông, "Không giúp người ta tắm sao? Biết đâu một hồi người ta mất sức, chết đuối ở trong bồn tắm thì làm sao bây giờ?"

Dụ Ngôn nói, "Cô sẽ không."

Khổng Tuyết Nhi kéo vạt áo cô, "Cùng tắm đi ~"

Dụ Ngôn bất động thanh sắc, "Không được."

Khổng Tuyết Nhi biết việc không có kết quả, miễn cưỡng lưu luyến buông tay ra, "Được rồi, tự mình động thủ, cơm no áo ấm."

Dụ Ngôn rời khỏi phòng tắm.

Cô từ phòng tắm bước ra, phát hiện Tiểu Diệp và Tiễn tỷ đều đang đứng ở hành lang, mặt mang biểu tình muốn tính sổ.

Dụ Ngôn bình tĩnh đóng cửa phòng tắm, bước tới.

"Có việc?" Cô hỏi trước.

Tiễn tỷ đẩy cửa phòng của Khổng Tuyết Nhi ở sau lưng, "Tuyết Nhi nhờ tôi nấu một tô mì cho ngài, muốn tới nếm thử không?"

"Được." Dụ Ngôn thong dong trả lời, khi đi ngang qua Tiểu Diệp, cô nói, "Chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ."

Tiểu Diệp nhìn Dụ Ngôn, nhưng không đáp lại.

Dụ Ngôn giải thích, "Khổng Tuyết Nhi cần dùng."

Tiểu Diệp bĩu môi, "Đã biết."

Dụ Ngôn gật đầu rồi bước vào phòng, Tiễn tỷ theo sau tiến vào, đồng thời đóng cửa lại.

Hai tô mì sợi được đặt trên chiếc bàn nhỏ duy nhất trong phòng. Sau một thời gian, hơi nóng cũng giảm đi.

Tiễn tỷ nói, "Dụ Thượng Tướng, đừng chê cười món mì đơn giản. Ở đây có ít nguyên liệu, chỉ có thể làm được như vậy."

Dụ Ngôn nhìn tô mì sợi, nước soup trong veo, chỉ có một ít hành lá nổi lên, phi thường đạm bạc. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một món ăn... đơn giản như vậy.

Dụ Ngôn ngồi xuống, cầm đũa lên gắp thử một ngụm, mùi vị không ngon lắm, nhưng cô vẫn nói một câu, "Cảm ơn."

"Đừng khách khí." Tiễn tỷ ngồi vào một cái ghế khác, "Thượng Tướng nếu không chê xin hãy ăn hết, lãng phí rất đáng tiếc."

Dụ Ngôn không trả lời, im lặng ăn mì.

Tiễn tỷ sờ sờ vạt váy, "Tiểu Diệp nói Thượng Tướng thật ra không thích Tuyết Nhi của chúng tôi."

Động tác ăn mì của Dụ Ngôn ngừng lại, cô muốn phủ nhận, cũng cảm thấy chính mình giờ phút này nên phủ nhận. Vì thế cô nói, "Không phải."

Tiễn tỷ nhìn cô hỏi, "Ngài ở trước mặt Tiểu Diệp thì nói không thích, trước mặt tôi lại phủ nhận. Rốt cuộc là thích hay là không thích?"

Dụ Ngôn suy tư một lát, thẳng thắn nói, "Tôi không nghĩ tới vấn đề này."

Tiễn tỷ cười cười, "Ngài kỳ thực lại rất chân thành."

Dụ Ngôn nhìn thẳng vào mắt Tiễn tỷ, "Nhưng tôi tin tưởng nàng."

Tiễn tỷ nhìn ánh mắt trực tiếp và sạch sẽ của Dụ Ngôn, thái độ dịu đi, "Con bé cũng rất tin tưởng cô, nên mới đưa cô tới đây."

Dụ Ngôn nói, "Tôi biết."

Tiễn tỷ lại lần nữa đánh giá Dụ Ngôn một phen.

Một thân đồ đen, chân dài, dáng ngồi đoan chính, tuy rằng biểu tình lãnh đạm, lại không vội vàng hay cáu gắt, rất là trầm ổn. Có lẽ so với đám người quyền quý khác, quả thực có chút bất đồng, nhưng Tiễn tỷ vẫn là không tin cô.

"Tôi đây cả đời đều sống dưới lòng đất, thấp cổ bé họng, không có khả năng nói được lời gì ảnh hưởng. Nếu như sau này ngài phụ bạc Tuyết Nhi của chúng tôi, tôi phỏng chừng chỉ có thể ở sau lưng mắng chửi."

