Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ một lát của Dụ Kế Hồng là để Khổng Tuyết Nhi chờ đến 5 giờ chiều.

Thời điểm đến tòa án thì đã là 6 giờ.

Vẫn là phòng thăm hỏi.

Nhưng lần này, Khổng Tuyết Nhi và Dụ Ngôn ngồi cùng nhau, còn Dụ Kế Hồng thì ngồi ở đối diện. Các camera giám sát đều được tắt đi, canh gác bên ngoài cũng là người của Dụ Kế Hồng.

"Vụ đánh bom phòng thí nghiệm, ta sẽ làm sáng tỏ là hiểu lầm", Dụ Kế Hồng mở miệng, "Nhưng vẫn cần một ít thời gian để thu thập chứng cứ, cho nên phải đợi thêm vài ngày. Còn chân của Dụ Ngôn, ta sẽ sắp xếp bệnh viện điều trị."

Dụ Ngôn đáp lại, "Không cần, đây là việc của tôi."

Dụ Kế Hồng thở dài một hơi, "Ta biết con trách ta. Từ nhỏ ta đã ít quan tâm đến con, sau đó lại có thêm hai đứa em trai, càng ít quan tâm đến con hơn... Bây giờ nghĩ lại, ta thật có lỗi với con."

Dụ Ngôn nhướng mắt, lạnh lùng nhìn chằm chú khuôn mặt Dụ Kế Hồng, "Sau đó thì sao?"

Dụ Kế Hồng áy náy nói, "Về sau, ta sẽ cố gắng hết sức bồi đắp cho con, cũng hy vọng con có thể cho ta một cơ hội."

Dụ Ngôn lạnh lùng cứng rắn, "Còn chuyện gì nữa không?"

Khổng Tuyết Nhi đè lại tay Dụ Ngôn, cười nói, "Nếu cha muốn bù đắp, người gần nhất có yêu cầu gì, không bằng hiện tại nói ra."

Dụ Kế Hồng lập tức nói, "Đúng vậy, ta đều sẽ cân nhắc."

Dụ Ngôn mỉm cười, "Ngài hà tất phải như vậy? Ngài biết rõ mà, thứ mà tôi muốn, ngài không thể cho."

Dụ Ngôn là một quân nhân, thứ mà cô muốn chỉ có thể liên quan đến quân đội. Dụ Kế Hồng không có quyền hành trực tiếp ở phương diện này.

Dụ Kế Hồng nói, "Ta cũng sẽ tranh thủ cho con."

Dụ Ngôn di chuyển xe lăn, "Không cần."

Cô trực tiếp rời đi.

Dụ Kế Hồng nhún vai bất lực với Khổng Tuyết Nhi, tỏ vẻ chính mình đã tận lực.

Khổng Tuyết Nhi lịch sự mỉm cười với ông ta, vội đuổi theo Dụ Ngôn.

Việc thả Dụ Ngôn, Dụ Kế Hồng yêu cầu xử lý ngầm, nguyên nhân là do chứng cứ chưa chuẩn bị xong, phóng viên nếu biết được sẽ rất khó giải quyết, hơn nữa tin tức trên mạng gần đây đã đủ nhiều, cư dân mạng cũng cần thời gian để bình tĩnh lại.

Vì vậy, họ phải phải âm thầm rời khỏi bằng cửa sau.

Khổng Tuyết Nhi đuổi kịp Dụ Ngôn, tiếp nhận xe lăn rồi đẩy cô về phía trước.

"Tại sao vừa rồi người không yêu cầu Dụ Kế Hồng một chút gì đó?" Khổng Tuyết Nhi nói, "Ít nhất cũng chiếm được một chút tiện nghi."

Dụ Kế Hồng rõ ràng là muốn lấy lòng Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi, cho nên hiện tại là thời điểm tốt nhất để tranh thủ quyền lợi. Nếu không nói đến binh quyền, có thể đòi trợ cấp cho quân đội chủ chốt của Dụ Ngôn, hoặc trực tiếp đòi tiền.

Nhưng Dụ Ngôn lại không muốn gì cả.

Dụ Ngôn vẫn chưa trả lời câu hỏi của Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi nhẹ giọng nói, "Người không vui sao?"

Dụ Ngôn trầm giọng, "Ông ta làm tôi thấy ghê tởm."

Khổng Tuyết Nhi, "Cho nên người không muốn cái gọi là bồi thường của ông ta?"

Cho dù là thiệt tình, vẫn là giả ý.

Dụ Ngôn nói, "Ông ta đã nuôi dưỡng rất nhiều Omega từ trước khi mẹ tôi qua đời."

Khổng Tuyết Nhi ngừng lại, tuy rằng tình huống này thực bình thường, nhưng nàng vẫn... cảm thấy xót xa. Đối với Dụ Ngôn hay cả Thạch Ngọc Nghi.

"Tôi không chỉ có hai người em trai." Dụ Ngôn nói, "Còn rất nhiều."

Hai người bước ra khỏi tòa án.

Chờ ở cửa là Tăng Khả Ny, Lưu Lệnh Tư, và... vị Trung Úy đã ở bên Thạch Chinh nhiều năm.

Khổng Tuyết Nhi đi chậm lại, rũ mắt nhìn xuống Dụ Ngôn.

Vẻ mặt Dụ Ngôn nặng nề, cô mím chặt môi. Không biết có phải do cô ở tòa án quá lâu nên môi có chút tái nhợt.

Trung Úy đi tới, lễ phép nói, "Thủ Trưởng muốn gặp cô."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Ngày mai đi, Dụ Ngôn mới vừa ra ngoài, còn chưa có nghỉ ngơi."

Trung Úy nói, "Thủ Trưởng đang đợi."

Dụ Ngôn lên tiếng, "Được, chúng tôi sẽ đi gặp ông ấy."

Trung Úy, "Thủ Trưởng chỉ muốn gặp một mình Dụ Thượng Tướng, phu nhân có thể về nhà trước."

Khổng Tuyết Nhi vừa muốn cự lại, nàng đã nghe thấy Dụ Ngôn nói, "Cô ấy đi cùng tôi."

Ngữ khí cường ngạnh, chân thật đáng tin.

Trung Úy khó xử, "Nhưng Thủ Trưởng..."

Dụ Ngôn lặp lại, "Cô ấy đi cùng tôi."

Trung Úy không thể nói tiếp, chỉ có thể đồng ý.

Cả hai cùng nhau đến nơi ở của Thạch Chinh.

Khi họ đến, Thạch Chinh đang chơi cờ với người khác bên bờ hồ. Là một bộ cờ bằng gỗ rất cũ, trên quân cờ còn xuất hiện về nứt do ngày lâu tháng dài.

Thạch Chinh cầm trong tay hai quân cờ, chỉ trầm tư nhìn bàn cờ, cũng không để ý đến hai người bọn họ.

Cho đến khi còn lại nữa bàn cờ, ông chỉ còn một bước là ăn được đối thủ. Đối phương nhận thua trước, Thạch Chinh vứt bỏ hai quân cờ trong tay, lúc này mới nhìn hai người đã chờ đợi từ lâu.

Ông đột ngột thở dài, cầm lấy khăn do người hầu đưa cho, lau tay rồi đứng dậy, "Cùng ta đến thư phòng."

Khổng Tuyết Nhi đẩy xe lăn của Dụ Ngôn chuẩn bị đi, Thạch Chinh xoay người nói, "Tự mình bước đi."

Dụ Kế Hồng nếu đã buông tay, không cần thiết lại hạn chế hoạt động của Dụ Ngôn. Ngoại trừ nơi công cộng, cô không cần phải giả vờ tàn tật nữa.

Vì vậy Dụ Ngôn đứng lên, đã lâu không cử động, thân thể có chút cứng ngắc. Cô đứng dậy xoay cổ, xương khớp hoạt động phát ra tiếng lách cách.

Khổng Tuyết Nhi nhìn cô, không khỏi liền muốn bật cười.