Dụ Ngôn nói một cách chắc chắn, "Tôi sẽ không."

Tiễn tỷ nhếch miệng, "Phải không, ngài nói được phải làm được."

Dụ Ngôn ăn xong đũa mì cuối cùng, cô đặt xuống, "Cảm ơn vì đã chiêu đãi, tôi đi trước."

Tiểu Diệp tìm được quần áo, ôm chúng đợi ở cửa.

Dụ Ngôn cầm lấy y phục, hỏi, "Lục Kha Nhiên thế nào?"

Tiểu Diệp cũng trả lời, "Khá tốt. Đã ngủ rất sâu. Tôi nghĩ rằng đến khi tỉnh lại thì đã tốt hơn một nữa."

Dụ Ngôn gật đầu, "Cảm ơn."

Cô thực tự nhiên nói lời cảm ơn, nhưng Tiểu Diệp lại ngoài ý muốn mà sửng sốt.

Bởi vì từ lần gặp đầu tiên, Dụ Ngôn luôn nói chuyện với giọng điệu của kẻ bề trên ban xuống mệnh lệnh. Không ngờ cô lại có thể nói lời cảm ơn với nàng, cho dù mặt vẫn lạnh tanh.

Tiểu Diệp dựa vào hành lang, nhìn Dụ Ngôn cầm quần áo đi đến cửa phòng tắm, sau đó cô liền đứng đợi ở cửa, không gõ cũng không nói chuyện.

Ước chừng mười phút.

Khổng Tuyết Nhi mở cửa, cô liền đưa quần áo vào, không oán giận nữa câu.

Nhìn không ra, kiên nhẫn cũng rất tốt.

Phòng tắm bên kia có thanh âm, Tiễn tỷ cũng bước ra khỏi phòng, vừa lúc đối mặt với Tiểu Diệp.

Tiểu Diệp nhếch mày, ra hiệu cho Tiễn tỷ nhìn xem.

Tiễn tỷ vừa liếc qua, thì đã thấy Khổng Tuyết Nhi không biết xấu hổ đu trên người Dụ Ngôn muốn được bế, Dụ Ngôn đẩy mấy lần cũng không đẩy ra, đành phải ôm nàng.

Khổng Tuyết Nhi cảm thấy tư thế không thoải mái, vẫn luôn lộn xộn. Dụ Ngôn thấp giọng nói một câu, "Đừng nhúc nhích, ngã bây giờ."

Khổng Tuyết Nhi ngang ngược nói, "Vậy thì ôm chắc là được."

Dụ Ngôn không nói lời nào, chỉ thật sự ôm chặt Khổng Tuyết Nhi.

Cô xoay người trở về phòng, tầm mắt tự nhiên đảo qua Tiểu Diệp và Tiễn tỷ đang đứng trên hành lang, nhưng phản ứng gì cũng không có, đáy mắt không có một tia sóng nào, như thể không hề nhìn thấy.

Sau khi đến gần, Khổng Tuyết Nhi chào Tiểu Diệp và Tiễn tỷ, lúc này Dụ Ngôn mới liếc nhìn họ một chút.

Hai người tiếp theo vào phòng, đóng cửa lại, để lại Tiễn tỷ và Tiểu Diệp hai mặt nhìn nhau.

Thái độ của Dụ Ngôn đối với Khổng Tuyết Nhi, và đối với bọn họ, dù rất nhỏ nhưng là khác nhau một trời một vực.

Một cái ở trong mắt, một cái không ở trong mắt.

Người ở vế sau thậm chí đến một ánh mắt cũng không có.

Ngày 21 tháng 5, 8 giờ sáng.

Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi nghỉ ngơi vài giờ, sau khi thức dậy và ăn sáng thì đưa Lục Kha Nhiên và Tiểu Diệp đến một trạm liên lạc gần đó.

Dụ Ngôn đồng ý để Tiểu Diệp hỗ trợ, nàng sẽ trà trộn vào trạm để liên lạc với người của cô.

Vết thương trên bụng Lục Kha Nhiên đã chữa trị xong, thoạt nhìn không có gì đáng ngại, nhưng sau khi hồi phục thì cơ bắp vẫn còn yếu ớt, tạm thời không thể vận động mạnh.

Lúc đi là Tiểu Diệp lái xe, Khổng Tuyết Nhi ngồi ở ghế phụ.

Trên đường đâu đâu cũng thấy tốp năm tốp ba nam nữ cầm theo hung khí, đi đi lại lại.