Dụ Ngôn liếc nhìn nàng một cái, không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng.

Ánh mắt dịu dàng này khiến cho Khổng Tuyết Nhi tâm tình thật tốt, nàng dựa lại gần, nắm lấy tay cô. Dụ Ngôn cũng tự nhiên siết chặt.

Hai người cứ thế nắm tay nhau, ngang nhiên xuyên qua đại sảnh Thạch Gia, làm cho người hầu chú ý bàn tán sôi nổi, thậm chí Thạch Chinh cũng phải ngoái lại nhìn thoáng qua.

Thạch Chinh thể trạng cao lớn, bên trong nhà ông sống cũng cao và rộng hơn những ngôi nhà bình thường, thậm chí đồ đạc cũng lớn hơn một cỡ.

Khổng Tuyết Nhi còn nhìn rất thấy nhiều đồ vật cổ xưa mà chỉ có trong phim truyền hình.

Thư phòng của Thạch Chinh rất đơn giản, vách tường có hai kệ sách, một cái bàn lớn để đầy đồ vật làm bằng gỗ gụ, một cái ghế gỗ, trên tường còn treo những bức thư pháp viết bằng bút lông.

Ông ngồi trên chiếc ghế duy nhất, ánh mắt từ trên nhìn xuống, với tư thế của một người vốn dĩ cao cao tại thượng, ông nói, "Không có nhiều ghế, hai người đứng đi."

Dụ Ngôn nói, "Ông ngoại muốn gặp tôi để nói điều gì?"

Thạch Chính liếc nhìn cô một cái, "Con thế mà lại không kiên nhẫn."

Dụ Ngôn không nói gì.

Thạch Chinh nhìn đôi tay nắm chặt của Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi, im lặng một giây rồi nói, "Ta đã xem tin tức, Khổng Tuyết Nhi, lá gan của cô rất lớn."

Khổng Tuyết Nhi vô tội cười cười.

Thạch Chinh trông có vẻ không vui, "Cô đã bao giờ nghĩ đến hậu quả khi những tin tức này trở nên mất kiểm soát chưa?"

Khổng Tuyết Nhi nói, "Hiện tại không phải đã khống chế được rồi sao?"

Thạch Chinh nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau, ông nói với giọng nặng nề, "Ta biết cô muốn làm cái gì."

Ông lại nhìn về phía Dụ Ngôn, nhìn qua nhìn lại, "Ta biết các người muốn làm gì."

Các nàng muốn, chính là quyền bình đẳng.

Hơn nữa, thứ Khổng Tuyết Nhi muốn không chỉ là quyền bình đẳng, nàng còn muốn phá vỡ thế giới bốn tầng phân chia, cùng với sự phân hóa giai cấp nghiêm trọng ở hiện tại.

Tuổi thọ tăng gấp đôi, cũng đồng nghĩa với việc tư bản nằm quyền càng lâu dài. Kẻ có tiền sống lâu hơn, tài nguyên và quyền lợi sẽ tích lũy càng thêm cuồn cuộn không ngừng.

Mà người nghèo lại vì nhiều lý do khác nhau mà đoản mệnh, thế hệ này qua thế hệ khác ngày càng khốn cùng, cho đến khi họ rơi xuống vực sâu không đáy ở tầng ngầm.

Nhưng cái giá phải trả để phá vỡ những điều này là vô cùng, vô cùng lớn - một cuộc cải cách đẫm máu.

Dụ Ngôn nói thẳng, "Ngài muốn ngăn cản chúng tôi."

Thạch Chinh lạnh nhạt nói, "Có một số chuyện, còn phức tạp và nguy hiểm hơn con nghĩ rất nhiều."

Dụ Ngôn nói, "Vậy thì sao?"

Câu nói này khiến Khổng Tuyết Nhi nhịn không được đáy mắt lộ ra ý cười, nàng nhìn thoáng qua Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn vẻ mặt nghiêm túc, cô kiên quyết, "Trước đây tôi còn do dự, nhưng bây giờ tôi không nghĩ băn khoăn."

Cô dừng lại một giây, rồi nói ra từng chữ, kiên định mạnh mẽ, "Tôi muốn phá vỡ khuôn mẫu."

Thạch Chinh thật lâu không nói gì.

Dụ Ngôn nói tiếp, "Ngài còn có chuyện gì không?"

Thạch Chinh trầm mặc nhìn mặt bàn, nhất thời lộ ra một chút tang thương bất đắc dĩ. Ông nói, "Anh trai của con sắp trở về. Trên đường đi nó sẽ dừng tại căn cứ trên mặt trăng hai ngày, con đi đón nó đi."

Dụ Ngôn đáp ứng, "Được."

Thạch Chinh nói, "Về sau con hãy đi theo bên cạnh anh trai mình, để nó mang theo con, con cũng giúp đỡ nó nhiều hơn. Gần đây, do tranh chấp quyền sử dụng tài nguyên ở sao Thiên Vương, các Liên hợp khu đều rất không yên."

Dụ Ngôn trầm mặc cự tuyệt.

Thạch Chinh không có ý định cho phép Dụ Ngôn từ chối, ông nói tiếp, "Cứ như vậy, đi đi."

Dụ Ngôn nói, "Tôi sẽ không đến đơn vị của anh trai."

Thạch Chinh, "Con không quyết định được. Nếu không đi theo anh trai, vậy thì con sẽ ở lại Trái Đất."

Nhưng chiến tranh diễn ra ở vũ trụ. Từ Trái Đất đến Mặt Trăng, đều là khu vực cấm chiến. Ở lại địa cầu chỉ có thể làm công việc hậu cần.

Dụ Ngôn tức giận không nói gì, xoay người bỏ đi.

Thạch Chinh lại nói, "Con đã điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ mình chưa?"

Dụ Ngôn không trả lời, cô đóng sầm cửa lại và kéo Khổng Tuyết Nhi đi.

Thạch Chinh nhìn tấm cửa đang lay động, một lúc sau, ông mới thu hồi ánh mắt.

Trên đường về nhà, Dụ Ngôn cũng không nói gì

Về đến nhà, Dụ Ngôn bước vào, người hầu trong nhà không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy cô. Khổng Tuyết Nhi cười nói, "Vừa được chữa khỏi, không cần ngạc nhiên."

Dụ Ngôn lên lầu quay trở lại phòng ngủ, Khổng Tuyết Nhi vội vàng theo sau, giúp cô điều chỉnh nước nóng trong bồn, để cô ngâm mình thư giãn đồng thời trút bỏ xúi quẩy.

Dụ Ngôn trực tiếp đi vào phòng tắm, còn không có mang theo quần áo.

Đầu tiên, Khổng Tuyết Nhi xử lý thông báo tích lũy trong hộp thư. Sau đó nàng đi rót một ly rượu, nhấp một ngụm chậm rãi nuốt xuống, xem như được thả lỏng ngắn ngủi.

Tin tức mà nàng gửi đi sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối, Khổng Tuyết Nhi phải giải quyết từng cái một. Hơn nữa, tin tức về việc Dụ Ngôn được phóng thích sẽ truyền ra vào đêm nay, ước chừng ngày mai sẽ có rất nhiều người đến thăm.

Khổng Tuyết Nhi cầm cái ly, có chút xuất thần.

Nàng tung ra tin tức, dùng những vấn đề xã hội đó để đe dọa Dụ Kế Hồng. Kỳ thực chính là cưỡng bách Dụ Ngôn phải đi trên cùng một con đường với mình.

Từ nay về sau, Dụ Ngôn phải cùng hội cùng thuyền với Khổng Tuyết Nhi và Bạch Nghiêm Dị. Mỗi ngày sau ngày, một khi ra ngoài lại phải vạn phần cẩn thận.

Nếu không, sẽ lặp lại vết xe đổ của cha Bạch Nghiêm Dị.

Chuyện những người Khổng Tuyết Nhi phải làm, là động đến chiếc bánh ngọt của tất cả cao tầng đầy quyền lực.