Tiểu Diệp cảm thấy kỳ lạ, "Trước đây đã có vài người từ trên kia xuống, nhưng mình chưa từng thấy bọn chúng tích cực như vậy..."

Khổng Tuyết Nhi tiếp lời, "Bởi vì lần này người xuống dưới không phải người bình thường đâu nha."

Chính là Dụ Thượng Tướng.

Tiểu Diệp trợn tròn mắt, "Cậu chỉ khoe khoang..."

Khổng Tuyết Nhi cười nói, "Phải, là mình muốn khoe khoang đó, vợ mình là người đặc biệt nhất."

Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn Dụ Ngôn ở ghế sau. Dụ Ngôn lại không cho nàng phản ứng, thật mất hứng.

Khổng Tuyết Nhi tự thấy mất mặt, bị Tiểu Diệp cười nhạo không thương tiếc.

Xe thuận lợi chạy đến điểm đã định.

Nhưng ở ngoài trạm liên lạc còn có nhiều người hơn so với đêm qua, hầu hết người tụ tập là những kẻ lang thang thất nghiệp côn đồ, hoặc là các phần tử bạo lực có vũ khí.

Tiểu Diệp đem xe đậu trong góc, "Mình sẽ đi xem tình huống thế nào."

Khổng Tuyết Nhi dặn dò, "Cẩn thận một chút."

Tiểu Diệp cởi dây an toàn, "Mình biết rồi, đừng lo lắng."

"Súng." Dụ Ngôn đột nhiên mở miệng, đưa khẩu súng lục của mình qua, "Mang theo đi."

Phản ứng đầu tiên của Tiểu Diệp là nhìn xem sắc mặt của Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi tiếp nhận, đưa khẩu súng cho nàng, "Cầm phòng thân."

Tiểu Diệp cất giấu súng, đi bộ đến trạm liên lạc.

Cô đi đến đó hơn nửa giờ rồi mới quay lại, tóc tai bù xù hỗn độn, "Ngộp chết mất."

Tiểu Diệp lên xe và nói, "Tôi không liên lạc được với người của Dụ Thượng Tướng. Cả hai dãy số đều không có ai trả lời."

Sắc mặt Lục Kha Nhiên lập tức thay đổi, cô ngồi thẳng dậy, nhìn Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn im lặng, vẻ mặt lạnh băng.

"Còn nữa." Tiểu Diệp nghiêm túc nói, "Có người treo thưởng 300 vạn, muốn tính mạng của Dụ Thượng Tướng, còn nói, nếu mang theo đầu của Dụ Thượng Tướng, liền cấp 1000 vạn. Những người ở ngoài cửa đều đến để copy ảnh chụp và đoạn video, 1000 vạn, đủ để thoát khỏi khu ổ chuột này, bây giờ tất cả mọi người đều đang điên cuồng tìm cô."

Dụ Ngôn trầm mặc, Lục Kha Nhiên cũng không dám nói chuyện, Khổng Tuyết Nhi lo lắng nhìn Dụ Ngôn, nhất thời không ai trong xe tiếp lời Tiểu Diệp.

Tiểu Diệp nhìn qua nhìn lại ba khuôn mặt ngưng trọng, ngập ngừng nói, "Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ, trở về khách sạn sao?"

Dụ Ngôn nói, "Không thể trở về, tách ra ở đây đi."

Tiểu Diệp mờ mịt, "Ý cô là?"

Lục Kha Nhiên giải thích, "Chủ nhân của số điện thoại do Thượng Tướng đưa ra, trừ khi chết, bằng không nhất định sẽ kết nối được. Hiện tại lại không trả lời, điều đó có nghĩa đã xảy ra chuyện. Máy truyền tin của bọn họ có thể đang bị giám sát, chờ đến khi chúng ta liên lạc sẽ tiện đà tiết lộ vị trí."

Nói xong, Lục Kha Nhiên bất an mà nhìn Dụ Ngôn.

Những người đó, muốn lợi dụng việc Dụ Ngôn bị mắc kẹt dưới tầng ngầm, không thể thoát ra ngoài, muốn nhổ cỏ tận gốc chút thế lực còn sót lại của cô. Đuổi tận giết tuyệt.

Khổng Tuyết Nhi liền nói, "Tiểu Diệp, phiền cậu giúp mình liên hệ với một người."

Tiểu Diệp nói, "Được, cho mình số."

Khổng Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn Dụ Ngôn, vẻ mặt nghiêm túc thập phần hiếm thấy.

Dụ Ngôn nói, "Có chuyện thì nói đi?"

Khổng Tuyết Nhi nói, "Tôi muốn liên lạc với Bạch Nghiêm Dị."

Bạch Nghiêm Dị, con trai độc nhất của vị tổng thống nổi tiếng nhiệm kỳ ngắn nhất Bạch Tấn. Tổng thống Bạch Tấn ở tháng đương nhiệm thứ 3 đột ngột qua đời. Ông nổi tiếng không chỉ vì nhiệm kỳ ngắn nhất mà còn vì ông là tổng thống duy nhất trong hai trăm năm qua ủng hộ bốn tầng bình đẳng.

"Mạng thông tin liên lạc ở đây có phải không truyền ra vũ trụ được không?" Dụ Ngôn chợt hỏi một câu không liên quan.

Khổng Tuyết Nhi gật đầu, "Đúng vậy, tín hiệu từ tổng trạm cũng chỉ có thể lên đến bầu trời."

Dụ Ngôn gật đầu: "Được, liên hệ với Bạch Nghiêm Dị."

Khổng Tuyết Nhi cẩn thận nhìn cô, "Vậy thì lấy danh nghĩa của ai liên lạc với ông ta, là tôi, hay... chúng ta cùng nhau?"

Dụ Ngôn nói, "Tôi, danh nghĩa của Dụ Ngôn."

Khổng Tuyết Nhi xác nhận, "Cô nghĩ kỹ rồi sao? Liên lạc với ông ta, tương đương với việc sẽ cùng liên minh."

Nếu không, Bạch Nghiêm Dị sẽ không mạo hiểm phái chi viện xuống.

Mà Dụ Ngôn cùng Bạch Nghiêm Dụ liên thủ, chính là muốn chống lại cha cô, Tổng Thống đương nhiệm Dụ Kế Hồng.

Lục Kha Nhiên cũng khẩn trương mà nhìn Dụ Ngôn.

"Phải." Dụ Ngôn nhìn vào mắt Khổng Tuyết Nhi, chậm rãi nói, "Phá rồi mới lập, cô đã nói vậy."

Khổng Tuyết Nhi mím môi cười, "Được."

Khổng Tuyết Nhi viết số liên lạc vào một tờ tiền rồi đưa cho Tiểu Diệp, "Cậu cầm đi. Sau khi chúng ta đổi sang trạm liên lạc khác, cậu giúp mình liên lạc với người này, nói rằng... Ba người Dụ phu nhân đang đợi ở lối ra số 18."

"Được." Tiểu Diệp nhận tờ tiền, cùng Khổng Tuyết Nhi đổi vị trí lái xe.

"Cô không thể ở cùng chúng tôi." Dụ Ngôn nói.

Tiểu Diệp sững sốt một lúc, tức giận, "Ý cô là gì?"

Lục Kha Nhiên giải thích thêm, "Chúng ta đã để lộ vị trí, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. An toàn nhất là cô cùng chúng tôi tách ra hành sự."

Khổng Tuyết Nhi cũng nói: "Đúng vậy, tách ra thì vẫn tốt hơn, cậu đi trạm liên lạc giúp mình truyền tin, tụi mình sẽ trực tiếp đi đến phụ cận lối ra 18."

Tiểu Diệp trừng mắt với Khổng Tuyết Nhi, "Cậu không cùng mình về khách sạn sao? Hiện tại đi theo bọn họ sẽ rất nguy hiểm!"

Khổng Tuyết Nhi kéo kéo tay Tiểu Diệp, "Nhưng bây giờ không phải mình đã là bát nước hắt ra ngoài sao? Mình không đi theo vợ mình thì đi với ai."

Tiểu Diệp rút tay ra, tức giận nói, "Khổng Tuyết Nhi, đồ vô tình nhà cậu. Tôi thực sự là đã ăn nhiều mới còn đi lo lắng cho cậu."

Nàng nổi giận đùng đùng bước xuống xe, trước khi đóng cửa lại nói, "Chú ý an toàn. Rãnh thì truyền tin cho tôi."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Ừ ừ, mình sẽ."

Tiểu Diệp nhìn Dụ Ngôn một lần nữa, ấp ủ hai giây, mới ra vẻ hung dữ nhưng lại không đủ tự tin, "Bảo vệ tốt Hữu Hữu cho tôi. Nếu cậu ấy xảy ra chuyện, tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Dụ Ngôn trả lời thật nghiêm túc, "Tôi sẽ."

Tiểu Diệp đóng cửa xe, nhìn theo bọn người Khổng Tuyết Nhi rời đi.

_____

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top