Sự việc phát sinh đột ngột, Khổng Tuyết Nhi không thể hỏi qua ý tứ của Dụ Ngôn, trong lòng nàng tự hỏi liệu Dụ Ngôn có trách nàng không.

Uống hết hai ly rượu, Khổng Tuyết Nhi bỗng nhiên phát hiện Dụ Ngôn không mang quần áo để thay vào phòng tắm.

Vì vậy, nàng cầm quần áo, gõ cửa phòng tắm, "Dụ Thượng Tướng, người quên mang quần áo để thay. Em mang chúng vào được không?"

Cách ván cửa, bên trong mơ hồ truyền đến âm thanh đáp ứng của Dụ Ngôn.

Khổng Tuyết Nhi trong lòng không khỏi sung sướng, nàng đẩy cửa bước vào.

Dụ Ngôn nhắm mắt, cô dựa lưng vào thành bồn tắm, mái tóc ướt sũng gom lại sau đầu, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng. Có lẽ do là hơi nóng, môi cô thực đỏ hồng.

Cánh tay cân đối mịn màng đặt trên thành bồn tắm, da thịt ẩm ướt, phản chiếu ánh sáng dịu dàng dưới ánh đèn.

Khổng Tuyết Nhi đặt quần áo lên giá rồi nhẹ nhàng bước tới.

Dụ Ngôn mở mắt ra nhìn nàng.

Hơi nước khiến khuôn mặt Dụ Ngôn thực ướt át, những giọt nước nhỏ như sương đọng lại trên khuôn mặt thanh lãnh của cô, giống như hòn núi lớn đắm mình trong sương sớm. Xa xa mơ hồ, lại băng sơn động lòng người.

Khổng Tuyết Nhi ngồi xuống thành bồn tắm, quay lưng về phía Dụ Ngôn.

Nàng kỳ thực có một chút khẩn trương.

Dụ Ngôn không nói chuyện, trong phòng tắm chỉ có tiếng nước gợn sóng nhẹ nhàng. Như những sóng biển vỗ về trái tim, phảng phất những giai điệu ái muội.

Khổng Tuyết Nhi trấn định lại, một tay chống lên bồn tắm, quay đầu nhìn Dụ Ngôn.

Chiếc áo bởi vì tư thế của nàng mà căng ra, ôm lấy vòng eo thon thả. Nàng lại co một chân lên, phác họa đường cong của đùi và hông.

"Ngày đó trong tòa án, Thượng Tướng có nhớ em không?" Khổng Tuyết Nhi cười hỏi, lông mày rũ xuống, sóng mắt hiện lên vẻ quyến rũ phong tình.

Dụ Ngôn vẫn ở tư thế dựa người ra sau, bọt nước dày đặc bao phủ phía dưới, chỉ lộ ra xương quai xanh và bờ vai mảnh mai.

"Em lại đây." Cô nói.

Khổng Tuyết Nhi chớp chớp mắt, "Làm gì, Thượng Tướng muốn hôn em sao?"

Nói vậy, Khổng Tuyết Nhi vẫn nghiêng người về phía trước.

Trong quá trình, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Dụ Ngôn, cô cũng nhìn nàng, ánh mắt của hai người đan xen chặt chẽ vào nhau, nguyên bản trêu đùa cùng ái muội mơ hồ đột nhiên thay đổi trong ánh mắt lưu luyến này.

Nửa đầu của nụ hôn, ý thức của Khổng Tuyết Nhi chỉ có một mảnh nóng bỏng dây dưa, lý trí của nàng bị đốt cháy thành rung động, chỉ có thể nghĩ về người trước mặt.

Cho đến khi tuyến thể của nàng bắt đầu đau.

Khổng Tuyết Nhi ban đầu muốn chịu đựng, vẫn là Dụ Ngôn đã bình tĩnh lại và buông nàng ra.

Tiếng nước xôn xang vang lên, Dụ Ngôn ôm mặt Khổng Tuyết Nhi, kéo ra một chút khoảng cách, nhìn vào đôi mắt vừa mê ly vừa thống khổ của nàng, "Em ổn không?"

Tin tức tố của cả hai người đều đã tràn ra.

Tin tức tố của Dụ Ngôn rõ ràng có mùi như sương như tuyết, nhưng Khổng Tuyết Nhi vẫn cảm thấy toàn thân như bị đốt cháy, nóng đến mức máu và tuyến thể của nàng đều nhức nhối.

Nàng thực ủy khuất, "Không ổn."

Dụ Ngôn buông nàng ra, đứng lên để bật thông khí.

Mùi hương tin tức tố nhanh chóng bị hòa tan rồi biến mất.

Khổng Tuyết Nhi hít hít cái mũi, vẫn còn lưu luyến.

"Khá hơn chút nào chưa?" Dụ Ngôn cầm áo choàng tắm bao lấy thân thể thon dài, mái tóc ướt xõa trên lưng, tí tách nhỏ nước xuống, thấm ướt cả chiếc áo choàng.

Khổng Tuyết Nhi lắc đầu, "Vẫn không tốt."

Nàng đưa tay ra, kéo kéo cô làm nũng, "Muốn được Thượng Tướng ôm."

Dụ Ngôn nói, "Tin tức tố của tôi sẽ làm em đau."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Không thành vấn đề, chỉ cần được Thượng Tướng ôm, đau đớn có là gì?"

Dụ Ngôn nhẫn tâm không chịu ôm.

Khổng Tuyết Nhi vươn tay, "Dụ Thượng Tướng thực sự tàn nhẫn vô tình, bạc tình như vậy thật khiến người ta quá thương tâm..."

Dụ Ngôn không trả lời, nhưng Khổng Tuyết Nhi có thể nhìn ra cô đang dao động.

Vì vậy, Khổng Tuyết Nhi tính tình trẻ con đung đưa tay, vẻ mặt đáng thương mong chờ, "Ôm em một chút cũng không được sao Thượng Tướng đại nhân."

Cuối cùng, Dụ Ngôn vẫn tiến lên một bước rồi ôm Khổng Tuyết Nhi vào lòng.

Cô gần như đã bình tâm trở lại, mùi tin tức tố trên người rất nhẹ, trong phạm vi mà tuyến thể của Khổng Tuyết Nhi có thể chịu đựng được.

Khổng Tuyết Nhi ôm chặt eo Dụ Ngôn, hỏi cô, "Người trách em không? Trong thời gian người bị giam giữ, em đã tự ý quyết định. Bây giờ người phải sóng vai cùng em và Bạch Nghiêm Dị, phải đấu tranh vì quyền lợi của Omega và người ở Ant Layer. "

Dụ Ngôn đáp ngắn gọn, "Tôi biết."

Khổng Tuyết Nhi ngẩng mặt lên, cằm cọ vào bụng dưới của Dụ Ngôn, "Còn gì nữa?"

Dụ Ngôn nói, "Không còn nữa."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Không có ý tưởng nào khác?"

Dụ Ngôn nghĩ nghĩ một chút, nói, "Tôi ủng hộ những chuyện mà em muốn làm."

Khổng Tuyết Nhi khóe mắt ướt át, nàng đặc biệt cảm động, "Thượng Tướng nhà mình thật tốt, lại đây, để phu nhân hôn một cái khen thưởng nào."

Dụ Ngôn lạnh mặt, "Tôi đi thay quần áo."

Khổng Tuyết Nhi lưu luyến không chịu buông thắt lưng của cô, "Đừng mà, vui vẻ một chút nữa thôi..."

Dụ Ngôn rốt cuộc vẫn bị Khổng Tuyết Nhi kéo lại rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

_____

TBC.

Nghĩ mọi người chắc nhớ thượng tướng rồi nên đăng luôn đó. Thấy tui tốt bụng chưa =)))))

Mình cũng đang bận nên đôi khi không rep bình luận được, nhưng mình đều đọc hết đó. Có gì nói chuyện vui vui cho mình có động lực 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top